Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 98: Tự Kiềm Chế

Thẩm Nhiễm đi đến bên người hắn, đặt một hộp bánh tô lên trên bàn, khinh thanh tế ngữ nói: "Mua cho ngài."
Chu Thuật An đang ngồi trên ghế thái sư bằng gỗ lê vàng được chạm rỗng, nghe vậy hơi nhích về phía sau một chút.
Cứ thế ung dung nhìn nàng.


Chỉ thấy Thẩm Nhiễm vén tóc mai ra sau tai, tùy ý nói: "Cửa hàng Liễu gia ở chợ phía đông có món bánh tô rất nổi tiếng, ta phải chờ rất lâu mới mua được nha."
Ngữ khí không tính là hờn dỗi, cũng không giống như cung kính.
Giống như dáng vẻ bông hoa chớm nở, hết thảy đều vừa vặn.


Trong mắt Chu Thuật An hiện lên ý cười, nghiêm trang trả lời: "Vất vả cho nàng rồi."
"Không vất vả bằng Chu đại nhân." Thẩm Nhiễm cong cong đôi mắt, từ trong ống tay áo rút ra một tờ giấy, đặt vào tay hắn, nói nhỏ: "Ta có được thứ này."
Chậm rãi mở ra, Chu Thuật An nhìn nội dung bên trong, ánh mắt trầm xuống.


Quả nhiên, Lý Đệ thật sự đã "Tiến cống" không ít vì Lục điện hạ.
Tuy trước đó Thẩm Nhiễm đã làm đủ chuẩn bị trong lòng, nhưng khi đứng ở trước mặt hắn, trong lòng vẫn mang theo một chút thấp thỏm bất an......!
Thấp thỏm bất an bởi hai nguyên nhân, thứ nhất là bởi vì Hứa gia.


Hứa gia nguyên là danh môn vọng tộc ở Từ Châu, hùng binh hùng cứ một phương, khi quần hùng tranh giành, gia chủ Hứa gia nghĩa vô phản cố(*) đi theo tiên đế giành thiên hạ, cũng coi như là công thần khai quốc.
Quốc hiệu được sửa, nhất tộc Hứa thị dời đến Trường An.


(*)Làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước, không do dự_cre_Leo săn Sư Tử.


Từ xưa đế vương đối với quân quyền luôn luôn kiêng kị, lão tướng quân không nói hai lời, nhập kinh không lâu liền dứt khoát trao lại binh quyền, chỉ giữ một chức Phiêu Kị đại tướng quân hữu danh vô thực, cũng lệnh mấy nhi tử bỏ võ theo văn.


Đương kim tả tướng chính là đích trưởng tử của Phiêu Kị đại tướng quân đã qua đời.
Đã từng là một Hứa gia hưng thịnh một cõi, uy vọng toàn gia chỉ đứng sau hoàng thất.


Mười mấy năm trước, khi đó Thành Nguyên đế vẫn là Đông Cung Thái Tử, vào lúc phong vương đã sớm có chính thê và đích trưởng tử.


Vì vậy mọi người đều nhận định Thái Tử Phi đã được định ra, Hứa gia tuyệt sẽ không đưa đích trưởng nữ vào Đông Cung, cố tình đúng lúc này, dưới tầm mắt của mọi người, Hứa hậu trở thành Thái Tử trắc phi.


Hai chữ quý phi đè ép bà ta mười mấy năm, cho đến lúc tiên hoàng hậu qua đời, Hứa hậu mới được vị trí kia......!


Hứa gia dần dần suy sụp là sự thật, lòng muông dạ thú là sự thật, nhưng Hứa gia có công phò tá cũng là sự thật, mười mấy năm thánh sủng của Hứa hậu lại càng thật, môn đình như vậy tuyệt đối không thể chỉ vì một hai kiện sai trái là có thể lay động.
Nàng sợ hắn không muốn đắc tội Hứa gia.


Sợ hắn không muốn đắc tội Ngụy Vương.
Còn nguyên nhân thứ hai là bởi vì nàng căn bản nhìn không thấu hắn.
Một người xuất thân nghèo hèn có thể ở kinh đô ngọa hổ tàng long ngồi vào vị trí này, tuyệt không thể chỉ là một kẻ tầm thường.


Theo Thẩm Nhiễm thấy, Chu Thuật An người này lòng dạ thâm sâu, phong cách hành sự càng không cần nói.


Đường đường Đại Lý Tự Khanh nếu muốn tìm hoan mua vui sẽ có vô, vàn, biện, pháp! Không nói đến nhóm các cô nương ở xóm cô đầu người trước ngã xuống, người sau bò lên, nếu hắn thực sự có đam mê thích thê tử của người khác, cũng sẽ có người cung phụng, dâng thϊế͙p͙ thất trong nhà tới phủ hắn.


Nhưng hắn cố tình theo dõi nàng.
Ở cùng một chỗ với hắn giống như đặt mình vào trong mật thất không thấy ánh sáng, đen nhánh, yên tĩnh, nguy hiểm nhưng cũng rất an toàn.
Hắn rõ ràng viết sẵn bốn chữ có mưu đồ khác trên mặt, lại không nói một tiếng đứng ra ở ngày thượng triều hôm ấy.


Nghĩ tới đây, Thẩm Nhiễm nhẹ giọng nói: "Ngày ấy lâm triều, đa tạ đại nhân giúp phụ thân nói chuyện."
Chu Thuật An ngước mắt xem nàng, khóe môi khẽ cong.
Phảng phất như đang nói: Một câu là xong việc?
Thẩm Nhiễm ngừng thở, tiến một bước nhỏ về phía hắn.


Một tay Chu Thuật An vuốt ve giấy làm bằng tre trúc, một tay khác thập phần tự nhiên đặt trên eo Thẩm Nhiễm.
Nắm chặt vòng eo mảnh khảnh tinh tế, Chu Thuật An dùng tay đo đạc một phen, ngẩng đầu xem nàng, "Gầy?"
Thẩm Nhiễm "Ừ" một tiếng, cắn môi nói: "Thường nuốt không trôi."


"Chuyện đó ta sẽ phái người đi tra." Chu Thuật An để giấy làm bằng tre trúc vào ngực áo, ngay sau đó, bàn tay lập tức dùng lực kéo người ngồi lên đùi mình.
Môi mỏng khép mở bên tai nàng, "Nàng không cần lo lắng, nên ăn cơm đầy đủ."


Tiếng nói vừa dứt, ngón trỏ của Thẩm Nhiễm liền vươn ra câu lấy eo phong của nam nhân.
Hành động lớn mật lại làm càn như vậy khiến hạ thân mang quan bào tím thẫm nháy mắt cứng đờ.
Thân hình nam nhân thâm thúy như đao tước, ngay cả hầu kết so với người khác đều sắc bén hơn.


"Thẩm Nhiễm." Tiếng nói hắn khàn khàn, hầu kết không ngừng lên xuống.
Eo phong "Đương" một tiếng rơi xuống đất, Thẩm Nhiễm cúi người dán lên hầu kết hắn.
Ánh mắt nam nhân tức khắc biến thâm, lồng ngực tinh tráng cũng căng thẳng theo.
Tựa như tường đồng vách sắt.


"Nói cho ta, ta nên làm thế nào để báo đáp ngài, hả, Chu đại nhân?" Môi nàng ấm áp ướt át, nhả khí như lan, sợi tóc nhu thuận khiến hắn run rẩy.
Thẩm Nhiễm đưa tay xoa vành tai hắn.
Cứng rồi.
Hoàn toàn cứng đờ rồi, hắn thật sự không chịu được nàng như vậy.


Hắn một phen chế trụ cổ tay của nàng.
Thẩm Nhiễm "A" một tiếng, hô đau.
Chu Thuật An lúc này mới chú ý tới vệt xanh tím trên tay nàng, hắn rõ ràng đây lại là dấu vết trượng phu của nàng làm ra.
Hắn hít hà một hơi, ngay sau đó nâng cằm nàng, ngăn chặn môi nàng.


Cách hai tầng vải dệt thân thể càng lúc càng nóng, cuồn cuộn nhiệt lưu xẹt qua bụng nhỏ.
Lụa mỏng rơi xuống đất, đai lưng màu nguyệt bạch bị gió thu thổi tới góc tường, phong cảnh choáng ngợp trước mắt đánh nát tâm kế của hắn, cũng đánh nát vẻ thanh cao lãnh túc lúc bình thường.


Lòng bàn tay che kín vết chai mỏng dọc theo bả vai của nàng uốn lượn đến phần eo, khi lướt qua tấm lưng mang lại cảm giác tê tê dại dại, Thẩm Nhiễm khẽ run rẩy.
Đây là phản ứng khiến người cỡ nào sung sướng.
Trận hết sức triền miên cọ xát này có người cuồng vọng tùy ý, có người cố ý dung túng.


Hắn hôn nàng, lại không dám lưu lại bất luận dấu vết gì.
Nàng đáp lại hắn, cũng không dám phát ra một chút thanh âm......!
Chu Thuật An giãy giụa một chút, cuối cùng vẫn khép mắt.
Hắn trầm mê trong đó, không thể tự kiềm chế, mê muội tới không biết phản kháng ra sao.


Thẩm Nhiễm ngồi trên người hắn, tự nhiên có thể cảm thụ được thứ cực nóng đang phồng lên kia, cự thạch toả ra nguy hiểm.
Gò má Thẩm Nhiễm ửng đỏ, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Môi đỏ khẽ mở, thấp giọng nói: "Sẽ không có người đi vào chứ?"
"Sẽ không."


"Nhẹ chút, không được làm đau ta." Thanh âm của nàng giống như là đoạt hồn âm, làm người hận không thể cắn nát cánh môi kiều diễm ướt át trước mắt.
"Thẩm Nhiễm." Giọng nói hắn nóng nảy mang theo vài phần hung hãn, gân xanh trên tay nhô lên, trong cổ họng như có lửa không ngừng thiêu đốt.


Thẩm Nhiễm đưa tay chạm vào chiếc cằm cương nghị của hắn, lòng bàn tay cọ xát nhẹ nhàng.
Chu Thuật An cúi đầu nhìn bản thân mình như tên đã lên dây không thể không bắn, lại nhìn thoáng qua Thẩm Nhiễm thân trên nửa lộ, toàn bộ huyệt Thái Dương đều đau.
Trái tim trong ngực thùng thùng rung động.


Tiến thêm một bước, hắn sẽ được giải cứu, nhưng nếu tiến thêm một bước, giữa bọn họ liền không cứu được.
Nam nhân buông bàn tay nắm chặt ra, buông ra lại nắm chặt, cắn răng một cái, thả áo váy nàng ra.
"Nàng xuống dưới cho ta!"
Nhưng mà cái mông kiều mềm mại một chút cũng không chịu động đậy.


"Xuống dưới!"
Thẩm Nhiễm ngẩn ra, theo sau đưa tay câu lấy cổ hắn, mắt đẹp rưng rưng nhìn hắn nói: "Chu đại nhân......!tại sao lại không cần?"
Chu Thuật An giơ tay che kín đôi mắt nàng.
Vô cùng gian nan hít sâu một hơi.
Thẩm Nhiễm, đừng dụ dỗ ta.
Cũng đừng lấy đôi mắt này mê hoặc ta.


Chu Thuật An ta tham lam, thứ ta muốn là thứ nàng không muốn cho.
Nhưng nàng càng không cho, ta lại càng muốn.
*****
Thẩm Nhiễm ra khỏi tiệm sách, bên ngoài chợ phía đông ầm ĩ như cũ, y phục trên người nàng hoàn hảo không tổn hao gì, dải lụa rơi trên mặt đất cũng một lần nữa quay về trên người nàng.


Sạch sẽ, ngay ngắn.
Cần cổ vì nhiễm ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà ửng hồng dần dần rút đi, khóe mắt diễm lệ không còn một tia quyến rũ.
Nàng mặt vô biểu tình đi lên xe ngựa.
Thanh Lệ ở bên trong chờ nàng.
Bốn mắt đối diện, nước mắt Thanh Lệ như hồng thủy chảy xuống, ngập ngừng nói: "Cô nương......"


Thẩm Nhiễm vỗ mu bàn tay nàng ấy trấn an, vén màn nói với xa phu một câu hồi phủ.
Một lúc lâu sau, Thanh Lệ lấy một cái túi nước từ sườn eo ra.
Thẩm Nhiễm tiếp nhận, ước lượng một chút, có chút tự giễu cong khóe môi.


Trong này vốn không phải nước bình thường, mà là thuốc tránh thai nàng kêu Thanh Lệ chuẩn bị sẵn, nàng sợ người nọ vì muốn kích thích, đến túi thơm tránh thai cũng không cho nàng dùng.
"Không cần, đổ đi." Thẩm Nhiễm thấp giọng nói.


Thanh Lệ vội nói: "Cô nương trăm triệu không thể, loại sự tình này không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất......"
Thanh Lệ còn chưa nói xong đã bị Thẩm Nhiễm ngắt lời, "Hắn không chạm vào ta."
Giọng nói vừa dứt, biểu tình của Thanh Lệ từ thống khổ nháy mắt biến thành mừng như điên, "Cô nương nói thật sao?"


Từ khi Thẩm Nhiễm nói nàng chuẩn bị sẵn một chén thuốc tránh thai, đã nhiều đêm nàng không ngủ được, chỉ cần tưởng tượng đến cô nương nhà mình phải yên lặng chịu đựng nhiều chuyện như vậy, trong lòng cũng khó chịu theo.
Quả thật là trước có sói, sau có hổ, không được sống yên ổn.


Thẩm Nhiễm cười gật đầu.
Một đường trở về phường Duyên Phúc, bên trong xe ngựa phá lệ yên tĩnh, gió thu lạnh lẽo thổi qua nháy mắt khiến nàng lạnh cả người.
Thẩm Nhiễm dùng ngón trỏ khơi góc nhỏ màn lên, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.


Bầu trời không tự nhiên rơi xuống chiếc bánh có nhân, trên đời này cũng không có người vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác.
Nàng nhớ lại mọi chuyện xảy ra giữa mình với Chu Thuật An, trong lòng càng thêm bất an.
Loại mùi vị này giống như mua đồ vật nhưng không trả tiền.


Vừa rồi nàng cũng thử qua, hắn không phải có ít ham muốn, cũng không phải là có bệnh tật gì.
Vậy rốt cuộc là vì sao?
Thời gian như bóng câu qua khe cửa, thoắt cái đã tới ngày 14 tháng 8..