- Tên từ trong rừng bắn ra!
Một tên binh sĩ hô to.
Tất cả các binh sĩ đồng thời xoay ngựa về phía trước, dùng thuẫn da che thân, hoàn toàn nấp trọn thân thể của mình.
- Thiển thiếu, dường như đối phương không có nhiều người!
Lại có một tên binh sĩ la to.
Thiển Thuỷ Thanh không nói lời nào, nhanh chóng chạy đến bên cạnh tên binh sĩ vừa bị trúng tên.
Mũi tên từ cuối chân trời bay tới vừa hiểm vừa chính xác, cắm ngay giữa ngực tên binh sĩ nọ, đuôi tên làm bằng lông chim điêu vẫn còn run bần bật.
Sau khi kiểm tra hơi thở của tên binh sĩ ấy, Thiển Thuỷ Thanh hô lớn:
- Vẫn còn cứu được! Vài người đến đây lập tức mang bọn chúng chạy nhanh về thành Cô Tinh!
- Thiển thiếu, quân địch ở ngay trong rừng, không biết quân số nhiều hay ít, chúng ta lại không có nhiều người, không nên phái người rời đi vào lúc này!
Một tên Thập trưởng kêu lên.
- Câm miệng! Cứu người quan trọng hơn, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm!
Thiển Thuỷ Thanh rống giận.
Lập tức vài tên binh sĩ đi tới nâng hai tên binh sĩ bị thương dậy, cẩn thận đặt ngồi lên yên ngựa, ra roi thúc ngựa phóng nhanh về thành Cô Tinh.
Thiển Thuỷ Thanh đưa mắt nhìn về phía cánh rừng, con ngươi co rút lại.
Là ai mà có thể bắn ra những mũi tên mạnh mẽ đến như vậy, có thể phá thuẫn xuyên giáp, giống như bắn vào chỗ không có gì?
Trong quân của Đế quốc Chỉ Thuỷ có cao thủ bắn cung như vậy từ lúc nào?
- Thiển thiếu, quân địch chỉ bắn hai mũi tên rồi không có động tĩnh gì khác, có lẽ nhân số của chúng cũng không nhiều.
Tên binh sĩ tên là An Hải nói.
- Có thể lắm! Tuy nhiên địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, chuyện gì cũng phải thật cẩn thận. Bảo Khúc số Hai rút lui trở về, không lục soát trong rừng nữa, để tránh bị quân địch phục kích!
Thiển Thuỷ Thanh trầm giọng nói.
- Nếu làm như vậy, vạn nhất đối phương có rất ít người, để cho bọn chúng trốn thoát thì sao?
Mặt Thiển Thuỷ Thanh lộ vẻ lạnh lùng:
- Bọn chúng có chắp cánh cũng không thể thoát, báo cho các huynh đệ, chuẩn bị phóng lửa đốt rừng!
Mấy tên binh sĩ chấn động, một tên vội hỏi:
- Thiển thiếu, nếu như đốt rừng, e rằng sẽ vạ lây đến thôn dân của thôn Phương Gia, hại đến người vô tội thì sao?
Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười:
- Đa tạ ngươi nhắc nhở, nếu là như vậy...chính ngươi hãy chuẩn bị châm lửa đốt rừng!
O0o
Phía sau thôn thê lương lạnh lẽo kia chính là mảnh rừng u ám đầy nguy hiểm.
Những mũi tên bắn lén như con rắn độc chực cắn người, tìm bất cứ mục tiêu nào có thể cắn được.
Kẻ bắn ra những mũi tên bắn lén lạnh lùng kia là một gương mặt trẻ tuổi đầy giận dữ, môi mím chặt cong lên như thuyền lật, tràn ngập sát cơ vô tận.
Hắn khẽ động, dây cung phát ra tiếng rung rất khẽ, một mũi tên sắc bén gào thét bắn ra, vẽ ra một đường sáng lạnh xé không bay tới.
Ánh sáng lạnh lùng nhắm hướng ánh lửa, một cây đuốc bị bắn trúng bay lên theo hình vòng cung rồi rơi xuống đất.
Trên mặt đất phủ lá khô thật dày, chỉ trong nháy mắt đã phát ra những âm thanh lách tách, một ngọn lửa lớn đã bùng lên.
Dường như mũi tên bắn lén vừa rồi đã chọc giận đối thủ, hàng chục mũi tên xé không bay ra như đàn châu chấu, nhắm về phía mũi tên bắn lén vừa bay ra.
Có vài mũi tên bay tới vừa nhanh vừa mạnh, thế tới như muốn xuyên thấu cả trời không, hung hăng cắm ngập vào thân đại thụ. Nguồn tại http://
Có tiếng kêu mơ hồ vọng tới:
- Đề phòng cẩn thận, tài bắn cung của địch nhân rất cao! Chuẩn bị đốt rừng!
Bọn chúng dám phóng hoả đốt rừng sao?
Ánh mắt thê lương đột ngột như bốc lửa.
- A!
Hắn lớn tiếng thét lên như điên cuồng.
Lại một mũi tên nữa bay ra.
Hắn muốn cầm những mũi tên giận dữ trong tay, biến thành sức mạnh tàn sát cả thiên hạ mà bắn ra, cho dù tan xương nát thịt cũng không hối tiếc.
- Người ở trong rừng nghe đây, chỉ cần ngươi hạ vũ khí bước ra đầu hàng, quân Đế quốc Thiên Phong ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, tha cho ngươi một mạng, nếu không chúng ta sẽ phóng hoả đốt rừng.
Đó là mệnh lệnh của một trưởng quan trẻ tuổi đang nấp sau thuẫn da, hắn đang kêu gọi đầu hàng.
Cách nói này quả thật là mới mẻ, không ngờ lại muốn mình buông vũ khí đầu hàng?
Thiếu niên nở một nụ cười khinh miệt.
Nhưng cho dù tài bắn cung của hắn có cao siêu đến bực nào, rốt cục cũng khó thể dùng sức lực của một người mà chống cự lại hàng trăm binh sĩ.
Mắt thấy lửa đã bắt đầu bốc cháy, lan tràn ra thành một con rắn lửa khổng lồ, sắp sửa thiêu huỷ cả cánh rừng này, biến nó thành một mảnh đất khô cằn vĩnh viễn mang đầy sự tức giận của người Đế quốc Thiên Phong, cánh cung trên tay thiếu niên rốt cục cũng đã bắt đầu run rẩy.
O0o
Thiển Thuỷ Thanh kiên nhẫn đứng chờ ở ngoài rừng.
- Cẩu Tử, chúng ta đánh cuộc không?
Đột nhiên hắn cất tiếng.
- Đánh cuộc cái gì?
- Ngươi đoán trong rừng có mấy người?
- Ba người, ít nhất là ba người.
- Vì sao? Bởi vì có bốn mũi tên bắn ra từ ba phương hướng khác nhau, lại bắn trúng ba huynh đệ của chúng ta và một cây đuốc chứ gì?
Thiển Thuỷ Thanh cười hỏi.
- Đúng vậy.
Cẩu Tử thành thật gật đầu.
Thiển Thuỷ Thanh bật cười ha hả:
- Ta nói chỉ có một người, ngươi có tin hay không?
Cẩu Tử lộ vẻ vô cùng hưng phấn:
- Nếu là như vậy, người đó nhất định là cao thủ.
- Ít nhất tài bắn cung của hắn cũng tuyệt đối là cao thủ, một cao thủ cấp đại sư tinh thông thuật bắn tỉa.
Thiển Thuỷ Thanh nói.
- Bắn tỉa?
Cẩu Tử không hiểu hai từ này có ý nghĩa gì, gương mặt lộ ra vẻ ngơ ngác.
Thiển Thuỷ Thanh vỗ vỗ trán mình, hiển nhiên đang tự trách mình lỡ lời:
- À, có nói ngươi cũng không hiểu, tóm lại ba mũi tên vừa rồi đều là do cùng một người bắn ra, điểm này ta dám khẳng định. Người này có tiễn pháp siêu quần, lực cổ tay rất mạnh, hơn nữa hắn không phải là quân nhân của cả Đế quốc Thiên Phong và Đế quốc Chỉ Thuỷ.
Nói xong, Thiển Thuỷ Thanh nhặt một mũi tên còn đẫm máu lên:
- Bởi vì tên của hắn là loại tên đặc chế.
Lúc này Cẩu Tử mới tỉnh ngộ, gương mặt lộ ra vẻ xấu hổ, Thiển Thuỷ Thanh bật cười ha hả.
Trong rừng vang lên một thanh âm có vẻ non nớt:
- Thân là chiến sĩ không ngờ chỉ biết lấy chuyện phóng hoả đốt rừng uy hiếp, mà không dám tiến vào quyết một trận tử chiến, các ngươi không biết lấy đó làm xấu hổ hay sao?
Đầu mày Thiển Thuỷ Thanh khẽ động.
Theo như thanh âm, không lẽ những mũi tên hùng mạnh vô song vừa rồi là do một đứa choai choai bắn ra hay sao? Nếu chỉ là một tên nhóc con, không lẽ...Hắn là người trong thôn này hay sao? Thiển Thuỷ Thanh không khỏi nghĩ đến điểm này.
Ngay lập tức hắn bật cười dài:
- Chiến sĩ là để chiến đấu, không phải là đi tìm chết. Cho dù tài bắn cung của ngươi lợi hại, nhưng nếu vẫn còn muốn đi chịu chết, vậy cũng không được gọi là dũng sĩ, chỉ được gọi là tên ngốc mà thôi. Ra đây, nếu không...Cho dù ta không phóng hoả đốt rừng, ngươi cho rằng hơn một trăm người già trẻ lớn bé trong thôn Phương Gia có thể chạy thoát hay sao?
Nghe câu này, trái tim thiếu niên như chìm xuống vực.
O0o
Kẻ giấu mặt trong rừng rốt cục cũng đã xuất hiện.
Đó là một thiếu niên làn da đen đúa, mày rậm mắt to, nhìn qua bề ngoài của hắn thật giản dị tự nhiên.
Thiển Thuỷ Thanh đoán chừng năm nay hắn nhiều nhất là mười bảy tuổi.
Cánh cung hắn đeo trên lưng vô cùng to lớn, bên hông trái đeo ống tên, trước bụng còn có một thanh đao nhỏ, chuôi đao bằng gỗ được quấn bằng vải bố, nhìn qua bề ngoài thô kệch xấu xí, nhưng lưỡi đao lại vô cùng sắc bén.
Ánh mắt Thiển Thuỷ Thanh ngời lên, chiếu ra hai điểm sáng như muốn xuyên thấu lòng người, hắn khẽ phất tay, vài tên binh sĩ đứng phía trước lập tức lùi lại, hắn bước lên vài bước nói:
- Xem dáng vẻ của ngươi không giống là quân của Đế quốc Chỉ Thuỷ, vì sao ngươi lại đả thương người của ta?
Thiếu niên đột nhiên nổi giận:
- Đương nhiên là vì bảo vệ thôn, còn vì cái gì khác nữa?
- Quả nhiên là vậy!
Thiển Thuỷ Thanh khẽ gật đầu:
- Mấy trăm thôn dân lại vô dụng đến nỗi phải dựa vào một đứa trẻ sao? Thật sự là đáng thương, đáng buồn, đáng phục, nhưng cũng đáng tiếc.
Thiển Thuỷ Thanh quan sát kỹ lưỡng thiếu niên trước mặt:
- Tiễn pháp của ngươi rất khá, chỉ là tính tình quá nóng nảy, thiếu định lực một chút. Đúng rồi, chúng ta đến đây không phải là muốn giết chóc gì, chỉ là muốn dò hỏi một ít tin tức về hoạt động của quân Đế quốc Chỉ Thuỷ mà thôi.
- Vậy thì có gì khác đâu? Mỗi lần các ngươi đem quân tới nơi này, không lần nào là không đốt nhà giết người cướp của, chuyện ác nào cũng không chừa? Lúc hết lương thực thì đến đây cướp, cướp lương thực xong còn chưa thoả mãn, lại thấy nữ nhân vừa mắt thì bắt đi, thấy tiền tài thì vơ vét cho sạch sẽ. Hết lần này đến lần khác như vậy, làm sao chúng ta chịu nổi? Vốn thôn Phương Gia có gần cả ngàn thanh niên, mấy năm nay bị các ngươi bắt sung vào quân ngũ, mười phần không còn được một. Chỉ là một thôn nho nhỏ, thậm chí các ngươi còn tàn sát, đến gà chó cũng không tha!
Tiếng mắng của thiếu niên dần dần cao vút, đưa tay chỉ lão nhân bị đòn roi khi nãy ở gần đó:
- Ngươi nhìn đi! Ông ấy cũng đã không còn biết sợ là gì nữa rồi! Các ngươi muốn đánh là đánh, muốn giết là giết, thậm chí bọn họ không buồn nghĩ tới chuyện phản kháng nữa! Hiện tại bọn họ cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, các ngươi còn muốn đến đây cướp bóc, nơi này không còn gì cả, không còn gì cho các ngươi cướp đâu!
Nhìn theo ngón tay thiếu niên chỉ, gương mặt lão nhân kia đang đờ đẫn ngây dại, những nếp nhăn hằn trên đó dường như đã viết rõ ràng hai chữ khổ cực...
Thiển Thuỷ Thanh cau chặt đôi mày.
Một tên lão binh nhập ngũ sớm hơn Thiển Thuỷ Thanh hai năm hạ giọng nói:
- Trong trận đại chiến năm trước, khắp nơi căng thẳng, Hồng Quân Suất từng hạ lệnh thu gom lương thực ngay tại chỗ. Trận ấy đánh vô cùng thảm thiết, kỵ binh Đế quốc Chỉ Thuỷ bất ngờ phát động tấn công chúng ta từ nhiều hướng khác nhau. Lúc ấy viện quân phía sau chưa tới kịp, nhân số của chúng ta bị kém thế, lại thêm một số thôn dân cố tình mật báo tin tức cho bọn chúng, tiết lộ hành tung của chúng ta. Vì thế, có vài vị tướng quân nổi cơn giận dữ, hạ lệnh huyết tẩy, san bằng mấy thôn, những thôn xóm ở gần đó cũng bị vạ lây. Tuy nhiên bản thân quân của Đế quốc Chỉ Thuỷ cũng không tốt lành gì, bọn chúng bắt tráng đinh khắp nơi, gần như bắt hết tất cả tráng đinh đủ tuổi ở một dãy Bàn Sơn. Theo như tuổi của tên tiểu tử này đúng lý ra cũng không thoát khỏi, hắn lại không bị bắt đi coi như là vô cùng may mắn.
Hồng Quân Suất chính là Quân Suất của Long Nha Quân - Hồng Bắc Minh.
Thì ra là như vậy...
Cách nhìn của Thiển Thuỷ Thanh với thiếu niên kia bắt đầu thay đổi.
Hắn khẽ cười nói:
- Như vậy, hẳn là ngươi cũng không thích Đế quốc Chỉ Thuỷ?
Thiếu niên chợt ngẩn ra:
- Vậy thì sao?