Sự tình phát sinh như vậy, Thiển Thuỷ Thanh chỉ biết bắt đầu tiến hành từ chuyện xấu nhất.
Liên tiếp mấy ngày, Thân Sở Tài đều từ chối gặp mặt Thiển Thuỷ Thanh.
Tất cả những thứ mà đại quân cần như khí giới công thành, quân lương và các loại vật tư đều nằm trong kho quân nhu của thành Thanh Dã. Không có con dấu của Thành chủ, không ai đem được những thứ đó đi.
Thân Sở Tài cũng không phủ nhận quyền hạn và trách nhiệm của Thiển Thuỷ Thanh, nhưng hắn rất thông minh, dùng chiêu không bạo lực cũng không hợp tác, hắn giả bệnh, hơn nữa từ chối gặp mặt tất cả khách khứa.
Đúng như lời tuyên bố của tên tiểu tốt trước lầu Đông Phong.
Lần bệnh này không ai biết đến khi nào thì hắn khỏi, nhưng có thể khẳng định, nếu muốn lấy được số vật tư này từ tay Thân Sở Tài trong một quãng thời gian ngắn, e rằng không có khả năng.
Mùa mưa cũng không kéo dài, chỉ trên dưới một tháng, đến lúc mùa mưa qua đi, chiến dịch đại quân tấn công thành Kinh Viễn sẽ mở màn. Thiển Thuỷ Thanh biết mình không có nhiều thời gian nấn ná ở nơi này, nhưng Thân Sở Tài lại hiển nhiên rất khoái chí chơi trò mèo vờn chuột với Thiển Thuỷ Thanh.
Đến thúc giục bọn thuộc hạ của Thân Sở Tài hết lần này tới lần khác đều nhận được câu trả lời rằng: "Thành chủ đại nhân có bệnh trong người không thể tiếp khách, tất cả sự vụ đợi sau khi đại nhân khỏi bệnh sẽ tiến hành xử lý."
Tuy nhiên Thiển Thuỷ Thanh hoàn toàn không thèm để ý.
Nằm trên thảm cỏ, miệng Thiển Thuỷ Thanh nhai nhai một nhánh cỏ, cảm nhận được từng làn gió nhẹ hiu hiu, hắn ung dung nhàn nhã hưởng thụ buổi chiều thanh bình hiếm có này.
Đây là sườn một ngọn núi nhỏ nằm ở vùng ngoại ô thành Thanh Dã, tách biệt khỏi chốn thành thị ồn ào náo nhiệt, cũng không có những tiếng động ồn ào như trên chiến trường. Không có tiếng kèn của chiến tranh, không có những tiếng kêu la thảm thiết trước khi chết, kể từ khi từ tiền tuyến trở về, lúc này là lúc tâm tình Thiển Thuỷ Thanh cảm thấy thoải mái nhất, chỉ trong nháy mắt đã đạt đến độ thăng hoa.
Cảm giác của Thiển Thuỷ Thanh đang vô cùng tốt.
Hắn đứng bật dậy, đứng thẳng trên sườn núi, miệng mỉm cười nhìn thành Thanh Dã ở xa xa.
Lúc trước hắn chính là ra đi từ nơi đây, bước lên con đường của quân nhân. Hôm nay hắn lại trở về, làm cho tất cả thế giới giật mình rung động.
Hắn phải làm cho tất cả mọi người biết được, Thiển Thuỷ Thanh không còn là một tên tiểu tốt bị người ta đè đầu cỡi cổ như lúc trước.
- Cẩu Tử!
Cẩu Tử hiện ra như quỷ mị từ sau một gốc cây.
- Có thuộc hạ.
- Bọn Báo Tử đã trở lại chưa?
- Vừa trở về, tổng cộng bốn mươi mốt người, đều đã mang tới toàn bộ, Thân Sở Tài ở bên kia vẫn chưa hay biết chút gì!
Trong giọng nói lạnh như băng giá của Cẩu Tử pha lẫn một chút tàn độc.
Một vẻ gian tà lướt qua trong mắt Thiển Thuỷ Thanh:
- Tốt lắm, bảo các huynh đệ chuẩn bị, Mộc thiếu đã trở lại, mọi người phải lên đường!
- Dạ!
Cẩu Tử ôm quyền, lĩnh mệnh mà đi.
Trên sườn núi, Thiển Thuỷ Thanh đứng sừng sững trước gió, ngưng thần chú ý nhìn ra xa, giống như đang chờ đợi một cái gì.
Phương xa dần hiện ra một kỵ mã đang chạy như bay về hướng sườn núi, đúng là Mộc Huyết.
Mộc Huyết vừa tới lập tức tung mình xuống ngựa, vội vàng chạy tới bên cạnh Thiển Thuỷ Thanh:
- Thiển thiếu, đã chiêu mộ xong ba ngàn tân binh.
Thiển Thuỷ Thanh gật đầu tỏ vẻ hài lòng:
- Truyền mệnh lệnh của ta, lập tức đi tới kho quân nhu lĩnh vũ khí, ngựa và khí giới công thành.
Mộc Huyết ngẩn ra
- Chúng ta tự động lĩnh được sao?
Giọng của Thiển Thuỷ Thanh lạnh lẽo như băng giá:
- Thân Thành chủ bị bệnh, không rảnh hợp tác, ta phụng mệnh Quân bộ lĩnh đồ quân nhu, trọng trách trên người, gặp lúc khác thường cũng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn khác thường mà thôi.
Hắn đột ngột xoay người nhìn Mộc Huyết:
- Mộc thiếu, lập tức ra lệnh cho ba ngàn huynh đệ tân binh, xếp thành đội hình chiến đấu dùng tốc độ nhanh nhất đi tới, mục tiêu là kho quân nhu của thành Thanh Dã!
Mộc Huyết thầm giật mình, Thiển Thuỷ Thanh đã siết chặt nắm đấm:
- Giống như ta đã từng nói qua ở Bắc Môn quan, muốn được nhiều đồ tốt, chỉ dựa vào sự bố thí của kẻ khác là không đủ, phải do chính mình ra sức đi lấy về! Nói với các huynh đệ, bảo bọn họ mở kho quân nhu thành Thanh Dã ra, muốn lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, không cần khách sáo! Bằngkhông chúng ta cứ dọn sạch kho quân nhu, kể cả kho phủ của riêng Thân Thành chủ cũng không tha! Tiền bạc, khí giới công thành, vũ khí, lương thảo, tất cả những gì có thể mang đi được thì mang đi hết, không chừa lại một thứ gì cả!
-...Chuyện này coi như là khảo nghiệm đầu tiên cho các tân binh, một tên hảo binh chân chính sẽ không hề do dự chấp hành mỗi một mệnh lệnh của cấp trên. Để xem binh mà ngươi lựa chọn và binh mà Thích thiếu lựa chọn có chỗ nào khác nhau! mới nhất ở truyen/y/y/com
Mộc Huyết lắc đầu cười khổ, quả nhiên là như vậy sao? Thiển Thuỷ Thanh, ngươi quả nhiên chuyện gì cũng dám làm! Mấy ngày nay tuy Mộc Huyết ở doanh tân binh, nhưng cũng có nghe nói chuyện Thân Sở Tài từ chối gặp mặt Thiển Thuỷ Thanh.
- Như vậy ngươi thì sao? Ngươi không cùng đi sao?
Thiển Thuỷ Thanh cười hăng hắc:
- Các ngươi động thủ lấy đồ ở kho phủ, chắc chắn không thể nào không kinh động tới quân thủ vệ của thành Thanh Dã. Vì muốn ngăn không cho bọn thủ vệ này quấy rầy công việc của ngươi, ta sẽ chủ động đi tìm vị Thân Thành chủ này, cũng để gây cho hắn một chút phiền phức.
Mộc Huyết nhăn mặt cau mày:
- Thiển thiếu, ngươi đừng dính vào chuyện này, chuyện cướp kho phủ, ngươi có huân chương Tử Tâm bảo vệ, chúng ta có chỗ dựa là làm theo lệnh của Liệt Tổng Suất, chuyện này còn có thể làm được. Nhưng tấn công Thành chủ, tội danh này là rất lớn, huân chương Tử Tâm chỉ có thể bảo vệ cho ngươi không bị chém ngay lập tức, không thể nào miễn tội được. Chuyện này nếu như vỡ lỡ ồn ào lên, Hoàng đế cũng sẽ không tha cho ngươi!
Nở một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt Thiển Thuỷ Thanh một lần nữa xuất hiện ngọn lửa căm thù của vài ngày trước khi chịu nhục:
- Mộc thiếu, mấy ngày nay ngươi ở doanh tân binh, cho nên có chuyện ngươi còn chưa biết!
- Chuyện gì vậy?
Thiển Thuỷ Thanh nhướng mày:
- Ngươi không biết rằng, ta giao cho hắn số thư viết cho người thân của các huynh đệ tử trận, hắn mang ra đốt sạch!
- Ngươi nói cái gì?
Cơn giận đột ngột bốc lên rồi lan ra khắp toàn thân Mộc Huyết, hắn đã hoàn toàn nổi giận. Mấy ngày nay hắn ở doanh tân binh, bận rộn lo việc tuyển mộ chọn lựa binh sĩ, chỉ biết là Thân Sở Tài có làm khó dễ chuyện lĩnh đồ quân nhu, mặc dù trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng cũng cho qua. Đa số những tên tham quan đều lạm dụng chức quyền để mưu lợi cho riêng mình, chuyện này xảy ra rất nhiều, cũng không có gì là kỳ quái. Nhưng hắn không ngờ rằng, Thân Sở Tài lại đem đốt tất cả thư của các huynh đệ tử trận như vậy, đây rõ ràng là sỉ nhục lớn nhất đối với các huynh đệ đã tử trận.
Thiển Thuỷ Thanh cười lạnh lẽo:
- Cho nên ta không dạy dỗ Thân Sở Tài một trận là không được, tuy nhiên ngươi yên tâm, lần này ta đã chuẩn bị cho hắn một phần đại lễ siêu cấp. Phần đại lễ này sẽ tuyệt đối làm cho hắn không thể nào ngờ được, Mộc thiếu ngươi ở bên kia cứ phóng tay thoải mái mà làm, lần này chúng ta phải làm cho hắn muốn khóc không được, muốn chết không xong, từ nay về sau phải ngoan ngoãn xem ánh mắt của ta mà làm việc!
Vừa dứt lời, hắn bước tới ghé tai Mộc Huyết nói nhỏ vài câu, ánh mắt Mộc Huyết lập tức sáng ngời lên như những vì sao trong đêm tối.
- Tuân lệnh Tướng quân!
Mộc Huyết hét to, lần này hắn không còn ngăn cản Thiển Thuỷ Thanh hành động.
Tiếng tù và ù ù vang lên trong quân doanh trên khu đất trống bên trong thành Thanh Dã, làm không khí kích động, tràn lan một luồng sát khí ngập cả đất trời.
Một ngàn binh sĩ của Vệ số Ba tập trung lại theo mệnh lệnh của Thiển Thuỷ Thanh.
Bọn họ thân mặc áo giáp, tay cầm trường mâu đứng nghiêm.
Bọn họ đi theo Thiển Thuỷ Thanh đã lâu, đã biết cách phán đoán tình hình qua tiết tấu của tiếng tù và.
Tiếng tù và làm hiệu hôm nay linh hoạt, sắc bén dồn dập, tràn đầy sát khí, mặc dù các binh sĩ không hiểu vì sao đang ở hậu phương lại xảy ra chiến sự, nhưng chỉ cần trường kiếm của Thiển Thuỷ Thanh chỉ về hướng nào, bọn họ sẽ không hề do dự mà giết về hướng đó!
Bọn họ là những binh sĩ giỏi nhất, bọn họ chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của quan trên.
Đứng trước một ngàn binh sĩ của Vệ số Ba, Thiển Thuỷ Thanh đã mặc giáp đội khôi chỉnh tề, Phi Tuyết ngẩng cao đầu giậm chân tại chỗ, ra bộ dạng vương giả hết sức uy nghi.
Thiển Thuỷ Thanh vung tay hô to:
- Các huynh đệ, Thiển Thuỷ Thanh ta lại một lần nữa dùng hiệu lệnh chiến đấu để tập hợp các ngươi!
-...Nửa tháng trước đây, các ngươi đã từng nghe qua một lần hiệu lệnh chiến đấu! Lần đó, chúng ta đối mặt với nguy cơ bị khép vào tội chết, chúng ta đã lựa chọn không lùi bước, lựa chọn tiến công, lựa chọn dùng sinh mạng của chúng ta bảo vệ quang vinh và tự do của chúng ta!
-...Hôm nay, ta lại triệu tập các ngươi một lần nữa!
-...Ta biết các ngươi đang kinh ngạc, kinh ngạc không hiểu nguyên nhân vì sao, vậy bây giờ ta sẽ cho các ngươi biết ngay lập tức! Ngay trong thành Thanh Dã này ba ngày trước, Thành chủ thành Thanh Dã là Thân Sở Tài, tự tay đốt cháy hơn ba trăm lá thư mà ta viết gởi cho người thân của các huynh đệ đã tử trận!
Đất bằng lập tức nổi lên một làn sóng giận dữ, mênh mông tràn ngập khắp nơi.
Một ngàn binh sĩ đồng thời nổi giận, cơn giận của bọn họ mạnh mẽ hơn cả đại dương gào thét, xuất ra sát ý vô tận làm rung động cả đất trời.
Thiển Thuỷ Thanh tiếp tục thét to:
- Chúng ta, là những binh sĩ hùng mạnh nhất trong quân Đế quốc Thiên Phong! Chúng ta đã trải qua vô số lần sinh tử, vì Đế quốc mà mở mang bờ cõi, vì dân chúng mà bảo vệ hoà bình! Nhưng trong Đế quốc lại có một ít loài sâu mọt! Bọn chúng coi thường tôn nghiêm danh dự của chúng ta, chà đạp lên nỗi kiêu ngạo của chúng ta, xem chúng ta như loài man rợ! Chúng còn xem chúng ta như giòi bọ, khinh khi chúng ta là hạ tiện, đối xử chúng ta bằng thái độ xem thường như cỏ rác! Đối với bọn khốn kiếp ấy, chúng ta nên làm gì đây?
- Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn!
Tất cả binh sĩ đồng thời vung tay hô to, thanh âm vang thấu mây xanh, vọng tới cuối chân trời.
Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười:
- Không, chúng ta không giết hắn! Nếu như giết hắn, chúng ta sẽ thật sự trở thành bọn man rợ chỉ biết giết chóc mà thôi. Nhưng chúng ta cũng không dễ dàng tha thứ cho kẻ dám chà đạp lên danh dự của quân nhân chúng ta. Chúng ta phải làm cho chúng biết, quân nhân của Đế quốc Thiên Phong là vĩ đại nhất, là không thể sỉ nhục! Nếu hắn dám khinh thường chúng ta, chúng ta sẽ bắt hắn phải trả giá cho chuyện đó!
Thiển Thuỷ Thanh ngửa mặt lên trời, trong mắt dường như toát ra từng cơn sấm gió:
- Thành chủ thành Thanh Dã Thân Sở Tài dám đốt thư của thân nhân các huynh đệ tử trận của chúng ta, coi thường danh dự của quân nhân chúng ta, chà đạp lên tôn nghiêm của binh sĩ chúng ta, lại giả bệnh đối phó với quân ta, từ chối cung ứng quân nhu, trên phụ hoàng ân của Đế quốc, dưới phụ lòng mong chờ của chúng dân. Quan đã vô đạo ắt ông trời cũng không dung thứ, nếu chúng ta không dạy dỗ hắn, vậy thì thiên lý ở đâu?
Tất cả binh sĩ lặng lẽ nhìn Thiển Thuỷ Thanh.
Một tên binh sĩ cao giọng hô to:
- Thiển Doanh Chủ, ngươi cứ nói đi, chúng ta phải làm thế nào? Lúc đánh chiếm Nam Môn quan, chuyện nguy hiểm như vậy, chúng ta đều nghe theo lời ngươi. Bây giờ chỉ là một thành Thanh Dã nho nhỏ thì đáng kể gì, ngươi muốn chúng ta làm như thế nào thì chúng ta sẽ làm như thế đó!
Đám đông hò reo.
- Được! Phương Hổ, ngươi mang theo hai trăm huynh đệ, đi đến chỗ quân thủ vệ đóng ở phía Nam thành, ở đó có ba trăm tên binh sĩ thủ thành, ta muốn ngươi vây chặt chỗ đó, không cho bất cứ tên nào ra ngoài!
-...Lôi Hoả, bên ngoài phía Tây thành có một đoàn hộ dân, ước chừng có một ngàn tên dân binh, là Thân Sở Tài dùng tiền của hắn lập ra, trang bị khí giới đầy đủ. Bọn chúng gần như chỉ trung thành với Thân Sở Tài mà thôi, một khi tiếng cảnh báo vang lên, bọn chúng nhất định sẽ kéo vào thành. Ta muốn ngươi mang theo hai trăm người, trước khi bọn chúng vào thành phải chiếm cho bằng được cửa Tây, phong toả cửa thành, không cho bất cứ tên nào đi qua!
-...Vô Song, ngươi mang theo một trăm năm mươi huynh đệ, chia ra chiếm ba cửa thành còn lại. Nhất là cửa phía Đông, đó là hướng mà chúng ta sẽ rút lui, Mộc thiếu cũng sẽ mang theo đồ quân nhu rút lui theo cửa Đông!
-...Báo Tử, ngươi mang theo các huynh đệ còn lại, còn có phần lễ vật mà chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng, theo ta tới phủ Thành chủ, chúng ta sẽ tìm Thân Sở Tài đòi lại công đạo!
- Đòi lại công đạo! Đòi lại công đạo!
Tất cả mọi người điên cuồng gào to, trút ra tất cả lửa giận cuồng nhiệt trong lòng.