Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 1 - Chương 28: Phục binh

Năm trăm tên kỵ binh thân khoác trọng giáp tạo thành một luồng lũ khổng lồ cuồn cuộn xông về phía đồn Sa Hà, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi phản chiếu ra vô số bóng ảnh có màu sắc sặc sỡ. Trong tiếng gót sắt của thiết kỵ nện ầm trời, một cơn lốc mãnh liệt sinh ra, rống giận thổi quét ra một cơn hồng thuỷ vô cùng rộng lớn.

Một tên sĩ quan địch ở đối diện bình tĩnh hạ lệnh:

- Bắn tên!

Không trung lập tức vang lên những tiếng rít gió chói tai sắc nhọn đầy chết chóc, mưa tên như một đàn châu chấu đầy trời điên cuồng bắn tới.

Đám kỵ binh lập tức lấy thuẫn da ra, cố gắng co thân thể nhỏ lại hết mức có thể, thuẫn da che phía trước đầu ngựa và thân mình, lúc ấy chiến mã mới tiếp tục ra sức phi nhanh, nhắm về phía trước điên cuồng xông tới.

Đám chiến mã đang chạy như điên thỉnh thoảng vẫn có vài con trúng tên, cất lên tiếng hí đau đớn kéo dài rồi ngã sấp xuống. Thân thể khổng lồ của chúng vẫn còn quán tính trượt dài trên mặt đường gập ghềnh, hất văng kỵ sĩ ra xa.

Từng người từng người ngã xuống, nhưng những kỵ sĩ còn lại vẫn liều chết xung phong.

Không có kỹ xảo, không có âm mưu, chỉ có tinh thần chiến đấu vô cùng bất khuất và sục sôi máu nóng.

Chông sắt coi như đậu hũ, dưới gót sắt của các kỵ sĩ chỉ như là mặt sỏi mà thôi; dây thừng giăng chẳng khác sợi tơ, không ngăn được bước tiến hùng hồn của các kỵ sĩ. Những hầm bẫy sau khi có chiến sĩ sa xuống mất mạng, đồng thời cũng phơi mình ra trước mắt mọi người, các chiến sĩ dùng thân thể của mình lấp đầy, vì những chiến hữu của mình ở phía sau mà dùng máu thịt xây nên một con đường thênh thang bằng phẳng...

- Giết!

Thiển Thuỷ Thanh dẫn đầu, ánh mắt hừng hực thiêu đốt như biển lửa ngập trời, sát khí dâng cao như sóng thuỷ triều.

Đoạn đường hai trăm thước vô cùng ngắn ngủi, nhưng lại giống như một con đường chết chóc, làm cho đội kỵ binh trong nháy mắt đã thương vong gần một phần tư nhân số. Nhưng rốt cục, bọn họ cũng đã vượt qua.

Trên hai ngọn tiễn tháp cách đó không xa, sáu tên cung tiễn thủ không ngừng giương cung lắp tên, tên bay như châu chấu, nhắm về phía đội kỵ binh đang xông tới.

Thiển Thuỷ Thanh quát to:

- Vô Song, giải quyết bọn cung tiễn thủ trên tiễn tháp cho ta!


Vô Song ngồi trên lưng ngựa không nói một lời, tay phải từ từ giương cung.

Vút vút vút ba mũi tên bay ra liên tiếp, ba tên cung tiễn thủ cất tiếng kêu thê thảm rớt từ trên tiễn tháp xuống dưới đất. Chỉ trong nháy mắt, Vô Song lại nhắm vào tiễn tháp thứ hai, tầm bắn của hắn rất xa, tài bắn lại cao siêu, bọn cung tiễn thủ trên tiễn tháp không làm gì được hắn, lần lượt mỗi người bị một mũi tên của hắn bắn chết ngay trên tháp.

- Lôi Hoả, dọn sạch cự mã, mở đường cho huynh đệ phía sau! Hổ Tử, mang người của ngươi theo bảo vệ cho hắn!

Thiển Thuỷ Thanh tiếp tục hạ lệnh.

Tên hán tử Lôi Hoả cao to chất phác không nói một lời, thu Loan Nguyệt Thứ Mâu cất đi, sau đó lấy từ sau lưng ra một cây chiến phủ khổng lồ.

Chiến mã bị che hai mắt hí dài xông thẳng về phía trận của địch nhân, khí thế hùng hồn. Hàng chục tên kỵ binh xung quanh hắn cùng nhau giơ thuẫn lên che phía trước Lôi Hoả, bọn họ dùng thân thể của chính mình yểm hộ cho Lôi Hoả tiếp cận trận địa của địch.

Mặt trước nhất chính là một lớp thuẫn hai mặt đặc chế để chống tên, dầy nặng và chắc chắn như một bức tường che chở đội kỵ binh. Lúc vừa vọt tới trước trận địa của địch, bức tường thuẫn hai mặt kia giống như hai cánh cửa đột ngột mở ra, một tên đại hán cao to uy mãnh ầm ầm hiện thân như Lôi thần.

Chiến phủ như búa của Lôi thần múa may tạo nên một đường ánh sáng chói lọi hùng hậu, Lôi Hoả như Bàn Cổ hiển thần uy, lực chém cả đất trời.

Chiếc cọc nhọn cao lớn kiên cố lập tức bị một búa chặt làm hai đoạn, lập tức có mấy tên binh sĩ mạo hiểm giữa rừng mâu mưa tên, xông lên dùng dây thừng cột chặt vào đoạn cọc gỗ ấy, nhờ vào sức ngựa liều mạng kéo cọc sang một bên...

Phía sau cọc gỗ chính là đám binh sĩ của địch, tên nào tên nấy mặt mày tái nhợt lộ vẻ sợ hãi.

Những cạm bẫy phòng thủ dưới sự chỉ huy của Thiển Thuỷ Thanh đã nhanh chóng bị phá vỡ, đồn Sa Hà giờ đây coi như phơi mình trần ra trước gót sắt của đội kỵ binh Lữ số Một.

Đồn Sa Hà không có tường cao hào sâu, cố thủ trong đó đều là bộ binh, cho nên sau khi trải qua vài chục giây gian nan, thời gian sau đó chính là thời gian mà Lữ số Một thu hoạch sinh mạng.

Múa may lưỡi hái của tử thần, Thiển Thuỷ Thanh vọt tới trước trận, vung chiến đao hung hăng chém xuống đầu một tên binh sĩ địch. Máu tươi bắn ra tung toé, Thiển Thuỷ Thanh nhìn lại, đó là một gương mặt còn non choẹt của một thiếu niên, tuy lộ vẻ hoảng sợ nhưng cũng có chút kiên cường.

Phập!

Chiến đao vung lên rồi hạ xuống.

Gương mặt Thiển Thuỷ Thanh hiện ra vài đốm máu, như mai hồng rơi trên tuyết trắng, hết Đông nở rộ.

Giết chóc, đã chính thức triển khai kể từ giờ phút này.

O0o

Cuộc chiến bắt đầu chưa được bao lâu, Thích Thiên Hữu từ từ tỉnh lại, chiến mã của hắn đã đưa hắn về tới chỗ Lữ số Hai của Thiên Kỵ Vệ số Ba. Gương mặt đầu tiên mà hắn nhìn thấy là gương mặt lạnh lùng như muốn giết người của Hành Trường Thuận.

- Thích Lữ Úy, tâm cơ của ngươi giỏi thật, bảo thuộc hạ của mình đánh mình bất tỉnh, như vậy là có thể khỏi cần phiêu lưu trên chiến trường!

Trong giọng âm độc của Hành Trường Thuận mang theo hơi lạnh, dường như không phải hắn luyện Phong Lôi Kính bá đạo cương mãnh, mà là tu luyện trên đỉnh Thiên Sơn tuyết phủ hết năm này sang năm khác lạnh thấu xương.

Thích Thiên Hữu nở nụ cười khổ:

- Hai tên này thật là khốn kiếp!

Hắn cũng không màng về chuyện Hành Trường Thuận đánh giá hắn như thế nào, cho nên chỉ thản nhiên nói:

- Ít nhất ta cũng còn cơ hội xung phong lần thứ hai, yên tâm đi, ta sẽ không dễ dàng rời khỏi trận chiến này.

Hành Trường Thuận hừ lạnh một tiếng, sự chú ý của hắn một lần nữa lại tập trung vào cuộc chiến ở đồn Sa Hà, hắn thờ ơ nói:

- Đại khái là vì nguyên nhân gì mà bọn chúng liều mạng như vậy? Chẳng lẽ bọn chúng hy vọng Lữ số Hai vĩnh viễn không có cơ hội ra chiến trường hay sao...

Ánh mắt của hắn đang ngừng ở mảnh rừng phía sau đồn Sa Hà. Rừng cây kéo dài mênh mông, thẳng đến đầu thôn.

Một trận mưa máu đáng sợ rơi xuống đầy đầu mặt Phương Hổ, hắn hưng phấn rống to:

- Giết! Giết sạch bọn nhãi nhép này!

Thiển Thuỷ Thanh tiện tay vung một mâu, gạt phăng một thương chí mạng của địch đang đâm về phía mình, cúi người trầm giọng quát:

- Hổ Tử, cẩn thận một chút, không cần xông lên quá nhanh!

Hắn lại xoay tay đâm ngược về phía sau một mâu, trúng vào giữa lá thuẫn của một tên binh sĩ, tên này chỉ lảo đảo vài cái nhưng không ngã xuống. Thiển Thuỷ Thanh khẽ quát một tiếng, giục ngựa xông thẳng vào tên nọ, vó ngựa tung cao trúng ngay vào mặt hắn, hắn ôm mặt khóc thét lên rồi ngã xuống. Tên binh sĩ ấy còn chưa rơi xuống đất đã bị Phương Hổ đâm cho một mâu xuyên ngực, cắm xuống mặt đất.

- Tên này tính là của ta!

Phương Hổ cười to.

Thiển Thuỷ Thanh không quay đầu lại, xông về phía một tên địch khác, miệng mắng to:

- Ta XX tổ tiên ngươi, Hổ Tử!

Phương Hổ càng cười lớn hơn nữa, như điên như cuồng.

Một tên quan quân của địch nhìn qua có lẽ cũng có cấp bậc Sáo quan chắn ngang đường tiến của Thiển Thuỷ Thanh, trên gương mặt âm trầm lạnh lẽo của hắn lộ ra vẻ quyết tuyệt không sợ hãi. Cả người hắn đột ngột nhảy vọt lên không, chiến đao trong tay vẽ ra một hình vòng cung nhanh như điện chớp, chém thẳng xuống đầu Thiển Thuỷ Thanh.

Loan Nguyệt Thứ Mâu trong tay Thiển Thuỷ Thanh nhanh chóng giơ lên, vừa đúng lúc đón đỡ một đao chí mạng kia. Một chùm hoa lửa toé ra trong tiếng kim loại va chạm vào nhau như sấm nổ, đồng thời có tiếng kêu nhỏ mà cuồng nhiệt của đối thủ vang lên. Thiển Thuỷ Thanh chỉ cảm thấy cánh tay phải của mình tê dại rã rời, chỉ mới giao thủ một đòn, mình nhờ có thêm sức ngựa dùng Thứ Mâu đón đỡ, không ngờ vẫn bị chiến đao của đối thủ đánh bạt sang bên, sức mạnh trầm hùng như vậy, nếu so với Lôi Hoả có thể nói là không hơn không kém.

- Rống! Chiến sĩ Đế quốc Chỉ Thuỷ chúng ta cũng không phải dễ dàng đối phó vậy đâu! nguồn

Đối phương phát ra tiếng rống giận điên cuồng.

- Ta nghĩ chưa chắc!

Vẻ mặt Thiển Thuỷ Thanh cũng tràn đầy lãnh khốc.

Hổ Nha đao trong tay trái hắn khẽ loé lên một đường sáng quỷ dị, bắn nhanh như chớp về phía đối thủ vừa từ trên không trung đáp xuống đất. Tên Sáo quan kia sức lực hùng mạnh, nhưng lại thua ở chỗ đứng dưới đất nên bất tiện, một lần nhảy vọt lên không không thể giải quyết được đối phương, lập tức xuất hiện ra sơ hở chí mạng. Thiển Thuỷ Thanh ra tay vừa âm độc vừa quả quyết, sử dụng Hổ Nha đao như ám khí phóng ra, lập tức cắm phập vào ngực tên Sáo quan kia, một đoá hoa máu tức thì nở rộ. Thân thể tên Sáo quan kia hơi lảo đảo, vẻ mặt ngây ngốc hơi cúi xuống nhìn trước ngực mình, Loan Nguyệt Thứ Mâu đã đâm tới nhanh như sấm chớp, xuyên thủng cổ họng của hắn.

Thi thể của tên Sáo quan Đế quốc Chỉ Thuỷ nặng nề ngã xuống, khí thế hào hùng sáng lạn tự nãy giờ theo gió bay đi đâu mất...


- Hảo tiểu tử, đánh hay lắm!

Phương Hổ giơ ngón tay cái lên với Thiển Thuỷ Thanh.

- Cẩn thận phía sau!

Thiển Thuỷ Thanh kêu to.

Phương Hổ nhanh chóng phản ứng theo bản năng, lập tức cúi đầu xuống.

Một luồng sáng nhanh như chớp lướt qua sát da đầu Phương Hổ.

Thiển Thuỷ Thanh dốc hết toàn lực phóng Loan Nguyệt Thứ Mâu trong tay ra, vang lên tiếng rít xé rách hư không, vẽ ra một đường vòng cung màu máu, nhắm đúng vào ngực tên chiến sĩ Đế quốc Chỉ Thuỷ vừa đánh lén. Hắn kêu thét lên rồi ngã xuống, đuôi Thứ Mâu run rẩy đập mạnh vào đầu Phương Hổ trúng vào thiết khôi của hắn, phát ra một âm thanh trầm đục.

- Ta XX con bà ngươi!

Phương Hổ tức giận rống to, đầu hắn vì va chạm mà đau đớn, đến nỗi cảm thấy trời đất quay cuồng.

Thiển Thuỷ Thanh khẽ cười, rút Thứ Mâu về, đồng thời cúi người với tay rút Hổ Nha đao còn cắm trên người tên Sáo quan của Đế quốc Chỉ Thuỷ cẩn thận cất đi.

Thích Thiên Hữu nói rất đúng, trên chiến trường nếu không phải ngươi cứu ta thì là ta cứu ngươi.

Không có chuyện gì quan trọng hơn tình huynh đệ, tình chiến hữu.

Đội kỵ binh liều mạng tấn công vào đồn Sa Hà như vào chỗ không người, gây ra tổn thất rất nặng nề cho quân thủ của Đế quốc Chỉ Thuỷ, bọn chúng khóc thét, kêu la thảm thiết, hoa máu nở đầy trời. Chiến sĩ của Đế quốc Thiên Phong dùng sinh mạng của đối thủ đổi lấy huân chương vinh dự cho mình.

Thế nhưng cho tới bây giờ, chiến tranh cũng không phải đều do một bên thẳng tay tàn sát, lực lượng hùng mạnh là cơ sở của thắng lợi, nhưng không phải là điều kiện duy nhất.

Trong mảnh rừng phía sau đồn Sa Hà, bụi đất chợt bốc lên mù mịt.

Đúng như Thiển Thuỷ Thanh đã dự đoán, rất nhiều kỵ binh bắt đầu xuất hiện từ trong rừng, bọn chúng gào thét điên cuồng, múa may trường thương mã đao, mang theo khí thế như sấm sét, cuồn cuộn xông ra như nước thuỷ triều.

Cơn thuỷ triều này lớn như cơn hồng thuỷ, chỉ cần vài phút ngắn ngủi là có thể nuốt chửng đội kỵ binh đang tấn công vào lòng đại dương mênh mông...