Úy Như Tuyết giật mình tại chỗ: "Giờ muội đi làm?"
"Không phải tỷ đói bụng sao?" Úy Tuệ buồn bực nhìn nàng, thấy nàng vẫn đứng ngốc ở đó, chỉ đành phải quay lại kéo tay nàng ra ngoài.
"Đi mau, ta sắp chết rét rồi này, thật là giày vò người ta mà, lần sau còn dám đến đây vào nửa đêm, cẩn thận ta ném tỷ ra ngoài."
Nghe nàng cắn răng nghiến lợi nói, Úy Như Tuyết cười khẽ: "Vậy muội nên luyện nhiều một chút, theo bản lĩnh hiện giờ của muội thì có mười người như muội cũng không phải là đối thủ của ta."
"..." Nha đầu này, còn biết nói đùa nữa hả?
"Hừ, tỷ đợi, sớm muộn cũng có một ngày ta còn lợi hại hơn tỷ nữa." Úy Tuệ quát.
Úy Như Tuyết nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của nàng, hé miệng cười: "Được, chỉ là, trước tiên muội phải tìm được một sư phụ lợi hại hơn ta mới được."
"Không phải tỷ à?" Úy Tuệ nghi ngờ nhìn nàng "Tỷ đã nói muốn dạy ta luyện võ, chẳng lẽ đổi ý rồi hả?"
"Vậy muội muốn thắng ta thì phải đợi đến ngày nào?" Úy Như Tuyết buồn cười nói ra sự thật: "Ta lớn hơn muội không bao nhiêu, căn cơ tốt hơn muội, còn muội…"
Nàng đánh giá trên dưới Úy Tuệ, lại ngưng mi nói: "Nhìn thân thể này của muội, mê hoặc nam nhân thì đủ rồi, luyện võ thì sợ là kém một chút."
"Không thích hợp?" Úy Tuệ vung tay múa chân: "Cảm giác rất linh hoạt mà."
"Nếu muốn luyện đến thân thủ như ta hiện giờ, ít nhất mười năm." Úy Như Tuyết giơ mười ngón tay với nàng.
"Mười… Mười năm?" Úy Tuệ kinh hãi, cho dù một năm sợ nàng còn không có kiên nhẫn: "Thôi, mười năm mới có thể đạt tới thân thủ hiện tại của tỷ, mà trong mười năm đó tỷ còn không biết tiến bộ đến cái dạng gì nữa. Đến lúc đó ta còn đánh lại tỷ sao?"
"Ừ, đây là tự nhiên." Úy Như Tuyết đối với cái này rất có lòng tin.
Úy Tuệ nghẹn lời, liếc nàng một cái: "Còn muốn ăn mì nữa hay không?"
"Cho nên nói, muội nên tìm một sư phụ lợi hại hơn." Úy Như Tuyết nhỏ giọng lầm bầm.
Úy Tuệ lại nghe rất rõ ràng, gật đầu: "Cái này có lý, chỉ là, trừ tỷ ra ta cũng không biết ai lợi hại hơn nữa. Hơn nữa ai thèm làm sư phụ của ta chứ."
"Ồ." Úy Như Tuyết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, có lẽ vì vừa rời giường, hai gò má đỏ hồng, đôi mắt sáng như ngọc, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa, càng thêm ngây thơ động lòng người, không khỏi cười: "Không bằng muội mở luận võ chiêu sư đi? Lấy tư sắc của Nhị tiểu thư muội, sợ là có người liều mạng cũng muốn tới dạy muội đấy."
"Ha." Úy Tuệ giống như phát hiện một vùng đất mới, ngạc nhiên trừng mắt nàng: "Tỷ có phát hiện ra không?"
"Cái gì?" Úy Như Tuyết sửng sốt.
Vẻ mặt Úy Tuệ cổ quái, mang theo tìm tòi nghiên cứu: "Tỷ mà lại biết nói giỡn chế nhạo người khác? Nói một chút, tới cùng là ai đã tới thay đổi tỷ? Hắc hắc, người đó nhất định là nam nhân đúng không?"
"Nói bậy." Sắc mặt Úy Như Tuyết hơi đỏ lên, vội vàng kéo nàng ra cửa: "Ta đói rồi, nấu mì nhanh lên."
"Ha, bị ta đoán trúng rồi." Nhìn vẻ mặt của nàng thì Úy Tuệ đã hiểu rồi.
Chỉ là, rốt cuộc là dạng người gì có thể khiến cho một nữ nhân lạnh lùng phải đỏ mặt? Thật tò mò mà, nhưng mà kế tiếp, mặc cho Úy Tuệ nói đến trẹo mồm, thậm chí lấy các loại mỹ thực ra hấp dẫn đều không đạt được nửa chữ tin tức gì từ trong miệng Úy Như Tuyết.
"Đồ keo kiệt." Úy Tuệ vừa nhào bột vừa bất mãn nhìn nàng, vẫn chưa từ bỏ ý định: "Vậy, ít nhất tỷ cũng nên nói hắn lớn lên có đẹp trai hay không chứ?"
"Cái này?" Úy Như Tuyết thật đúng là gặp nạn mà, ở trong mắt nàng, sắc tức là không, khuôn mặt có dễ nhìn đi nữa thì cũng sẽ có một ngày già đi, huống chi nàng yêu hắn sao? Nàng chưa từng nghĩ, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nhớ tới một cái chớp mắt động lòng mà thôi, trừ cái đó ra, cũng không còn gì nữa.
"Nhất định rất tuấn tú, có đúng hay không?" Ngay lúc nàng đang sững sờ, đột nhiên Úy Tuệ sáp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hăng hái bát quái.
Úy Như Tuyết vô tội chớp mắt: "Cái gì rất tuấn tú?"
"Chính là nam nhân tỷ chọn trúng đấy." Úy Tuệ híp mắt cười lấy lòng: "Tỷ, nói nghe một chút thôi, ta cũng có thể giúp tỷ tư vấn."
"Muội suy nghĩ nhiều rồi. " Úy Như Tuyết liếc nàng, nàng thật sự không có hứng thú với nam nhân như nha đầu này.
"Gào." Úy Tuệ bất mãn phát ra tiếng hú của một con thú nhỏ, biết miệng của tỷ tỷ kín kẽ, lại thêm trời sắp sáng rồi, đành phải từ bỏ, ngoan ngoãn nhào bột, cán bột, bỏ vào nồi.
"Ai, nhóm lửa đi." Úy Tuệ muốn rửa cải xanh, phân phó Úy Như Tuyết bên cạnh nhóm lửa.
Úy Như Tuyết đáp một tiếng, đi tới bếp lò, nhưng chỉ sững sờ nhìn đám cỏ khô bên cạnh.
"Sao vậy?" Úy Tuệ cầm trong tay hai cây cải xanh tươi non, hỏi.
Úy Như Tuyết ngẩng đầu, mờ mịt: "Đốt thế nào?"
"Không phải chứ?" Đầu Úy Tuệ đầy hắc tuyến, ngay cả cái tên thiếu gia quần là áo lượt Úy Vân Kiệt còn biết nữa là: "Trước nắm cỏ khô, dùng hỏa chiết tử đốt, sau đó đưa vào trong bếp là được rồi."
"À." Úy Như Tuyết gật đầu, nghe lời làm theo, nhưng không ngờ đám lửa bốc lên, bó cỏ khô cháy hừng hực, nàng vội vàng ném vào trong bếp, không ngờ lại rớt xuống, bắn vào củi khô bên cạnh, lập tức toàn bộ củi khô dưới bếp lò đều cháy.
Úy Như Tuyết không khỏi kêu lên, vội vàng dùng chân đạp lên.
Úy Tuệ đang rửa rau trong bồn nước, nghe thấy phía sau có tiếng la rối loạn, quay đầu nhìn thì hoảng sợ, một mảnh đỏ rực, mà Úy Như Tuyết lại đặt mình trong đó, một cước lại một cước đá đám lửa ra ngoài cửa.
"Sặc." Úy Tuệ nhìn đến choáng vàng: "Tỷ làm gì đấy?"
"Ném mấy thứ này ra ngoài, nếu không phòng sẽ cháy mất." Đá đi một cây củi cháy cuối cùng, lúc này Úy Như Tuyết mới hổn hển dựa vào bệ bếp đen tuyền bên cạnh thở, sau đó nhìn Úy Tuệ đang trừng đến sắp rớt tròng mắt, nhẹ nhàng cười, an ủi: "Yên tâm, không sao rồi."
Trong sân không có vật dễ cháy, cây củi cháy kia vừa ra ngoài, cháy sạch rồi tự nhiên sẽ tắt.
"Tỷ." Vẻ mặt Úy Tuệ có chút vặn vẹo: "Kêu tỷ bỏ củi vào trong lò, tỷ lại đá ra ngoài sân? Giờ làm sao bây giờ hả? Sợi mì này có thể tự mình chín được hả?"
Đột nhiên Úy Như Tuyết như hài tử làm sai chuyện "Vậy làm sao bây giờ?"
Úy Tuệ nhìn nồi mì đã bắt lên với cây cải trong tay, sau đó đưa cải cho nàng: "Tỷ đi rửa rau, ta lại nhóm lửa."
"À." Rửa rau gì gì đó, Úy Như Tuyết cảm thấy nàng làm được.
Cho nên sảng khoái nhận lấy.
Úy Tuệ ra cửa, đến hậu viện rút chút củi đốt tới đây.
Sau khi trở lại, cuối cùng Úy Như Tuyết cũng rửa cải xong, Úy Tuệ hài lòng gật đầu, tự mình đến nhóm lửa.
Chờ nước trong nồi sôi lên, bỏ rau xanh vào, lại lấy mấy quả trứng gà trong tủ ra bỏ hết vào trong nồi mì.
Úy Như Tuyết chỉ đứng một bên, lẳng lặng nhìn Úy Tuệ bận rộn dưới bệ bếp lượn lờ hơi nước, trong mắt tràn ngập hơi nước.
"Đây là lần đầu tiên có người nấu cơm cho ta ăn." Nàng nhàn nhạt mở miệng, giống như lầm bầm lầu bầu.
Úy Tuệ dùng đũa khuấy đều nồi mì, cũng không chú ý tới vẻ mặt và giọng điệu của nàng khi nói, chỉ tùy ý nói: "Tỷ không có lộc ăn, buổi tối ta làm một bàn lớn thức ăn đấy, mì sợi sao? Kỳ thật đây không phải sở trường của ta. Ưm, sắp chín rồi, tỷ đi lấy cái chén tới."
"A." Úy Như Tuyết cầm một cái chén lớn đưa cho nàng.
Úy Tuệ múc cho nàng một chén to, đưa cho nàng: "Cẩn thận nóng đấy."
"Ừ." Úy Như Tuyết tự bưng đến cái bàn nhỏ bên cạnh, Úy Tuệ lại cầm một cái chén nhỏ múc cho mình một chút.
"Muội cũng đói bụng?" Thấy nàng bưng mì ngồi vào đối diện mình, Úy Như Tuyết cười hỏi.
"Không đói bụng." Úy Tuệ nháy mắt mấy cái: "Chỉ là, một mình tỷ ăn thì không thú vị, ta bồi tỷ, hai người cùng ăn mới ngon. A, đúng rồi, ta nhớ lần trước tự chế tương ớt, để ta tìm thử xem."
Nói xong, nàng lại đứng dậy đến ngăn tủ tìm kiếm, quả nhiên tìm thấy một lọ tương ớt, đưa cho Úy Như Tuyết: "Có muốn nếm thử một chút hay không? Đây là bí phương tổ truyền đấy, ngon hơn trên thị trường bán nhiều."
"Không cay quá chứ?" Nàng vừa mở nắp bình, Úy Như Tuyết đã nghe được vị cay, vội vàng xua tay.
"Tỷ không thể ăn cay?" Úy Tuệ nhướn mi, ngược lại bỏ vào chén mình nửa bình nhỏ tương ớt.
Nàng là không cay không vui.
"Muội không có trứng gà sao?" Ăn một quả trứng gà, phát hiện đáy chén còn có hai quả thì Úy Như Tuyết ngạc nhiên nhìn nàng.
Úy Tuệ không ngẩng đầu: "Ta giảm cân."
Chuyện cười, buổi tối nàng ăn nhiều như vậy, nửa đêm lại ăn thêm mì sợi.
Úy Như Tuyết nhớ đến lúc trước nói nàng nở nang, vội vàng giải thích: "Thật ra muội không mập, như vậy rất tốt, cho."
Nàng chọn một quả trứng gà thả vào trong chén nàng ấy.
"Ưm." Úy Tuệ nhìn trứng gà trong chén, buồn cười: "Tỷ, trong ngăn tủ còn nhiều trứng gà, chẳng những trứng gà còn có trứng ngỗng trứng vịt trứng bồ câu, không phải ta không nỡ ăn, mà là thật sợ lại mọc thêm thịt."
Nói xong, nàng lấy tay nhéo nhéo eo mình: "Thấy không? Nếu không chú ý tiếp, thịt sẽ nhiều hơn nữa. Mùa xuân sắp đến, mùa hè cũng không xa, ta còn muốn mặc váy đẹp lộ ra vóc người thướt tha đấy."
Bị nàng nói như vậy, Úy Như tuyết cảm thấy vui vẻ: "Nhưng ta thật sự không thích ăn trứng gà lắm, muội giúp ta ăn một quả là được."
"Cũng được." Úy Tuệ bất đắc dĩ thở dài, vừa ăn vừa hỏi: "Đúng rồi, buổi sáng tỷ nói muốn dạy dỗ lão bà một chút, đến cùng là làm gì? Sao lại tới nửa đêm mới trở về?"
"Ừ." Úy Như Tuyết nhàn nhạt cười: "Qua vài ngày nữa tự nhiên muội sẽ biết."
"Ưm, lại thừa nước đục thả câu." Úy Tuệ ngửa mặt lên trời thở dài.
Úy Như Tuyết bất đắc dĩ: "Nói thì dài dòng, nên không nói, dù sao ngày sau muội cũng sẽ hiểu."
"Được được được, dù sao ta cũng không muốn quan tâm chuyện của lão bà kia." Úy Tuệ nói xong, hung hăng lùa sợi mì, rất nhanh ăn xong.
Ngược lại Úy Như Tuyết chậm rãi tao nhã ăn giống như một đại tiểu thư cổ đại.
Úy Tuệ nhìn không khỏi ngẩn ngơ, bật thốt lên: "Tỷ, tỷ tin không? Tỷ là nhân vật ta xem trong tiểu thuyết, hiện tại hai ta ngồi một chỗ ăn mì, tỷ có biết cảm giác này có bao nhiêu quỷ dị không?"
"Ừ." Úy Như Tuyết nhẹ nhàng đáp lại, cũng không ngẩng đầu, chỉ yên lặng ăn mì.
Úy Tuệ lại khẽ thở dài: "Cũng không biết có thể trở về hay không nữa, có khi ta nghĩ có phải tại ta đọc tiểu thuyết quá say mê hay không. Lúc này mới mộng một giấc dài thật dài, sau khi tỉnh mộng, ta còn ở bên cạnh Computer xem kết cục."
"Muốn trở về?" Úy Như Tuyết rất nhanh ăn xong, để đũa xuống, lúc này mới ngẩng đầu, chậm rãi hỏi một câu.
"Nói nhảm, nhà ta ở đó, cha mẹ, thân thích, bằng hữu đều ở đó, có thể không muốn sao?" Úy Tuệ liếc nàng, hỏi: "Tỷ không muốn sao?"
"Muội có nghĩ tới hay không, có lẽ cuộc sống ở bên kia mới đúng là cảnh trong mộng của muội?" Úy Như Tuyết nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt xẹt qua ánh sáng quỷ dị.
Úy Tuệ nhìn mà tim cứng lại: "Ý của tỷ là?"
"Chuyện xưa Trang sinh Mộng Điệp*, muội từng nghe qua chưa?" Úy Như Tuyết cười nói.
*Trang Chu hóa bướm: có lần Trang Chu nằm mơ thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết có phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu.
Úy Tuệ ngưng mi: "Nhưng ta khẳng định, cuộc sống bên kia hoàn toàn chân thật. Chỉ là chuyện xuyên qua kiểu này thật không hợp lẽ thường, ai biết sẽ thật sự rơi vào trên người ta chứ."
"Đừng suy nghĩ nhiều, sống đâu thì yên đấy." Thấy vẻ mặt nàng mất mát, Úy Như Tuyết an ủi: "Có một số việc trời đã định trước, muội trốn cũng trốn không thoát đâu, nếu như số mạng quyết định nửa đời sau muội phải trôi qua ở chỗ này, muội chỉ có thể điều chỉnh mình, sống thật tốt."
"..." Trong lòng Úy Tuệ chua xót, bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi. Ăn mì, a, tỷ ăn xong rồi? Trong nồi còn đấy."
"No rồi." Úy Như Tuyết nói.
"À." Úy Tuệ cúi đầu, nhanh chóng ăn xong chén của mình, sau đó đẩy chén về phía trước: "Tỷ rửa bát."
"..." Úy Như Tuyết ngạc nhiên.
Chờ Úy Như Tuyết dọn dẹp nồi chén xong, lúc này Úy Tuệ mới đứng dậy, ngáp đi ra ngoài: "Ưm, một đêm ầm ĩ. Trời sắp sáng rồi, đến chỗ ta ngủ một đêm đi."
Úy Như Tuyết cũng không phản đối, nhắc tới cũng kỳ, nàng đã từng không thích tiếp xúc với người khác, hiện giờ lại không thích trở về ngủ trong căn phòng lạnh tanh đó.
Nàng trở lại phòng ngủ cùng với nàng ấy.
Úy Tuệ cởi áo khoác chui vào chăn, sau đó, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Mau vào, bên trong còn ấm đấy."
Úy Như Tuyết sửng sốt, nàng là cô nhi, lúc sáu tuổi bị ông trùm của một tổ chức sát thủ mang vào cuộc sống liếm máu trên mũi đao.
Nàng cũng từng có rất nhiều đồng bọn, nhưng cuối cùng trong một lần huấn luyện đều chết thảm dưới đao.
Có thể còn sống, đã sớm không có tim không có tình.
Nàng cũng cho rằng mình đã sớm trở thành một khối đá lạnh lẽo, nhưng hôm nay gặp được vị tiểu cô nương này có những hành động thân thiết, nàng lại có chút mong muốn được nhảy vào.
Cho dù hình ảnh như vậy nàng cũng chỉ từng thấy qua trên TV, thiếu nữ thanh xuân nảy nở cùng với khuê mật kết giao nhiều năm, không kiêng dè ở cùng một chỗ, nói về nam nhân nói về những chuyện bát quái thời thượng khắp cùng trời cuối đất...
Nhưng nàng chỉ cho đó là giả, biên kịch vì đón ý nói hùa theo tâm lý của những người thiếu thốn tình cảm mà nói bừa.
"Thất thần gì vậy?" Úy Tuệ rất tò mò, nha đầu này nghĩ gì thế?
Úy Như Tuyết cười nhẹ: "Muội ngủ đi, ta ở đây được rồi."
Nàng xoay người đi tới giường bên cửa sổ.
Úy Tuệ ngạc nhiên muốn rớt tròng mắt: "Tỷ làm gì thế? Giường ta rất lớn, có thể chứa hơn hai người đấy. Hơn nữa đều là nữ nhân, tỷ sợ cái gì?"
Úy Như Tuyết lại kiên trì nằm lên giường, nhắm mắt lại: "Ngủ đi, không phải muội mệt mỏi sao?"
"Tỷ lại làm cái quỷ gì? Hai ta cũng không phải chưa từng ngủ chung một giường. Chẳng lẽ tỷ sợ ta có bệnh hôi chân?" Úy Tuệ cứ thế đoán mò .
Da mặt Úy Như Tuyết căng lên: "Không có."
"Thật là sợ tỷ rồi, tính tình quái dị." Úy Tuệ bất đắc dĩ đi xuống giường, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái chăn mới, ném tới trên người Úy Như Tuyết.
"Cho dù muốn ngủ chỗ này cũng phải có chăn chứ."
Úy Như Tuyết rầu rĩ hừ một tiếng: "Cảm ơn."
"Ừ." Úy Tuệ nhanh chóng xoay người chui vào chăn.
Chỉ là, rất nhanh nàng lại buồn bực: "Tỷ, tỷ ở gần có thể thổi đèn hay không, đốt đèn ta ngủ không được."
Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng xoạt nhẹ, bàn tay Úy Như Tuyết khẽ động, chưởng phong rét lạnh thổi tắt đèn.
Úy Tuệ thấy trợn mắt há mồm: "Cao, thật là cao. Tỷ, nếu một chưởng này của tỷ mà đánh lên thân người, không chừng đánh cho ngũ tạng đều nát bấy đấy."
Trong bóng tối, Úy Như Tuyết nhắm hai mắt lại, điều chỉnh hô hấp.
Úy Tuệ nằm trong chăn, nhìn chằm chằm nóc nhà tối om, một chút buồn ngủ cũng không có: "Tỷ, không ngủ được, hai ta nói chuyện nhé."
"Muội nói đi." Úy Như Tuyết thật tò mò, nàng còn có thể nói gì, lúc ăn mì miệng nàng chưa từng nhàn rỗi.
"Ha ha." Trong bóng tối, Úy Tuệ cười ngây ngô, sau đó nói: "Tỷ, thật ra thì, xuyên qua cũng không hoàn toàn thua thiệt, ít nhất nam nhân ở đây đều có giá trị rất cao."
Lại nam nhân, trong lòng Úy Như Tuyết trợn mắt, nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc kia.
Nàng không khỏi buồn bực, vốn từng không thèm để ý tới tướng mạo người khác, giờ thậm chí có một ngày, trong đầu không cách nào khống chế hiện lên bộ dáng của một nam nhân.
Mà nam nhân này lại đáng ghét như vậy…
"Tỷ, tỷ có nghe ta nói gì không vậy?" Nói hồi lâu không nghe thấy động tĩnh, Úy Tuệ nghi ngờ không phải nàng ngủ thiếp đi chứ.
Úy Như Tuyết sững sờ: "Muội nói gì?"
"Quả nhiên là không có nghe mà." Úy Tuệ bất mãn ngao hai tiếng.
Úy Như Tuyết cười khẽ: "Được rồi, hiện tại ta nghiêm túc nghe."
"Tỷ, thật ra thì có lẽ là ta quá lo lắng, có lẽ cũng không thể tin. Nhưng trong sách có viết kết cục của tỷ." Kỳ thật Úy Tuệ cũng suy nghĩ thật lâu, mới nhớ lại một chuyện nên nói cho nàng biết.
"Kết cục gì?" Mặc dù không tin, nhưng Úy Như Tuyết thật tò mò, vận mệnh của nàng, rốt cuộc người khác đặt ra thế nào? Cho dù nàng sẽ tự mình nắm giữ vận mệnh.
"Ừ." Úy Tuệ hít sâu một hơi, nói: "Tỷ là nữ chủ, ta là nữ phụ, hai ta cùng yêu Thái tử Tiêu Dục, sau đó, ta dùng hết mọi thủ đoạn ti tiện, rốt cuộc thành Thái tử phi, nhưng người trong lòng Thái tử yêu là tỷ. Các người trải qua rất nhiều trắc trở, nhưng cuối cùng vẫn đến được với nhau. Nói cách khác, tương lai tỷ sẽ làm Hoàng hậu."
"Hoàng hậu?" Úy Như Tuyết nghe được xưng hô này, có chút buồn cười.
"Còn nữa."
"Còn gì?" Úy Tuệ nói thật nhỏ: "Dĩ nhiên là phu thê các người sống thật vui vẻ hạnh phúc với nhau rồi."
"Muội thì sao?" Nữ phụ? Úy Như Tuyết nghĩ đến tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình.
Úy Tuệ lại kêu rên, "Bị các người tiêu diệt, chết rất thảm."
"Ặc." Dường như Úy Như Tuyết rất tiếc nuối: "Như vậy à."
"Ừ, nhưng đó là trong sách, hắc hắc, thực tế thì khác." Nói xong, đột nhiên Úy Tuệ quay đầu về phía cửa sổ, ngẫm lại kết cục trong sách không có khả năng phát sinh trên người các nàng, nàng lại sửa lời: "Tỷ, trong sách viết Tiêu Dục chỉ yêu một mình tỷ, nhưng hiện thực trong phủ Thái tử lại có rất nhiều cơ thiếp, tương lai hắn lại làm Hoàng thượng, trong hậu cung lại có càng nhiều nữ nhân đến không đếm hết."
"Muội muốn nói gì?" Úy Như Tuyết dứt khoát hỏi.
Úy Tuệ thở dài: "Tính tình của tỷ, ta cảm thấy không thích hợp ở hậu cung."
Nàng là ăn ngay nói thật.