Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười nói tiếp:
- Cho tới bây giờ, sách sử đều là do người thắng viết, những hảo nhân, danh nhân trong lịch sử, thông thường không phải bởi vì bọn họ đã làm nên chuyện tốt, có công với quốc gia gì cả, mà bởi vì họ là người thắng trong cuộc chiến tranh, cho nên bọn họ chính là người tốt! Về phần bọn đại gian thần, những tên phản quốc, cũng chưa chắc đã là những người thối nát, chẳng qua vì bọn họ đã thua, cho nên phải chịu ngàn người chỉ trích!
-...Thác Bạt Khai Sơn, tuy rằng ngươi là dũng sĩ, nhưng chỉ cần người Đế quốc Thiên Phong ta muốn, hoàn toàn có thể viết trong sách sử rằng ngươi là người nhu nhược. Trận chiến ở Bắc Môn quan, sở dĩ quân Đế quốc Thiên Phong ta thắng được, hoàn toàn là vì bên ngươi sợ sệt, ăn cây táo mà rào cây sung, cấu kết với kẻ thù bên ngoài, mở cửa quan cho địch. Nếu như sách sử ghi lại, Thác Bạt Khai Sơn ngươi nhất định sẽ bị đời sau mắng nhiếc, ngươi có muốn kết quả như vậy hay không?
- Ta giết ngươi!
Lúc này Thác Bạt Khai Sơn không còn dằn được lửa giận trong lòng, giơ xích sắt trong tay lên quất tới. Vài tên binh sĩ lao vào giữ chặt lấy hắn, vất vả lắm mới bắt hắn đứng yên lại được.
Thiển Thuỷ Thanh cất giọng cười lớn:
- Ngươi không cần phải kích động như vậy, ta chỉ nói cho ngươi nghe một chút mà thôi! Đương nhiên, nếu như ngươi bằng lòng quy thuận ta, sau này sách sử sẽ viết lại rằng: Anh hùng Đế quốc Chỉ Thuỷ Thác Bạt Khai Sơn, vì bất mãn Quốc chủ bất tài, không có năng lực trị nước nên tức giận dựng cờ khởi nghĩa, quy phục Đế quốc Thiên Phong. Từ đó về sau miệt mài chiến đấu, anh dũng giết địch, phong hầu bái tướng...vân vân và vân vân. Chỉ cần ngươi thích, còn có thể viết nhiều lời dễ nghe hơn nữa!
- Ta không cần!
Thác Bạt Khai Sơn rống to.
- Không, ngươi cần, ai ai cũng cần! Con người trên đời chắc chắn có tính ích kỷ, vấn đề chỉ là sự dụ dỗ hắn không đủ sức hấp dẫn mà thôi! Ta biết Thác Bạt Khai Sơn ngươi là một hán tử đầy nhiệt huyết, không muốn vì ích lợi của riêng mình mà phản bội nước nhà. Tuy nhiên đã có bao giờ ngươi nghĩ tới chuyện này chưa: Nếu như Đế quốc Chỉ Thuỷ bị diệt không còn nữa, vậy lòng trung thành của ngươi còn ý nghĩa gì nữa hay không?
Nỗi giận trong mắt Thác Bạt Khai Sơn rốt cục chuyển thành nỗi đau khổ và không cam lòng. Những lời của Thiển Thuỷ Thanh cuối cùng đã chạm đến chỗ đau của hắn: Nếu như Đế quốc Chỉ Thuỷ bị diệt không còn nữa, cho dù hắn có trung thành không tiếc cái chết xả thân vì nước đi nữa, kết quả cũng không làm thay đổi được chuyện gì! Tuy nhiên hắn vẫn rống lên:
- Chỉ bằng vào ngươi cũng xứng diệt Đế quốc Chỉ Thuỷ hay sao?
- Ta đã có thể đánh hạ hai quan Nam Bắc, một thành Kinh Viễn nho nhỏ làm sao có thể ngăn cản nổi ta? Cả Đế quốc Chỉ Thuỷ, theo như ta thấy, chỉ cần vài tháng nữa sẽ chiếm được, còn về Bão Phi Tuyết kia, hừ, chỉ uổng là danh tướng mà thôi!
Thiển Thuỷ Thanh tiếp tục:
- Một người nếu như hiện tại còn không thấy rõ được tình thế, vậy còn
Dám nói gì đến chuyện tương lai? Cái gọi là sách sử lưu danh căn bản chỉ là một trò cười, không đáng vì nó mà phấn đấu, ngược lại thế cục trước mắt, ngươi cần phải cân nhắc đắn đo. Từ trước tới giờ ta làm việc chỉ cần mục đích mà bất chấp thủ đoạn, chỉ cần ngươi chịu quy hàng, ngươi muốn đặt điều kiện gì đều có thể nói ra. Ta trọng ngươi là một tên hán tử võ lực vô song, chẳng những đứng đầu Đế quốc Chỉ Thuỷ, cho dù tìm trong Đế quốc Thiên Phong cũng chưa chắc tìm ra được một vài người như ngươi vậy. Ta thương tiếc nhân tài, nhưng cũng cần nhân tài ấy phải biết thương tiếc chính mình, nếu không, một người ngay cả bản thân mình còn không thương tiếc, cho dù bản lãnh của hắn có cao đến đâu cũng không đáng được gọi bằng hai chữ nhân tài. Hãy suy nghĩ cho thật kỹ, Thác Bạt Khai Sơn, mặc dù ngươi có bản lãnh dời non lấp biển thật, nhưng cuộc chiến tranh của Đế quốc Chỉ Thuỷ, rốt cục cũng không thể dựa vào sức mạnh mà có thể quyết định thắng bại!
Thác Bạt Khai Sơn chậm rãi lắc đầu:
- Ta sẽ không đầu hàng ngươi, Thiển Thuỷ Thanh, ta bội phục tài ngươi, chỉ trong một ngày một đêm mà có thể đánh hạ hai quan Nam Bắc, cũng bội phục ngươi ăn nói khéo léo vô cùng! Ngươi nói rất đúng, cái gọi là sử sách lưu danh căn bản chỉ là một trò cười, mà trung thành vì nước cũng chưa chắc đã giữ được nước! Nhưng nếu lòng trung thành của Thác Bạt Khai Sơn ta nếu chỉ vì vài câu nói của ngươi mà bị huỷ mất, vậy chữ Trung kia càng đáng chê cười hơn! Phải biết rằng lòng trung của người ta chưa chắc đã cần báo đáp! Ta tòng quân nhập ngũ đã nhiều năm, từng thề hy sinh thân mình cho Đế quốc, những năm gần đây, bất kể trận đánh lớn nhỏ nào, ta vẫn chưa từng lui về phía sau nửa bước. Ngay cả chết ta còn không sợ, chẳng lẽ sợ sự uy hiếp nho nhỏ của ngươi sao?
Nói đến đây, môi Thác Bạt Khai Sơn cong lên đầy vẻ kiên cường:
- Ngươi nói Đế quốc Chỉ Thuỷ chắc chắn phải mất, như vậy ta muốn nói với ngươi rằng, nếu như ngươi quả thật có thể diệt Đế quốc Chỉ Thuỷ, đến lúc đó có thể ta sẽ cân nhắc chuyện đi theo ngươi, thế nhưng hiện tại, vĩnh viễn là không thể!
Ánh mắt Thiển Thuỷ Thanh lộ ra vẻ tán thưởng:
- Được, được lắm, ta sẽ chờ những lời này của ngươi, một anh hùng hảo hán, đáng được người ta chờ đợi! Chờ ngày ta diệt Đế quốc Chỉ Thuỷ xong, ta sẽ lại khuyên ngươi đầu hàng, nếu như lúc ấy ngươi vẫn không chịu, ta sẽ cho ngươi một đao cho rảnh! Dù sao loại người không biết tiến thoái, có giữ lại cũng vô ích mà thôi!
Nói xong những lời này, Thiển Thuỷ Thanh sải bước đi ra khỏi doanh:
- Cởi xích sắt cho hắn, chăm sóc vết thương cho hắn đàng hoàng, đối xử như thượng khách!
- Tướng quân!
Một tên binh sĩ kêu to:
- Như vậy e rằng không được ổn?
- Yên tâm đi, một anh hùng như hắn tuyệt đối sẽ không phụ lòng tin tưởng của người khác đối với hắn. Bắt đầu từ bây giờ, hắn không còn là tù binh nữa! Ta tin rằng với tư cách làm người của Thác Bạt Khai Sơn, hắn tuyệt đối sẽ không chạy trốn.
Tất cả mọi người nghe vậy ngây người ra, Thác Bạt Khai Sơn không tin vào tai mình nữa. Duy chỉ có Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười thầm nghĩ: "Thác Bạt Khai Sơn, ngươi thật sự nghĩ rằng ta sẽ chờ ngươi đến lúc đó sao?
Trong thế gian đầy toan tính mưu mô đáng ghê tởm này, con người có tính cách như ngươi sẽ không thể nào hiểu được! Ta đang chờ, chờ đến ngày ngươi tự động đi vào trong trướng của ta, cầu xin ta thu nhận ngươi trở thành chiến tướng của ta, làm một đệ nhất dũng tướng vì ta mà tấn công Đế quốc Chỉ Thuỷ!"
Doanh trướng bị đánh nhau một trận nên hư hại cũng đã được sửa chữa lại, Thác Bạt Khai Sơn bị dẫn ra ngoài, Vô Song cũng đã trở về doanh của mình.
Rốt cục ban đêm đã khôi phục lại sự yên tĩnh của nó, duy chỉ có Thiển Thuỷ Thanh đơn độc ngồi dưới bầu trời đầy sao, ngây ngốc nhìn lên không trung.
Mưa vừa tạnh được một lúc, không khí chung quanh vô cùng mát mẻ, Thiển Thuỷ Thanh tham lam hít lấy hít để, muốn dùng không khí trong lành rửa sạch nội tâm vốn đã bị máu tươi nhuộm cho dơ bẩn...
Hắn biết mình đã thay đổi.
Trên thực tế không có mình thay đổi, Vô Song cũng đã thay đổi.
Qua trận chiến vừa rồi, Vô Song nhất định sẽ trưởng thành hẳn lên, giấc mộng đẹp của một thiếu niên muốn làm hiệp sĩ trước kia, đã bị một đòn uy lực vô song bằng xích sắt của Thác Bạt Khai Sơn đánh cho vỡ nát. Trong cuộc đời này, một chiến sĩ tràn đầy nhiệt huyết vừa được sinh ra.
Có lẽ tương lai sau này của hắn vẫn còn những cái chưa thành thục chưa hiểu biết, nhưng trong lòng của hắn, cửa ải khó khăn nhất đã vượt qua.
Sau khi mũi tên kia bắn ra, Vô Song cũ đã chết ngay lập tức...
Thiển Thuỷ Thanh không biết mình nên cảm thấy may mắn hay đau buồn, bởi vì hắn vừa bóp chết hoàn toàn tâm hồn trong sáng của một thiếu niên.
Hắn có thể nói với chính mình rằng: Đây là chiến tranh!
Nhưng hắn không thể lừa dối chính bản thân mình.
Hắn biết rõ ràng, Vô Song đã chết, là bị chính hắn tự tay giết chết.
Vào đêm mưa rả rích này...
Sau cái ngày mà hắn tàn sát gần bốn ngàn tù binh nọ.
Nhưng hắn càng hiểu rõ hơn, kiếp này của hắn sẽ còn giết rất nhiều người, thậm chí hắn còn không có thời gian mà đau buồn, mà do dự, mà bàng hoàng sửng sốt. Hắn phải đứng thật thẳng, ưỡn cao Hệ thống cấm nói bậyg ngực, đối mặt với tất cả sự khiêu chiến của quân địch sắp tới.
Cho dù là vì vậy mà phải gạt bỏ lương tâm.
Hắn có thể thấy rất rõ ràng mình đang chìm dần vào trong vũng lầy giết chóc, nhưng không thể có chút do dự nào, nếu không, người chết là hắn!
Lúc này có tiếng bước chân khẽ vang lên, chính là Mộc Huyết đang đi tới bên cạnh hắn.
Nhìn đống lửa trại gần đó đang cháy rực, không ngừng vang lên những tiếng cành khô nổ lốp bốp bên tai, giọng của Mộc Huyết chập chờn trầm bổng:
- Cách mà ngươi dạy dỗ Vô Song đã khiến cho ta được mở rộng tầm mắt, tiểu tử ấy vừa trở về doanh của hắn đã khóc, khóc rất thương tâm...
- Hắn đã trưởng thành.
Thiển Thuỷ Thanh nói, mắt không hề chớp. Bạn đang xem tại - .
Mộc Huyết cười héo hắt:
- Đúng vậy, mọi người đều đã thay đổi, đã trưởng thành hơn, bây nhờ ngồi nhớ lại cuộc sống trong vòng mấy tháng vừa qua, giống như giấc mộng. Mấy lần gian nguy, mấy lần mạo hiểm, loạng choạng đi tới, kinh ngạc khi phát hiện ra bản thân mình còn sống. Nhưng mặc dù người còn sống, lòng...đã chết rồi!
Thiển Thuỷ Thanh trầm ngâm một chút:
- Không, lòng ta vẫn sống, ta vẫn không quên lời thề mà ta lập trước mộ phần Thích thiếu. Mộc thiếu, không cần biết Thiển Thuỷ Thanh ta phải tạo ra sát nghiệt nhiều hay ít, ta cũng chấp nhận, ta không muốn có lỗi với huynh đệ của mình! Tất cả những chuyện mà ta làm, đều là muốn bảo vệ cho mọi người mà thôi...
Mộc Huyết nhếch môi, nở một nụ cười chế giễu:
- Thật vậy sao?
Thiển Thuỷ Thanh kinh ngạc nhìn Mộc Huyết.
- Thiển huynh đệ, có lẽ chính ngươi cũng không phát hiện ra ngươi thuộc mẫu người như thế nào sao? Ta biết Thích thiếu tốt với ngươi, ân tình xem trọng, nhưng ta tin rằng cho dù không có Thích thiếu, ngươi vẫn sẽ cố gắng theo đuổi tất cả những gì ngươi muốn, không có Vân đại tiểu thư, ngươi cũng sẽ làm chuyện mà ngươi muốn làm. Thiển huynh đệ, thật ra...trời sinh ngươi chính là mẫu người khao khát quyền lực, khao khát vinh quang, khao khát mình khác với mọi người, đứng trên tất cả mọi người! Ngươi cho rằng ngươi vì lời thế ấy mà phấn đấu, mà liều mạng, nhưng ta lại biết thật ra ngươi không phải vì nó! Lời thề không phải là mục tiêu để con người phấn đấu, duy có khát vọng sâu tận đáy lòng mới là động lực chân chính giúp cho con người không bỏ cuộc! Ngươi...trời sinh ngươi là mẫu người làm đại sự!
Thiển Thuỷ Thanh sững sờ.
Hắn không ngờ Mộc Huyết nói về hắn như vậy...
Chẳng lẽ thật là như vậy?
Không có Vân Nghê, không có cái chết của Thích Thiên Hữu, mình vẫn sẽ liều mạng chiến đấu, gác bỏ sinh tử sang một bên như vậy sao?
Hắn không biết...
Hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này...
Hắn nhập ngũ chỉ là muốn chứng thực ý nghĩa việc xuyên qua thời không của mình.
Hắn phấn đấu là bởi vì hắn có mục tiêu cần phải theo đuổi.
Nhưng rốt cục từ trong xương tuỷ, hắn là người như thế nào? Có lẽ chính hắn cũng không tìm ra câu trả lời, nhưng không ngờ Mộc Huyết lại tìm ra, và đã vạch trần bản chất của hắn không chút nào nhân nhượng.
Hắn nói cho mình biết, mình là một con người khao khát giết chóc, khao khát vinh quang, khao khát quyền lợi, bản chất của mình khác với người bình thường.
- Mộc thiếu, ngươi...thật sự thấy là như vậy hay sao?
Mộc Huyết thở dài nặng nề:
- Thật ra, ta thấy ngươi như thế nào không phải là chuyện quan trọng! Quan trọng là Hoàng đế thấy ngươi như thế nào, Tổng Suất thấy ngươi như thế nào, toàn thể binh sĩ Quân đoàn Bạo Phong thấy ngươi như thế nào, và bọn địch nhân...thấy ngươi như thế nào...
Thiển Doanh Chủ, Mộc Huyết ta chỉ là một tên vũ phu, ngoài một ít tài sử dụng đao thương côn bổng ra, không có sở trường gì. Lúc ở Nam Môn quan, khi tiếng chuông cảnh báo vang lên, ta sợ đánh bảo thối lui, nhưng ngươi lại cổ vũ mọi người tiếp tục tiến công. Chuyện tấn công Bắc Môn quan, cũng là ta do dự, chần chờ không quyết, thậm chí so ra ta còn kém hơn Phương Hổ, tuy bản lãnh của hắn không cao, nhưng vẫn đi theo ngươi rất trung thành. So ra ta vẫn kém hơn Lôi Hoả, hắn có võ nghệ cao cường lại phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện. So ra ta cũng kém Phương Báo, hắn có thể xả thân cứu ngươi, trợ giúp mọi người hoàn thành đòn tấn công cuối cùng. Ta chỉ là một tên binh sĩ bình thường, lăn lộn trong quân Đế quốc Thiên Phong nhiều năm, công không lớn, danh không nổi, chỉ vì nhất thời may mắn gặp được ngươi mới liên tiếp thoát được đại nạn, còn có cơ hội lập công lớn...Nhưng ta vẫn có một sở trường, chính là ta biết nhìn người, biết người nào có lừa gạt mình hay không! Ta biết một người như ngươi sau khi làm nhiều chuyện như vậy, tuyệt đối không thể trở lại thành tên tân binh vô cùng đơn giản như trước kia nữa! Ta biết rằng một người như ngươi, sâu tận đáy lòng thuỷ chung vẫn đầy dục vọng thống lĩnh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, khao khát chinh chiến sa trường, khao khát kiến công lập nghiệp. Ta biết...ngươi là người như vậy...
Mộc Huyết nói một hơi, rốt cục Thiển Thuỷ Thanh không còn gì để nói.
Thì ra, đây mới thật sự là mình sao?
Cái gọi là động lực bên ngoài, tất cả chỉ là mượn cớ mà thôi...
Dựa vào lời thề đã lập, cũng chỉ để che giấu công cụ dã tâm sâu tận đáy lòng mình...
Thì ra chính mình vẫn là một nam nhân tầm thường vì quyền lực mà mê muội...
Thiển Thuỷ Thanh khẽ cười, sau đó gật gật đầu:
- Nam tử đại trượng phu hành tẩu trên đời, nếu không thể làm nên kỳ tích, quả thật là không cam lòng! Mộc thiếu, ngươi nói rất đúng, ta chính là một ngươi như vậy! Hơn nữa, cả đời này ta không hề hối hận!
Mộc Huyết cười khổ:
- Mỗi người đều có con đường riêng do mình lựa chọn, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, trong quá trình mà ngươi theo đuổi nó, đừng để lạc mất phương hướng mà thôi!
- Đa tạ!
Thiển Thuỷ Thanh giơ cao chén rượu trong tay:
- Nào, Mộc thiếu, ta kính ngươi một ly, nhân tiện nói một câu, vừa rồi ngươi gọi ta là Thiển Doanh Chủ, ta không thích chút nào! Nếu ngươi còn gọi ta như vậy nữa, đừng trách sao ta trở mặt!
Mộc Huyết ngửa mặt lên trời cười ha hả:
- Ha ha ha, Thiển Thuỷ Thanh, ngươi quả là một hán tử! Được, về sau mặc kệ ngươi làm Chưởng Kỳ cũng tốt, làm Trấn Đốc cũng vậy, ta chỉ gọi ngươi là Thích thiếu, có được không?
- Không thành vấn đề!
Hai chén rượu chạm vào nhau trên không, bọt rượu văng ra tung toé.
Trời lại bắt đầu đổ cơn mưa rả rích, Mộc Huyết cau mày, cất giọng mắng to:
- Thời tiết này quả là khốn kiếp, báo hại chúng ta không có cách nào tiếp tục tấn công thành Kinh Viễn, nếu không đã có thể thừa dịp Bão Phi Tuyết không có mặt ở đó mà đánh chiếm.
Thiển Thuỷ Thanh thở dài:
- Đúng vậy, phỏng chừng mùa mưa chưa hết, Bão Phi Tuyết sẽ vội vàng chạy về thành Kinh Viễn. Bây giờ, thành Kinh Viễn có thể nói là rào chắn cuối cùng của Đế quốc Chỉ Thuỷ, chỉ cần chiếm được nó coi như đã mở toang cánh cửa vào trong Đế quốc Chỉ Thuỷ, để cho đại quân ta thần tốc tiến vào.
Mộc Huyết vỗ vỗ vào vai Thiển Thuỷ Thanh:
- Đến lúc đó, huynh đệ ngươi lại có thể đại triển thần uy.
Thiển Thuỷ Thanh cười lạnh lùng:
- Xem ra có chuyện ngươi còn chưa biết...
- Biết cái gì?
Mộc Huyết ngẩn người.
Thiển Thuỷ Thanh xoay xoay chén rượu trong tay:
- Mặc dù Tổng Suất ban thưởng cho ta nhập Doanh bái tướng, nhưng sự chấp hành của cấp dưới lại khác xa...
Mộc Huyết giật nảy mình, nhạy cảm đoán ra cấp dưới mà Thiển Thuỷ Thanh vừa nói, chắc có lẽ là Nam Vô Thương.
- Chuyện là như thế nào?
Giọng Thiển Thuỷ Thanh đầy vẻ châm chọc:
- Cũng không có gì, chính là Nam Trấn Đốc cho ta tự xây dựng một Doanh, chứ không phải là tiếp quản. Đại chiến vừa chấm dứt, các Kỳ các Doanh chết cũng nhiều, binh sĩ khuyết thiếu, nếu là tự xây dựng, binh sĩ phải do ta tự đi tìm, Nam Trấn Đốc hắn không có dư binh sĩ cấp cho ta. Không chỉ có như vậy, ngay cả Vệ số Ba khi trước cũng bị triệu hồi về dưới trướng Hồng Doanh Chủ của Hổ Báo Doanh. Nói cách khác, theo ý của Nam Trấn Đốc, chức Doanh Chủ của ta chỉ là cái vỏ ngoài rỗng tuếch mà thôi, ngoài ta ra, một tên binh sĩ thuộc hạ cũng không có!
Mộc Huyết tung ra một cước đá bay bàn, miệng kêu to:
- Có lý nào như vậy được!
Thiển Thuỷ Thanh cười hăng hắc:
- Sao hả? Ngươi nổi nóng sao?
Mộc Huyết hơi sững lại, sau đó tức giận nói:
- Hiện tại toàn bộ Vệ số Ba trên dưới gần bảy trăm huynh đệ, theo ngươi vào sinh ra tử cho tới bây giờ lại bị Nam Trấn Đốc nói một câu chuyển sang Doanh khác, không cho ngươi người nào, đây là thăng chức hay là giáng chức? Ngươi lập được công lớn như vậy, hắn vẫn còn vì một nữ nhân mà đối nghịch cùng ngươi sao? Quả thật là không có đạo lý gì cả!
- Giống như ngươi nói, ngươi đã có thể nhìn ra, Nam Trấn Đốc cũng không thể không nhìn ra. Lúc này nếu như hắn sinh lòng nghi ngờ, tự nhiên sẽ không để cho ta sống yên ổn một ngày nào cả! Tuy nhiên nếu như ta dễ dàng bị hắn sửa trị như vậy, ta cũng không phải là Thiển Thuỷ Thanh!
Giọng Thiển Thuỷ Thanh lúc này trở nên âm u lạnh lẽo:
- Ta đã gởi một phong thư đến Nam Môn quan, giải thích rõ ràng tình huống này với Hồng Doanh Chủ, Hồng Doanh Chủ đã đồng ý tạm thời cho ta mượn lại Vệ số Ba, cho nên các ngươi và ta vẫn không bị tách riêng ra. Lúc trước Thiết Phong Kỳ trấn thủ Nam Môn quan, không hề tham dự vào trận chiến Bắc Môn quan, cho nên gần như không bị tổn thương một tên binh sĩ nào cả, Hoàng đế ban thưởng lại không thiếu phần của Thiết Phong Kỳ. Chiến Chưởng Kỳ cảm kích ta làm cho Thiết Phong Kỳ của hắn nở mày nở mặt, tăng thêm một Hữu Tự Doanh cũng là dưới quyền cai quản của Thiết Phong Kỳ mà thôi, cho nên điều thêm cho ta hơn ba trăm lão binh, xem như hiện tại ta nắm trong tay được một ngàn binh sĩ. Về phần hai ngàn binh sĩ còn lại, ta sẽ tự nghĩ cách khác.
Nghe thấy Hồng Thiên Khải chịu để Vệ số Ba lại cho Hữu Tự Doanh, Mộc Huyết cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng:
- Vậy ngươi đã có cách gì để tìm thêm hai ngàn tân binh hay chưa?
Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười:
- Mộc thiếu, trước đây ngươi có từng được thưởng kẹo hay không?
Mộc Huyết ngẩn người, chỉ lắc lắc đầu.
Thiển Thuỷ Thanh nói:
- Ta đã từng được thưởng! Lúc ta còn nhỏ, ta hiểu được một đạo lý như vầy: Cha mẹ thưởng kẹo cho ngươi, vĩnh viễn không thể nào đủ cho nỗi thèm khát của ngươi. Muốn ăn được nhiều kẹo hơn, nhất định phải tự mình bỏ công sức đi lấy, chém giết, lừa gạt hãm hại! Tuy rằng Nam Trấn Đốc không cho ta một tên binh sĩ nào, nhưng cũng tương đương với việc cho ta một quyền tăng thêm binh sĩ, có được quyền này, ta có thể làm được rất
Nhiều chuyện mà ta muốn làm. Mộc thiếu, sự vật lúc nào cũng có hai mặt hoàn toàn tương phản, việc gì có mặt lợi thì cũng có mặt hại. Có được quyền tăng thêm binh sĩ này, cái mà ta được, sẽ nhiều hơn so với kỳ vọng ban đầu của ta...nhiều đến mức vượt xa sự tưởng tượng của ngươi!
Khoảnh khắc ấy, Thiển Thuỷ Thanh đột ngột đứng lên, ngửa mặt nhìn trời, hào tình cuồn cuộn:
- Thiển Thuỷ Thanh ta cả đời chưa từng có khi nào được thuận buồm xuôi gió, mỗi một thành tựu đều là nhờ vào bản thân dốc sức phấn đấu làm nên! Sở dĩ kẻ địch của ta thất bại, là vì cho tới bây giờ bọn chúng vẫn chưa biết phải đối mặt với một kẻ địch như thế nào, cho nên chắc chắn ta sẽ đạt được thắng lợi sau cùng! Mộc thiếu, ngươi và ta vốn là huynh đệ với nhau, hôm nay xin ngươi làm chứng cho ta! Trong vòng nửa tháng, Thiển Thuỷ Thanh ta nhất định sẽ có được một cánh quân dũng mãnh, binh hùng tướng mạnh, nếu như quân Đế quốc Thiên Phong không thể đánh hạ thành Kinh Viễn trong vòng một tháng, vậy Thiển Thuỷ Thanh ắt sẽ đánh hạ thành Kinh Viễn! Vinh quang vô thượng công chiếm Tam Trùng Thiên, ngoại trừ Thiển Thuỷ Thanh ta ra, thiên hạ không còn người nào có thể làm được. Cho dù Nam Vô Thương biết ta đoạt nữ nhân của hắn, đến lúc đó cũng sẽ không trách được ta!
Mộc Huyết ngơ ngác nhìn Thiển Thuỷ Thanh, hoàn toàn vì hắn mà thất kinh hồn vía.
- Có một chuyện không biết ngươi đã biết hay chưa?
Đột nhiên Mộc Huyết hỏi.
- Chuyện gì vậy?
- Vân Nghê tiểu thư phải về thành Thương Thiên!
Dường như vừa bị sét đánh thật mạnh vào đầu, Thiển Thuỷ Thanh hoàn toàn ngây người ra tại chỗ.
- Ngươi nói cái gì?
Hắn chộp lấy cổ áo Mộc Huyết.
Mộc Huyết thở dài:
- Quả nhiên ngươi vẫn còn chưa biết chuyện này, vốn Vân Nghê tiểu thư nên cho ngươi biết đầu tiên mới phải...Có lẽ...nàng không muốn làm cho ngươi đau khổ...ngày mốt nàng sẽ phải đi...
Thiển Thuỷ Thanh chỉ thấy trong đầu kêu ong ong không ngớt, không còn nghe được Mộc Huyết nói mấy câu sau.
Vân Nghê phải về thành Thương Thiên sao?
Thiển Thuỷ Thanh ngơ ngác đứng ngây ra tại chỗ, trước mắt lại hiện ra hình bóng dịu dàng uyển chuyển của Vân Nghê, những kỷ niệm trên đại thảo nguyên giờ phút này ùa về như cơn bão...
Nữ nhân có nụ cười nhợt nhạt nhưng đẹp như thiên tiên, làm dấy lên bao nỗi phong tình, làm rung động con tim hắn, thường hay xuất hiện trong giấc mộng của hắn giữa đêm khuya, trong giờ khắc này hiện lên rất rõ ràng trong lòng hắn. Nàng giống như một cái bóng phiêu đãng giữa bầu trời, nhẹ nhàng mà uyển chuyển, lại giống như tiên tử hạ trần gian, thanh nhã mà cao quý. Khi đối mặt với chiến tranh, nàng kiên cường như thép, nhưng khi gặp gỡ người yêu, nàng lại ôn nhu như nước, tâm tư uyển chuyển, quấn quít như tơ, làm cho hắn không giây phút nào quên được...
Trong kiếp sống vào sinh ra tử giữa chiến tranh của một quân nhân, trong lòng có được một nữ nhân như vậy thêm phần vướng bận, nhưng cũng có thêm nơi gởi gắm. Ngay cả trận chiến lôi đình như địa ngục hay núi lửa, cũng bắt đầu trở nên mềm mại đa tình.
Nhưng hôm nay nàng muốn ra đi, thậm chí không nói với mình một tiếng.
Lần này chia biệt, không biết đến tháng năm nào mới được gặp lại nhau...
Có lẽ đến ngày gặp lại, nàng đã trở thành một bông hoa có chủ, không còn cơ hội làm vợ Thiển Thuỷ Thanh...
Bên ngoài doanh mưa vẫn cứ rơi rơi tí tách, đống lửa không ngừng nổ lép bép vì những giọt mưa. Mưa làm ướt đống lửa kia, nhưng không thể dập tắt ngọn lửa nhiệt tình cháy bỏng trong tim...ánh mắt Thiển Thuỷ Thanh nhìn ra nơi xa xăm dần dần trở nên kiên định.
- Ta muốn tiễn đưa nàng!
Thiển Thuỷ Thanh nói.
Mộc Huyết kinh hãi:
- Thiển huynh đệ, ngươi đừng làm bậy, việc này mà vỡ lỡ ra, không phải là nhỏ đâu!
Giọng Thiển Thuỷ Thanh như chém đinh chặt sắt:
- Mộc thiếu, đa tạ hảo ý của ngươi, tuy nhiên ta nhất quyết phải tiễn đưa nàng! Bỏ qua lần này, không biết đến bao giờ ta mới có cơ hội gặp lại nàng, ta không muốn mình phải hối hận cả đời này! Vân Nghê vì ta mà xông vào phủ Tướng quân, không tiếc thiên hạ đàm tiếu, đợi chờ trong khổ sở, không oán không hối. Nếu đưa nàng một đoạn đường ta cũng không đưa được, ta còn là một nam nhân sao?
- Nhưng ngươi...
- Ngươi không cần nói gì nữa, Mộc thiếu! Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không làm chuyện lỗ mãng đâu! Nếu ta muốn đi tiễn đưa nàng, nhất định sẽ không để lộ ra sơ hở gì cho Nam Trấn Đốc có thể bắt bẻ. Lần này chẳng những ta muốn đưa nàng, nhưng phải là đường hoàng, quang minh chính đại đưa nàng trở về!
Trong mắt Thiển Thuỷ Thanh bộc phát ra hào tình tráng chí không hề sợ sệt. Phút giây này, trong đầu hắn nhanh chóng xoay chuyển muôn vàn phương án, tính toán so đo, chỉ trong giây lát đã nghĩ ra một phương pháp tuyệt diệu khiến cho mình có thể đưa tiễn Vân Nghê một cách công khai:
- Ta muốn xin mệnh lệnh của Tổng Suất quay về thành Thanh Dã vận lương, tăng thêm binh sĩ, chuẩn bị tái chiến!
Hắn nói như đinh đóng cột.