Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 6 - Chương 19: Chạy thoát từ trong tuyệt địa

Một tên chiến sĩ Hổ Báo Doanh liếm môi, sau đó nhìn Thiển Thủy Thanh nói:

- Thiển Trấn Đốc, ngài cũng biết chúng ta không hề sợ chết, nhưng ta thà rằng quay đầu lại liều mạng cùng bọn người Đế quốc Kinh Hồng kia, chứ không muốn đi qua con đường đầy nguy hiểm này, lỡ như sẩy chân là tan xương nát thịt, thân xác không còn!

- Đúng vậy, Thiển Trấn Đốc, hay là chúng ta quay lại liều mạng với bọn chúng đi thôi, con đường này quá nguy hiểm! Muốn đi qua đó sẽ phải chết không biết bao nhiêu người nữa, chết như vậy không đáng chút nào!

Không ít binh sĩ tỏ ra đồng tình với hắn.

Thiển Thủy Thanh lớn tiếng rống to:

- Câm miệng! Ta biết các ngươi đang nghĩ gì! Đúng vậy, đi đường này rất nguy hiểm, tuy nhiên dù có nguy hiểm tới đâu, dù có khó khăn tới đâu, chúng ta cũng có thể xông qua. Chúng ta cần lòng tin, lòng can đảm, chứ không cần yếu đuối, muốn lui lại phía sau! Đừng tưởng rằng các ngươi không sợ liều mạng với địch thì là dũng sĩ chân chính, ta nói cho các ngươi biết, thế giới này còn có rất nhiều chuyện cần tới lòng can đảm hơn cái chết! Hiện tại trước mắt các ngươi chính là một trong số đó! Chỉ cần qua được con đường này, trước mắt chúng ta sẽ là biển rộng trời cao, chúng ta có thể tiếp tục tung hoành ngang dọc trên lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng! Nhưng nếu không qua được, chúng ta sẽ chết ở chỗ này. Ta nói cho các ngươi biết chuyện này, cho tới hôm nay sở dĩ Thiển Thủy Thanh ta có thể ngồi ở vị trí Trấn Đốc Thiết Huyết Trấn, không phải nhờ ta có bản lãnh lớn bằng trời, mà là vì ta chưa từng xuôi tay bỏ cuộc! Ta tuyệt đối không bỏ qua bất cứ cơ hội sinh tồn nào, ta cũng có thể vì sinh tồn mà liều mạng, đây là trách nhiệm của tất cả chiến sĩ chúng ta! Nếu các ngươi đã không sợ chết, vậy còn sợ con đường này sao? Hả!

Các chiến sĩ hít một hơi thật sâu, Thiển Thủy Thanh đã tiếp tục hét lớn:

- Ai không sợ chết thì lên cho ta!

- Ta lên!

Ly Sở kêu to, lập tức trở thành người đầu tiên đi trên con đường núi Nhất tuyến thiên đại biểu cho chết chóc kia.

Gió thổi lạnh thấu xương, Ly Sở giống như người đi trên dây thăng bằng giữa hai bờ sông, thân thể khẽ lắc lư, làm cho từng chiến sĩ cảm thấy hồi hộp trong lòng.

Hắn đi rất chậm, tay dắt ngựa, bịt mắt ngựa lại, không chỉ bản thân mình đi, còn phải cần thận giữ không cho chiến mã sẩy chân. Bề rộng một thước rưỡi của con đường không quá rộng cũng không quá hẹp, đối với người thì còn có thể, nhưng đối với ngựa thì quá mức khó khăn.

Đột nhiên một trận gió to thổi qua, chiến mã khẽ run lên một chút, một vó của nó bước vào khoảng không, toàn thân to lớn của nó lập tức nghiêng qua một bên rồi rơi xuống vực. Ly Sở bị kéo, thân thể lập tức mất thăng bằng cũng rơi theo xuống vực, khiến cho mọi người kinh hô thất thanh.

May mắn là thân thủ Ly Sở quả thật nhanh nhẹn, hắn vội buông bỏ dây cương mặc cho chiến mã thét dài rơi xuống, uốn mình lộn một vòng, bám chặt vào vách đá, sau đó dùng tay trèo dần dần trở lên sơn đạo.

Hắn lại đứng lên, đi bộ về phía đỉnh núi đối diện. Chỉ một lát sau, rốt cục Ly Sở đã hiện ra trên đỉnh Nam của Yến Tử lĩnh, hét to với bên này:

- Ta qua được rồi!

- A!

Tất cả các chiến sĩ hưng phấn reo hò.

Thiển Thủy Thanh không để lỡ thời cơ, lập tức kêu to:

- Lập tức xếp thành hàng, bịt mắt chiến mã lại, mỗi người cách nhau hai thước, không được nhìn xuống dưới, nếu có người trượt chân cũng không được cứu, lập tức hành động!

Từng chiến sĩ Hổ Báo Doanh cứ như vậy bắt đầu đi lên con đường không có lối về này.

Gió núi lạnh thấu xương, đường đi quá hẹp, hàng chiến sĩ Hổ Báo Doanh đi qua con đường núi vừa dài vừa hiểm trở này giống như đi trên băng mỏng.

Có một ít chiến sĩ bởi vì không chịu nổi áp lực tâm lý quá lớn, hai chân như nhũn ra, bước cũng bước không nổi, cuối cùng trượt chân rơi xuống vực sâu đen ngòm, phát ra tiếng gào thê thảm, kích thích nặng nề thần kinh của những người còn lại. Thế nhưng bọn họ chỉ có thể chú ý về phía trước, cẩn thận đường dưới chân.

Trong chuyện này, bọn họ không có tư cách cứu vớt chiến hữu. Bảo vệ chính bản thân mình mới là sự báo đáp lớn nhất đối với quốc gia, đối với quân đội.

Tiếng hét hò phía sau đã ngày càng gần, bắt đầu có binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng lên tới đỉnh núi. Tiếng đá tảng lăn xuống kêu ầm ầm, những tên chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng bị đá đè phát ra tiếng kêu thê thảm, nhưng tiếng la xung phong lên đỉnh cũng không giảm bớt, ngược lại ngày một nhiều hơn.

Thác Bạt Khai Sơn lắc lắc đầu:

- Quá chậm, nếu đi như vậy, tất cả chúng ta không thể qua hết được bên kia!

Sắc mặt Thiển Thủy Thanh cũng sa sầm, hắn quay đầu lại quan sát, sau đó trầm giọng nói: Truyện được tại

- Nhiều nhất chỉ còn chừng tàn nửa nén hương, quân Đế quốc Kinh Hồng sẽ chạy tới sát bên chúng ta. Đi ung dung thong thả như vậy, e rằng qua được bên kia không tới hai trăm người, phần lớn còn lại phải kẹt phía bên này!

- Người Đế quốc Kinh Hồng cũng không ngu ngốc, bọn chúng đã biết rằng chúng ta không thể qua được bằng con đường này!

Ánh mắt Thiển Thủy Thanh lóe lên một tia sáng:

- Đó là vì bọn chúng đều là người nhu nhược, Thiển Thủy Thanh ta căn bản không tin cái gì gọi là không có khả năng.

Dứt lời, đột nhiên hắn giật cương, Phi Tuyết vọt tới nhanh như chớp tới trước Nhất tuyến thiên, cản lại số chiến sĩ đang định tiếp tục đi qua.

Thiển Thủy Thanh vẫn không nói gì, chỉ nhìn số chiến sĩ đang đi trên Nhất tuyến thiên, hoặc là đi qua được đỉnh núi đối diện, hoặc ngã xuống vực sâu đen ngòm, lòng đau như cắt, trên mặt dần dần đỏ tía lên.

Sau đó, hắn quay đầu lại nhìn các chiến sĩ Hổ Báo Doanh còn bên này rất nhiều, cao giọng hét to:

- Các huynh đệ, là một chiến sĩ, lòng can đảm là tài sản quý giá nhất của chúng ta, nhưng rốt cục lòng can đảm của chúng ta tới mức nào, tài sản của chúng ta nhiều hay ít, có lẽ ngay chính bản thân các ngươi cũng không biết. Nhưng hôm nay, Nhất tuyến thiên chính là nơi kiểm tra lòng can đảm của mỗi người nhiều hay ít! Ta nói cho các ngươi biết, hiện tại ta không chỉ cần các ngươi có lòng can đảm đi qua con đường này, ta còn cần các ngươi có đủ can đảm để chạy qua con đường này!

-...Sau lưng chúng ta, địch nhân tiến công lên đỉnh núi, số huynh đệ ta để lại thủ không nhiều, bọn họ đang dùng chính sinh mạng của họ để tranh thủ thời gian cho chúng ta. Nếu chúng ta không biết quý trọng thời gian, chẳng khác nào chúng ta hại chết huynh đệ của mình! Cho nên nếu chúng ta không muốn làm cho các huynh đệ của mình thất vọng, vậy chúng ta phải có đủ can đảm để làm nên kỳ tích! Nói cho ta biết, các ngươi có đủ can đảm để làm chuyện mà ta sẽ làm ngay lập tức hay không?

Các chiến sĩ Hổ Báo Doanh hét lớn:

- Thề quyết tiến thoái cùng Thiển Trấn Đốc!

- Được! Vậy các ngươi xem ta đây!


Thiển Thủy Thanh quát to, sau đó hắn vỗ vỗ vào cổ Phi Tuyết, hạ giọng nói:

- Phi Tuyết, ngươi là vua của loài ngựa, lúc này ta sẽ không bịt mắt của ngươi, ta muốn ngươi nhìn con đường trước mặt, sau đó chạy qua với tốc độ nhanh nhất cho ta, để cho bọn họ thấy! Nếu như ngươi làm không được, chúng ta sẽ cùng chết dưới vực sâu này! Ta và ngươi hoặc là cùng sống, hoặc là cùng chết!

Phi Tuyết ngửa mặt lên trời hí một tiếng dài, sau đó không ngờ nó xông thẳng lên Nhất tuyến thiên, phi nước đại trên con đường hẹp ấy. Chỉ trong nháy mắt, nó đã chạy qua tới đỉnh núi bên kia, đứng bên cạnh những chiến sĩ đã đi qua trước đó.

Nhưng làm mọi người bất ngờ hơn nữa, Thiển Thủy Thanh giục ngựa quay đầu, chạy ngược trở lại Nhất tuyến thiên một lần nữa. Lần này tốc độ của Phi Tuyết cũng nhanh như cũ, xông thẳng trở về đỉnh Bắc của Yến Tử lĩnh, qua lại hết sức thoải mái nhẹ nhàng, đúng là hữu kinh vô hiểm.

Quả thật như đi trên đất bằng!

Thiển Thủy Thanh hét lớn với các chiến sĩ của mình:

- Có thấy không? Đây là Nhất tuyến thiên! Lão tử đã cỡi ngựa chay qua chạy lại một vòng! Con đường núi này chẳng qua chỉ dọa người mà thôi, các ngươi càng tỏ ra sợ nó, nó càng kiêu ngạo, nếu các ngươi không sợ nó, nó chẳng là gì cả! Đừng quên lúc trước các ngươi luyện tập cỡi ngựa, tiêu chuẩn khảo hạch của chúng ta là chạy cấp tốc trên con đường núi rộng một thước, dài năm trăm thước mà không được lệch ra ngoài, không phải khi đó chúng ta đều đã hoàn thành nhiệm vụ hay sao? Các ngươi là những kỵ binh ưu tú nhất, vốn các ngươi có thể làm được nhiệm vụ không phải là quá khó khăn này, cái duy nhất các ngươi cần vượt qua là nỗi sợ hãi trong lòng. Khi các ngươi không còn sợ hãi, các ngươi sẽ phát hiện ra con đường này rộng tới mức nhắm hai mắt lại cũng có thể chạy qua. Hiện tại, các ngươi hãy xem con đường này như một lần luyện tập thuật cỡi ngựa cuối cùng đi! Ta muốn các ngươi dùng hành động để chứng minh năng lực và lòng can đảm của các ngươi!

-...Bây giờ, ai có can đảm thì lên cho ta, hoặc là chạy qua bờ đối diện, hoặc là ngã xuống vực sâu, không còn con đường thứ hai có thể đi, ai còn sống chính là lập công, ai chết đi ta sẽ xem như tử trận! Mà ta sẽ đứng sau lưng các ngươi, ta sẽ là người cuối cùng chạy trên con đường này! Nếu các ngươi không hài lòng về ta, muốn hại chết ta, vậy cứ việc tiếp tục ở lại đây chờ chết!

- A!

Tất cả các chiến sĩ Hổ Báo Doanh đồng thanh kêu to.

Tất cả bọn họ đều lên ngựa, chạy như điên về phía Nhất tuyến thiên hẹp hòi kia, như chạy trên chiếc cầu Nại Hà dẫn tới địa ngục, nhưng đầu kia lại là đường rộng thênh thang mặc tình cho bọn họ thỏa sức tung hoành.

Một tên chiến sĩ vọt lên, lại một tên chiến sĩ khác vọt lên, vó ngựa kêu lộp cộp, giẫm trên con đường núi khiến cho những ai quan sát phải cảm thấy lạnh run, phải kinh hãi trong lòng, không thể nào tin được, đầu óc choáng váng, gần như muốn ngất đi.

Bọn họ gào thét chạy tới, nhắm cửa địa ngục trước mặt. Một tên chiến sĩ trượt chân rơi xuống, chiến sĩ ngay sau lưng hắn cũng không thèm liếc nhìn, vẫn tiếp tục tăng tốc chạy tới. Tên chiến sĩ rơi xuống còn kêu to giữa không trung:

- Các huynh đệ, xông lên!

- Xông lên!

Tất cả mọi người đồng thanh kêu lên.

Hơn hai ngàn thanh âm hội tụ lại thành một tiếng gầm thật lớn, vang vọng trong sơn cốc. Gần như mỗi một chiến sĩ không may rơi xuống vực, trong giờ phút cuối cùng của bọn họ đều hét lên những lời này. Dường như đầu kia của con đường chính là trận địa của quân địch, bọn họ đang hăng hái xông lên nghiền nát địch nhân thành từng mảnh vụn.

Nói bọn họ là đưa mình vào chỗ chết để rồi sống cũng được, nói bọn họ lấy tâm cầu chết để cầu sống cũng được, trận chiến đầy chết chóc xung phong về phía thắng lợi và tự do này, nhất định trở thành một kỳ tích xưa nay chưa từng có trong lịch sử.

Hơn hai ngàn kỵ binh chỉ trong thời gian tàn nửa nén hương đều xông lên Nhất tuyến thiên, trình diễn một cuộc chạy trốn từ trong tuyệt địa làm cho người ta phải ngạc nhiên thán phục, chưa từng có từ trước tới nay.

Khi quân Đế quốc Kinh Hồng giết hết những chiến sĩ Hổ Báo Doanh còn ở lại tranh thủ thời gian cho chiến hữu của mình, vội vàng đuổi tới Nhất tuyến thiên, bọn chúng chỉ còn nhìn thấy một đám chiến sĩ Hổ Báo Doanh sau cùng đang đường hoàng vọt sang đỉnh núi bên kia, với khí thế không hề sợ sệt, dũng mãnh vô cùng xung phong về phía trước như điên cuồng.

Bóng người chạy sau cùng rõ ràng là Thiển Thủy Thanh!

- Trời ơi!

Một tên chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng kêu lên thất thanh:

- Bọn chúng...bọn chúng là ai vậy? Không ngờ...không ngờ bọn chúng dám cỡi ngựa chạy qua Nhất tuyến thiên?

- Bọn điên! Đây chính là một bọn điên!

Một tên quan quân Đế quốc Kinh Hồng la lên như điên cuồng:

- Ngay cả quân Sơn cẩu đi đường này cũng phải thật là cẩn thận! Cho tới bây giờ không ai có thể chạy qua bên kia nhiều người như vậy trong khoảng thời gian ngắn như vậy! Bọn chúng điên rồi, tất cả đều điên cả rồi!

Trên đỉnh núi phía đối diện, các chiến sĩ Hổ Báo Doanh cất tiếng hoan nghênh Thiển Thủy Thanh, cao giọng hét to niềm vui thắng lợi. Lần này bọn họ đã thắng, bọn họ thắng lợi trong chuyện thoát khỏi quân Đế quốc Kinh Hồng bao vây tiêu diệt, nhưng chỉ phải trả một cái giá thật nhỏ.

Không ai ngờ rằng, trong số hơn hai trăm chiến sĩ Hổ Báo Doanh đi qua thật cẩn thận lúc đầu, sẩy chân ngã xuống vực khoảng bốn mươi mấy người. Nhưng trong hơn hai ngàn chiến sĩ cỡi ngựa chạy qua lúc sau, lại chỉ có hơn năm mươi người không may ngã xuống mà thôi.

Khi các chiến sĩ vượt qua sự sợ hãi trong lòng, tất cả năng lực trong thân thể đều khôi phục lại, khiến cho bọn họ có thể khống chế chiến mã vô cùng chính xác, càng phát huy ra hết thuật cỡi ngựa xuất sắc của mình. Mà sau khi bọn họ vượt qua rồi, bọn họ phát hiện ra sự tình quả thật đúng như lời Thiển Thủy Thanh đã nói: Con đường núi này, thật ra cũng chỉ có vậy mà thôi.

Sau khi trả giá bằng trăm sinh mạng, bọn họ đã hoàn thành thành công hành động vĩ đại thoát khỏi vòng vây của địch lần này, cũng nhất định sẽ được lưu danh sử sách.

Lúc này, Thác Bạt Khai Sơn nhìn xuống vực thật lâu, lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, chậm rãi nói:

- Lần phá vây này trước kia chưa từng có ai làm như vậy, về sau chỉ sợ cũng không có...

Mỗi tên chiến sĩ Hổ Báo Doanh đều nghĩ lại mối nguy hiểm đã qua mà lòng thầm run sợ, duy chỉ có Thiển Thủy Thanh nhìn chằm chằm quân Đế quốc Kinh Hồng ở bờ đối diện, lạnh lùng nói:

- Rốt cục cũng sẽ có một ngày chúng ta sẽ trở về với tư thế của chủ nhân, tư thế của người chiến thắng. Yến Tử lĩnh sẽ trở thành đỉnh núi sừng sững mà chúng ta cúng bái các dũng sĩ, bởi vì nó đã chứng kiến một đám dũng sĩ chân chính!

Giây phút ấy, Thiển Thủy Thanh lấy hết sức lực toàn thân hét to:

- Đế quốc Thiên Phong, can đảm vô địch!

- Đế quốc Thiên Phong, can đảm vô địch!

Tất cả chiến sĩ Hổ Báo Doanh đồng thanh hét lớn.

O0o

Khi Thiển Thủy Thanh vẫn còn trình diễn kỳ tích trong lịch sử trốn thoát từ trong tuyệt địa của mình, trên một chiến trường khác, một cuộc tranh luận lớn đã bùng nổ.

Đối với chuyện Tây Lĩnh Dã phản bội, nếu như nói Thiển Thủy Thanh là dựa vào cảm giác của hắn, sau đó lại cẩn thận tìm tòi mà phát hiện, như vậy Bích Không Tình hoàn toàn nhờ vào bản năng mà phán đoán ra.

Từng là một tên phản tướng, không ai hiểu rõ lòng một tên phản tướng hơn hắn.

Mỗi một tên phản tướng đều khao khát được giết chóc, hãm hại thuộc hạ cũ của mình, để lấy được lòng tin của người chủ mới.

Bích Không Tình là như vậy, Sở Hâm Lâm là như vậy, Tây Lĩnh Dã cũng giống như vậy, nếu đã phản bội, vậy nhất định phải phản bội triệt để hoàn toàn.

Cho nên khi hắn nghe thấy đại kế xuyên ra sau lưng đánh ngược lại đã thất bại, chuyện đầu tiên mà hắn nghĩ tới là có người bán đứng kế hoạch hành động lần này, mà Tây Lĩnh Dã là đối tượng đáng nghi ngờ nhất. Một khi đã xác định được mục tiêu, Bích Không Tình thấy không cần hoài nghi hay lý do gì nữa.

Hắn lập tức quyết định.

Trong lúc Thiển Thủy Thanh xông lên Yến Tử lĩnh giết Lương Trung Lưu, sau đó quay về cứu viện Thiết Huyết Trấn, quyết định của Bích Không Tình khác hẳn, ích kỷ hơn, cũng dễ dàng thực hiện hơn.

- Chúng ta xông ra thôi!

Hắn nói.

Phương Hổ nhìn thẳng Bích Không Tình:

- Ý của ngươi là bỏ mặc Thiển thiếu và Thủy Trung Đường hay sao?

Bích Không Tình lanh lùng đáp:

- Nửa thân mình đã nằm trong bẫy rập, tự bảo vệ còn khó khăn, làm sao cứu người?

- Con bà ngươi Bích Không Tình!

Phương Hổ mắng to:

- Bích Không Tình, thứ người có cặp mắt trắng dã như ngươi, lão tử đã biết không phải là hạng tốt lành gì! Thiển thiếu đối xử với ngươi cũng không tệ, hiện tại hắn đang trong khốn cảnh, chắc chắn là Lương Trung Lưu sẽ điều rất đông quân Đế quốc Kinh Hồng tới đối phó hắn, ngươi không nghĩ cách cứu người mà chỉ biết tự bảo vệ mình sao?

- Thừa dịp chúng ta phát hiện ra bẫy rập sớm, địch nhân còn chưa khép chặt vòng vây mà xông ra là lựa chọn thích hợp nhất, hành động này có thể bảo đảm an nguy của chiến sĩ cả hai Kỳ. Nếu như quay đầu lại đánh tới để cứu Thiển Trấn Đốc, vậy có nghĩa là đưa tất cả mọi người chui vào bẫy rập, đừng nói chưa chắc đã cứu được người, khả năng lớn hơn là rất có thể bồi thêm mạng sống của chúng ta. Phương Hổ, quả thật ta không phải là người tốt, cũng không giống như ngươi, ngươi là huynh đệ sinh tử của Thiển thiếu, tuy nhiên chính vì như vậy, ta nhìn vấn đề rõ ràng hơn ngươi nhiều. Ta chỉ hiểu rõ một chuyện, đó là nếu chúng ta đã không cứu được Thiển thiếu, vậy chuyện duy nhất bây giờ chúng ta có thể làm chính là đưa mọi người ra khỏi vòng vây, bảo vệ tính mạng của mọi người. Ta tin rằng nếu đổi lại là Thiển Trấn Đốc ở đây, hắn cũng sẽ làm như vậy!

- Thối hoắc!

Phương Hổ giậm chân mắng to:

- Thiển thiếu tuyệt đối sẽ không làm như vậy, hắn sẽ không bao giờ bỏ mặc huynh đệ của mình. Cho dù hắn từng giao nhiệm vụ chết chắc cho chúng ta, nhưng hắn không lừa dối chúng ta hay hãm hại chúng ta. Ta nói cho ngươi biết, Bích Không Tình ngươi nói rất đúng, với tình huống hiện tại, muốn cứu Thiển thiếu quả thật là rất khó, nhưng ta có thể nói thêm cho ngươi một chuyện, Thiết Huyết Trấn từ quan tới binh ngoài Thiển thiếu ra, ai cũng không phục. Hôm nay ngươi có thể bỏ mặc không cứu Thiển thiếu, nhưng dù ngươi có đưa được mọi người ra khỏi vòng vây, ta tin rằng không đầy nửa tháng sau, người Đế quốc Kinh Hồng có thể tiêu diệt chúng ta sạch sẽ! Nếu chúng ta muốn sống rời khỏi Đế quốc Kinh Hồng, chỉ có Thiển thiếu là làm được! Bích Không Tình, ngươi còn chưa có được bản lãnh đó!

Tất cả các tướng sĩ Thiết Phong Kỳ đồng loạt đứng lên, Vô Song, Lôi Hỏa, Mộc Huyết, thậm chí ngay cả bọn Tô Vân dưới trướng Huyết Phong Kỳ của Bích Không Tình cũng đứng cả lên, cùng nhìn về phía Bích Không Tình.

Tô Vân ôm quyền nói:

- Bích Tướng quân, ta bội phục tài trí của ngươi, tuy nhiên ta phải nói rằng, trong giờ phút này, chỉ bằng vào ngươi không thể nào làm cho mọi người thoát khỏi nguy hiểm, nhiều nhất chỉ có thể làm cho mọi người chết muộn một chút mà thôi. Chuyện mà ngươi có thể làm vì mọi người chỉ là kéo dài thời gian sống sót, mà Thiển Tướng quân mới là người duy nhất có thể đưa tất cả mọi người về tới nhà. Thiết Huyết Trấn không thể không có linh hồn, mà Thiển Tướng quân là duy nhất, ngươi không thay thế hắn được! Trừ phi có hắn ở đây lên tiếng nói, mọi người có thể đi, nếu không, sẽ không ai nghe theo lời ngươi. Nếu như gươi không tin, ngươi có thể hỏi binh sĩ trng Kỳ của ngươi, binh sĩ Huyết Phong Kỳ từng là người của Lý Quy, nhưng hiện tại, bọn họ là người của ngươi, cũng là người của Thiển Tướng quân. Ngươi có thể hỏi bọn họ, dưới tình huống như vầy, bọn họ bằng lòng chịu đi theo ngươi, hay là muốn mạo hiểm đi cứu người. Ta tin rằng cho dù là những binh sĩ của Huyết Phong Kỳ từng trung thành với Lý Quy nhất, hiện giờ cũng sẽ đặt hy vọng vào Thiển Tướng quân, chứ không phải là ngươi!

Vẻ tức giận trong ánh mắt Bích Không Tình ngày càng lộ rõ, nhưng rốt cục hắn đã hiểu được một chuyện: Cánh quân này chỉ có thể trung thành với Thiển Thủy Thanh, chứ không phải hắn.

Trên thân Thiết Huyết Trấn đã hằn sâu dấu vết của Thiển Thủy Thanh, không có Thiển Thủy Thanh gật đầu, không thể làm gì được cả.

Là một tên phản tướng chính là may mắn của Bích Không Tình, cũng là nỗi bất hạnh của hắn, hắn không có quyền lựa chọn. Lúc này, Bích Không Tình chỉ có thể đau khổ hỏi:

- Các người đều nghĩ như vậy sao?

Không một ai lên tiếng.

- Được!

Bích Không Tình gật đầu:

- Tất cả các ngươi đều nghĩ như vậy, ta cũng không còn gì để nói, ta đồng ý hiện tại lập tức chuyển hướng. Tuy nhiên hiện tại ta muốn nhắc nhở các ngươi, hiện giờ người đang ở gần chúng ta nhất thật ra là Thủy Tướng quân của Linh Phong Kỳ, hắn nằm ở vị trí giữa chúng ta và Thiển Tướng quân, hơn nữa Tây Lĩnh Dã đang ở Linh Phong Kỳ. Nếu như chúng ta cứu Linh Phong Kỳ trước, thứ nhất nắm chắc thành công lớn hơn, thứ hai cũng cứu được nhiều người hơn. Nhưng hiển nhiên làm như vậy sẽ chậm trễ việc cứu Thiển Tướng quân một chút. Hiện tại tự các ngươi lựa chọn đi, rốt cục là cứu Linh Phong Kỳ trước hay là cứu Hổ Báo Doanh trước!

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên lựa chọn như thế nào.

Thời gian của bọn họ hiện tại không còn nhiều, địch nhân đang ở tứ phía khép chặt vòng vây, nếu không lập tức quyết định, có khi ngay cả bọn họ cũng không thoát được.

Lúc này, Mộc Huyết trầm giọng nói:

- Chọn cách chắc chắn nhất mà làm, cứu Linh Phong Kỳ trước, sau đó mới cứu Thiển thiếu. Chúng ta là quân nhân, đương nhiên phải lấy nghĩa khí làm đầu, không thể nào trong mắt chỉ có Thiển thiếu mà không có những huynh đệ khác. Linh Phong Kỳ có sáu ngàn chiến sĩ, phải mau chóng cứu bọn họ ra, đừng để cho chủ lực của Thiết Huyết Trấn bị tổn thất!

O0o

Không thể không nói, theo chiến tranh dần dần triển khai, thiên phú học tập kinh người của các chiến sĩ đã giúp cho bọn họ luôn có thể nhanh chóng thích nghi với vai trò của mình, hơn nữa dần dần hòa nhập vào trong đó. Thiết Huyết Trấn khi trước vốn sở trường về quyết đấu trực diện với địch, lâm trận biến hóa, phối hợp giữa các loại binh chủng với nhau trong những trận chiến với quy mô lớn đã được rèn luyện hết sức thành thạo, cũng thông qua phương thức quyết đấu đường đường chính chính này mà xác lập địa vị cánh quân thiết huyết của mình. Nhưng vào lúc này, khi du kích chiến và phương thức chiến đấu mang tính quấy nhiễu địch trở thành chủ lực, bọn họ vẫn có năng lực nhanh chóng biến đổi vai trò của mình, biến chính mình thành thổ phỉ giữa núi rừng, tiến hành chiến thuật ẩn giấu hành tung, lặng lẽ hành quân, phân rồi hợp, hợp rồi phân, ngụy trang tập kích.

Trong chuyện này, thích nghi nhất với kiểu chiến thuật này vẫn là Vân Tự Doanh của Tô Vân.

Chiến sĩ Vân Tự Doanh từng là thổ phỉ, bọn họ nhờ vào lòng dũng cảm, có máu lạnh, lui tới nhanh như gió, hành tung quỷ dị mà thành danh. Bọn họ cũng không am hiểu về tác chiến kỵ binh với quy mô lớn, nhưng đối với chuyện bọc ra sau lưng địch, dương Đông kích Tây, chạy tới chạy lui nhanh như gió, bọn họ vẫn rành rẽ, hành động thoải mái, xuất quỷ nhập thần.

Khi đại quân của Lương Trung Lưu đang ép về phía quân chủ lực của Thiết Huyết Trấn với khí thế mênh mông cuồn cuộn, cánh quân của Bích Không Tình lại đang diễn một màn kịch hoàn toàn trái ngược để đánh lừa quân địch: Tức là cho một ít quân tiếp tục tiến về phía trước, di chuyển về phía trung tâm vòng vây của địch. Trước khi vòng vây khép lại hoàn toàn thì đột ngột tăng tốc, nhanh chóng vượt qua khu vực mà hai cánh quân của địch khép lại, bỏ đại quân của địch lại sau lưng.

Vân Tự Doanh xuất thân từ thổ phỉ dùng chính sở trường của mình chơi đùa với địch một trận, khiến cho một âm mưu bao vây tiêu diệt đã ngấm ngầm tính sẵn từ lâu của địch hoàn toàn hỏng bét. Mà lúc này, Thiết Phong Kỳ và Huyết Phong Kỳ đã tiến về phía khu vực của Linh Phong Kỳ. Lúc này, vận mệnh mà bọn họ gặp phải cũng giống như Hổ Báo Doanh, bọn họ đặt bản thân mình vào nơi cực kỳ nguy hiểm, vì muốn cứu thoát chiến hữu của mình.

Hoặc là cùng sống, hoặc là cùng chết.

Không phải ngẫu nhiên, Thiển Thủy Thanh vừa mới thoát khỏi vòng vây, mệnh lệnh đầu tiên mà hắn đưa ra cũng là lập tức vòng ra sau chiến trường, đi cứu Linh Phong Kỳ trước.

Phi Tuyết chạy như điên, Thiển Thủy Thanh ngồi trên lưng nó, gió thổi tạt vào mặt khiến cho mái tóc phất phơ, hai mắt hắn lúc này đã đỏ ngầu.

Trời đã về chiều.

- Ly Sở!

Thiển Thủy Thanh hét lớn.

Hiểu rõ ý của Thiển Thủy Thanh, Ly Sở kêu lên:

- Còn hai mươi dặm nữa sẽ tới mục tiêu dự định...Nếu như đúng thật là bọn họ ở đó...

Không lâu sau...

Một tên thám báo phi ngựa chạy về báo lại:

- Thiển Tướng quân, phía trước phát hiện ra rất đông quân địch, chúng đang lấy thế tiến công hình rẽ quạt từ từ ép tới.

Mắt Thiển Thủy Thanh sáng lên:

- Vậy là đúng rồi! Truyền lệnh, tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, chuẩn bị đốt lửa!

- Truyền lệnh! Tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, chuẩn bị đốt lửa!

Đây là mệnh lệnh của Bích Không Tình.

Hai quan chỉ huy của hai cánh quân trong cùng một thời điểm, đối mặt với tình huống giống nhau, đưa ra quyết định tác chiến giống nhau.

Dưới tình huống chiến đấu địch nhiều ta ít, biện pháp duy nhất để có thể triệt tiêu ưu thế về nhân số của đối phương, chính là đổi trận chiến này thành một trận lửa cháy ngập trời.

Nơi đây là giữa vùng rừng núi, đang là lúc giao mùa giữa Thu và Đông, lá khô rụng đầy đất, một khi đốt lửa, nhất định sẽ nhanh chóng lan tràn ra tứ phía.

Bất kể là Thiển Thủy Thanh hay Bích Không Tình, không ai thèm quan tâm tới hậu quả của việc đốt lửa sẽ như thế nào. Đây chính là phong cách của kẻ liều mạng: Cho dù là chết cũng phải lôi đối thủ cùng chết.

Thế lửa vừa bốc lên, chỉ có mấy nơi khói lên thưa thớt, người không biết sẽ tưởng rằng có ai đó không biết quy củ mà đốt lửa nấu cơm trong rừng. Nhưng rất nhanh, khói đã bốc lên khắp chốn, dần dần hình thành những cột lửa có thể đốt cháy cả vạn vật sinh linh.

Quân của Bích Không Tình từ Nam kéo về phía Bắc, đốt lửa ở mặt Nam của Linh Phong Kỳ. Thiển Thủy Thanh lại từ Bắc kéo xuống Nam, đốt lửa ở mặt Bắc. Ở giữa là một con đường theo hướng Đông Tây để Linh Phong Kỳ chạy trốn, chạy về phía Đông chính là vùng rừng núi Tiếp Thiên, chạy vào trong đó có nghĩa là bó tay chờ chết. Duy chỉ có chạy về phía Tây mới là biển rộng trời cao, ra khỏi rừng, một lần nữa trở lại vùng bình nguyên trống trải mênh mông của Đế quốc Kinh Hồng.

- Toàn quân xung phong liều chết về hướng Tây, chuẩn bị nghênh đón Linh Phong Kỳ phá vây!

Thiển Thủy Thanh gào thét đến nỗi khàn cả giọng.

Hắn nhìn về phía mảnh đất tối đen như mực ở giữa, nghiến răng nghiến lợi mắng:

- Thủy Trung Đường, nếu như ngươi còn sống, nếu còn biết cách chỉ huy, vậy phải biết dẫn quân chạy về phía nào!

Hai đường chỉ màu đen trên bản đồ, sau khi đốt cả khu rừng, đồng thời vẽ ra một đường rẽ chạy thẳng về phía Tây, cùng hướng về một điểm, vẽ ra bên bản đồ một hình chữ V. Bọn họ phải tranh thủ giết chết sạch quân địch đang bao vây ở đáy chữ V ấy trước khi thế lửa lan tràn, mở ra một đường lui cho Linh Phong Kỳ.

Cùng lúc đó, trong mảnh đất tối đen ở giữa, con đường màu đỏ thứ ba rốt cục đã động. Bọn họ bắt đầu xông về phía Tây, sau khi nhìn thấy ánh lửa bốc lên, vẽ ra một đường thẳng tắp ở chính giữa chữ V kia.

Ba đường hợp nhất!

Đây là một hành động phản kích quân sự không có ước hẹn từ trước, cũng không có trải qua diễn luyện, mỗi quan chỉ huy của mỗi cánh quân chỉ bằng vào một chút ăn ý trong thời gian cùng sống chiến đấu với nhau, cùng một chút đạo lý quân sự cơ bản nhất để tiến hành đoán hiểu ý đồ chiến lược. Bọn họ không biết cánh quân bên kia nghĩ như thế nào, làm như thế nào, thậm chí cũng không biết có phải cánh quân bên kia có phải là cánh quân phe mình hay không, không biết tình huống của đối phương như thế nào. Nhưng bọn họ không còn lựa chọn, chỉ có thể làm theo cách chính xác nhất, tiêu chuẩn nhất để tiến hành trận chiến giải vây này.

Trong trận này, cái kết nối từng người với nhau là năng lực tương thông tâm linh của bọn họ, dựa vào sự đồng cảm trên phương diện quân sự, rốt cục cả ba quan chỉ huy đã làm nên một hành động phối hợp quân sự có thể nói là hoàn mỹ nhất: Hai lộ giáp công, ở giữa đột phá, lại thêm hỏa công tập kích, cuối cùng đã khiến cho trận hỏa hoạn này trở thành mồ chôn đại quân của Lương Trung Lưu.

Bọn họ không cần biết chính mình có thể thoát ra khỏi đám cháy hay không, chỉ biết phải lập tức tìm được chiến hữu của mình, cứu bọn họ ra, cùng nhau tìm một con đường sống sót, hoặc là cùng nhau rơi xuống vực thẳm tử vong.

Gió thổi mạnh, thế lửa càng ngày càng lớn, thiêu đốt không trung nóng rực, làm cho bầu trời đêm trở nên đỏ sẫm, khói đặc bốc lên cuồn cuộn, không thể nào phân biệt rõ phương hướng. Chỉ có những tiếng la hét, gào thét trước khi chết, cùng tiếng quan quân ra lệnh tràn ngập khắp nơi.

Chiến sĩ của hai cánh quân đều lấy khăn ướt đã được chuẩn bị từ trước ra che mặt, chạy thẳng về điểm giữa chữ V. Chung quanh bọn họ, thế lửa vẫn tiếp tục lan tràn, thổi quét bốn phương, khí thế hùng hổ.

Cháy rừng cho tới bây giờ rất vô tình, người Đế quốc Thiên Phong cũng vậy, người Đế quốc Kinh Hồng cũng vậy, lửa đều nuốt chửng, không phân biệt địch ta.

Trong thế giới chém giết đầy máu tanh này, trận chiến đốt rừng này nhất định sẽ trở thành nỗi ám ảnh trong lòng mọi người.

Quân Đế quốc Kinh Hồng phụ trách ngăn chặn ở mặt Tây có hơn một vạn, tuy nhiên đáng tiếc khi Thiển Thủy Thanh và Bích Không Tình đánh tới từ hai hướng, lửa trong rừng lại bốc cháy ào ào, cánh quân này không thể thoát khỏi số phận rủi ro bị giáp công hai mặt.

Trận chiến xảy ra hết sức thoải mái nhẹ nhàng với các chiến sĩ Thiết Huyết Trấn, duy chỉ có thế lửa phía sau càng ngày càng trở nên nguy hiểm.

Nhưng trong lòng các chiến sĩ Thiết Huyết Trấn lại tràn ngập vui mừng, bởi vì bọn họ đều nhìn thấy cánh quân kia cũng xuất hiện ở nơi đây, có nghĩa là chiến hữu của mình đã thoát hiểm, hơn nữa không bỏ mặc huynh đệ của mình trong hiểm cảnh.

Phương Hổ hưng phấn kêu to:


- Bích Không Tình, con rùa đen ngươi có thấy chưa? Thiển thiếu đã quay trở lại, ta biết hắn vĩnh viễn sẽ không bỏ mặc chúng ta.

Tất cả mọi người đều hưng phấn reo hò, chỉ có sắc mặt của Bích Không Tình lúc này hết sức khó coi.

Giửa biển lửa ngập trời, rốt cục Thủy Trung Đường đã dẫn dắt Linh Phong Kỳ xông ra, chỉ là áo giáp của hắn lúc này xộc xệch, đầu khôi rơi đâu mất, nhìn qua có vẻ vô cùng chật vật.

Ly Sở đưa tay chỉ Thủy Trung Đường hét lớn:

- Thiển thiếu xem kìa, Thủy Tướng quân chưa chết! Hắn còn sống, hơn nữa đang dẫn Linh Phong Kỳ xông ra!

Trong mắt Thiển Thủy Thanh thấp thoáng ánh lệ, miệng hung hăng mắng:

- Tên này cũng thật là lớn mạng!

Thủy Trung Đường vừa liều mạng xông ra vừa gào to:

- Đồ chó Tây Lĩnh Dã muốn hại chết lão tử!

Phương Hổ kêu to:

- Chúng ta đã đoán được, xem ra Thiển thiếu cũng biết, vấn đề là làm sao ngươi sống sót?

Thiển Thủy Thanh cũng dẫn quân vọt tới:

- Hành động của Tây Lĩnh Dã là do Lương Trung Lưu bày mưu sắp kế, bọn chúng muốn cả Linh Phong Kỳ, như vậy mới có thể bảo đảm thu được lợi ích lớn nhất. Tây Lĩnh Dã đâu rồi?

Thủy Trung Đường nhổ một bãi nước bọt:

- Lão rùa đen kia giả vờ có lòng tốt mang rượu cho ta uống, lão không dám hạ độc, sợ ta bị độc chết có thể bị các huynh đệ nhìn ra, chỉ có thể dùng rượu không có độc muốn chuốc cho ta say, lão biết tửu lượng của ta rất kém. Nhưng lão không ngờ rằng, hơn nửa năm về trước, lão tử đánh một trận với Cô Chính Phàm trên bờ sông Tiểu Lương, trên người bị thương, cũng không biết bị thương chỗ nào trên người mà từ đó về sau, lão tử có thể uống ngàn chén không say. Tây Lĩnh Dã thấy lão tử đã ngã lăn ra, nghĩ rằng lão có thể tiếp nhận quyền chỉ huy, ngờ đâu lão tử chỉ là nhàn rỗi không có việc gì bèn nhắm mắt định ngủ một chút mà thôi. Mới nhắm mắt một chút, lão rùa đen kia bèn đoạt quyền, nói là nơi này đã bị bao vây, phải đầu hàng người Đế quốc Kinh Hồng, bị lão tử cho một đao chết tốt!

Dù chỉ một ly nhưng rượu của Đế quốc Kinh Hồng nổi danh là rất mạnh, không ngờ uống hết cả một bình như vậy, cũng không đáng kể gì đối với Thủy Trung Đường. Tây Lĩnh Dã tính kế cũng rất khá, nhưng cũng không qua được ý trời.

Mọi người nghe vậy ngơ ngác nhìn nhau, Phương Hổ liếm môi ra vẻ thèm thuồng:

- Vết thương của ngươi hay quá, lão tử rất thích!

Thủy Trung Đường bèn hỏi hắn:

- Có muốn ta tạo cho ngươi một vết thương như ta hay không?

Phương Hổ nổi giận:

- Ngươi làm như vậy còn là huynh đệ sao, lão tử vừa phát hiện ra Tây Lĩnh Dã có vấn đề, bất chấp tất cả chạy tới cứu ngươi trước, ngươi lại muốn đâm lão tử!

Thủy Trung Đường cười hăng hắc:

- Được lắm, rất có nghĩa khí!

Hắn lại chĩa ngón tay cái lên trời:

- Tuy nhiên Thủy Trung Đường ta chuyện gì không dám nói, nếu ta ở vào vị trí của ngươi, ta cũng sẽ làm như vậy. Ngươi yên tâm, lần này ta thiếu mọi người một cái ân cứu mạng, nhưng ta hy vọng vĩnh viễn sẽ không có lúc cần ta báo đáp.

Bốp, bốp bốp, tất cả các Tướng quân đồng thời vỗ tay vào nhau, đồng thanh hét lớn:

- Huynh đệ đồng lòng, sắt vàng cũng có thể cắt đứt!

Duy chỉ có Bích Không Tình nhìn Thiển Thủy Thanh bằng ánh mắt u ám:

- Ta là người duy nhất phản đối cứu viện lúc ấy...

Thiển Thủy Thanh mỉm cười:

- Có chuyện gì sau này hãy nói, thế lửa đã cháy tới nơi, hiện tại chúng ta đã hợp binh, vậy cùng nhau đột phá vòng vây. Chúng ta còn phải tiếp tục tung hoành trên mảnh đất Đế quốc Kinh Hồng này...

Quay đầu nhìn lại, thế lửa gần như đã nuốt chửng khu rừng phía sau, toát ra khí nóng hầm hập, lan tràn ra bốn phương tám hướng. Trên bầu trời từng cụm mây đỏ quay cuồng giống như đại dương gào thét, làm cho người ta táng đởm kinh hồn.

Thiển Thủy Thanh quay đầu ngựa lại kêu to:

- Các huynh đệ, thời điểm rời đi đã tới. Trận chiến này, phe nào còn sống sót chính là phe thắng lợi! Chúng ta đi!

- Đi!

Tất cả binh sĩ đồng thanh kêu to, bọn họ giục ngựa ra roi, giữa hiểm cảnh trùng trùng xông về bầu trời tự do phía trước.

O0o

Từ ngày Lương Trung Lưu xuất binh tới nay đã trôi qua hơn hai mươi ngày, cả hai phe chạy tới chạy lui, chuyển hướng bọc hậu, đuổi giết. Cả hai phe cùng so với nhau về trốn chạy, ẩn nấp, bày mưu tính kế, phản kích, kẻ đuổi người trốn, thủy chung vẫn đánh một trận chiến không ra hình ra dáng. Nhưng lúc chiến sự thật sự kết thúc, tất cả lại trở nên đơn giản như vậy.

Ngày Mười Bốn tháng Mười Hai, Thiển Thủy Thanh dẫn quân xông lên Yến Tử lĩnh, giết chết Lương Trung Lưu.

Ngày Mười Sáu tháng Mười Hai, Thiết Huyết Trấn điều quân phản kích trở về, hai đường giáp công, một đường đột phá, lại thêm phóng hỏa đốt rừng. Vốn là hành động đột phá vòng vây lại trở thành chiến thuật bao vây chặn đánh, phối hợp kín kẽ như áo trời. Quân Đế quốc Kinh Hồng bị tập kích bất ngờ trở nên kinh hoảng bối rối, tám vạn đại quân bao vây Linh Phong Kỳ vừa bị Thiết Huyết Trấn chém giết, vừa bị biển lửa giáp công, thương vong nặng nề. Cả hai cánh quân bắt buộc phải rút lui về phía sau, vùng rừng núi Tiếp Thiên lửa cháy ngút trời, tới ba ngày ba đêm mới tắt.

Ngày Mười Chín tháng Mười Hai, trời nổi trận mưa, lửa tắt hoàn toàn.

Phạm vi trăm dặm chung quanh núi Tiếp Thiên trở thành vùng đất khô cằn, không còn dấu hiệu của sự sống. Thiết Huyết Trấn hợp quân ba đường, đột phá thành công thoát khỏi vòng vây của quân Đế quốc Kinh Hồng, sau đó hội hợp với Vân Tự Doanh của Tô Vân phụ trách dẫn dụ hai cánh quân bên phải của Đế quốc Kinh Hồng khi trước. Kế hoạch của Lương Trung Lưu sụp đổ, quân Đế quốc Kinh Hồng như rắn mất đầu, không người chỉ huy thống nhất, Thiển Thủy Thanh nhân cơ hội này dẫn quân chém giết, phát huy đầy đủ ưu thế tới lui như gió của kỵ binh Thiết Huyết Trấn. Hơn hai mươi vạn đại quân của Đế quốc Kinh Hồng bị Thiết Huyết Trấn chia cắt, bọc đánh, bao vây tiêu diệt, trong vòng bảy ngày, Thiết Huyết Trấn thắng hơn mười trận, trước sau tiêu diệt được gần vạn tên địch.

Không còn cách nào khác, thành Bá Nghiệp đành ra lệnh cho tất cả đại quân rút lui về phía sau, kế hoạch bao vây tiêu diệt Thiết Huyết Trấn lần thứ hai của Đế quốc Kinh Hồng thất bại hoàn toàn, trước sau tổn thất gần ba vạn chiến sĩ, Thiết Huyết Trấn lại một lần nữa tự do tung hoành.

Đến hiện tại, từ lúc Thiển Thủy Thanh dẫn quân tiến vào Đế quốc Kinh Hồng tới nay, trước sau đã tiêu diệt hơn mười vạn quân Đế quốc Kinh Hồng, uy chấn thiên hạ. Mặc dù mọi người vẫn như trước, không xem trọng Thiển Thủy Thanh, không tin hắn có thể ung dung được bao lâu nữa trong lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng. Nhưng rốt cục mọi người bắt đầu hiểu được, con hổ điên cuồng này quả thật có sức mạnh làm cho mọi người kinh sợ, ai muốn tiêu diệt được nó, nhất định phải trả một cái giá rất đắt.