Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 6 - Chương 45: Kế hoạch diệt cỏ

Phản ứng dây chuyền trong chiến tranh là đáng sợ nhất từ trước tới nay, bất lợi trong một lần chiến thuật thường là dẫn đến thất bại trên toàn chiến lược. Thất bại của trận chiến ngăn chặn ở Lão Nha khẩu chính là điển hình cho việc đi sai một nước cờ mà thua cả bàn. Tuy rằng trong trận chiến trên Điệp Thúy lĩnh, Phương Hổ đã kịp thời ra lệnh cho Thiết Phong Kỳ chạy trốn, nhưng vẫn không thể nào giải quyết được ảnh hưởng do thất bại trong chiến thuật lần này mang lại. Ngoài chuyện sống chết của Vô Song và Dạ Oanh ra sao chưa ai biết, bản thân Thiết Phong Kỳ cũng đã lâm vào tình cảnh nguy hiểm vô cùng. Đầu tiên chính là quân Sơn cẩu đuổi theo sát nút bọn họ, lần này quả thật quân Sơn cẩu quyết tâm phải tiêu diệt cho bằng được Thiết Phong Kỳ.

Tiếp theo là do trận chiến ngăn chặn ở Lão Nha khẩu thất bại, dẫn đến chuyện binh sĩ Thiết Phong Kỳ cơ bản là hao hụt toàn diện. Hiện tại chỉ còn Hổ Báo Doanh và Hữu Tự Doanh chống đỡ đại cục, nhân số tổng cộng còn lại có hơn ba ngàn người.

Cuối cùng chính là bất lợi nghiêm trọng về địa hình khiến cho ưu thế tấn công mạnh mẽ của kỵ binh không thể phát huy. Trong một vùng rừng núi Điệp Thúy lĩnh, hoàn toàn thuộc về ưu thế của quân Sơn cẩu.

Hy vọng duy nhất trước mắt của Thiết Phong Kỳ chính là mau chóng thoát khỏi vùng này, thoát đi càng xa càng tốt. Nhưng trước mặt Thế Quân Dương xảo trá hung tàn, hy vọng trốn thoát cũng trở nên quá xa vời.

Đối với địch nhân đã gần như nằm trong rọ, Thế Quân Dương đã sớm tính toán kỹ lưỡng, hắn phải bao vây toàn diện, một lần diệt gọn.

Tuy nhiên cũng đúng vào lúc ấy, lính liên lạc chạy tới báo tin:

- Đại Tướng quân, có thư của thành Bá Nghiệp đưa tới.

- Trình lên đây.

Thế Quân Dương ung dung ra lệnh. Lúc này hắn đang đắc ý vô cùng, thắng lợi đã gần trong gang tấc, hắn chỉ cần với tay ra là tóm gọn.

Thư của thành Bá Nghiệp được trình lên cho Thế Quân Dương, hắn chỉ liếc mắt đã đọc xong, toàn thân lập tức run rẩy thật mạnh.

Nội dung trong đó hết sức đơn giản, chính là tin truy binh của Tô Nam Vũ đuổi theo Thiển Thủy Thanh lên Ma Vân phong, bị một trận tuyết lở mà tiêu diệt toàn quân.

Bởi vì đường xuống miền Nam Đế quốc Kinh Hồng không tiện, cho nên mãi tới bây giờ, tin tức này mới truyền tới tai Thế Quân Dương.

- Khốn kiếp! Thiển Thủy Thanh, ngươi đúng là đồ chó!

Thế Quân Dương nổi điên tại chỗ, nếu hiện tại có Thiển Thủy Thanh ở đây, hắn sẽ lập tức xé Thiển Thủy Thanh ra từng mảnh.

Lê Xương Kiệt nhìn tin báo kia một hồi lâu không nói được lời nào. Thủ đoạn hung ác của Thiển Thủy Thanh có thể nói là làm cho mọi người giật nảy mình. Mà tinh thần thấy chết không lùi bước của tướng sĩ Đế quốc Thiên Phong cũng làm cho bọn chúng vô cùng run sợ. Lê Xương Kiệt thở dài nói:

- Chó cùng cắn càn, nhất định hắn là một con chó điên cắn người!

Thế Quân Dương thở dài lắc đầu:

- Toàn là kẻ điên, ta nghĩ rằng chính mình đã rất điên rồ, không ngờ tên Thiển Thủy Thanh này còn điên hơn cả ta. Đầu tiên là lập nên kỳ tích Nhất Tuyến Thiên, sau đó tại tiêu diệt quân Tô Nam Vũ tại Ma Vân phong...Ba vạn quân tinh nhuệ! Số lượng kỵ binh có hạn của Đế quốc Kinh Hồng coi như đã mất đi ba vạn, ôi...

Lê Xương Kiệt khẽ hỏi:

- Vậy bây giờ chúng ta...

- Chuyện xảy ra như vậy đã không còn cách nào cứu vãn, tuy nhiên Thiết Phong Kỳ có thể coi như chôn theo làm bạn với bọn Tô Nam Vũ được rồi!


- Tướng quân, ý của ta là, có thể nào Thiết Phong Kỳ bị ép cùng đường cắn ngược lại một cái giống như vậy không?!

Thế Quân Dương nghe vậy cả kinh:

- Ý của ngươi là...

- Phóng hỏa đốt núi, hai bên cùng chết!

Thế Quân Dương nghe vậy sững sờ.

Chuyện này không phải là không có khả năng, lúc Thiết Huyết Trấn bị Lương Trung Lưu bao vây hoàn toàn, Thiển Thủy Thanh và Bích Không Tình cũng đã phóng hỏa đốt núi một lần. Mà hiện tại Thiết Phong Kỳ bị vây khốn trên Điệp Thúy lĩnh này, có thể áp dụng chiến pháp chết chung với địch hay không, thật khó mà nói trước. Nếu như quả thật Thiết Phong Kỳ làm như vậy, chuyện này không giống như vòng tuyến hỏa công trên núi Lão Ưng, chỉ dùng mấy cái xẻng mà có thể dập tắt...

- Không thể để cho đối thủ có cơ hội như vậy được!

Giọng Thế Quân Dương vô cùng nghiêm trọng, hắn kêu lớn:

- Đem bản đồ lại đây!

Nhìn vào bản đồ, ngón tay Thế Quân Dương di chuyển không ngừng:

- Trước mắt Thiết Phong Kỳ đang chạy trốn về phía Đông, tuy rằng bọn chúng phát hiện ra sớm, vòng vây của chúng ta không thể khép lại kịp thời, tuy nhiên chuyện này cũng không ngăn được chúng ta đuổi theo bọn chúng, tiêu diệt toàn quân. Nhưng sự lo lắng của Xương Kiệt ngươi rất có lý, nếu ép bọn điên này đến cùng đường, bọn chúng chắc chắn sẽ liều mạng. Xem ra muốn giải quyết bọn chúng trong vùng Điệp Thúy lĩnh này không phải là một sự bố trí hợp lý, chúng ta cần bố trí lại địa điểm tiêu diệt bọn chúng.

-...Nếu tiếp tục chạy về hướng Đông, vậy sẽ tới núi Thiên Bình. Muốn vượt qua núi Thiên Bình, ngoại trừ đi bằng đường núi còn có một cách khác nhanh hơn, chính là đi theo đường thủy, xuôi theo dòng sông Mị Nhi thẳng xuống, qua bến Thu Thủy là có thể chặn ngay trước mặt Thiết Phong Kỳ. Chỉ cần chúng ta có thể chạy tới bến Thu Thủy trước, như vậy kết cục của Thiết Phong Kỳ chỉ còn nước chạy đằng trời!

Lê Xương Kiệt lập tức nói:

- Thế nhưng vùng đó địa hình trống trải bằng phẳng, có lợi cho kỵ binh tấn công, nếu như quyết đấu trực diện, e rằng quân ta sẽ tử thương hết sức nặng nề.

- Như vậy so ra cũng còn tốt hơn nhiều so với chuyện để cho địch phóng hỏa đốt rừng, cùng chết với chúng ta. Chiến tranh không thể tránh khỏi chuyện có người phải chết, quân Sơn cẩu chúng ta hoàn toàn chịu đựng được thương vong như vậy!

Giọng Thế Quân Dương như chém đinh chặt sắt:

- Hạ lệnh toàn quân tạm hoãn truy kích, đổi lộ trình chạy tới bến Thu Thủy!

Vì không muốn ép đối thủ quá mức, Thế Quân Dương tạm thời gạt bỏ ý định tiêu diệt toàn quân Thiết Phong Kỳ ở vùng rừng núi Điệp Thúy lĩnh này, một lần nữa định ra địa điểm quyết chiến khác. Nhưng vận mệnh của Thiết Phong Kỳ vì vậy cũng không có gì thay đổi, ngược lại trên thực tế càng trở nên nguy hiểm hơn nhiều. Bởi vì trong trận chiến kế tiếp, thậm chí ngay cả quyền cùng chết với đối thủ, bọn họ cũng không có.

O0o

Trận chiến giữa quân Sơn cẩu và Thiết Phong Kỳ ở miền Nam Đế quốc Kinh Hồng bởi vì yếu tố bên ngoài quấy nhiễu mà có sự thay đổi bất ngờ, nhưng ở miền Trung, kế hoạch của Thiển Thủy Thanh đã dần dần phát huy hiệu quả. Lúc này, kế hoạch bao vây tiêu diệt Thiết Huyết Trấn lần thứ ba của người Đế quốc Kinh Hồng có thể nói là cơ bản đã tan thành mây khói. Duy chỉ chờ kết cục của quân Sơn cẩu và Thiết Phong Kỳ ở miền Nam để đặt một dấu chấm kết thúc mà thôi.

Thế nhưng cho tới nây giờ, chiến tranh cũng không phát triển thành từng giai đoạn rõ ràng, rất nhiều khi đợt sóng này chưa dứt, đợt sóng khác đã nổi lên. Bởi vậy lúc mà lần bao vây tiêu diệt thứ ba còn chưa hoàn toàn chấm dứt, lần bao vây tiêu diệt thứ tư đã bắt đầu chuẩn bị, chẳng qua lần bao vây tiêu diệt thứ tư này khác hẳn ba lần bao vây tiêu diệt trước.

Hàn Phong quan.

Mịch Tử Âu bất đắc dĩ nhìn Cô Chính Phàm.

Cô Chính Phàm chắp hai tay sau lưng nhìn bản đồ, đứng yên như vậy đã rất lâu.

Mười ngày trước, sau khi tin tức Tô Nam Vũ thất bại truyền đến, Cô Chính Phàm vẫn là bộ dáng này.

Ông ta không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ suy nghĩ như vậy đã mười ngày.

Hôm nay Mịch Tử Âu đột nhiên bị ông ta triệu kiến, hắn lập tức biết rằng nhất định Cô Chính Phàm đã có quyết định quan trọng, cho nên đang đứng chờ Cô Chính Phàm mở miệng.

Một lúc sau, rốt cục Cô Chính Phàm cũng cất tiếng:

- Thiển Thủy Thanh chắc chắn là chưa chết, mới vừa nhận được tin, không tìm thấy thi thể của hắn trên Ma Vân phong.

Mịch Tử Âu không lấy làm ngạc nhiên chút nào:

- E rằng căn bản là hắn không lên Ma Vân phong.

Cô Chính Phàm gật gật đầu:

- Hắn không chết, nhưng trong khoảng thời gian này không có tin tức gì của hắn truyền ra, chắc đang ẩn nấp trong chỗ nào đó. Đối thủ như vậy, đột nhiên từ ngoài sáng chuyển vào trong tối, nhất định đang âm thầm bố trí âm mưu gì đó rất lớn. Nghĩ đến tình hình miền Trung gần đây có vẻ khác thường, ta lo lắng rằng có liên quan tới Thiển Thủy Thanh...Lòng ta bây giờ cảm thấy không yên...

Đối với chuyện này, Mịch Tử Âu chỉ biết cười khổ.

Kế hoạch bao vây tiêu diệt lần thứ ba là do Mịch Tử Âu đưa ra, lúc đầu còn được khen ngợi rất nhiều, không ngờ cuối cùng vẫn thất bại. Vốn ban đầu Cô Chính Phàm không chịu để cho hắn cầm quân, trong lòng hắn vô cùng oán hận. Nhưng hiện tại Tô Nam Vũ đã chết, lại chết hết sức tức tưởi như vậy, nghĩ lại cho thật kỹ, đúng là Cô Chính Phàm đã cứu hắn một mạng. Lúc này Mịch Tử Âu mới hiểu ra mình đã phạm sai lầm, vốn hắn tưởng rằng chỉ cần đến lúc Thiển Thủy Thanh chịu đựng không nổi nữa, liền xuất ra một đòn tấn công sắc bén, linh hoạt, Thiển Thủy Thanh nhất định phải ngã xuống. Nhưng hiện tại Mịch Tử Âu mới phát hiện ra đây chỉ là một ý nghĩ nông cạn hời hợt, bởi vì căn bản là hắn không thể nào biết được, lúc nào mới là lúc Thiển Thủy Thanh chịu đựng không nổi nữa.

Cô Chính Phàm cất tiếng an ủi hắn:

- Tử Âu, ngươi cũng không cần cảm thấy áy náy trong lòng, tuy kế hoạch bao vây tiêu diệt lần thứ ba này là do ngươi đề xuất, nhưng bản thân kế hoạch không có vấn đề gì, thậm chí ngay cả người chấp hành cũng không có vấn đề. Nếu muốn trách chỉ có thể trách đối thủ vô cùng giảo hoạt, ngay cả kế lợi dụng tuyết lở hắn cũng có thể sử dụng, mượn sức mạnh của thiên nhiên để giúp cho mình, chuyện như vậy cũng chỉ có Thiển Thủy Thanh mới có thể làm nổi mà thôi. Nhưng vấn đề hiện tại là chúng ta phải làm thế nào để vạch ra kế hoạch cho lần bao vây tiêu diệt thứ tư...

Nói đến đây, Cô Chính Phàm xoay người lại:

- Về chuyện kế tiếp, ta đã suy nghĩ rất nhiều. Đầu tiên chúng ta gặp phải một vấn đề, chính là kế hoạch khi trước của ngươi, lần này không thể nào sử dụng được nữa.

Mịch Tử Âu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Người Đế quốc Kinh Hồng vốn không sở trường về kỵ binh, thất bại của Tô Nam Vũ đã làm cho người Đế quốc Kinh Hồng tổn thất ba vạn tên kỵ binh ưu tú nhất, đồng thời còn tổn thất sáu vạn chiến mã. Chuyện này đối với người Đế quốc Kinh Hồng vốn yếu ớt về kỵ binh mà nói, là một đòn đả kích nặng nề không còn nghi ngờ gì nữa. Dưới tình huống như vậy, nếu vẫn tiếp tục điều động kỵ binh chiến đấu, cân nhắc đến chuyện hành lang Thánh Khiết và biên giới Lê quốc đã xuất hiện cục diện căng thẳng, thật sự là lực bất tòng tâm.

Nếu muốn giải quyết vấn đề, thật ra chỉ có một biện pháp, chỉ là lần này người nghĩ ra biện pháp không phải là Mịch Tử Âu, mà là Cô Chính Phàm.

Cô Chính Phàm chậm rãi nói:

- Đuổi, chúng ta sợ rằng đuổi không kịp Thiết Huyết Trấn, nếu không có mèo, chuột sẽ càng chạy trốn thoải mái hơn. Mặc dù Thế Quân Dương đang truy đuổi Thiết Phong Kỳ ở miền Nam hết sức oai phong, tung hoành vô ngại, nhưng nói thật ra, ta không hề xem trọng hắn. Cho nên nếu muốn đối phó với Thiết Huyết Trấn, biện pháp đúng đắn nhất hiện tại không phải là làm cho chúng ta đuổi nhanh lên, mà phải làm sao cho đối phương chạy chậm lại.

- Làm cho đối phương chậm lại?

Mịch Tử Âu nghe vậy ngẩn ra, Cô Chính Phàm gật gật đầu:

- Đúng vậy, chính là làm cho đối phương chậm lại. Nếu muốn tiêu diệt Thiết Huyết Trấn, lần này đây, chúng ta không thể xuống tay với binh sĩ của Thiết Huyết Trấn nữa, mà chúng ta phải xuống tay với...chiến mã của chúng!

Mắt của Mịch Tử Âu vụt sáng, bật kêu to:

- Ý của Đại Tướng quân có phải là...

- Diệt - cỏ - hoàn - toàn!

Lúc Cô Chính Phàm nói bốn chữ này, ông ta gằn từng tiếng một.

Hàn Phong quan.

Khi Cô Chính Phàm nói ra biện pháp diệt cỏ, Mịch Tử Âu đã hiểu rằng Cô Chính Phàm đã định ra một trọng tâm cơ bản cho kế hoạch bao vây tiêu diệt lần thứ tư. xem tại

Trong biện pháp này, trước hết sẽ giải thích toàn diện một phen về khái niệm lương thảo.

Lương thảo bao gồm cả hai khái niệm là lương và thảo (cỏ), lương là cho người ăn, cỏ là cho ngựa ăn. Không nên xem thường hai khái niệm này, bản thân nó có sự khác biệt rất lớn.

Năm đó gia tộc Sa Khố Nhi Luân sở dĩ có thể chỉ mang theo mười hai ngày lương thực mà có thể chịu được trận phục kích kéo dài trong hai mươi mốt ngày, đó là nhờ Đại Đế quốc Tây Xi là một Đế quốc thảo nguyên. Tám chục phần trăm diện tích của Đại Đế quốc Tây Xi chính là thảo nguyên mênh mông, nơi nơi đều có cỏ xanh, nuôi ngựa không cần phải lo không có cỏ. Cho nên chiến sĩ Sa Khố Nhi Luân có thể nhờ vào sự kiên cường và nhẫn nại của bọn họ, mỗi ngày chỉ ăn nửa khẩu phần lương thực mà chịu đựng trong thời gian hai mươi mốt ngày phục kích.

Nhưng chiến mã ăn không đủ no tuyệt đối là không được.

Sở dĩ dân tộc du mục có được kỵ binh lợi hại linh hoạt, tới lui như gió, chính là nhờ vào ưu thế chiến mã có thể chăn thả tùy ý.

So ra, một quốc gia thành lập từ dân tộc sinh sống bằng nông nghiệp, trong lãnh thổ quốc gia sẽ có rừng núi, thung lũng, sông ngòi, ngoài ra còn có thành thị, đường sá, đồng ruộng, nhà cửa...Tất cả những nơi này gần như không có nhiều cỏ.

Dân tộc sống bằng nông nghiệp vốn điều kiện thiên nhiên không cho phép tùy ý chăn thả, cho vậy nếu kỵ binh của bọn họ muốn tới lui ngàn dặm, vì để bảo đảm ngựa không bị đói, nhất định phải mang theo cỏ khô.

Cái gọi là định mức cao nhất chỉ có thể mang theo tối đa mười lăm ngày lương thảo, chính là đã bao gồm cả lương thực cho người và cỏ cho ngựa, mà sức ăn của ngựa thật ra là rất lớn.

Cho nên lúc Tướng quân Lý Phi lập nên tiêu chuẩn mười lăm ngày lương thảo mà nay đã trở thành kinh điển, không chỉ có các chiến sĩ vừa đủ lương thực để ăn ở ngày cuối cùng, chiến mã cũng giống như vậy. Mà khi Bích Không Tình tập kích đội hộ lương ở điếm Trú Mã, hắn cũng tiến hành dưới tình huống chỉ mang theo lương khô mà không mang theo cỏ khô. Bởi vì trận tập kích ấy là triển khai trên thảo nguyên Phong Nhiêu, cho nên có thể tự do chăn thả. Cho nên cho dù hắn đánh thắng được trận ấy, cũng không thể nào đủ tư cách so sánh với Tướng quân Lý Phi.

Mà Đế quốc Kinh Hồng cũng là một quốc gia mà nguồn cỏ không được phong phú cho lắm, tất cả kỵ binh dưới tình huống không có tiếp viện hậu cần quân nhu đều phải tự mang theo cỏ khô.

Mang theo càng nhiều, trọng lượng mà ngựa phải chở càng lớn, ảnh hưởng tới tốc độ và sức bền càng nhiều.

Đề nghị diệt cỏ của Cô Chính Phàm chính là nhắm vào điểm này.

Sở dĩ hiện giờ Thiết Huyết Trấn có thể tung hoành như vậy, nguyên nhân là nhờ bọn họ sử dụng một người hai ngựa, cho nên mới có thể tới lui như gió. Nếu con ngựa này mệt mỏi thì lập tức thay đổi con kia, cho nên chiếm ưu thế rất nhiều so với kỵ binh của Đế quốc Kinh Hồng. Nhưng chúng ta phải nhớ lại câu châm ngôn kia: Sở trường của nó cũng chính là khuyết điểm của nó".

Ưu thế về tốc độ này có được là nhờ vào song mã, bởi vậy nhu cầu về lương thực của Thiết Huyết Trấn cũng rất cao.


Những nơi có người thì sẽ có lương thực, Thiết Huyết Trấn muốn kiếm lương thực cũng không khó khăn gì, thế nhưng cỏ thì không phải chỗ nào cũng có. Hơn nữa chiến mã của dân tộc sinh sống bằng nông nghiệp, sau một thời gian huấn luyện lâu dài đã quen ăn cỏ khô được mang theo, giờ đây năng lực tự tìm kiếm cỏ của nó giảm sút rất nhiều, không thích hợp cho việc chăn thả.

Nếu không đủ cỏ, ngựa sẽ khó mà chạy nổi. Nếu như lương thực không đủ, biện pháp duy nhất là giết ngựa mà ăn.

Mà nếu Thiết Huyết Trấn không còn ngựa, cũng giống như con chuột không còn chân. Sở dĩ chuột có thể đối phó với người là nhờ nó nhỏ bé, tốc độ nhanh nhẹn, động tác linh hoạt. Mất chân rồi, ngoại trừ nhỏ bé ra thì chuột Thiết Huyết Trấn không còn ưu thế gì đáng nói, người Đế quốc Kinh Hồng chỉ cần giẫm một cước là phải chết.

Sở dĩ Thiết Phong Kỳ biết rõ lương thảo trên Điệp Thúy lĩnh chỉ là mồi nhử cũng phải đi cướp, mục đích chủ yếu không phải vì tìm lương thực cho các chiến sĩ no bụng, mà là tìm cỏ khô cho chiến mã.

Sau khi Tô Nam Vũ và ba vạn kỵ binh của hắn bị tiêu diệt, người Đế quốc Kinh Hồng không còn khả năng điều động thêm kỵ binh để tiếp tục truy kích, chính vì như vậy, người Đế quốc Kinh Hồng cũng chỉ còn cách nghĩ tới đánh vào cỏ để đối phó Thiết Huyết Trấn.

Ý tưởng này của Cô Chính Phàm có thể nói là một lần nữa đánh trúng vào nhược điểm của Thiết Huyết Trấn. Cô Chính Phàm dựa trên cơ sở đề nghị lần trước của Mịch Tử Âu, tiến thêm một bước đẩy mạnh chính sách co cụm tài nguyên. Nhưng cỏ và lương thực có sự khác nhau rất lớn, muốn cắt đứt nguồn cỏ cung cấp cho Thiết Huyết Trấn so với cắt đứt lương thực khó khăn hơn rất nhiều, cái giá phải trả cũng nhiều hơn. Một khi Cô Chính Phàm tiến hành chính sách cắt đứt nguồn cỏ trong phạm vi cả nước, chuyện này có ý nghĩa rằng người Đế quốc Kinh Hồng phải phái ra rất nhiều người làm công tác vận chuyển, canh giữ và đốt trụi cỏ. Vận chuyển là điều động những số cỏ khô cung cấp cho chiến mã của mình sử dụng, canh giữ là phải phái ra trọng binh canh giữ phần diện tích thảo nguyên nhỏ bé trong nước. Còn đốt cỏ là đốt những số cỏ không thể mang đi và số cỏ phân tán ở những địa hình bất lợi không thể canh giữ. Từ đó mới làm được chuyện không chừa một ngọn cỏ nào cho Thiết Huyết Trấn.

Đây là biểu hiện lên tới đỉnh điểm của chiến lược làm cho đất đai hoang hóa, cũng là sách lược mà một quốc gia yếu hơn chọn dùng khi phải đối mặt với địch nhân xâm lấn quá hùng mạnh. Người xưa gọi là không chừa lại một gốc cây ngọn cỏ, ở một mức độ nào đó cũng bao gồm ý nghĩa diệt sạch cỏ. Đương nhiên, nếu chỉ muốn diệt cỏ, vậy không thể xem như hoàn toàn lui giữ cỏ, chỉ có thể áp dụng những biện pháp từng phần như đã nói ở trên.

Nếu thực hiện chiến lược tiêu diệt cỏ hoàn toàn, cái giá phải trả cho chuyện này sẽ rất lớn. Lúc ấy không chỉ Thiết Huyết Trấn vì vậy mà mất đi nguồn cỏ cung cấp cho chiến mã của mình, ngay cả dân chúng trong Đế quốc Kinh Hồng làm nghề chăn nuôi cũng sẽ chịu ảnh hưởng không nhỏ. Ví dụ như một người chăn nuôi gia súc có thể bảo vệ nguồn cỏ của mình bằng hình thức xin quân đội bảo vệ. Nhưng đối với dân chúng vốn nghèo nàn, vả lại nguồn cỏ vô cùng phân tán mà nói, hành vi như vậy có thể nói là vô cùng xa xỉ. Cũng vì như vậy, bọn họ sẽ phải đối mặt với tình cảnh gian nan khi súc vật mà mình chăn nuôi không còn cỏ để ăn.

Rốt cục Mịch Tử Âu cũng đã hiểu được vì sao mấy ngày qua Cô Chính Phàm vẫn do dự cân nhắc vấn đề này. Rất hiển nhiên, Cô Chính Phàm đã do dự suy xét xem có nên dùng kế hoạch này để đối phó với Thiết Huyết Trấn hay không. Hiện giờ Thiết Huyết Trấn giống như một chứng bệnh mãn tính của người Đế quốc Kinh Hồng, chữa hoài không hết. Vốn từng nghĩ rằng có thể diệt trừ Thiết Huyết Trấn một cách dễ dàng, nhưng suy nghĩ này đã trở nên quá ngây thơ trước sự thật rành rành hiện tại, vì vậy cho nên Cô Chính Phàm không thể không cân nhắc tới tình huống xấu nhất, đồng thời cũng chuẩn bị sẵn sàng.

- Trên cơ sở của lần bao vây tiêu diệt thứ ba, tiến thêm một bước co cụm tài nguyên, khiến cho Thiết Huyết Trấn mất đi ưu thế về tốc độ...Ừm, nếu như thật sự không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể lựa chọn cách này mà thôi.

Mịch Tử Âu bất đắc dĩ gật đầu:

- Tuy nhiên về mặt quân sự, cần phải tiến hành điều chỉnh một chút mới được.

- Vậy phải xem tình huống của Thế Quân Dương ra sao rồi hãy quyết định.

Cô Chính Phàm thản nhiên đáp:

- Nếu như Thế Quân Dương thật sự tiêu diệt được Thiết Phong Kỳ, nêu cao quân uy của chúng ta, như vậy chúng ta có thể tiếp tục áp dụng trạng thái chủ động tiến công, đuổi giết các lộ binh còn lại của Thiết Huyết Trấn. Nhưng nếu Thế Quân Dương không làm được, ta sẽ đề nghị với Quốc chủ dùng sách lược phối hợp phòng ngự khu vực!

- Phối hợp phòng ngự khu vực?

Mịch Tử Âu nghe vậy hoảng sợ, Thiết Huyết Trấn chỉ mới tiến vào Đế quốc Kinh Hồng hơn nửa năm qua, đã ép người Đế quốc Kinh Hồng phải dùng tới chiến lược phối hợp phòng ngự khu vực rồi sao?

Cái gọi là phối hợp phòng ngự khu vực, thật ra chính là biểu hiện phòng thủ giống như chiến thuật mà Thế Quân Dương đã sử dụng để chia cắt miền Nam. Hành động cụ thể có nghĩa là chủ động liên kết các thành lớn lại với nhau, tiến hành công tác phong tỏa và phòng ngự theo khu vực. So với ba lần bao vây tiêu diệt trước đây, chiến lược phối hợp phòng ngự khu vực thật ra không được xem như lần bao vây tiêu diệt thứ tư, mà là một hệ thống phòng ngự có kế hoạch, cũng là chiến lược tiến hành áp dụng khi cần nhằm vào đối thủ có thực lực khá mạnh.

Trong ba lần bao vây tiêu diệt trước, người Đế quốc Kinh Hồng đều chủ động tiến công, tuy rằng các thành thị đều cố thủ, nhưng mục đích chủ yếu là vì đề phòng Thiết Huyết Trấn phá phách địa phương, gây ra tổn thất không cần thiết. Nhưng phối hợp phòng ngự khu vực cũng có ý nghĩa là người Đế quốc Kinh Hồng đã thừa nhận về mặt quân sự rằng, đối thủ có thực lực ngang bằng với mình, bởi vậy không tấn công đối thủ toàn diện nữa, mà là khi cần áp dụng thủ đoạn phòng ngự ở mức độ nhất định, sau đó thông qua vấn đề vật tư bị tiêu hao khiến cho đối thủ lần lần suy yếu, không đánh mà bại.

Nói trắng ra, ý nghĩa của chiến lược này chính là lấy tịnh chế động, nguyên nhân của nó cũng rất đơn giản, người Đế quốc Kinh Hồng đã cảm thấy mệt mỏi. Con chuột Thiết Huyết Trấn này đã chạy khắp trong nhà người Đế quốc Kinh Hồng quá lâu, chủ nhà dùng đủ các phương pháp cũng chưa diệt trừ được, cho nên chỉ có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, thở vài hơi, sau đó mới nghĩ cách khác.

Phối hợp phòng ngự khu vực nhìn bề ngoài chỉ là một thủ đoạn phòng ngự mà thôi, nhưng về mặt chính trị thì khác rất nhiều. Bởi vì một khi người Đế quốc Kinh Hồng áp dụng kế hoạch này, chẳng khác nào bọn họ thừa nhận rằng về mặt quân sự tạm thời không chống nổi Thiết Huyết Trấn. Chẳng những bọn họ không thể tiêu diệt đối thủ, trái lại còn phải phòng bị những đòn tấn công của đối thủ. Thiết Huyết Trấn bị vây khốn ở Đế quốc Kinh Hồng nhưng không phải bó tay chờ chết, ngược lại bất cứ lúc nào cũng có năng lực phản kích. Đương nhiên bản thân kế hoạch diệt cỏ hoàn toàn chính là sự thừa nhận rõ ràng nhất của người Đế quốc Kinh Hồng với thực lực của Thiết Huyết Trấn, nhưng nếu tiến thêm một bước, áp dụng trạng thái phối hợp phòng ngự khu vực, hiển nhiên đã lộ rõ thái độ hết sức thận trọng với sự tồn tại của Thiết Huyết Trấn.

Trong mắt Cô Chính Phàm, hiện giờ Thiết Huyết Trấn như vết ghẻ lở của Đế quốc Kinh Hồng. Nếu lúc đầu coi thường nó, không chịu xử lý ngay lập tức, tới thời kỳ sau không thể nào không cân nhắc tới chuyện sử dụng một số thủ đoạn xử lý, bất chấp việc nó có thể làm tổn thương tới bản thân mình.

Vài lời của tác giả:

Chuyện tình cảm giữa Vô Song và Dạ Oanh, mục đích chủ yếu là muốn kể ra thân thế của Vô Song, chuyện này có liên quan tới chiến cuộc về sau. Về phần Dạ Oanh, tôi cũng không nói rằng nàng muốn từ chối Vô Song. Nhưng cho dù từ chối cũng chưa chắc đã không có cảm tình...Cảm tình giữa hai người bọn họ thật ra chỉ là một trong nhiều góc nhìn đối với chiến tranh mà thôi. Tôi chỉ muốn diễn tả rõ ràng một chút, trên chiến trường cũng không chỉ có tình huynh đệ mà thôi, còn có thể có cả tình yêu, cho dù đó là tình yêu không nên xảy ra.