Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 1 - Chương 16: Phi Tuyết

Nắng ban mai chiếu rọi giữa lúc giao thời của đêm và ngày tạo nên một mảng ánh sáng sặc sỡ lần lượt thay đổi.

Thiển Thuỷ Thanh ngắm dung mạo ngây thơ khả ái, đẹp đến rung động lòng người đang nằm bên cạnh mình. Nàng đang đỏ ửng mặt mày, tóc mai phất phơ nhẹ bay theo gió, trông ôn nhu vô kể sau lúc ấy...

Thiển Thuỷ Thanh nâng gương mặt nàng bằng hai tay với vẻ yêu thương trìu mến, đột nhiên để thân mình loã thể như vậy chạy ra ngoài, đứng giữa trời đất, quay mặt nhìn vầng dương rống to:

- Thiển Thuỷ Thanh ta bây giờ tuyên bố với thiên hạ, từ hôm nay trở đi Vân Nghê sẽ là thê tử của ta! Trong suốt kiếp này, ta chỉ yêu một mình Vân Nghê, ta sẽ dùng tính mạng của ta bảo vệ cho nàng, lấy dũng khí và máu thịt của ta vì nàng mà chiến đấu...!

Sau khi trang trọng đọc lời tuyên bố thành hôn giữa thảo nguyên mênh mông bát ngát, Thiển Thuỷ Thanh đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy Vân Nghê đã ngồi dậy, ánh mắt nhìn hắn vương đầy lệ nóng.

- Ta cũng tuyên bố...cả cuộc đời này, lòng của Vân Nghê, thân của Vân Nghê thuộc về Thiển Thuỷ Thanh, suốt đời suốt kiếp, vĩnh viễn không phụ bạc!

Vân Nghê quỳ xuống đất nói, giọng nàng tuy khẽ khàng như vô cùng trang trọng.

Thiển Thuỷ Thanh vội chạy tới:

- Tốt lắm, Vân Nghê, từ giờ trở đi, nàng là thê tử của ta.

Thiển Thuỷ Thanh hưng phấn nói.

Vân Nghê nhìn vẻ mặt hưng phấn của hắn, phì cười:

- Chỉ như vậy mà muốn đem con gái người ta xuất giá hay sao? Cũng quá tiện nghi cho chàng rồi!

Thiển Thuỷ Thanh cười ha hả xoa tay:

- Nghi thức hơi đơn giản, nhưng về sau có thể bổ sung...Chờ sau khi chúng ta trở lại thành Cô Tinh, ta sẽ bổ sung một lễ cưới thật to cho nàng.

Sắc mặt Vân Nghê hơi thay đổi:

- Không cần, thiếp cảm thấy được như vậy đã là tốt lắm...

Thiển Thuỷ Thanh hơi ngạc nhiên nhưng vẫn không nói thêm gì nữa.

Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nếu như Vân Nghê không muốn nói thì tuỳ ý nàng thôi. Thiển Thuỷ Thanh thân là người từ thế giới khác đến, rất hiểu chuyện tôn trọng sự riêng tư của người khác.

Đột nhiên hắn phát hiện được cái gì đó, mắt nhìn chăm chú ra xa.

Phía Nam của thảo nguyên bay tới từng đám mây trắng lớn, đến khi những đám mây kia tới gần một chút, Thiển Thuỷ Thanh mới phát hiện đó không phải là mây, mà là một đàn ngựa rất đông.

Ngựa này không giống với ngựa bình thường chút nào.

Toàn thân chúng trắng như tuyết, hay nói đúng hơn là màu trắng bạc, bờm của chúng rất dài, thân hình cao lớn, bốn vó to khoẻ, trên trán còn có một cái dấu bằng bạc sáng ngời.

- Vân Nghê nàng mau xem, chính là Thiên Tông Thần Mã!

Thiển Thuỷ Thanh hô to.

- Trời ơi, không ngờ chúng ta gặp được thần mã trong truyền thuyết, nghe nói chúng nó là sinh vật chạy nhanh nhất trên thế giới này, cho tới bây giờ chưa người nào có thể bắt được chúng. Hơn nữa tính cách của chúng vô cùng táo tợn, sức mạnh vô cùng, lúc đi thành đàn ngay cả sư tử, hổ, báo cũng phải né tránh. Hoàng đế đời thứ hai của Đế quốc Thiên Phong từng gặp được một con Thiên Tông Thần Mã, chuyện đó trở thành một chuyện đắc ý nhất trong cuộc đời ông, tuy nhiên đáng tiếc là cuối cùng ông cũng không thể thu phục con Thiên Tông Thần Mã kia thành vật cỡi của mình.

Vân Nghê kêu lên như bị kim đâm.

- Thiên Tông Thần Mã vốn tính tình cao ngạo, trừ phi có người chạy nhanh hơn nó, khí lực mạnh hơn nó, nếu không nó sẽ không chịu phục ai cả.

Không ngờ Thiển Thuỷ Thanh cũng có chút hiểu biết về loài vật này:

- Theo truyền thuyết chúng có một năng lực đặc biệt, chính là có thể biết trước nguy hiểm, một khi có chuyện gì nguy hiểm đến gần, chúng nó sẽ lập tức chạy thoát, bởi vậy muốn bắt được chúng nó vô cùng khó khăn.

Thiên Tông Thần Mã chính là sinh vật cao quý, chúng nó đứng đầu trong các loài sinh vật ăn cỏ, những sinh vật bình thường thậm chí không chịu nổi một cước của chúng. Tuy nhiên chỉ cần không trêu chọc tới chúng, bình thường chúng vẫn là loài vật có tính ôn hoà.

Giờ phút này đàn Thiên Tông Thần Mã dưới sự dẫn dắt của một con cao lớn có vẻ là đầu đàn đã băng qua được hơn phân nửa thảo nguyên. Chúng nó chạy tới những mảng cỏ xanh tươi tốt hưởng thụ bữa ăn của mình, vài con Thiên Tông Thần Mã còn nhỏ đang quanh quẩn kêu bên cạnh mẹ chúng, lại bị ngựa mẹ vội vàng ngăn cản chúng chạy chơi tán loạn.


Vân Nghê hưng phấn chỉ con Thiên Tông Thần Mã đầu đàn:

- Nó đẹp quá...thiếp muốn có nó!

- Đây xem như là khảo nghiệm thứ nhất sau khi ta trở thành trượng phu của nàng sao?

Thiển Thuỷ Thanh cười khổ.

- Không, đây là cái giá phải trả cho chuyện tối qua chàng dám chui vào chăn da hổ của thiếp!

Vân Nghê chớp mắt đáp.

Thiển Thuỷ Thanh biết Vân Nghê chỉ nói đùa với hắn mà thôi.

Thiên Tông Thần Mã là sinh vật cao quý nhưng vẫn có tính ngang ngược, chúng sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào tuỳ tiện cỡi lên lưng chúng. Nhưng nếu có thể thu phục được một con, vậy có lẽ...Bọn họ có thể đi ra khỏi thảo nguyên rất nhẹ nhàng.

- Vân Nghê!

Thiển Thuỷ Thanh nâng cằm Vân Nghê, giọng xúc động:

- Ta nhất định sẽ vì nàng mà thu phục một con Thiên Tông Thần Mã, hãy chờ ta!

Ánh mắt của hắn vô cùng kiên quyết, toát ra vẻ dứt khoát thà chết không lùi.

Thiên Tông Thần Mã là loài sinh vật ngạo nghễ trên thảo nguyên, không dễ dàng chịu cho người khác hàng phục. Mà con Thiên Tông Thần Mã Vân Nghê tiện tay chỉ, hoàn toàn đúng là vua của Thiên Tông Thần Mã hùng mạnh nhất.

Vân Nghê nhìn hắn đi tới đàn Thiên Tông Thần Mã ở xa xa, trong lòng run lên, không biết nên làm gì cho phải.

O0o

Trên đại thảo nguyên, một bóng người giống như một trận cuồng phong đang cuốn về phía con Thiên Tông Thần Mã đầu đàn.

Đang ăn thứ cỏ tươi xanh nhất trên thảo nguyên, con Thiên Tông Thần Mã đầu đàn lộ vẻ khinh miệt trong ánh mắt. Nó ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, đối mặt với bóng người đang xông tới như trận cuồng phong, nó không hề né tránh, nhẹ nhàng nghiêng mình qua một bên, tung một vó lên đá Thiển Thuỷ Thanh.

Cú đá này vừa hiểm vừa chính xác, Thiển Thuỷ Thanh trong lúc bất ngờ không kịp né tránh, giống như con vụ xoay tròn bay ngược về phía sau, sau đó rơi thật mạnh vào bụi cỏ.

Con Thiên Tông Thần Mã đầu đàn giậm vó trên cỏ vài cái, sau đó khịt khịt mũi.

Tất cả Thiên Tông Thần Mã đều đồng loạt thối lui về phía sau.

Đó là biểu hiện khiêu chiến.

Tính tình của nó quả thật là cao ngạo!

Thiển Thuỷ Thanh đang nằm sấp trong bụi cỏ nhìn thấy cử chỉ ấy, cười khổ không thôi.

Chuyện một con ngựa khiêu chiến với con người như vậy, hắn mới gặp lần đầu tiên.

Sở dĩ chúng nó được xưng là Thiên Tông Thần Mã, bởi vì chúng nó không chỉ là vua của loài ngựa, mà còn có trí tuệ phi phàm.

Trên người Thiển Thuỷ Thanh vẫn còn ê ẩm, một cước ấy chưa đá gãy xương sườn của hắn, tám phần là do con Thiên Tông Thần Mã đầu đàn đã lưu tình.

Thiển Thuỷ Thanh gào lên một tiếng, tiếp tục xông tới con Thiên Tông Thần Mã đầu đàn.

Lần này hắn đã khôn hơn trước, không vọt thẳng, mà tiến tới theo hình chữ chi (之).

Con Thiên Tông Thần Mã đầu đàn nhìn vị khách không mời kia với ánh mắt khinh miệt, không hề có ý thối lui.

Thiển Thuỷ Thanh di chuyển đến bên cạnh nó, với tay lên lưng, đang định nhảy lên, đột nhiên nó xoay thân một cái, vó sau đã nhanh chóng tung ra một cước nhắm vào Thiển Thuỷ Thanh.

Rầm!

Mặt Thiển Thuỷ Thanh đầy máu ngã lăn ra đất.

Quả thật là khó chịu, không ngờ con khốn này lại biết đánh lén.

Con Thiên Tông Thần Mã đầu đàn nhìn Thiển Thuỷ Thanh thét dài một tiếng, ra ý bảo hắn tiếp tục tới!

Thiển Thuỷ Thanh đau khắp cả người, đứng lên không nổi.

Thiển Thuỷ Thanh bắt đầu hiểu được vì sao Thiên Tông Thần Mã lại được tôn xưng là thần vật trên thảo nguyên. Không những Thiên Tông Thần Mã có được tốc độ và sức mạnh phi thường, đồng thời còn có cả trí tuệ, vì vậy khiến cho chúng hơn xa đồng loại, lại không dễ dàng để cho con người thu phục. Sự cao ngạo của chúng, chưa chắc đã thấp hơn con người.

Sau lưng Thiển Thuỷ Thanh, Vân Nghê bước thấp bước cao chạy tới, miệng kêu to:

- Thuỷ Thanh, không cần đấu với nó nữa đâu, chúng ta không thể thu phục nó!

Thiển Thuỷ Thanh quay đầu lại nhìn Vân Nghê, mặt lộ thâm tình:

- Chỉ cần là nàng thích, bất kể ra sao ta cũng phải bắt nó cho bằng được. Yên tâm đi, con ngựa này, ta nhất định sẽ bắt!

Còn Thiên Tông Thần Mã đầu đàn kia dường như nghe hiểu được lời của Thiển Thuỷ Thanh, lập tức đi tới bên cạnh hắn, không khách khí chút nào tuôn ra một bãi phân to.

Bãi phân ngựa mới tinh giống như bánh bao vừa lấy ra khỏi lò bốc khói, khí nóng quanh quẩn bên cạnh Thiển Thuỷ Thanh.

Sau đó nó hí lên một tiếng dài, tung cao bốn vó chạy như điên, phía sau nó, đàn Thiên Tông Thần Mã cũng hí lên rồi chạy theo nó, tiếng chân vang lên rầm rập, thanh thế trông vô cùng to lớn.

Tất cả những chuyện này xảy ra, Thiển Thuỷ Thanh và Vân Nghê xem đến ngây ngẩn cả người.

Nhìn đống phân ngựa trước mặt, Vân Nghê phì cười:

- Đây là kỷ niệm nó để lại cho chàng, dường như nó rất trân trọng chàng!

Thiển Thuỷ Thanh cười rộ:

- Ta thích nó! Ngựa có cá tính như vậy quả là hiếm có, ta nhất định phải thu phục nó!

O0o

Dòng sông trên thảo nguyên nước trong suốt, chảy từ Nam sang Bắc.

Vô số sinh vật trên thảo nguyên dựa vào con sông này mà sống.

Tuy rằng Thiên Tông Thần Mã là thần vật, người trên thế gian rất khó biết hành tung của nó, nhưng nói chung thì chúng cũng không đi quá xa khỏi nguồn nước. Hơn nữa Thiên Tông Thần Mã có yêu cầu rất cao với thức ăn của nó, chúng nó chỉ ăn thứ cỏ xanh tốt nhất, uống nước sông ở chỗ trong nhất.

Đã mười ngày nay, mỗi ngày Thiển Thuỷ Thanh đều tới chỗ này chờ đợi con Thiên Tông Thần Mã kia.

Thiển Thuỷ Thanh chú ý rằng Thiên Tông Thần Mã thích nguồn nước ở đây, mỗi ngày đều đến uống nước vào một khoảng thời gian cố định.

Hình như vì là vua, Phi Tuyết là con ngựa uống nước đầu tiên.

Phi Tuyết là tên mà Thiển Thuỷ Thanh đặt cho nó.

Hôm nay Phi Tuyết đang uống nước.

Nó thấy nam nhân kia lại tới.

Thiên Tông Thần Mã là loài vật có trí tuệ, tuy không thể nói chuyện, nhưng cũng có suy nghĩ của riêng nó. Nó có thể cảm nhận được nam nhân này không có ác ý đối với nó, nhưng vẫn muốn đánh bại nó, muốn cỡi nó. Thiên Tông Thần Mã cao quý sẽ không chịu để cho một kẻ tầm thường hàng phục, Phi Tuyết hí lên một tràng dài, xông thẳng tới trước, đầu húc vào ngực Thiển Thuỷ Thanh.

Nam nhân kia đã ngã.

Mười ngày qua, ngày nào cũng vậy.

Nếu như trong ngôn ngữ của loài ngựa có từ kẻ điên thích bị ngược đãi, Phi Tuyết nhất định sẽ tặng cho tên này mà không hề do dự.

Hắn đến đây, rồi ngã xuống. mới nhất ở truyen/y/y/com

Giống như một tên đánh không chết, nhưng không chịu bỏ qua.

Chuyện này làm cho lòng hiếu kỳ của Phi Tuyết tăng lên nhiều.

Hôm nay có vẻ khác thường, sau cú húc đầu của Phi Tuyết, nam nhân kia không thấy có phản ứng gì.

Chuyện này làm cho Phi Tuyết hơi kinh ngạc.

Là vì mình tấn công quá mạnh hay sao?

Không có khả năng, mấy ngày trước đều là gục xuống rồi đứng lên, gục xuống rồi đứng lên kia mà!

Lòng hiếu kỳ làm cho Phi Tuyết ngày càng tới gần nam nhân kia.

Nó dùng cái miệng rộng lay khẽ nam nhân kia, muốn lay tỉnh hắn.

Một tiếng hét to làm cho Phi Tuyết giật mình kinh hãi, một đôi tay to mạnh khoẻ đã siết chặt lấy cổ nó. Thiển Thuỷ Thanh bật người dậy quăng mình lên lưng nó, hung hăng thúc hai chân vào bụng nó, hô lớn:

- Phi Tuyết, chạy đi!

Phi Tuyết tức giận ngửa mặt lên trời thét dài, tung bốn vó chạy như điên thẳng về phía trước.

Nó nhất định phải quật cho tên khốn hung hăng lớn mật này rơi khỏi lưng mình.

Nó bắt đầu chạy như điên cuồng trên thảo nguyên Phong Nhiêu.

O0o

Gió quật vào mặt Thiển Thuỷ Thanh sắc như dao, cảnh sắc hai bên nhanh chóng lùi về phía sau, cả người như bay bổng, thoạt nhìn dường như Phi Tuyết muốn chạy đến cùng trời cuối đất.

Đột nhiên nó tung cao vó trước lên không, cả người dựng đứng, nếu không phải Thiển Thuỷ Thanh vẫn liều mạng ôm chặt lấy cổ nó, hắn đã lập tức bị nó hất bay ra xa.

- Ta biết thế nào ngươi cũng giở trò!

Thiển Thuỷ Thanh cũng phải bội phục sự ngang ngược và giảo hoạt của nó.

Thấy không hất văng được Thiển Thuỷ Thanh, Phi Tuyết điên cuồng giận dữ như một con gấu lớn, không ngừng hất mông lên cao, giống như các con bò tót trong những trận giác đấu, muốn hất văng Thiển Thuỷ Thanh khỏi lưng mình.

Thiển Thuỷ Thanh cảm thấy như mình đang ngồi trên bính bính sàng*, nghiêng ngã vật vã liên tục làm cho hắn gần như muốn nôn mửa, nhưng hai tay hắn vẫn ôm thật chặt cổ của Phi Tuyết, kiên quyết không thả.

(*Bính bính sàng: Lâu đài hơi, đồ chơi dành cho trẻ con.)

Đàn Thiên Tông Thần Mã phía sau rống to theo, giống như chuồng ngựa vừa được mở cửa, thanh thế hung hăng đồ sộ như vạn mã chạy chồm, lưng trời thác đổ. Phi Tuyết không cam lòng, bốn vó đá lung tung, xóc nảy Thiển Thuỷ Thanh như trong cơn sóng dữ, Thiển Thuỷ Thanh chỉ thấy trước mắt mình trời đất quay cuồng, như muốn hôn mê, đó là dấu hiệu chính mình không chịu nổi.

Phải liều thôi, tuyệt đối không thể để con ngựa này hất mình rơi xuống đất, Thiển Thuỷ Thanh nghiến răng thầm nhủ.

Phi Tuyết thật sự tức giận rồi!

Là vua của đàn ngựa hàng vạn con, Phi Tuyết tuyệt đối không chấp nhận chuyện một con người cỡi trên lưng mình như vậy. Mặc dù nó không hất văng được kẻ bám trên lưng mình dai như đỉa đói, nhưng ít ra nó vẫn có quyền làm cho cả hai cùng chết.

Sau khi chở Thiển Thuỷ Thanh chạy một vòng lớn trên thảo nguyên, Phi Tuyết nhớ tới chỗ mà Thiển Thuỷ Thanh đã nhảy lên lưng nó lúc đầu, ánh mắt của Phi Tuyết nhìn chằm chằm vào Vân Nghê đang chờ đợi với vẻ đầy lo lắng.

Phi Tuyết ngừng lại, hai vó trước cào cào trên mặt đất, sau đó cúi thấp đầu xuống, nhắm ngay Vân Nghê.

Mới đầu nó còn chạy chậm, sau đó từ từ tăng tốc.

Không ngừng tăng tốc.

Phi Tuyết nhắm hướng Vân Nghê xông tới điên cuồng như một mũi tên rời khỏi dây cung.

Thiển Thuỷ Thanh hoảng hốt, điên cuồng quát:

- Vân Nghê! Mau tránh ra!


Dung mạo như hoa như ngọc của Vân Nghê đã lộ ra vẻ hoảng sợ khi thấy tử vong đang đến gần mình.

- Mau tránh ra!

Thiển Thuỷ Thanh điên cuồng rống to.

Khoảng cách xa trăm mét chẳng mấy chốc là đến, Phi Tuyết như một con bò tót điên dại, hung hăng lao thẳng tới chỗ Vân Nghê.

O0o

Bùng!

Bụi mù bốc đầy trời, Phi Tuyết hí lên đau đớn rồi ngã xuống.

Đầu Phi Tuyết bị Thiển Thuỷ Thanh đấm một cái rất mạnh, chân trái cũng bị Thiển Thuỷ Thanh hung hăng đá cho một cước.

Hai đòn này gần như đã làm hao hết sức lực toàn thân của Thiển Thuỷ Thanh.

Chân trước của nó sụm xuống, cả thân mình ngã quỵ trên mặt đất, Thiển Thuỷ Thanh theo đó cũng ngã xuống đất.

Thiển Thuỷ Thanh chạy tới đỡ Vân Nghê lúc ấy chỉ còn cách Phi Tuyết chừng hai thước, trong lòng vẫn còn kinh hoảng không thôi.

- Thật xin lỗi, Vân Nghê, làm nàng sợ hãi!

Vân Nghê lắc đầu:

- Là thiếp vô dụng, bằng không chàng cũng không phải làm cho nó bị thương.

- Quên đi, nói chuyện này có nghĩa gì chứ? Ta chỉ muốn nàng hiểu rằng, trong đời ta, nàng là quan trọng nhất!

Thiển Thuỷ Thanh thành thật nói.

Thiển Thuỷ Thanh quay đầu lại nhìn Phi Tuyết đang nằm rên rỉ trong đau đớn, rốt cục thở dài.

Sức lực mà Thiển Thuỷ Thanh đã dùng hắn hiểu rất rõ, hai đòn này chắc chắn làm cho Phi Tuyết bị thương không nhẹ.

Người ta nói Thiên Tông Thần Mã có năng lực biết trước nguy hiểm, chuyện này không biết có thật hay không, Thiển Thuỷ Thanh không rõ. Nhưng ít ra Thiên Tông Thần Mã không có khả năng biết trước biến cố xảy ra bất thình lình, Thiển Thuỷ Thanh không có địch ý với Phi Tuyết, cho nên nó không cảm thấy nguy hiểm, nhưng lúc mà Phi Tuyết muốn tấn công Vân Nghê, sự tình đã có biến hoá.

Nếu quả thật Thiên Tông Thần Mã có thể biết trước nguy hiểm, vậy trong khoảnh khắc trước khi nó húc vào Vân Nghê, nó phải biết được sắp xảy ra chuyện gì.

Nếu thật sự là như vậy, với loài sinh vật cao ngạo như nó, đích xác sẽ không để cho bất cứ kẻ nào thừa cơ hội xúc phạm.

Hoặc là lần này, có lẽ chính mình đã sai lầm.

Thiển Thuỷ Thanh nghĩ vậy, không khỏi cất tiếng thở dài.

O0o

Phi Tuyết đi rồi, bước chân khập khiễng, mang theo đàn Thiên Tông Thần Mã cùng nhau rời khỏi.

Tính tình cao ngạo của Thiên Tông Thần Mã khiến cho Phi Tuyết nhận thua, sau đó yên lặng ra đi.

Vân Nghê lau mồ hôi trên trán cho Thiển Thuỷ Thanh, sau đó dịu dàng hỏi:

- Thuỷ Thanh, chúng ta không cần con ngựa kia nữa, được không?

Thiển Thuỷ Thanh cười nói:

- Không, nó đã thuộc về chúng ta.

- Chàng nói gì vậy? Thiếp không hiểu!

Vân Nghê kinh ngạc hỏi.

- Ta đang nói, có lẽ ta nhìn sai ngạo tính của Thiên Tông Thần Mã, nhưng ít ra không nhìn lầm về linh tính của nó. Chúng nó là loài sinh vật có trí tuệ phi phàm, chúng có có cách sống của riêng mình, nhưng dù cho chúng thông minh đến mức nào đi nữa, cũng không có khả năng so với sự thông minh của con người. Chúng nó vẫn là súc sinh, có nguyên tắc sinh sống và hành vi riêng biệt, cho nên nếu như ta đoán không sai, ngày mai nó sẽ thuộc về chúng ta.

Thiển Thuỷ Thanh đáp với giọng hết sức tự tin.

Ánh bình minh trong lúc này sáng lên, chiếu vào người Thiển Thuỷ Thanh, ánh hồng khiến cho dáng người cao ngạo kia càng trở nên to lớn.