Sáng sớm hôm sau, Lục Yến và Bạch Đạo Niên cùng tới Đông Cung.
Trong điện, lò đồng khắc hình mặt thú toả ra từng đợt sương khói, lượn lờ trong không khí, nơi đây đốt rất nhiều địa long, nhiệt độ không khí phảng phất giống như mùa hạ.
Thái Tử ngồi trên giường, trên người là một bộ áo lụa gấm màu trắng thêu hoa văn tuyến long bằng vàng, tóc tai gọn gàng, dáng vẻ bất phàm.
Dung mạo Thái Tử giống mẫu thân, tư dung đơn luận(*), so với mấy vị hoàng tử khác còn tuấn mỹ hơn vài phần, chỉ là bị bệnh quấn thân lâu ngày, giữa mày hiện vẻ tiều tụy.
*Chắc là đặc biệt đẹp, có nét đẹp khác biệt.
Mấy kẻ là vương hầu tương tướng chẳng lẽ sinh ra đều đã cao quý sẵn rồi sao, thế cho nên khí thế thiên gia cũng sẽ không bởi vì ốm yếu mà thiệt hại nửa phần.
Thái Tử mới hỏi một câu, Bạch Đạo Niên đã run rẩy quỳ gối trên mặt đất.
Bạch Đạo Niên sao có thể nghĩ đến, huynh trưởng trong miệng Lục đại nhân nói, lại là Thái Tử đương triều Đại Tấn.
“Cô(*) còn có bao nhiêu thời gian?” Thái Tử lại hỏi một lần.
(*) Tiếng tự xưng
Lục Yến nhíu mày nói: “Thái Tử điện hạ.”
Thái Tử dùng một chiếc khăn che miệng lại, cả người run rẩy, phát ra thanh âm kịch liệt ho khan, sau đó nói: “Thời Nghiên, Cô muốn nghe lời nói thật.”
Thái Tử dừng một chút, lại lần nữa nhìn về phía Bạch Đạo Niên: “Bạch đại phu không cần cố kỵ, cứ nói đừng ngại.”
Bạch Đạo Niên bắt mạch cho Thái Tử xong, nói không khϊế͙p͙ sợ là không có khả năng, loại mạch tượng này là điển hình ngoại dương nội hư, mặt ngoài nhìn vẫn còn ổn, kỳ thật thân thể đã sớm bị đào rỗng.
“Có thể cho thảo dân xem qua phương thuốc ngày thường Thái Tử dùng không?” Bạch Đạo Niên nói.
Thái Tử liếc mắt nhìn Hoàng Môn một cái, nói: “Đi lấy ký lục phương thuốc một năm của Cô tới đây, đưa cho Bạch đại phu.”
Giây lát, Hoàng Môn cầm theo một quyển tập hợp đơn thuốc quay lại.
Bạch Đạo Niên tinh tế lật xem danh sách thuốc Thái Tử dùng gần một năm.
Mới đầu nhìn liếc qua đơn cũ thì thấy bán hạ, thiên nam tinh, tạo anh, bối mẫu Tứ Xuyên, trúc như.....!Phần lớn đều là các loại thuốc tiêu đàm khỏi ho suyễn, nhưng tới ba tháng trước, theo tình trạng bệnh tình tăng lên, lượng thuốc này cũng thêm vào một số loại khác với năm trước, ca-lô-men, ɖâʍ dương hoắc, tứ quý thanh, ngư tinh thảo, đông trùng hạ thảo......!
Tựa như đem hết dược liệu trân quý trên thế gian đều mang tới Đông Cung, bỏ qua dược vật chi gian tương khắc, ví dụ như lấy ɖâʍ dương hoắc tới nói, loại dược tráng dương bổ khí này, tuyệt đối không thể dùng chung với bành phấn hoa, dùng nhiều sẽ bị phản tác dụng.
Bạch Đạo Niên chau mày, giữa trán ra đầy mồ hôi, nói chuyện bệnh tình với trữ quân một quốc gia, thật sự là nói dễ hơn làm.
Lục Yến thấp giọng nói: “Chẳng lẽ phương thuốc xảy ra vấn đề?”
“Phương thuốc này mặt ngoài thì không có gì không ổn, chỉ là trong đó hai vị thuốc có dấu hiệu tương khắc, tuyệt đối không thể dùng chung......” Hắn suy nghĩ một lát, rối rắm nói: “Nếu điện hạ cứ tiếp tục dùng phương thuốc này chỉ sợ thời gian không còn nhiều......”
Thời gian không còn nhiều.
Lời như vậy, ai dám nói ở Đông Cung?
Nghe xong bốn chữ này, đừng nói là nội thị bên người Thái Tử không đứng thẳng được, ngay cả sắc mặt Lục Yến cũng biến đổi theo.
Lục Yến nói: “Bạch đại phu đã nhìn ra nơi nào có vấn đề, không biết có nắm chắc thử một lần hay không?”
Bạch Đạo Niên thành thật nói: “Bệnh của điện hạ không chỉ là phong hàn bình thường, thảo dân không dám nói hai chữ nắm chắc, chỉ dám nói tận lực thử một lần.”
Thái Tử nói: “Bất luận kết quả như thế nào, Cô đều sẽ không trách tội ngươi.”
Bạch Đạo Niên lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: “Thảo dân còn có một câu muốn nói cùng Thái Tử điện hạ.”
Thái Tử gật đầu, “Ngươi cứ nói.”
Bạch Đạo Niên nói: “Thảo dân làm nghề y nhiều năm, gặp qua rất nhiều tạp chứng đa dạng khó chữa, có người nhìn thân thể cường tráng, lại đột phát tim đập nhanh mà sớm ly thế, có người bị bệnh quấn thân, lại sống lâu trăm tuổi.
Hai năm trước, thảo dân còn từng gặp qua một người bị bệnh lao không trị mà khỏi......”
Nghe đến đây, tự đáy lòng Thái Tử cười một chút, “Chuyện này đúng là lần đầu Cô nghe nói.”
“Thảo dân nói những câu này đều là sự thật, tuyệt không có nửa lời giả dối.”
“Tốt, Cô đã biết.” Thái Tử nói.
******
Bạch Đạo Niên đi rồi, Thái Tử kêu Lục Yến ở lại dùng cơm trưa, dừng đũa, giống như có chuyện trịnh trọng muốn nói: “Thời Nghiên, Cô muốn nhờ ngươi tra hành tung của hai người.”
“Điện hạ mời nói.” Lục Yến nói.
“Cô muốn tìm tam cô nương Thẩm gia, cùng tiểu công tử.”
*****
Từ lúc Lục Yến rời Đông Cung, tâm sự vẫn luôn nặng nề.
Thành Tây Cừ sụp đổ, Vân Dương hầu không làm tròn trách nhiệm bị tội liên lụy, Thái Tử giúp Vân Dương hầu cầu tình, lập tức chọc thánh nhân giận dữ, bị cấm túc ở Đông Cung suốt ba tháng......!Nhưng mà trước mắt thánh nhân muốn nâng đỡ Thái Tử, điều thứ nhất Thái Tử muốn làm thế nhưng là tìm kiếm Thẩm Chân.
Nhưng người giúp Thẩm Chân ẩn nấp chính là hắn, như vậy bắt hắn phải tìm thế nào?
Lục Yến bực bội mà xoa huyệt Thái Dương, kéo một thân mỏi mệt trở về Kinh Triệu phủ.
Tôn Húc đoan chính bưng một chén nhỏ uống trà, nhìn thấy Lục Yến, lập tức tươi cười nói, “Lục đại nhân, đã lâu không thấy, vụ án ở Kinh Châu thuận lợi chứ?”
Bởi vì là ngầm điều tra, cho nên trong nội bộ cũng không ai biết được Lục Yến đi Dương Châu mà đều cho rằng hắn đi Kinh Châu.
Lục Yến gật đầu nói: “Cũng tương đối thuận lợi.”
Tư thương tham quân ở bên cạnh nói: “Lục đại nhân không ở đây, nên đã bỏ lỡ một sự kiện kinh người đó nha.”
Lục Yến gợi lên khóe miệng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Nói tới vị tư thương tham quân ở Kinh Triệu phủ này của bọn họ, không chỉ nói chuyện thích úp úp mở mở, hơn nữa biểu tình còn rất phong phú, Lục Yến thường xuyên cảm thấy để hắn nhậm chức ở Kinh Triệu phủ thực sự là nhân tài không được trọng dụng, nếu tới trà lâu làm thuyết thư(*), chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp Trường An.
(*) Người kể chuyện.
Tôn Húc uống một ngụm trà, cười nói: “Việc này, còn có quan hệ với Lục đại nhân ngài đấy.”
Lục Yến vừa xem lại các vụ án gần đây, vừa nói: “Phải không?”
Tôn Húc nói: “Tháng mười, vụ án đám người Vương Chiếu lừa bán nữ tử chưa xuất các, Lục đại nhân còn nhớ rõ chứ?”
Lục Yến kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ án này vẫn chưa kết thúc?” Lúc hắn rời kinh thành là mùa đông, trước mắt đã tháng ba rồi.
Tôn Húc đưa cho Lục Yến một tập hồ sơ vụ án, nói: “Sau khi chúng ta có được lệnh điều tra đã lập tức đi tới phủ Vương Chiếu tra, phủ họ Vương kia quả nhiên có mật đạo, chúng ta đi vào, lập tức phát hiện bên trong đều là thi thể nữ tử mất tích.
Khi nhìn thấy hiện trường vụ án kia, cho dù là người kiến thức rộng rãi như Chu ngỗ tác(*) cũng nhịn không được ói mửa.
Chỉ là chúng ta chậm một bước, lúc tới đó Vương Chiếu đã sớm chuồn chẳng thấy bóng dáng.”
(*) Giống như nghề bác sĩ pháp y.
Tôn Húc thấy tư thương tham quân bên cạnh nóng lòng muốn thử, liền nói: “Được rồi, ngươi tới nói đi.”
Ánh mắt tư thương tham quân sáng lên, đôi tay vỗ vào nhau một cái, lớn tiếng nói: “Vương Chiếu chạy, vị tỷ phu người Tiên Bi Tộc kia của hắn cũng chạy theo, bất quá lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, rốt cuộc vào một đêm nọ, dưới sự chỉ dẫn thần cơ diệu toán của Trịnh đại nhân ta cuối cùng cũng bắt được Vương Chiếu cùng đồng phạm của hắn.”
Lúc này, Trịnh kinh triệu vừa vặn đi ngang qua, thập phần xấu hổ ho khan một tiếng.
Tôn Húc cúi đầu cười nhẹ, không khỏi chửi thầm: Chu đại nhân này cái ót chắc chắn là dài hơn đôi mắt, bằng không sao Trịnh kinh triệu vừa xuất hiện, liền chuẩn xác mà vỗ mông ngựa?
Phải biết rằng, bọn họ có thể bắt được đám người Vương Chiếu, cũng không phải là chỉ dựa vào Trịnh đại nhân thần cơ diệu toán, mà còn dựa vào bức họa kia.
Lúc này, Trịnh kinh triệu chậm rãi nói: “Án này có thể phá, còn nhờ
Lục đại nhân tìm tới vị nữ họa sư kia.”
Nghe thấy mấy chữ nữ họa sư, tư thương tham quân không khỏi càng kích động, “Lục đại nhân, nếu lúc ấy ngài ở đây nhất định cũng sẽ kinh ngạc cảm thán! Tỷ phu của Vương Chiếu kia thật sự là người Tiên Bi! Bộ dạng hắn cùng người trong bức họa còn giống nhau như đúc, giống như vừa nhìn vừa vẽ lại vậy.”
Lục Yến sửng sốt, tuy rằng biết lời tư thương tham quân nói khẳng định sẽ khoa trương hơn, nhưng hắn cũng có thể tưởng tượng được.
Nàng họa đương nhiên là có điểm giống.
Rốt cuộc trong những hoạ sư mà hắn gặp qua, Thẩm Chân là người hoạ có linh tính nhất.
Tới lúc tan tầm ra về, Tôn Húc thấp giọng nói với Lục Yến: “Lần trước Lục đại nhân mang theo nữ họa sư kia, không biết là cô nương nhà ai?”
Lục Yến nhíu mày, “Tôn đại nhân có chuyện gì sao?”
Tôn Húc nói: “Trên tay ta đúng lúc đang có một vụ án, cũng cần vẽ chân dung, nếu như đại nhân......”
Bước chân Lục Yến dừng lại, khóe miệng cong lên một độ cong hiện ra ý cười giả dối, “Xin lỗi Tôn đại nhân, thân phận của nàng, ta thật sự không tiện nói ra, còn nguyên nhân vì sao, hẳn Tôn đại nhân cũng có thể đoán được.”
Tôn Húc hiểu rõ mà gật đầu, không khỏi nhỏ giọng tiếc nuối nói: “Ai, nữ tử là thuộc về chốn khuê các, đến ngay cả việc sở trường của bản thân cũng không thể tùy ý phát huy, đáng tiếc, thật sự đáng tiếc.”
Lên xe ngựa, hốc mắt Lục Yến trợn trừng.
Cũng không biết hôm nay là ngày gì, thế nhưng một người hai người đều muốn tìm nàng.
Dương Tông thấp giọng nói: “Chủ tử, hôm nay chúng ta về phủ Quốc công sao?”
Lục Yến hít sâu một hơi, “Không trở về.”
******
Lúc lên đèn, Lục Yến đẩy cửa Lan Nguyệt các ra, Thẩm Chân cũng không ở trong phòng.
“Nàng đâu?”
Mặc Nguyệt hiểu ý, vội nói: “Cô nương ở đông sương.”
Đông sương Trừng Uyển kỳ thật là hai gian, giữa phòng lấy bình phong bằng gỗ sưa chạm nổi hoa văn điểu thú khảm ngọc ngăn cách, bên trong kê sát mặt tường đều là kệ sách, chồng đầy các loại tạp ký cùng thi họa Lục Yến cất chứa, bên ngoài đặt một chiếc giường La Hán, trên tường phía đông còn treo một bức huyền hoạ “Cửu ngư đồ”.
Thẩm Chân đang ngồi trên giường La Hán đùa nghịch mấy bức hoạ cuộn tròn, ngọn đèn dầu chiếu lên mặt nàng, mấy bức bức hoạ còn chưa kịp cuộn lại rơi trên đầu gối, cả phòng đều là mùi mực, không khỏi khiến nàng nhiễm một phần hương khí.
Lục Yến tản bộ đi lên trước, trầm giọng nói: “Nàng ở đây làm gì vậy?”
Tiếng nói hắn trời sinh trầm thấp, mang theo một cỗ khí thế không giận tự uy, chẳng qua Thẩm Chân đã nghe thành thói quen, cũng không sợ hắn.
Nghe thấy tiếng, Thẩm Chân chậm rãi nhìn về phía Lục Yến, chỉ thấy bên ngoài hắn khoác áo khoác huyền sắc hoa văn thú điệp, bên trong mặc một kiện quan phục tím sẫm quen thuộc.
Xiêm y tối màu như vậy luôn mang lại cho hắn một vẻ quạnh quẽ lại bất cận nhân tình, nhưng nếu dung hoà với ánh mắt nhu hòa giờ phút này của hắn, tức khắc nhiều thêm một loại mị lực khó có thể miêu tả.
Thẩm Chân không thể không thừa nhận, hắn làm mệnh quan triều đình so với làm Vệ gia Vệ Hiện càng thêm mê người.
Hắn đi đến bên người nàng, tùy ý cầm lấy một bức họa, nhìn nhìn, nói: “Đây là nàng họa?” Trong đông sương phòng có những bức họa nào hắn phần lớn đều nhớ rõ, bức này mực còn chưa khô, nhất định là kiệt tác của nàng.
Thẩm Chân gật đầu, “Phải.”
Lục Yến chọn mi, hiếu kỳ nói: “Sao đột nhiên lại họa tranh sơn thủy?”
Gương mặt Thẩm Chân ửng đỏ, nàng túm nhẹ vạt áo hắn, ôn nhu nói: “Đại nhân còn nhớ rõ chuyện đã đáp ứng với ta không?”
Lục Yến cố ý nhăn mày nói: “Chuyện gì?”
Quả nhiên, trên mặt tiểu cô nương lộ ra thần sắc gấp gáp, “Đại nhân không phải đã đồng ý ngày 7 tháng ba cho ta đi Đại Hưng thiện tự sao?”
Lục Yến giữ chặt tay nhỏ của nàng, “À, nhớ ra rồi.”
Thẩm Chân tới gần một bước, nhấc chân, đến gần bên tai hắn, nói nhỏ: “Ta muốn bán bức họa này đi, sau đó đi tìm Viên Trầm đại sư giúp mẫu thân tụng kinh cầu phúc.”
Lời còn lại, nàng không nói, hắn cũng hiểu rõ.
Tổng kết lại chính là, hai ngày nay nàng vẫn luôn ở đông sương phòng âm âm thầm thầm, chìm chìm đắm đắm, là muốn tích cóp tiền nhang đèn sao?.