Nói như vậy, là muội hãm hại nàng? Giọng nói Tiêu Dục vẫn êm tai dễ nghe như cũ, chỉ là, trong mắt thâm thúy và lạnh lẽo khiến cho tim Cố Nha Nha co rụt lại, rất không có tiền đồ gật đầu một cái.
Ừ, thật xin lỗi, muội biết sai rồi.
Ài, dạo này, nàng làm nữ phụ cũng thật không dễ, vì thành toàn người khác, tự bôi đen chính mình.
Rầm --- nghe vậy, trước mặt Đào Nhi bỗng tối sầm, hình tượng bất nhã ngã xuống đất.
Lục Vô Song cũng nhìn chằm chằm một đôi mắt to vô tội: Tuệ, muội điên rồi?
Nàng mới không điên, Cố Nha Nha hơi bĩu môi, nói tiếp: Cho nên, Thái tử ca ca, ngàn vạn lần huynh không cần vì câu nói của đại tỷ mà đi từ hôn, Tuệ biết sai rồi, về sau không bao giờ làm khó dễ các người nữa. Cái kia, muội cũng chúc huynh và đại tỷ sớm ngày thành thân, sớm sinh quý tử, ha.
Nói xong, dắt hai nữ tử đang ngây ngẩn bên cạnh, vội vàng rời đi.
Nhìn bóng dáng giống như đang trốn, đôi mắt Phúc Yên trợn trắng, lại nhìn chủ tử nhà mình, thấy mặt hắn xanh mét, đôi mắt âm lãnh, trong lòng không khỏi than thở kêu rên.
Hôm nay làm sao vậy? Bình thường hai tỷ muội ăn dấm chua vì chủ tử, thế nhưng hôm nay giống như hẹn trước, bên này chủ động yêu cầu từ hôn, bên kia cũng đột nhiên thông suốt, còn cái gì mà sớm sinh quý tử?
Giống như không ai thèm chủ tử nhà mình.
Chủ tử, người đừng nóng giận, hiếm khi hai vị tiểu thư Úy gia hiểu lí lẽ, cũng coi như là chuyện tốt.
Tiêu Dục nghe vậy, vốn hai mắt âm trầm càng thêm tối tăm, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phúc Yên: Vậy ngươi cảm thấy, Bản Thái tử nên từ hôn hay vẫn không lui?
A? Chống lại ánh mắt của Tiêu Dục, Phúc Yên giật mình, vội vàng cười làm lành nói: Nô tài lắm mồm, Điện hạ bớt giận, nô tài không có ý gì khác, chỉ là..... Hai tỷ muội này đột nhiên nhún nhường, cái đó..... Cũng đỡ giảm bớt khó xử của Điện hạ.
Mấy hôm không gặp Phúc Hỉ rồi. Tiêu Dục chợt hỏi.
Hì hì. Nói đến cái này, Phúc Yên hả hê cười: Điện hạ người quên, một tháng trước, hắn bị phạt đi quét chuồng ngựa rồi.
À! Tiêu Dục khẽ hừ nhẹ, nhấc chân đi.
Phúc Yên vội đuổi theo, trong lòng đang muốn may mắn Thái tử điện hạ không có giận lây sang hắn, nhưng không ngờ, vừa mới ra khỏi viện, giọng nói dịu dàng của Tiêu Dục vang lên: Từ hôm nay, ngươi đi Tây viện chùi rửa nhà xí đi, giúp đỡ Phúc Hỉ, cũng không uổng hai ngươi là huynh đệ tình thâm.
A? Phúc Yên trợn to hai mắt, lỗ tai ong ong, chuồng ngựa không phải ở Tây viện, giúp đỡ thế nào?
*****
Bên kia, ba người Cố Nha Nha nhanh chóng lên xe ngựa của mình, trong xe có y phục dự phòng, nàng vội vàng thay đổi, sau đó, cầm khăn lông lau khô tóc ướt.
Đào Nhi cẩn thận giúp nàng pha ly trà nóng, sau đó nửa quỳ bên người nàng, cũng cầm khăn lông sửa sang giúp nàng.
Có người phục vụ, Cố Nha Nha híp mắt lại, giống như nghỉ ngơi, kì thực trong đầu loạn thành một mớ bòng bong.
Tiểu thư, hôm nay người làm sao vậy? Không phải nói cho tên ngốc kia xem sắc mặt sao? Sao lại nói với Thái tử điện hạ, là người hãm hại nàng vậy? Thấy nàng nhắm mắt không nói, Đào Nhi không nhịn được hỏi.
Đúng vậy, Tuệ, sao muội có thể nhận là muội hãm hại tên ngốc đó vậy? Như vậy Thái tử điện hạ sẽ nhìn muội thế nào đây?
Lục Vô Song cũng lo lắng nhìn nàng.
Cố Nha Nha mở mắt, nhấp một hớp trà nóng, đối với chuyện xuyên qua, nàng còn cần thời gian đi tiêu hóa, chỉ là, đối với chuyện Thái tử, nàng xác định chắc chắn không cần.
Thấy hai người nhìn mình chằm chằm, bất đắc dĩ nàng cười nói: Thích làm gì thì làm thôi chứ sao.
Ngẫm lại, Úy Tuệ còn nhỏ tuổi, tiếng xấu bên ngoài, Tiêu Dục làm sao không biết? Nàng giả bộ, Thái tử người ta càng không giả bộ?
Huống chi, chỉ bằng Tiêu Dục, sao lại không nhìn thấu những tiểu cô nương ngây thơ đơn giản diễn trò chứ.
Tính toán, nàng lần lượt khi dễ Úy Như Tuyết, hắn ngoài sáng trong tối đều dung túng.
Chỉ là, trước hôm nay, Tiêu Dục là chán ghét Úy Như Tuyết, sau ngày hôm nay ---
Nghĩ đến những điều viết trong tiểu thuyết, từ nay về sau, Tiêu Dục sinh ra hứng thú nồng đậm với Úy Như Tuyết, loại hứng thú này từ từ biến thành tình cảm khác thường.
Mặc dù về sau Úy Tuệ không từ thủ đoạn nào, gả làm Thái tử phi, kết quả thế nào?
Nghĩ đến kết quả kia, trong lòng Cố Nha Nha run rẩy một hồi.
Đào Nhi không chú ý tới Cố Nha Nha khác thường, nghiêng đầu nói: Tiểu thư, hôm nay người thật kỳ quái.
Đúng vậy, Tuệ, trong hồ lô của muội bán thuốc gì, ta nghĩ thế nào cũng không hiểu? Lục Vô Song cũng thế.
Không nghĩ nữa là được rồi. Cố Nha Nha than thở, chính nàng còn nghĩ mãi không ra đây, rõ ràng đang ở nhà đọc tiểu thuyết, ai ngờ vừa mở mắt ra thì đã tiến vào trong tiểu thuyết, trở thành nữ phụ người người kêu đánh.
A, ta biết rồi. Đột nhiên, Lục Vô Song bừng tỉnh hiểu ra cười nói: Chiêu này của muội gọi là lạt mềm buộc chặt, có đúng hay không? Hắc hắc, hình như nam nhân cũng thích loại này đấy. Oa, Tuệ muội muội, vậy thì muội thông minh, sao ta lại không nghĩ ra.
Lạt mềm buộc chặt? Khóe mắt Cố Nha Nha giựt giựt, mặt nghiêm túc: Ta thật sự nghiêm túc. Đúng rồi, về sau đừng nói về Thái tử điện hạ trước mặt ta nữa, cũng đừng mù quáng trộn lẫn chuyện của chúng ta.
A? Đào Nhi kinh ngạc há to miệng.
Lục Vô Song cũng không hiểu gì, đưa tay sờ trán Cố Nha Nha: Tuệ muội muội, muội không có phát sốt.
Ai nha. Trong lúc nhất thời, nói với bọn họ cũng không hiểu, Cố Nha Nha qua loa mơ hồ: Trên người hắn và đại tỷ có hôn ước, chẳng lẽ các ngươi muốn tương lai ta vào cửa làm thiếp cho hắn à?
Này? Đào Nhi do dự.
Vẻ mặt Lục Vô Song cũng khinh thường: Với bộ dạng xấu xí của Úy Nhu Tuyết, làm cái bô cho Thái tử còn không xứng, cũng dám chiếm đoạt vị trí Thái tử phi sao?
Mồ hôi, miệng Lục nha đầu này cũng quá độc.
Chỉ là, hình như thân cận với Úy Tuệ, bất kể là tâm địa hay miệng lưỡi, cũng rất cay độc.
Nhưng nàng rõ ràng bảo hộ mình, mặc dù Cố Nha Nha cảm thấy không ổn, nhưng trong lòng vẫn rất ấm áp, khẽ mỉm cười, kiên nhẫn nói.
Mặc kệ là xứng hay không, hôn ước của người ta vẫn còn đó, vẫn là Thái hậu nương nương tự mình tứ hôn.
Vậy thì thế nào, Tuệ muội muội tự mình đến chỗ Thái hậu nương nương nói một chút, để cho lão nhân gia người từ hôn là được. Lục Vô Song bĩu môi, sau đó để khuôn mặt cười đùa gần sát lại: Nếu muội cảm thấy thẹn thùng, vậy để cho Thái tử điện hạ đi nói, hắn thích muội như thế, khẳng định ước gì cưới muội qua cửa sớm một chút đó. Hắc hắc, muội cũng không biết, hai người đứng chung một chỗ, thật là đẹp, kia mới gọi là ông trời tác hợp, tiểu ngốc tử kia, ta nhổ vào, cũng chỉ đáng xách giày cho các người.
Chỉ là, ta nói, hôm nay nàng cũng biết điều, tự mình chủ động nói ra chuyện từ hôn, chỉ hy vọng nàng nói chuyện giữ lời, đừng có vừa xoay người liền đổi ý, sẽ không cần thể diện chạy tới trước mặt Thái tử hối hận cầu xin tha thứ, nếu là như vậy, ngay cả nô tỳ cũng đều xem thường. Đào Nhi không cam lòng nói xong, một mặt lấy khăn lông khô bọc những sợi tóc đang phân tán của Cố Nha Nha lại, sợ nàng bị lạnh.
Khụ khụ, được rồi, nếu nói thêm gì nữa, tiểu thư nhà ngươi sẽ không còn mặt mũi. Hai nha đầu này một xướng một họa, Cố Nha Nha bất đắc dĩ cười, kéo nhẹ má phấn của Lục Vô Song.
Nếu đơn giản như các ngươi nói thì tốt rồi.
Sự việc phức tạp hơn so với nàng nghĩ.
Thật ra thì, làm ngoại tôn nữ của Thái hậu nương nương, dĩ nhiên nữ phụ Úy Tuệ không chỉ một lần đề cập tới yêu cầu này, làm nũng lăn lộn, làm nũng cầu xin, cứng mềm đều dùng qua, nhưng Thái hậu nương nương đều không đáp ứng.
Mà Thái tử Tiêu Dục thật sự thích nàng sao?
Nếu thích thật, sao lại dễ dàng tha thứ cho Úy Như Tuyết trở thành cái gai vĩnh viễn rút không ra trong lòng nàng.
Nghĩ đến, Úy Tuệ lần lượt gây khó khăn cho Úy Như Tuyết, không phải bởi vì nàng và Thái tử có hôn ước sao? Trừ cái đó ra, theo tính tình Úy Tuệ mắt cao hơn đầu, sợ ngay cả ánh mắt cũng lười liếc Úy Như Tuyết một cái.