Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 2 - Chương 1: Quân suất long nha quân

Cùng ngày đó, khi đại kỳ chậm rãi mở ra tung bay ở cuối chân trời, quân trấn thủ thành Cô Tinh phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt. Theo cờ xí tung bay, từng đội từng đội binh sĩ xuất hiện ở cuối chân trời, nhìn mút mắt, tạo thành vô số hàng dài ngoằn ngoèo như những con rồng từ từ tiến thẳng về phía trước. Tinh kỳ tung bay phấp phới, khôi giáp phản chiếu ra hào quang chói chang dưới ánh mặt trời, Hồng Bắc Minh ngồi ngất ngưởng trên lưng ngựa, vẻ mặt trang nghiêm.

Thân là Quân Suất của Long Nha Quân, Hồng Bắc Minh năm nay chỉ vừa hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt hắn nhìn qua lão luyện trầm ổn, trên gương mặt dài là cặp chân mày hình thanh kiếm gác trên đôi mắt hổ, không giận mà oai. Trước ngực hắn lủng lẳng một chiếc huân chương Tử Tâm, đó là huân chương do Đế quốc ban thưởng, chỉ thua kém có huân chương Hộ Quốc mà thôi, huân chương Tử Tâm thể hiện chủ nhân của nó từng có chiến tích đáng để kiêu ngạo với đời. Phía sau hắn là tinh binh của Thiết Huyết Trấn Long Nha Quân và Đại Phong Trấn Long Uy Quân, lại thêm hai cánh quân nữa, binh lực tổng cộng là sáu vạn người đang chậm rãi đi ra tiền tuyến. Cửa lớn của thành Cô Tinh giờ phút này đương nhiên đang rộng mở, Nam Vô Thương đích thân dẫn tướng sĩ dưới trướng ra khỏi thành nghênh đón đại quân.

- Nam Vô Thương tham kiến Hồng Quân Suất, Kế tướng quân, Liêm tướng quân! Thấy Nam Vô Thương đích thân ra nghênh đón, Hồng Bắc Minh nở nụ cười, phía sau hắn có hai người đi theo, chính là Trấn Đốc Xích Huyết Trấn Kế Hiển Tông và Trấn Đốc Đại Phong Trấn Liêm Thiệu Nhất.

- Vô Thương à, chiến sự mấy hôm nay ra sao? Hồng Bắc Minh giục ngựa đi trước, Nam Vô Thương sóng vai đi chung với hắn. Tuy rằng chức quan của Nam Vô Thương thấp hơn Hồng Bắc Minh một bậc, nhưng Thiết Huyết Trấn là Trấn có lực chiến đấu mạnh nhất trong cả sáu Trấn của Quân đoàn Bạo Phong, bản thân Nam Vô Thương lại xuất thân thế gia, trường kỳ trấn thủ một dãy Bàn Sơn, cho nên Hồng Bắc Minh cũng không dám tự cao tự đại lắm đối với hắn. Lúc này Hồng Bắc Minh người chưa vào thành nhưng đã hỏi đến tình hình chiến sự, Nam Vô Thương vội ôm quyền trả lời:

- Đã làm theo lời dặn dò của Liệt Tổng Suất, chiếm hết toàn bộ cứ điểm ở một dãy Bàn Sơn, chỉ chờ đại quân tới, lúc ấy sẽ phát động tấn công. Hồng Bắc Minh bật cười ha hả:

- Làm rất tốt, xem ra Vô Thương ngươi rất muốn tiến đánh Tam Trùng Thiên. Nam Vô Thương lập tức trả lời:

- Đó là giấc mộng nhiều năm qua của hai vạn tướng sĩ Thiết Huyết Trấn chúng ta. Kế Hiển Tông có thân hình cao lêu nghêu mà gầy như một cây tre vội tiếp lời:

- Nhưng ta nghe nói tiểu thư Vân Nghê đã hạ lời thề, nếu trong vòng một năm Nam Trấn Đốc không đánh hạ được thành Đại Lương, Vân tiểu thư sẽ xuất gia đi làm ni cô! Nam Vô Thương nghe thấy những lời này mặt liền đỏ ửng, chỉ có thể nói với vẻ ngượng ngùng:


- Tiểu thư Vân Nghê cũng là có ý tốt, nữ nhân như nàng phải làm vợ của một nam nhân làm nên nghiệp lớn. Nàng hy vọng ta sớm ngày kiến công lập nghiệp, vì Đế quốc thành tựu bá nghiệp. Kế Hiển Tông vỗ vai Nam Vô Thương cười nói:

- Là như vậy sao? Nghe nói ngày trước Vân tiểu thư theo đội vận lương đi Bàn Sơn, gặp phải Phi Tuyết Vệ bôn ba ngàn dặm tập kích đội vận lương, bị bắt lưu lạc trên thảo nguyên nhiều ngày. Ta cảm thấy, có lẽ Vân tiểu thư hận người của Đế quốc Chỉ Thuỷ thấu xương nhưng không làm gì được, cho nên chỉ có thể trút giận sang vị hôn phu của mình mà thôi! Ha ha ha! Nam Vô Thương hung hăng trừng mắt nhìn hắn, thầm nghĩ tên khốn này quả thật là vạch áo cho người xem lưng. Liêm Thiệu Nhất có bề ngoài sảng khoái hào phóng lại chậm rãi nói:

- Ta cũng nghe nói, Vân đại tiểu thư có nói rằng ai có thể đánh hạ được thành Đại Lương, nàng sẽ gả cho người đó. Hắc hắc, lần này lão Liêm ta cũng phải liều mạng một phen xem sao! Liêm Thiệu Nhất vốn là Trấn Đốc của Đại Phong Trấn, lệ thuộc Long Uy Quân, không phải lệ thuộc sự sai khiến của Hồng Bắc Minh cho nên nói chuyện không cần kiêng nể, ngay cả Hồng Bắc Minh hắn còn không sợ. Nam Vô Thương nghe vậy tức mình, hận không thể tung một cước đá bay Liêm Thiệu Nhất.

Lúc trước khi Vân Nghê nói những lời này, chỉ có hắn và tỳ nữ Tiểu Hồng ở đó, tuy Vân Nghê nói như vậy nhưng ý tứ bên trong cũng chỉ là muốn đặt ra thời hạn với Nam Vô Thương đến một năm mà thôi. Nhưng không hiểu vì sao chuyện lại truyền ra bên ngoài, bị những người nhiều chuyện mang ra bàn tán khắp nơi. Tên Liêm Thiệu Nhất này là người đã có vợ, không ngờ cũng biết đến chuyện náo nhiệt này, rõ ràng là không xem Nam Vô Thương hắn ra gì, trong lòng hắn đã nổi giận, đang tìm cách để sửa lưng Liêm Thiệu Nhất một phen. Nam Vô Thương đang tìm câu trả lời để mỉa mai lại Liêm Thiệu Nhất, Hồng Bắc Minh tủm tỉm cười vỗ vỗ lên thanh bảo kiếm, ngâm nga mấy câu với giọng sâu xa:

- Hà Đông có sư tử, danh chấn Tam Trùng Thiên, lão Liêm ngại mệnh dài, cẩn thận Thuỷ Trung Tiên...Liêm Thiệu Nhất ngây người, vẻ mặt trở nên vô cùng phức tạp, Nam Vô Thương và Kế Hiển Tông liếc nhìn nhau, cả hai không nén nổi cười phá lên. Vợ của Liêm Thiệu Nhất là thiên kim của Quân Suất Thuỷ Hồng Quang của Liệp Ưng Quân thuộc Quân đoàn Ưng Dương, nổi tiếng là một hũ dấm chua. Nàng khác với Vân Nghê, tài học sâu xa, luyện được một thân công phu rất giỏi, nghe nói một thân ngạnh công của Liêm Thiệu Nhất vẫn không phải là đối thủ ba hiệp của vị Thuỷ đại tiểu thư này. Mỗi lần có tin đồn Liêm Thiệu Nhất bên ngoài làm chuyện vấn liễu tìm hoa, vị Thuỷ đại tiểu thư này sẽ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang kéo một đám nữ binh tới cửa khai chiến, nhiều lần đánh cho chồng mình đến mặt mũi bầm dập mới chịu thôi. Liêm Thiệu Nhất vốn xuất thân bình dân, mặc dù lập được nhiều công lao, nhưng nếu không nhờ có cha vợ dìu dắt, cũng không thể nào ngồi được vào địa vị Trấn Đốc của Đại Phong Trấn. Võ công của hắn đã không bằng vợ, thế lực cũng kém xa, cho nên chuyện gì cũng phải cố nhẫn nhịn mà thôi.

Bởi vậy mấy câu mà Hồng Bắc Minh vừa mới ngâm nga kia, chính là muốn trêu ghẹo chuyện Liêm Thiệu Nhất đòi đánh hạ thành Đại Lương, cưới Vân Nghê chỉ là một chuyện mơ tưởng hão huyền. Thuỷ Trung Tiên là chỉ vị Thuỷ đại tiểu thư, Liêm đại phu nhân. Thuỷ Hồng Quang còn một đứa con nữa, hiện làm một chức quan nhỏ trong Long Nha Quân, chính là Chưởng Kỳ của Linh Phong Kỳ Thuỷ Trung Đường. Nếu như Nam Vô Thương đem những lời Liêm Thiệu Nhất vừa nói kể lại cho Thuỷ Trung Đường, chỉ sợ Thuỷ Trung Đường sẽ thay muội muội hắn dạy dỗ Liêm Thiệu Nhất một trận trước đã! Tuy chức quan của hắn thấp hơn Liêm Thiệu Nhất, bất quá Liêm Thiệu Nhất cũng không dám lấy chức quan của mình mà chèn ép hắn. Lúc này Liêm Thiệu Nhất đang quay đầu nhìn ngửa nhìn ngang, Nam Vô Thương biết tỏng hắn đang muốn tìm cái gì, lập tức cười nói:

- Liêm Trấn Đốc không cần tìm nữa, hiện nay Thuỷ tướng quân đang đóng ở Hổ Đầu lĩnh, không có ở thành Cô Tinh. Lúc này Liêm Thiệu Nhất mới thở phào nhẹ nhõm.

- Đúng rồi, tin báo nói ngày mai đại quân mới đến, vì sao lại đến sớm một ngày? Nam Vô Thương thuận miệng hỏi Hồng Bắc Minh. Hồng Bắc Minh lắc lắc đầu nói:

- Mấy ngày trước có tin tức truyền về, Liệt Tổng Suất đã từ thành Thương Thiên trở về, sớm hơn nửa tháng so với kế hoạch. Lần này ngài chỉ dẫn theo năm ngàn Liệt Diễm Vệ, phỏng chừng sáng ngày mai hay ngày mốt sẽ ra đến tiền tuyến. Chúng ta không thể để cho Liệt Tổng Suất đến trước chúng ta, đành phải hành quân gấp rút mà thôi.

- Tổng Suất Liệt Cuồng Diễm của Quân đoàn Bạo Phong trong hai ngày nữa sẽ đến thành Cô Tinh sao?

Nam Vô Thương thầm kinh hãi trong lòng. Ở Đế quốc Thiên Phong, Liệt Cuồng Diễm có thể nói là một nhân vật truyền thuyết, năm xưa ông ta lập nghiệp từ một tên vô danh tiểu tốt, từng lập được kỳ công cái thế lấy một vạn binh sĩ phá tan tám vạn quân địch. Lão nhân gia năm nay đã năm mươi lăm tuổi, tính tình cũng cuồng bạo vô cùng giống như tên của ông ta. Tuy nhiên nói về chuyện cầm quân đánh giặc thì ông ta quả đúng là một danh tướng tài ba, kinh nghiệm phong phú, lão luyện dị thường. Bởi vì Quân đoàn Bạo Phong là Quân đoàn chủ lực thứ nhất của Đế quốc Thiên Phong, trong thời chiến mở rộng quy mô lên tới hai mươi vạn người, nhân số có thể bằng với hai Quân đoàn bình thường, lực chiến đấu lại có thể gấp ba. Bởi vậy thân là Tổng Suất của Quân đoàn Bạo Phong, có thể nói là chỉ dưới một người mà trên vạn người. Ở Đế quốc Thiên Phong dựa theo thông lệ từ trước tới nay, vị trí quan trọng như vậy đều do con cháu của Hoàng gia đảm nhận, nhưng tới đời Liệt Cuồng Diễm đã trở thành ngoại lệ.

Ông ta là người đầu tiên của Đế quốc Thiên Phong có thân phận bình dân mà trở thành Tổng Suất của Quân đoàn Bạo Phong, cũng là người duy nhất có thể ngồi suốt mười lăm năm ở vị trí này vững như bàn thạch. Chuyện này làm cho ông ta trở thành nỗi kiêu ngạo của tất cả chiến sĩ Đế quốc Thiên Phong, đồng thời cũng là một mục tiêu hy vọng của vô số chiến sĩ khát khao kiến công lập nghiệp. Nó có ý nghĩa rằng, chỉ cần bạn cố gắng, có thể có một ngày nào đó, bạn sẽ trở thành nhân vật có vũ lực mạnh nhất khống chế cả thiên hạ trong tay. Liệt Cuồng Diễm cả đời sống trên lưng ngựa, chưa từng kết hôn, bởi vậy thuỷ chung không có con nối dõi. Với ông ta mà nói, ý nghĩa của sinh mạng ông ta chính là chiến đấu, đến chết mới thôi!

- Vì sao Liệt Tổng Suất lại khẩn trương như vậy? Chỉ còn vài ngày nữa là đến mùa mưa, ít nhất phải nửa tháng sau mùa mưa mới có thể chấm dứt, đến lúc đó đại quân mới có thể phát động tấn công toàn diện. Nam Vô Thương hỏi.

- Chuyện này ta cũng không biết, chỉ nghe nói hai ngày nay, tâm tình của Liệt Tổng Suất không được tốt. Hiện giờ mùa mưa đã đến, với tính tình nóng như lửa của Liệt Tổng Suất, vội vàng chạy đến đây như vậy, không biết ông trời sẽ phải khóc vì ai?

Hồng Bắc Minh chậm rãi nói. Bàn Sơn như một con rắn uốn lượn ngoằn ngoèo, vắt ngang trăm dặm, phía Đông giáp Tam Trùng Thiên, phía Tây giáp thành Cô Tinh, mặt trước tiếp giáp với sơn mạch núi Đoạn Long. Sơn mạch núi Đoạn Long vắt ngang qua hai nước Đế quốc Chỉ Thuỷ và Đế quốc Thiên Phong, có hai con đường có thể đi thẳng tới Đế quốc Chỉ Thuỷ. Cả hai con đường này đều thuộc sở hữu của người Đế quốc Chỉ Thuỷ, trước sau họ thành lập ba toà hùng quan: Nam Môn quan, Bắc Môn quan và thành Kinh Viễn.

Nam Môn quan, Bắc Môn quan và thành Kinh Viễn phân bố thành một hình tam giác, hai toà quan khẩu như hai cánh tay đang múa quyền, vươn ra bên ngoài, chiếm cứ nơi hiểm yếu, phía sau là thành Kinh Viễn có trọng binh trấn thủ, tiếp ứng cho cả hai quan. Trong đó có ba vạn quân đóng ở Bắc Môn quan, sáu ngàn quân ở Nam Môn quan, ba vạn quân đóng ở thành Kinh Viễn. Nếu như đại quân của Đế quốc Thiên Phong muốn tấn công Đế quốc Chỉ Thuỷ, bọn họ nhất định phải chọn một trong hai toà Nam Bắc Môn quan mà tiến hành tấn công.

Hai quan này đều là hiểm địa trời sinh, dễ thủ khó công, mặt sau còn có thành Kinh Viễn có thể phái binh tiếp viện bất cứ lúc nào, nếu muốn đánh chiếm quả thật không phải là chuyện dễ. Nhất là địa hình của Nam Môn quan vô cùng hiểm yếu, chính là hiểm trong hiểm. Nam Môn quan nằm trên Lạc Ưng nhai thuộc sơn mạch của núi Đoạn Long, được xây dựng trên vách đá dựng đứng.

Thành cao tường dày không nói, chuyện làm cho người ta đau đầu chính là, muốn đi qua Nam Môn quan chỉ có thể theo một sơn đạo ruột dê mà thôi. Hai bên sơn đạo là hai vách đá dựng đứng đen ngòm, kéo dài trăm mét, cả thành tường của Nam Môn quan hợp với sơn đạo kia thành một chữ Đinh (丁) thật lớn, tường thành nằm ngang, sơn đạo nằm dọc, vì vậy tuyệt lĩnh này cũng được gọi là Đinh Tự lĩnh. Đinh Tự lĩnh vô cùng hiểm trở, cho dù có kéo trăm vạn hùng binh tấn công, số có thể thông qua Đinh Tự lĩnh tới được dưới thành bất quá chỉ chừng vài chục mạng mà thôi! xem tại

Còn về khí giới công thành thì không cần bàn tới, căn bản là không thể đi qua con đường nhỏ hẹp như vậy. Bởi vậy tuy rằng trấn thủ tại Nam Môn quan chỉ có sáu ngàn người, nhưng phải nói là vô cùng kiên cố. Mỗi lần quân Đế quốc Thiên Phong muốn tấn công Đế quốc Chỉ Thuỷ đều bắt đầu tấn công ở Bắc Môn quan, Nam Môn quan tuy có ít người nhưng trận nào cũng phái viện binh sang hỗ trợ, đi bằng con đường vận binh từ cửa sau quan đến Bắc Môn quan.

Bọn họ và quân thủ của thành Kinh Viễn chính là lực lượng trợ giúp phía sau hiệu quả nhất cho Bắc Môn quan. Đứng trên đỉnh của Bàn Sơn Thập Nhị phong nhìn qua phía đối diện, chính là Nam Môn quan sừng sững. Vách đá của Lạc Ưng nhai cheo leo hiểm trở, nhất là mặt phía Tây bóng loáng như gương, chim cũng khó bay qua. Hai con tuấn mã phi lên đỉnh núi, đứng nhìn cảnh sắc non sông bốn phía, cảm thấy lòng như rộng mở, một trong hai người là Thiển Thuỷ Thanh. Mấy ngày gần đây, ngày nào hắn cũng leo lên đỉnh Kỳ Công phong này để luyện tập đao pháp Huyết Ảnh Thiên Trùng Lãng mà Thích Thiên Hữu để lại cho hắn.

Huyết Ảnh Thiên Trùng Lãng là đao pháp, cũng là quyền pháp và tâm pháp luyện công. Đạo của võ học chú trọng đến hai chữ Nhất Tâm (chuyên chú một lòng), vốn không có phương thức tu luyện gì là cố định. Cuồng Long võ sĩ sáng tạo ra bộ Thiên Nhân Trảm này vốn là một loại kỹ xảo giết người, mà không chỉ là võ học đơn thuần, cho nên khí thế của nó mênh mông bát ngát, rộng lớn như trời biển, mỗi đao xuất ra đều có khí thế quét sạch ngàn quân.

Hôm nay Thiển Thuỷ Thanh luyện công đến lúc cao hứng, múa ra ngàn đạo ánh tuyết sặc sỡ trên đỉnh núi. Vô Song đi theo bên cạnh xem thấy rất lạ lùng, tưởng tượng nếu dùng đao pháp này đánh trên sa trường, nhất định bao trùm trời đất, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, hoàn toàn có thể tưởng tượng được bộ dáng của Cuồng Long võ sĩ năm xưa. Cái chết của Thích Thiên Hữu dường như kích thích Thiển Thuỷ Thanh rất nặng nề, ngày ngày hắn chuyên cần luyện đao pháp, nghiên cứu binh thư, nghiên cứu địa hình địa thế của vùng Tam Trùng Thiên, phân tích tình hình chiến sự mới nhất. Luyện xong bộ đao pháp qua một lượt, Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi thu công, sau đó mắt nhìn chăm chú Lạc Ưng nhai ở xa xa, bắt đầu làm vài động tác vận động kỳ lạ mà Vô Song chưa bao giờ gặp qua.

- Thiển Vệ Giáo, ngươi đang luyện công phu gì vậy? Dường như ta chưa thấy qua bao giờ. Vô Song rất ngạc nhiên bèn hỏi. Thiếu niên chất phác này trong mấy ngày gần đây theo Thiển Thuỷ Thanh ra sa trường chiến đấu đã phát huy ra tác dụng lớn lao. Chỉ mới mấy trận gần đây thôi, số địch nhân mà hắn giết được còn nhiều hơn số địch nhân mà nhiều lão binh đã từng lăn lộn sa trường nhiều năm giết được. Nếu không phải Bách Nhân Trảm có hạn chế nghiêm khắc, e rằng Vô Song chỉ cần đánh thêm mấy trận nữa là có thể gặt hái được danh hiệu Bách Nhân Trảm trước cả Thiển Thuỷ Thanh.


- Một ít kỹ xảo rèn luyện cho cơ bắp thân thể cứng cáp hơn mà thôi. Thiển Thuỷ Thanh lạnh nhạt đáp.

- Có công dụng như thế nào vậy? Vô Song tò mò hỏi. Thiển Thuỷ Thanh cười:

- Dùng để thăng quan phát tài.

- A? Vẻ mặt Vô Song tỏ ra ngơ ngác, không hiểu được hắn làm những động tác này có tác dụng gì tới chuyện thăng quan phát tài. Thiển Thuỷ Thanh nhìn bộ dạng ngây ngốc của hắn mà cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không giảng giải rõ ràng, chỉ tiếp tục làm vài động tác thể dục mà mình học được từ thế giới trước kia. Sau khi giết Hành Trường Thuận, Hồng Thiên Khải tức giận Nam Vô Thương phái Hành Trường Thuận tới khiến cho Vệ số Ba náo loạn cả lên, lại làm hại Thích Thiên Hữu phải chết, cho nên cấp tốc đề bạt Thiển Thuỷ Thanh làm Vệ Giáo, chặt đứt ý niệm phái người khác tới của Nam Vô Thương. Quyết định này được toàn thể binh sĩ trong Hổ Báo Doanh tán đồng, Thiển Thuỷ Thanh thuận theo đó mà tiếp quản chức Vệ Giáo của Vệ số Ba. Đối với người ngoài mà nói, chỉ trong thời gian hơn một tháng đã lên quản lý một Vệ đội một ngàn người, tốc độ lên chức như vậy quả thật rất nhanh.

Tuy nhiên đối với Thiển Thuỷ Thanh mà nói, lên chức như vậy chỉ có ý nghĩa như vầy: Trừ khi hắn lại lập kỳ công rất lớn, nếu không con đường thăng quan tiến chức của hắn sẽ bị chững lại rất lâu, khó mà tiến thêm bước nữa. Mà vị trí hiện tại của hắn lại không đủ để bảo đảm cho hắn thoát khỏi tội danh tự tiện giết quan trên.

Bất kể là Thiển Thuỷ Thanh, Phương Hổ, Mộc Huyết hay là Lôi Hoả gần như ai ai cũng biết, chuyện này chẳng sớm thì muộn cũng sẽ bị tiết lộ ra ngoài. Vì quá nhiều người biết, chuyện khó mà giữ kín, tóm lại là bí mật kia không thể nào giữ được quá lâu. Cho nên...Thiển Thuỷ Thanh nhìn Lạc Ưng nhai ở xa xa, nơi đó có lẽ sẽ là cơ hội duy nhất để chuyển biến tình thế. Hắn chỉ hy vọng trước khi hoàn thành tất cả công tác chuẩn bị, có thể cho hắn một ít thời gian cần thiết. Sau đó hắn ngẩng đầu nói:

- Vô Song, chuẩn bị giúp ta, ta muốn đi tế bái Thích đại ca.

- Ừm! Vô Song vội đáp.