Lục Yến đi rồi, Chu Thuật An trầm tư thật lâu.
Ai có thể nghĩ đến, Thế tử gia phủ Trấn Quốc công cũng sẽ chơi trò kim ốc tàng kiều, mà tàng còn là Thẩm gia tam cô nương vẫn luôn bị truy lùng hành tung.
Trước mắt trong kinh thành người tìm Thẩm gia tam cô nương nhiều vô số, nhưng người có thể bảo vệ nàng an toàn ở Trường An thì chẳng được mấy ai.
Chu Thuật An tuy không thể xác nhận hai người có liên quan gì, nhưng khi hắn nhắc tới Thẩm gia tam cô nương, trong mắt Lục Thế tử gia toát ra dục vọng chiếm hữu không e dè, xác thật đã chứng minh suy đoán của hắn không sai.
Lát sau, hắn cười khẽ một tiếng.
Kinh Triệu phủ tuy không thuộc tam tư, nhưng lại chưởng quản chính vụ, trị an của 22 huyện thành Trường An, thiếu doãn phẩm cấp tuy chỉ là từ tứ phẩm, nhưng quyền lực trong tay không nhỏ.
Từ khi Lục Yến được điều nhiệm tới phủ Kinh Triệu, Trường An có không ít phú thương vì có thể đạt được chút lợi, theo một đường từ nha môn lên, nổi lên tâm tư đút lót.
Bên quan lại cũng thôi, thế tử phủ Trấn Quốc công, nhi tử trưởng công chúa sao có thể nhìn trúng chút tiền tài ấy? Vì thế, những người đó, không hẹn mà cùng theo dõi hậu viện của hắn.
Trên đời này nam nhân giữ mình trong sạch không ít nhưng không kháng cự nổi dụ hoặc hiển nhiên càng nhiều.
Nổi tiếng nhất chính là một lần tiểu nhi tử Tôn gia ở kinh thành phạm tội, hồ sơ rơi vào tay Lục Yến.
Tôn lão gia vì đảm bảo tính mệnh cho đứa con út mà hẹn Lục Yến tới giáo đường Ba Tư, dâng lên vô số mỹ nhân.
Để bảo đảm Lục Yến có thể nhìn trúng một hai, trong chúng mỹ nhân còn có một đạo cô.
Nhưng cuối cùng sao?
Con út Tôn gia không chỉ bị phán lưu đày, ngay cả giáo đường Ba Tư cũng bị đóng cửa.
Chuyện này trên triều đình rất nhiều người biết, Lục Yến không gần nữ sắc, mỹ danh thiết diện vô tư cũng từ đó truyền đi rộng khắp.
Lần trước nghe thấy Lục đại nhân ở Bình Khang phường dưỡng một vị hồng nhan tri kỷ, hắn vốn đã cảm thấy kỳ quái, một người kiêu căng như thế cũng sẽ đến Bình Khang phường tìm hoan?
Bất quá hôm nay nhưng thật đã giải đáp được nghi hoặc.
Tóm lại, vị đầu bảng ở Bình Khang phường chỉ là tấm khiên mộc.
Mà hắn không tiếc tổn hại thanh danh cũng muốn cất giấu là một vị khác.
Đến nỗi Thẩm Nhiễm......!
Hoá ra cương trực công chính như Lục đại nhân, cũng có lúc làm việc thiên tư.
******
Lục Yến ra Chu phủ, lên xe ngựa chạy thẳng về phía Trừng Uyển, đột nhiên có người cản kiệu.
Dương Tông tiến lên giao thiệp, giây lát, quay lại xốc rèm xe ngựa, “Chủ tử, ngăn cản chính là người của phủ Quốc công, hắn nói Đông Cung tặng phủ Quốc công một bức họa.”
Lục Yến nhíu mày, “Họa gì?”
“Là danh tác của Vương Duẫn Chi ạ.” Người tới còn nói thêm, “Là Thái Tử điện hạ chính miệng nói thiếu ngài một ân tình.”
Trầm ngâm một lúc, Lục Yến gật đầu nói: “Về phủ Quốc công.”
Gần đây ánh mắt toàn bộ triều đình đều hướng về Đông Cung.
Lệnh cấm túc Đông Cung bị gỡ bỏ, Thái Tử liền Thỉnh toàn bộ y quan trở về Thái Y Viện chỉ để lại một mình Bạch Đạo Niên.
Ngắn ngủn mấy ngày, Đông Cung vốn ngày đêm dày đặc tiếng ho khan, nay đã giảm bớt không biết bao nhiêu.
Điều này có ý nghĩa gì, thật dẫn người suy nghĩ sâu xa.
Lục Yến gật đầu, xoay chuyển nhẫn ban chỉ trên tay, thấp giọng nói: “Ngươi đi báo với nàng một tiếng, nói tối nay ta có việc nên không trở về.”
Dương Tông: “Thuộc hạ minh bạch.”
******
Trở lại Túc Ninh đường, Lục Yến nhìn bức hoạ trong tay, suy tư, ngón trỏ điểm mặt bàn, nói: “Kêu Phó Thất tới.”
Dương Tông khom người nói: “Dạ.”
Một canh giờ sau, Phó Thất đẩy cửa thư phòng, thấp giọng nói: “Thế tử gia.”
“Đông Cung bên kia có hướng đi gì?”
Phó Thất nói: “Thế tử gia dự chuyện không sai, thánh nhân trấn an Đông Cung sau, Thái Tử điện hạ một lần nữa muốn tra lại án tử thành Tây Cừ, nói là muốn tìm sơ đồ xây dựng thành Tây Cừ, còn đi một chuyến tới Ngự Sử Đài.”
Lục Yến đề khóe miệng, quả nhiên.
Công Bộ, Binh Bộ, Ngự Sử Đài, đây đều là địa bàn của Thái Tử, một khi Thái Tử một lần nữa cầm quyền, cứu đầu tiên nhất định là phụ tá đắc lực của hắn, Vân Dương hầu Thẩm Văn Kỳ.
Khối thịt Công Bộ này hắn sẽ không buông tay.
Lại nói tới Vân Dương hầu, người này tuy bản khắc có chút cổ hủ, nhưng không thể không thừa nhận, y ở trên quan trường đạt được không ít thành tựu, nếu không có y, nông nghiệp và thuỷ lợi của Đại Tấn cũng sẽ không phồn vinh như bây giờ.
Từ ba năm trước, khi Vân Dương hầu thăng đến Công Bộ thượng thư, việc điều tiết sức nước, chống lũ, năng lực bày bố thủy địa đều vượt xa các quốc gia khác.
Mỗi khi đến đầu hạ, mực nước Hoàng Hà hạ thấp, đến tháng bảy tháng tám lại mưa to, đê Hoàng Hà căn bản không thể ức chế hồng thủy cũng như tưới nông vật.
Từng ấy năm không biết đã xảy ra bao nhiêu lần nạn úng, nhưng chỉ vào mấy năm Vân Dương hầu nhậm chức, nạn úng ngập chưa từng phát sinh.
Thánh nhân đối với sơ đồ công trình Vân Dương hầu vẽ không dưới một lần tán thưởng, mà mấy công lao này đều ghi tạc dưới danh nghĩa Thái Tử.
Lẽ ra, với tư lịch dày dặn như Vân Dương hầu sẽ không cho phép công trình xảy ra loại sự cố như vậy......!
Cẩn thận ngẫm lại, khả năng công đồ(*) xảy ra vấn đề là cực lớn.
(*) Sơ đồ công trình
Bằng không, Thái Tử cũng sẽ không vào lúc nghe báo cáo và quyết định sự việc tại cửa đại điện mà giúp Vân Dương hầu kêu oan.
Đạo lý bo bo giữ mình, có ai không hiểu đâu?
Chỉ là thành Tây Cừ sụp xuống, dẫn tới thuỷ vận chịu ảnh hưởng nặng nề, chiến sự cũng bị kéo theo, thánh nhân tức giận ngập trời, quả thật không có đường xoay chuyển.
Lần này hoàng đế giận dữ, không chỉ mặc kệ thể diện Đông Cung, càng trực tiếp hơn là hạ lệnh cấm túc Thái Tử.
Hai tháng Thái Tử bị cấm túc không biết truyền ra bao nhiêu tin tức về những lần Thái Y Viện đêm khuya tề tụ ở Đông Cung.
Trên triều đình, nhân tâm hoảng sợ.
Một khi Thái Tử ngã xuống...!lúc này, ai dám giúp đỡ Vân Dương hầu, trữ quân tương lai đều sẽ ghi tạc trong mắt.
Thế lực Tam hoàng tử và Lục hoàng tử nhanh chóng quật khởi.
Mà những việc này, đều vừa vặn là nguyên nhân quan trọng khiến phủ Vân Dương hầu không nhận được giúp đỡ, không phải không muốn, mà là không dám giúp.
Mới ngắn ngủn vài tháng, Đông Cung đã tan đàn xẻ nghé như thế.
Trước mắt nếu Vân Dương hầu không thể giảm hình phạt hoặc lật bản án, liền trở thành khó khăn khó khắc phục nhất của Đông Cung.
Lát sau, Phó Thất muốn nói lại thôi nói: “Thế tử gia, không chỉ như thế, Thái Tử còn nơi nơi tìm kiếm Thẩm cô nương.”
Sắc mặt Lục Yến trầm xuống, “Chờ lúc thích hợp, dụ bọn họ hướng về Dương Châu.”
“Thuộc hạ minh bạch.”
“Còn có chuyện?” Lục Yến nói.
Phó Thất nói: “Đông Cung bên này hình như đang theo dõi đương nhiệm Công Bộ thị lang Lý Đệ.”
Nếu có thể giúp Vân Dương hầu trở về triều đình, Thái Tử nhất định sẽ đem “Đao” đặt lên cổ Lý Đệ.
Tới đây, Lục Yến liền nghĩ tới Thẩm Nhiễm.
Đến tột cùng là nguyên nhân gì mới có thể khiến Thẩm đại cô nương không dám cùng Lý gia đối nghịch trên công đường, thậm chí thủ đoạn hạ độc cũng dám nghĩ tới?
Nguyên nhân khẳng định nằm ở trên người Vân Dương hầu.
Mắt Lục Yến nhíu lại, đề bút, chấm mực, chậm rãi viết xuống vài cái tên, Tuyên Bình hầu, nhị thúc và tam thúc Thẩm Chân, Binh Bộ thượng thư Tôn Ngăn, Ngự Sử Đài đại phu Cung Bảo Thừa, chưởng giám khoa cử Lỗ Tư......!Đây đều là những người có quan hệ mật thiết với phủ Vân Dương hầu.
Rốt cuộc là ai?
Lục Yến xoay chuyển cán bút, khoanh lại tên Lỗ Tư, nói với Dương Tông: “Đi tra cho ta tại sao Lỗ Tư lại đột nhiên từ quan.”
******
Lúc này, bên Đông Cung hài lòng bao nhiêu thì Lý Đệ bất an bấy nhiêu.
Tan tầm, hắn trở về Lý phủ, đi thẳng đến chỗ Thẩm Nhiễm.
Thẩm Nhiễm vừa thấy hắn, liền cảm thấy hít thở không, lúc trước có bao nhiêu ân ái, hiện tại hồi tưởng lại liền có bao nhiêu ghê tởm.
Lý Đệ đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy chén Thẩm Nhiễm đã dùng qua, dọc theo ấn ký son môi nàng lưu lại, uống một ngụm, trầm giọng nói: “Nhiễm Nhiễm.”
Thẩm Nhiễm nắm chặt nắm tay, châm chọc cười nói: “Không biết Lý đại nhân có chuyện gì?”
Lý Đệ đi đến, ngồi xuống bên cạnh ôm lấy bả vai nàng, “Nhiễm Nhiễm, nàng rốt cuộc có biết Thẩm Chân và Thẩm Hoằng ở đâu không?”
“Lý Đệ, ngươi đừng dùng bàn tay dơ dáy ấy chạm vào ta!” Thẩm Nhiễm đập bay bàn tay hắn, cười gằn từng chữ: “Thế nào, có phải đột nhiên phát hiện lợi thế trên tay không đủ bảo đảm ngươi được sống bình an?”
Giọng nói vừa dứt, Lý Đệ giơ tay nắm nàng cằm, “Đôi ta ân ái bốn năm, ta chạm vào nàng còn ít sao Nhiễm Nhiễm, ta vốn có tình cảm với nàng, ta làm những chuyện đó chỉ vì lập trường bất đồng, nàng còn không hiểu sao?”
Thẩm Nhiễm nhìn thẳng mắt hắn: “Đông Cung một lần nữa cầm quyền, Lý đại nhân chắc là đang hoảng sợ lắm nhỉ, có phải cảm thấy Lục hoàng tử không hộ được ngươi?” Mới đầu, Thẩm Nhiễm vẫn luôn cho rằng Lý Đệ là người của Tam hoàng tử, ai ngờ Mục gia đổ hắn vẫn không sao, hoá ra là nàng nghĩ sai rồi.
Tay Lý Đệ dần dần tăng lực như muốn bóp nát xương cốt của Thẩm Nhiễm.
Thẩm Nhiễm tiếp tục nói: “Để ta đoán xem, lúc trước chắc là ngươi động tay động chân vào bản vẽ công trình của cha?”
Lý Đệ ánh mắt ám trầm, “Thẩm Nhiễm, nàng đừng lấy những lời này kích ta, nói đến cùng, nàng và ta mới là người cùng trên một chiếc thuyền, nếu ta xảy ra chuyện, những việc xấu xa giữa nhạc phụ và Lỗ Tư nàng cho rằng ta sẽ thay y giấu đi sao?”
Lý Đệ ôm eo Thẩm Nhiễm, thấp giọng nói: “Trước đó vài ngày, mấy thứ đồ nàng đi ra ngoài chọn mua có vẻ không cần thiết? Thẩm Chân và Thẩm Hoằng hẳn là còn ở Trường An, nàng gặp qua bọn họ?”
Thẩm Nhiễm mặt không đổi sắc nói: “Đúng vậy, ta đã thấy bọn họ ở Kinh Châu, sống tốt lắm, Lý đại nhân đại định phái người đi tìm?”
Lý Đệ đứng dậy, một phen túm chặt tóc Thanh Lệ, trầm giọng nói: “Nàng xem, nàng đối ta như vậy, ta vẫn luyến tiếc xuống tay với nàng.”
Đầu ngón tay Thẩm Nhiễm run nhè nhẹ.
Lý Đệ nói: “Thái Tử rất nhanh sẽ tranh thủ giúp nhạc phụ thăm hỏi ngục Đại Lý Tự, Thẩm Nhiễm, chỉ cần nhạc phụ giữ chặt miệng, ta sẽ không cưới Hà Uyển Như, cũng sẽ không làm khó tỳ nữ của nàng.
Thế nào? Ta muốn nàng vào Đại Lý Tự gặp mặt nhạc phụ.”
Lý Đệ chính là kẻ như thế, chỉ cần ngươi lộ bí mật của mình trước mặt hắn.
Vậy ác mộng kia sẽ tiếp nối không ngừng.
Thẩm Nhiễm đứng dậy đi về phía hắn, “Ngươi có cưới Hà Uyển Như hay không có quan hệ gì với ta đâu? Lý Đệ, nếu ngươi dám tổn thương tỳ nữ của ta, ta liền khiến Hà gia nữ chết trước mặt mẫu thân ngươi!”
“Ta vốn cho rằng ngươi gió chiều này xoay chiều ấy, nay gió thổi ngược lại, ngươi cũng nên xoay đầu mới phải.
Trước mắt, ngươi uy hϊế͙p͙ ta, còn không bằng khẩn cầu ta đi tới chỗ Thái Tử điện hạ cầu cho ngươi cái tình đâu.”
Lý Đệ thẹn quá hoá giận, móc ra một chiếc chủy thủ kề trên cổ Thanh Lệ, nói: “Tới, nói cho ta hai ngày trước chủ tử nhà ngươi đã đi đâu? Có phải đi gặp Thẩm Chân hay không?”
Thanh Lệ sợ tới mức hai chân phát run, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Nô tỳ không biết, nô tỳ chỉ theo phu nhân đi chọn mua hàng hóa.”
Đều lúc này Lý Đệ tự nhiên sẽ không tin tưởng lời nói của Thanh Lệ, hắn đối với Thanh Lệ chỉ cần một đao đi xuống.
Nước mắt Thanh Lệ không ngừng rơi, thấp giọng nói: “Nô tỳ thật sự không biết.”
Đôi con ngươi xinh đẹp của Thẩm Nhiễm trơn to trừng hắn.
Lý Đệ không có ý định dừng tay.
“Dừng tay.” Thẩm Nhiễm nhìn hắn nói: “Được, ta nói cho ngươi, ngày ấy ta đi Kinh Triệu phủ, cùng Lục đại nhân nói chuyện của ngươi và Hà Uyển Như, bởi vì ta muốn cùng ngươi hòa li......”
Lý Đệ đôi mắt nhíu lại, “Lục đại nhân? Thế tử gia phủ Trấn Quốc công?”
Thẩm Nhiễm kéo Thanh Lệ qua, “Đúng vậy, Lý đại nhân nếu như không tin có thể đi hỏi.”.