Ánh trăng chiếu ra hình bóng của mảnh ngói lát trên mái.
Trên bàn, ánh nến giúp chiếu sáng sổ sách liên tục bập bùng, gió thổi qua, trang giấy phát ra âm thanh sột soạt.
Thân ảnh nam nhân hướng về phía nàng mỗi lúc một gần.
"Thẩm Chân." Giọng nói trầm thấp áp lực, tựa như có cái gì sắp bùng nổ.
Thẩm Chân chợt dừng bút, lông mi khẽ run.
Nhấc mắt lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt u ám lại thâm thúy của hắn, cùng hầu kết liên tục lên xuống, khi nhanh khi chậm.
Thời điểm hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, phần lớn đều không cho phép cự tuyệt.
Không chờ nàng nghĩ tiếp, Lục Yến đã rút bút lông sói trong tay nàng ra, ném xuống đất, đem sổ sách khép lại, đặt ở một bên.
"Ngồi lên đây." Lục Yến đứng dậy, dùng ngón trỏ gõ mặt bàn.
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Chân nháy mắt đỏ bừng.
Một cỗ cảm giác bất lực lại tràn tới nữa.
Nàng không biết vì sao hắn vẫn luôn thích làm chuyện đó ở trên bàn nhưng cứ nghĩ đến mấy lần trước bị ma sát đến trầy da đầu gối, hai đùi cho dù thế nào cũng không nhấc lên nổi.
Thẩm Chân thật sự không thích cái tư thế này.
Lục Yến thấy nàng chậm chạp chưa động, cho rằng nàng ngượng ngùng, liền vòng tay ôm lấy thân thể nàng, cúi đầu cắn lên vành tai.
Khẽ cắn rồi day nhẹ, hơi thở nam nhân mang theo nhiệt khí cùng tiếng thở dốc gần như không thể nghe thấy, toàn bộ đều chui vào lỗ tai nàng.
Thân mình Thẩm Chân không khỏi run rẩy.
Nhưng một lúc lâu sau, ánh mắt nàng vẫn tiếp tục lảng tránh, hai cánh tay nhỏ chống lên ngực hắn, có vài phần ý tứ cự tuyệt.
Ánh mắt Lục Yến nhíu lại, duỗi tay vỗ nhẹ mông nàng, không có nguyệt sự.
Nàng không có tới kỳ kinh nguyệt......!
Thẩm Chân bị động tác tự nhiên của hắn làm cho gương mặt càng thêm đỏ thấu, dưới tình thế cấp bách, nàng đành phải xốc váy lên cho hắn thấy từng mảng xanh tím còn chưa biến mất trên đầu gối.
Một màu xanh tím nổi bật hẳn trên da thịt trắng nõn hồng hào, mặc cho ai nhìn đều phải cho rằng người kia ở trên người nàng làm ác, không biết một chút thế nào gọi là thương hương tiếc ngọc.
Có lẽ, Lục Yến cũng cảm thấy vết thương trước mắt quả thực quá mức thê thảm, bàn tay nắm thành quyền để lên môi ho nhẹ một tiếng.
Thời điểm đặt nàng lại trên giường, khó có được lúc Lục Yến tự xét lại một chút.
Không thể làm nàng lại dùng sức ở đầu gối.
Nhưng mà thay đổi tư thế, tình huống vẫn không khả quan bao nhiêu.
Hắn thích để đèn, mà nàng chỉ thích bóng tối, lúc trước gần gũi vẫn còn tốt, ít nhất nàng không nhìn thấy ánh mắt trào phúng của hắn.
Mắt không thấy, nàng liền có thể để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Nhưng một khi bốn mắt nhìn nhau, trái tim nàng như căng tới cổ họng.
Lúc tỉnh dậy, nàng thấy bản thân giống như khúc gỗ bấp bênh trên mặt nước, trôi nổi vô định giữa biển rộng vô biên vô hạn......!
Cây trâm duy nhất trên tóc cuối cùng cũng "Đinh" một tiếng, rơi xuống mặt đất, 3000 sợi tóc đen xoã ra tán loạn.
Cũng là một loại mỹ cảm lúc chật vật.
Mười ngón nàng âm thầm dùng sức, gắt gao bám chặt hoa văn ở mép giường, đầu ngón tay đều trở nên trắng bệch.
Lục Yến cúi đầu nhìn nàng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn rất khó tin tưởng, một gương mặt không dính khói lửa phàm tục, thế nhưng sẽ sinh ra biểu cảm liêu nhân như vậy.
Thật sự là chí thuần tắc dục*.
*Thuần khiết tới vô cùng cũng sắc dục tới cực điểm.
Thẩm Chân bị hắn bức cho suýt nữa phải khóc, nói năng lộn xộn: "Đại nhân, đừng nhìn, đừng nhìn."
Cố tình Lục Yến người này tâm địa rất xấu xa.
Nàng càng kháng cự, hắn càng nhìn chằm chằm đôi mắt nàng.
Cho dù nàng muôn vàn kiều diễm, vạn loại quyến rũ, cũng không thắng nổi lang tâm* như sắt, lặp lại gây nhiễu.
* Tâm lang quân
Mãi cho đến khi bức nàng phải rơi nước mắt, hắn mới hôn nhẹ lên mí mắt vẫn còn vương lệ.
Ánh trăng mông lung, mờ ảo, đến lúc nam nhân rên một tiếng phóng thích tất cả, đôi tay nhỏ của nàng mới buông lỏng.
Cũng không biết là do thói ở sạch phát tác, hay là thiện tâm phát tác, Lục Yến nhìn Thẩm Chân nằm xoài trên trên giường không động đậy, thế nhưng tự mình ôm nàng đi tịnh thất, giúp nàng thu thập một phen.
Bóng đêm bao trùm.
Thẩm Chân lúc này thật sự khó đi vào giấc ngủ.
Nàng nhìn chằm chằm xà nhà, không hề đụng đậy.
Một đôi mắt tuyệt mỹ như vậy ở trong đêm tối không người nhìn thấy lại nhiễm một tia thê ai*.
* Đau xót, bi ai.
Một lúc lâu sau, nàng nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên bóng lưng hơi thở đều đặn nằm bên ngoài đang được ánh trăng vuốt ve, xoa dịu.
******
Triệu gia, phủ thứ sử Dương Châu.
Rèm che gắn một bên được kéo ra trong yên lặng, một tia nắng sớm theo kẽ hở cửa sổ chiếu vào phòng.
Một tỳ nữ tên gọi Cửu Chi đứng giữa nội thất, chậm rãi nói: "Phu nhân, đại nãi nãi phái người tới truyền lời, người Vệ gia quả thực lại đi Cao phủ."
Triệu phu nhân thu liễm ý cười trên mặt, duỗi tay nhấc tách trà nóng trước mặt lên, nói với Cửu Chi: " Trước đó chuyện ta kêu ngươi đi tra, tìm hiểu xong rồi sao?"
"Theo người kia thám thính được, Vệ gia ở Kinh Châu xác thực có một nhi tử, danh gọi Vệ Hiện.
Năm nay hai mươi bốn tuổi, đã thành gia, cưới nữ nhi của huyện nha Kinh Châu, dưới trướng đã có một trai một gái." Cửu Chi dừng một chút, lại nói: "Phu nhân, Vệ gia so với chúng ta tưởng còn muốn phức tạp hơn."
"Như thế nào?"
"Vệ gia ở Kinh Châu rất có địa vị, bọn họ không chỉ buôn bán vải vóc, trong tay còn có muối dẫn."
Lông mày đại phu nhân khẽ nhíu lại, "Nếu đã có cả muối dẫn, hắn còn tới Dương Châu làm gì?" Ở trong mắt nàng, mấy cuộn vải nào so được với lợi nhuận mà buôn bán muối mang lại đây?
"Dã tâm của Vệ gia thực sự không nhỏ, rất có tư thế như phải kiếm hết tiền của thiên hạ, Vệ Hiện tới Dương Châu, còn nhị thiếu gia Vệ gia Vệ Kỳ* đi Lạc Dương."
*Mình nghĩ cái này có thể là huynh đệ con trai của thúc bá trong nhà vậy, không phải huynh đệ ruột.
Triệu phu nhân nói: "Nói như vậy, hắn thật đúng là tới Dương Châu tìm đường làm ăn?"
Cửu Chi nói: "Trước mắt xem ra đúng là như thế."
Triệu phu nhân bỗng nhiên "xuy" một tiếng, nói với tiểu nha đầu đang đấm chân, "Ngươi nhẹ chút cho ta." Tiện đà lại nói: "Ta nghe nói, Vệ gia công tử kia, bên người còn mang theo một thϊế͙p͙ thất hết sức xinh đẹp?"
"Dạ, nô tỳ nghe Trang Nguyệt nói Vệ công tử đối xử với thϊế͙p͙ thất quả thực là đau tới tâm can, chỉ nói đến việc mua trang sức cho nàng đã tiêu tốn mất mấy trăm lượng."
Vừa nghe lời này, Triệu phu nhân cười cảm thán, "Cuối cùng hoá ra lại là một tên si tình?"
Cửu Chi cung kính đứng ở một bên, chưa dám tùy ý phụ họa.
Nửa ngày qua đi, ngón tay Triệu phu nhân đan xen đặt trên đầu gối, nói: "Trước tiên, ngươi phái người đi Lộ Viên nhìn chằm chằm, sau đó quay về Cao gia nói một tiếng cùng ca ca, tẩu tẩu, mọi chuyện kế tiếp đều không cần bọn họ phải nhọc lòng."
"Dạ."
Lúc chạng vạng, Triệu Xung trở về phủ.
Triệu Xung không so được với hậu duệ quý tộc như Lục Yến, có thể bò đến vị trí này, hắn ước chừng đã dùng hết hơn phân nửa tuổi thọ cuộc đời.
Năm nay hắn đã 40, nếp nhăn chồng chất, nhưng khí thế quanh thân lại bởi vì quan phục trên người mà trở nên tôn quý rất nhiều.
Vào trong phòng, hắn một bên nghe phu nhân nhà mình nói, một bên chà xát tay trước bếp lò, nói "Phu nhân cho rằng người Vệ gia kia có thể tin sao?"
Triệu phu nhân suy nghĩ một lát, nói: "Thịt đã đưa tới tận cửa không có đạo lý chỉ để trong miệng mà không ăn, không quan tâm hắn là Lưu gia, hay là Vệ gia, có thể tin hay không tin, chúng ta tự mình thử chẳng phải sẽ biết sao?"
Triệu Xung nói: "Rót cho ta chén nước."
Triệu phu nhân vội vàng đi đến bên bàn, đổ đầy một chén nước, đưa cho hắn nói: "Hai ngày trước phủ Tổng đốc có truyền lời tới, nói thành Tây Cừ kia ngân lượng giả thiết ban đầu không đủ, muốn chúng ta bổ sung thêm.
Lão gia, thứ thϊế͙p͙ nói thẳng, thành chưa xây tốt còn có nhà cao cửa rộng, vinh hoa phú quý chờ chúng ta, nhưng nếu sự mà không thành......"
Đôi mắt Triệu Xung nhíu lại, trực tiếp ngắt lời nàng nói, "Được rồi, để sau đi, chuyện này nàng không cần nhắc lại nữa."
******
Buổi trưa hôm sau, Cao gia truyền lời tới, Dương Tông vội vã đi vào thư phòng, "Chủ tử, Cao gia bên kia truyền lời nói, nói chủ nhân nhà bọn họ muốn gặp chúng ta một lần, chỉ là......"
Lục Yến nói: "Mau nói."
"Bọn họ nói, muốn ngài mang theo Thẩm cô nương cùng đi."
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt Lục Yến liền đình chỉ, hắn xoay chuyển nhẫn bạch ngọc trên tay, nói, "Khi nào?"
"Đêm nay, Nhị Thập Tứ kiều Dương Châu."
Nhị Thập Tứ kiều Dương Châu chính là địa phương bán hoa nổi danh nhất toàn bộ Tấn triều, cho dù là Bình Khang phường ở Trường An, cũng vô pháp cùng nơi này so sánh.
Phàm là quan lại từng dừng lại ở Dương Châu, đều nói nơi này quả thực tiêu hồn, phảng phất như làm người ta gặp được cảnh Thương Trụ vương lấy lòng Tô Đát Kỷ khi rượu lâm thịt trì*.
Lục Yến lặp đi lặp lại nhìn bản đồ trong tay, ngón trỏ chống lên trán, hồi lâu mới nói: "Được."
Sau đó lại nói: "Kêu người của chúng ta ở phủ thứ sử mai phục thật kỹ, nếu thân phận bại lộ, lập tức bắt sống người cùng phu nhân hắn."
"Thuộc hạ đã rõ."
******
Vượt qua các toà lầu kéo dài ước chừng nửa dặm, chính là ngõ nhỏ sáng rực Nhị Thập Tứ kiều ở Dương Châu.
Canh ba giờ Dậu, Thẩm Chân đi theo Lục Yến xuống xe ngựa.
Đầu hẻm hẹp mà sáng rực, tiếp tục đi vào liền thấy đèn ban đêm được thắp lên soi rõ, sáng tỏ, trước mắt nhìn thấy chính là trăm căn phòng lớn.
Hơn một ngàn danh kỹ Dương Châu đều tụ tập ở nơi này.
Hơn một ngàn người.
Như vậy mới nói, càng là địa phương hủ bại, sinh ý lại càng tốt, không biết là bao nhiêu kẻ quan lại, quý nhân, yêu tha thiết các loại xướng ưu*, biểu diễn hoang ɖâʍ, thấp kém.
* Phường chèo, đào kép.
Mấy người xướng ưu này mỗi buổi tối đều dùng cao hương tắm gội, rửa mặt chải đầu trang điểm, sau đó đi ra đầu hẻm, đi tới đi lui chỗ quán rượu, quán trà, cùng thơ quán.
Chỉ cần có người đi qua, các nàng liền sẽ nghĩ mọi cách kéo người lên lầu.
Nếu nói Bình Khang phường còn chú ý tới cao nhã, chú ý tới tình thú, vậy hẻm nhỏ Nhị Thập Tứ kiều ở Dương Châu này chính là lấy da thịt liền kề làm chủ ý.
Mà Thẩm Chân có bao giờ gặp qua cảnh tượng như vậy?
Nàng đi theo phía sau Lục Yến, nội tâm kinh hoàng không thôi.
Triệu Xung chọn địa phương không ở tửu lầu, cũng không ở quán trà, mà là ở thuyền hoa.
Quan to hiển quý Dương Châu thường ở chỗ này tụ tập qua đêm, bốn phía xa hoa truỵ lạc, trên mặt nước thuyền gợn nhẹ, nhộn nhạo, xác thật càng có một chút dã thú*.
*Ý là tình thú, hoang dã.
Bọn họ đi thẳng về hướng đông, liền trông thấy một gã sai vặt bước nhanh tới trước mặt.
"Là Vệ công tử sao ạ?" Gã sai vặt nói.
Lục Yến gật đầu, "Tại hạ Vệ Hiện."
"Nô tài là tới chỉ đường cho Vệ công tử, thỉnh ngài đi bên này."
Thực mau, hắn liền mang theo Lục Yến cùng Thẩm Chân đi lên bên trên.
Đêm càng lúc càng tối, Lục Yến mang theo Thẩm Chân khom lưng tiến vào thuyền nhỏ.
Trong thuyền có một nam một nữ đang ngồi, một người chính là Triệu thứ sử.
Còn có một người, chính là danh kỹ số một của nơi này, cũng là hồng phấn tri kỷ của Triệu Xung -- Hoán Nương.
Lục Yến tiến vào thuyền hoa, Hoán Nương liền hờn dỗi một câu, "Triệu đại nhân như thế nào còn không chịu nói cho người ta biết tối nay còn có người khác nha?"
Lục Yến giả vờ làm một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, chắp tay nói: "Vệ mỗ gặp qua Triệu đại nhân." Thẩm Chân thì ở một bên thi lễ phụ nhân.
Triệu Xung đối với việc hắn thức thời rất vừa lòng, cười ha ha hai tiếng, nói: "Bản quan sớm đã nghe nói Vệ công tử tuấn tú lịch sự, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không sai."
"Đại nhân quá khen." Lục Yến nói.
Hắn vừa mở miệng, ngày cả Hoán Nương cả ngày đều bò trên người nam nhân đều nhịn không được nhìn nhiều một chút.
Triệu Xung duỗi tay ý bảo hắn ngồi.
Sau khi Lục Yến ngồi xuống, Thẩm Chân cũng theo sát sau đó.
Nàng vừa tháo mũ có rèm xuống, hai tròng mắt Triệu Xung liền rơi trên người nàng.
Thần sắc Triệu Xung sáng ngời, mày nhẹ chọn, phỏng chừng cũng không nghĩ tới kiều thϊế͙p͙ của Vệ Hiện, cư nhiên có thể đẹp đến như vậy.
Hắn bỗng nhiên lý giải được tại sao Vệ Hiện sẽ tiêu tốn mấy trăm lượng làm nàng vui vẻ.
Nữ tử thấy nữ tử, đầu tiên chính là xem dung mạo, Hoán Nương ở Dương Châu còn chưa gặp qua nữ tử so với nàng đẹp mắt hơn.
Nàng đánh giá Thẩm Chân hồi lâu, không khỏi cảm thán: Tiểu nương tử ngay cả son phấn cũng chưa thoa, sao có thể trắng tới vậy?
Rượu quá ba tuần, Hoán Nương đứng dậy trợ hứng, nàng ôm lên tỳ bà, xướng một khúc 《 vách tường ngọc lâu》.
Lục Yến cùng Triệu Xung một bên nghe tà* âm, một bên chén qua chén lại.
* Tà ɖâʍ
Xướng được một nửa, Hoán Nương đột nhiên cởi áo ngắn bên ngoài, lộ ra bả vai trắng bóng cùng người tìm vui, mặc người thưởng thức.
Thẩm Chân chưa hiểu việc đời, giống như đồ nhà quê, đối mặt với hình ảnh đánh sâu vào thị giác như thế hai cánh tay trắng nõn đều khẩn trương mà nắm chặt lấy nhau.
Trái lại là Lục Yến, hắn tỏ ra thập phần lão luyện, khóe mắt toát ra ý cười, cực kỳ giống như một công tử đã ngự vô số ca nữ.
Ba phần không kiềm chế được, ba phần đạm nhiên, ba phần phong lưu, còn có một phần dục niệm.
Hết thảy đều nắm chắc, gãi đúng chỗ ngứa.
Ở trong lòng Thẩm Chân, Lục Yến tuổi còn trẻ mà có thể làm đến chức thiếu doãn ở Kinh Triệu phủ phần lớn là bởi vì hắn có thân phận Thế tử gia của phủ Quốc công.
Nhưng đến hôm nay, nàng nhìn hắn thuần thục dùng khẩu âm Kinh Châu cùng Triệu Xung trò chuyện trời nam biển bắc, mới phát hiện, hắn có rất nhiều chỗ hơn người.
Hắn giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, cho dù ai cũng nhìn không ra hắn sinh ở Trường An, lớn lên ở Trường An.
Nãy giờ, Triệu thứ sử vẫn luôn cố ý nhắc tới Kinh Châu.
Nhưng bất luận là chuyện gì, Lục Yến đều có thể tiếp được, chuyện phong nguyệt này càng không phải nói.
Ngẫu nhiên còn nói vài câu phong lưu, thô tục, chọc cho Triệu Xung vui vẻ như gặp được tri kỷ, nâng chén liền uống.
Không thể không nói, đôi khi nam nhân chính là như vậy, ngươi xem ta, ta xem ngươi, ánh mắt một đôi, chỉ cần nhìn ra đối phương cùng bản thân tâm địa gian giảo sảo như nhau, quan hệ lập tức được đẩy gần một bước.
Hoán Nương xướng xong một khúc, Triệu thứ sử cho nàng một ánh mắt.
Hoán Nương vội lấy một vò rượu từ chiếc hộp được sở chế từ gỗ hoa cúc lê ra.
Nàng giơ tay rót cho Lục Yến đầy một chén rượu, ôn nhu nói: "Đều nói Dương Châu vân dịch lại như tô*, Dương Châu chúng ta có tiếng tăm vang dội nhất chính là rượu vân dịch, công tử nếm thử chứ?"
Lục Yến hoàn hảo uống một hơi cạn sạch.
Từ trước đến nay quan to hiển quý làm việc đều muốn nói trên bàn rượu, bởi tích thủy bất lậu*, nhất cử nhất động của mọi người đều rơi vào cặp mắt đa mưu túc trí của hắn.
* Rượu vào tất ra, dễ để lộ chân tướng, bản tính.
Chỉ có tiếp nhận chén rượu, không cần nghĩ ngợi mà nuốt xuống, mới có thể làm hắn buông lỏng cảnh giác.
Lục Yến qua được cửa ải này, Triệu Xung lại nói: "Ta vì khảo công danh, gian khổ học tập, đọc sách mười năm, mẫu thân vì muốn cho ta một phần quà nhập học, trời chưa sáng đã đi chợ trên bán gạo.
Ta cũng không tin câu nói kia, chẳng lẽ vương hầu, quan tước sinh ra đều cao quý sẵn sao?.
Vì thế liều mạng bò mười bảy năm.
Hiện giờ quay đầu nhìn lại, cũng biết bản thân không hề đi sai." Lời nói như vậy không khác gì đang thử người.
Lục Yến cười nói: "Nhân sinh khổ đoản, khổ là cả đời, phú cũng là cả đời, theo Vệ mỗ đoán, lấy trí tuệ của đại nhân, kế hoạch lớn hẳn sẽ không chỉ dừng ở đây."
Lời này của Lục Yến xem như đã chạm đến tiếng lòng của Triệu Xung, không khỏi làm lông mày, khoé mắt hắn đều mang theo ý cười.
Trong mắt chứa đầy dã tâm, âm thầm tán thưởng, sau đó không nhanh không chậm nói với Lục Yến: "Vệ huynh hẳn là nên tới Dương Châu từ sớm."
Thẩm Chân cứ tưởng rằng lúc này Triệu thứ sử vốn cũng nên buông lỏng cảnh giác, lại không nghĩ rằng, ánh mắt hắn cư nhiên lại nhìn về phía nàng.
Bởi vì biết Thẩm Chân không phải thê tử chân chính của Lục Yến cho nên lời nói Triệu Xung cũng không quá khách khí.
Rốt cuộc trong vòng quyền quý, việc đem thϊế͙p͙ thất trao đổi cho nhau tìm niềm vui chỗ nào cũng có.
"Tần cô nương là người kinh thành sao?" Triệu Xung ngữ khí chậm rãi nói.
Thẩm Chân gật đầu, "Hồi bẩm đại nhân, thϊế͙p͙ từ nhỏ ở kinh thành lớn lên."
Triệu Xung như có như không "Ân" một tiếng, sau đó cười nói: "Vẫn là kinh thành địa linh nhân kiệt, ngay cả cô nương trổ mã đều so với nơi khác thủy linh hơn không biết bao nhiêu."
Lời khen như vậy tiếp cũng khó, không tiếp cũng khó.
Rốt cuộc ý tứ sâu xa bên trong lời này không chắc chỉ là một tầng.
Đúng lúc này, Hoán Nương chọc nhẹ khuỷu tay Thẩm Chân, vội vàng nói: "Triệu đại nhân hiếm khi khen ai, Tần cô nương còn không nhanh tới kính đại nhân một ly?" Nói xong, Hoán Nương xoay người cầm lấy một bầu rượu trong góc, giúp Thẩm Chân rót đầy một ly.
Động tác nhỏ của Hoán Nương đều dừng trong mắt Thẩm Chân, mới vừa rồi, nàng rõ ràng mở nắp lọ thuốc.
Đây là xuân dược đấy!
Đôi mắt Thẩm Chân đều trợn tròn.
Hoán Nương có thể ngang nhiên bức nàng uống rượu như vậy, hẳn đều là do Triệu thứ sử bày mưu tính kế từ trước.
Do đó, nàng không muốn uống, cũng phải uống.
Thẩm Chân tiếp nhận, ngửa đầu uống cạn.
Nàng từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ ở thời điểm ăn tết mới được nhấp một ngụm rượu trái cây nếm thử, rượu trắng này mạnh như thế, nàng thật sự không chống lại được.
Một ly xuống bụng, mặt đều hồng thấu.
Thẩm Chân ngây ngây ngô ngô như trái cây mới chín, với kinh nghiệm phong nguyệt Triệu Xung, chính là đồ nhắm rượu tốt nhất.
Khóe miệng hắn ngậm một mạt ý cười, lại kêu Hoán Nương giúp Thẩm Chân rót đầy một ly.
Thẩm Chân lúc này mới minh bạch, Triệu thứ sử vì sao sẽ điểm danh bắt nàng tới.
Hoá ra là muốn chuốc say nàng.
Chỉ cần nàng nói sai một câu, chính là hoạ ngập đầu.
Tuy rằng đại nhân đã nói với nàng chịu không nổi liền nắm chặt lòng bàn tay hắn nhưng nàng thật sự không nghĩ sẽ kéo chân sau của hắn.
Thân phận bọn họ một khi bị bại lộ, liền phải nhanh chóng rời khỏi Dương Châu, như thế, không biết khi nào nàng mới được gặp lại Hoằng Nhi cùng ma ma.
Thẩm Chân suy nghĩ một lát, đành phải giả vờ làm vỡ cái đĩa.
Sau đó ngay lập tức nhào cả người lên nhặt lấy mảnh vỡ.
Ở một góc độ không ai nhìn thấy, Thẩm Chân dùng mảnh nhỏ rạch lên cánh tay, chờ cho vết thương chảy máu, lấy cái này để bảo trì thanh tỉnh.
Triệu Xung thấy nàng đã ngấm men say, mở miệng nói: "Tần cô nương ở chỗ nào ở kinh thành?"
Thẩm Chân nói: "Thϊế͙p͙ sinh ra ở huyện Vạn Niên, từ nhỏ không cha không mẹ, được bà nuôi lớn."
Đôi mắt Triệu Xung nhíu lại, lại nói: "Hoá ra là một tiểu cô nương đáng thương, vậy bà của ngươi bây giờ ở đâu?"
Thẩm Chân gật đầu nói: "Bà của tiểu nữ đã qua đời, sau đó ta liền bị huynh tẩu đuổi ra khỏi Tần gia, thời điểm trôi giạt khắp nơi may mắn được Vệ công tử ra tay tương trợ."
Triệu Xung quơ quơ chén rượu, cười cảm thán, "Anh hùng cứu mỹ nhân, quả thật là một giai thoại."
Nam nhân đối với nữ tử thân thế đáng thương phần lớn đều sẽ xảy ra cái loại tình tiết cứu giúp như vậy.
Nghe Thẩm Chân nói xong, hắn nắm chặt chén rượu trong tay, càng ngày càng mạnh.
Thời gian từng chút trôi đi, trong thuyền nhỏ ánh nến chợt tắt, Triệu Xung nhìn Thẩm Chân thân mình lung lay như sắp đổ, một cổ nóng bừng như sóng triều chợt dâng lên.
Hắn nghĩ, tiểu mỹ nhân kiều kiều, mềm mại lại dễ say như vậy, nhất định cũng là một phen tư vị khác lạ.
Nhưng hắn trực tiếp đoạt người yêu thích của người ta cũng không tốt, liền thay đổi một phương thức khác, "Vệ công tử cảm thấy Hoán Nương thế nào?"
Lục Yến nghe vậy buông chén rượu, cong môi nói: "Tự nhiên là hoa nhường nguyệt thẹn."
Hoán Nương vừa nghe, nỗi xót xa trong lòng vơi đi chút ít, không những vậy còn nảy ra vô số đóa bọt sóng.
Triệu Xung không ít lần để nàng đi bồi người khác, từ đại nhân Tổng đốc phủ, cho tới nha môn trong quan huyện.
Mỗi một lần, nàng đều không thể kháng cự, duy chỉ có lần này, nàng thật ra cam tâm tình nguyện.
Triệu Xung cười vài tiếng, thập phần hào phóng nói: "Vệ huynh nếu như thích, tối nay liền không ngại qua đêm tại thuyền hoa?"
Lục Yến tuy sắc mặt như thường, nhưng y theo thói ở sạch sẽ của hắn đoán chừng trong lòng đã sớm nghĩ ra cách ứng phó.
Nhớ lại lúc trước, ngay cả Thẩm Chân chỉ chạm vào hắn một chút, hắn đều phải dùng tay áo lau chùi.
Càng đừng nói cùng thanh lâu đầu bảng ở một chỗ qua đêm.
Hắn còn không đến mức vì quốc gia, hy sinh đến trình độ này.
Giây lát, Lục Yến gằn từng chữ: "Quân tử không đoạt người sở ái, ý tốt của đại nhân, Vệ mỗ tâm nhận."
Triệu Xung nghe ra ý tứ của hắn.
Hắn tuy rằng tiếc nuối, nhưng cũng không nghĩ ở thời điểm chưa hoàn toàn kết minh liền sinh ra mâu thuẫn, liền tỏ vẻ lý giải gật gật đầu.
Tiệc rượu kết thúc.
Trước khi đi, Triệu Xung vỗ bả vai Lục Yến, nói: "Ngày mai ta nghỉ, Vệ huynh nếu như không có việc gì, có thể tới phủ thứ sử ngồi chơi."
Lục Yến nói: "Vệ mỗ chắc chắn sẽ tự mình tới bái phỏng."
Triệu Xung đi rồi, Thẩm Chân đứng dậy liền lảo đảo như sắp ngã, Lục Yến liền chặn ngang ôm lấy nàng.
Lúc này mới phát hiện, trên góc áo nàng có vết máu.
Editor: Chương này dài gấp đôi chương bình thường luôn ạ!:>.