Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 143: Chu Thuật An X Thẩm Nhiễm 6

Edit: Đào Chi Yêu Yêu
Beta: Tui ngủ lúc 11h
Hồng trướng(*) đan xen, một phòng nến đỏ.
(*) Màn trướng.
Thanh Lệ nhìn khuôn mặt yêu kiều của cô nương nhà mình, không nhịn được đỏ hoe đôi mắt.
Thẩm Nhiễm ngẩng lên nhìn nàng, “Ngươi khóc cái gì?”


Thanh Khê biết ngày đại hỉ không nên khóc nên nắm chặt bàn tay, gắng nhịn xuống dòng nước mắt đang trực trào ra, nói: “Nô tỳ không có khóc.”
Thẩm Nhiễm giơ tay lau khoé mắt nàng, “Hôn sự này là ta đồng ý, không ai ép ta cả, mau lau nước mắt đi, đừng để lang quân nhìn thấy.”


“Nô tỳ chỉ là quá vui thôi.” Thanh Lệ xoa đôi mắt nói: “Cô nương nhất định không biết hiện tại người xinh đẹp tới mức nào đâu.”


Thẩm Nhiễm cười nói: “Được rồi, đừng khen ta. Chờ lát nữa chàng sẽ trở về từ bữa tiệc chiêu đãi, ngươi đi hâm nóng canh giải rượu rồi bưng lại đây trước đi.”
Thanh Lệ gật đầu nói: “Dạ, nô tỳ đi ngay ạ.”


Qua một lúc lâu, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân, Chu Thuật An đẩy cửa bước vào, trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, khóe miệng hiện lên nụ cười.
Thẩm Nhiễm cũng đang nhìn hắn.


Tuy nàng không có cảm giác khẩn trương như lần đầu thành hôn nhưng khi trước mắt xuất hiện nam nhân mặc hôn phục đỏ đậm chầm chậm bước đến gần nàng, trái tim vẫn không kìm chế được nhảy theo từng tiếng bước chân.
Chu Thuật An ngồi xuống cạnh nàng, giữ chặt tay nàng nói: “Phu nhân.”


Trên người hắn toàn là mùi rượu, Thẩm Nhiễm nhăn mày nói: “Canh giải rượu thϊế͙p͙ kêu người chuẩn bị cho chàng vẫn chưa xong, hay là chàng đi tịnh phòng tắm rửa trước?”
Chu Thuật An gật đầu, buông tay nàng, rất biết nghe lời mà đứng dậy đi tịnh phòng.


Nếu nhìn cẩn thận, khi hắn bước đi chân có chút nặng nhẹ không đồng nhất. Người này hơi say rồi.
Chu Thuật An rời đi không lâu, Thanh Lệ bưng canh giải rượu đi đến, nhỏ giọng nói: “Lang quân đã trở lại rồi ạ?”
Thẩm Nhiễm nghiêng đầu tháo khuyên tai, nói: “Đã trở lại, đang ở tịnh phòng.”


Thanh Lệ quay đầu nhìn thoáng qua, nói: “Vậy nô tỳ lui xuống trước.”
Chu Thuật An nhanh chóng trở lại.
Tắm gội xong, đôi mắt hắn cũng đã khôi phục vài phần thanh minh.
Thẩm Nhiễm bưng chén canh giải rượu đưa cho hắn, “Đã thổi nguội rồi, chàng mau uống đi. Ngày mai tỉnh dậy sẽ không đau đầu.”


Chu Thuật An cầm lấy.
Nam nhân nâng chén ngọc, mới đứa chén dán lên môi lại đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng, câu khóe miệng nói: “Lúc này chắc chỉ là canh giải rượu thôi nhỉ?”
Thẩm Nhiễm đọc hiểu tia trêu chọc nơi khoé miệng hắn.


Tuy nàng da mặt dày nhưng cũng không kiềm chế được mà đỏ mặt. Ngày xưa chính mình làm ra sự việc việc kia, nay như còn hiện trước mắt...
“Là canh ta tự mình nấu.”
“Vất vả cho nàng rồi.”
“Ngài còn không uống sẽ nguội đó.”
“Nàng rốt cuộc đã cho thứ gì vào trong canh?”


“Ta cho rằng đại nhân sẽ thích.”
“Thẩm Nhiễm, đưa giải dược cho ta!”
“Chu đại nhân, thuốc ở chỗ này.”
Thẩm Nhiễm hít một hơi thật sâu.
Khi đó nàng nào có biết người này trong tương lai sẽ trở thành phu quân của mình...
Chu Thuật An cười khẽ một tiếng, ngay sau đó uống một hơi cạn sạch.


Canh giải rượu xuống cổ họng, hầu kết lăn lộn, Thẩm Nhiễm nhận đưa tay nhận lấy chén ngọc trong tay hắn, nhưng lại tiếp hụt.
Chén ngọc “Đương” một tiếng rơi xuống mặt đất, lăn một vòng.
Đợi đến khi phản ứng lại, nàng đã bị đè trên chiếc giường đỏ rực.


Chu Thuật An hôn vừa tham lam lại khắc chế, ôn nhu lại làm càn, âm thanh ɭϊếʍƈ ʍút̼ khi cao khi thấp vang lên, nhiệt độ trong phòng chốc lát đã hừng hực như liệt hoả.


Thân thể nam nhân như núi cao đè lên dáng người nữ nhân tinh tế, mềm mại, động tác trên tay hắn cùng biểu tình cương trực công chính trên gương mặt hoàn toàn bất đồng.


Nến đỏ theo gió lay động, hắn khó nhịn mà cởi áo trong ra quăng xuống mặt đất, lộ ra lồng ngực kiên cố. Vai rộng, eo hẹp, nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà nói Chu Thuật An quả thật vẫn xứng với vị trí Trạng Nguyên lang.


Hắn vươn tay, có chút vụng về cởi bỏ từng kiện y phục của nàng. Thẩm Nhiễm giơ tay giúp hắn, ngay sau đó, tầng tầng tơ lụa không cánh mà bay, cảnh đẹp trước mắt làm hô hấp hắn cứng lại.


Ánh sáng mờ nhạt rơi lên khuôn mặt phiếm hồng mang lúm đồng tiền kiều mị, vòng eo non mềm trắng như tuyết mịn như ngọc đầy những dấu vết. Là dấu tay của hắn.
Hô hấp càng ngày càng nặng.
Hắn đưa ngón cái vuốt ve vai nàng, giọng nói khàn khàn: “Phu nhân.”


Thẩm Nhiễm ôm lấy vòng eo mạnh mẽ của nam nhân, ngẩng đầu hôn hầu kết hắn, bờ môi mềm mại ướt át làm cho lỗ chân lông khắp toàn thân hắn nháy mắt giãn ra.
Bờ môi mỏng hơi mím lại, ngẩng đầu, bụng căng chặt, không khí trong phòng bắt đầu nóng dần lên...


“Phu quân, chậm một chút.” Thẩm Nhiễm nhẹ giọng nói.
Nàng nhìn về phía hắn, trong mắt dường như chứa cả một hồ nước xuân.
Chu Thuật An hôn lên khoé mắt nàng, chợt bàn tay ấm áp tách nhẹ đôi tay đang nắm chặt của nàng ra.
Trong lúc đẩy mạnh co rút, màu nâu sậm và phấn nộn phân biệt rõ ràng.


Tiếng trống canh ba vang lên, ánh nến đã tắt, giọt mồ hôi như hạt đậu theo tấm lưng tinh tráng chảy chậm xuống dưới, tiếng rên trầm thấp, Thẩm Nhiễm cắn vai hắn.
Hắn ôm người vào trong lòng mình...
*****
Nắng sớm mờ mờ, ngoài phòng truyền tới tiếng chim ríu rít, Thẩm Nhiễm bỗng nhiên ngồi dậy, chớp mắt.


Chu Thuật An nheo mắt nhìn nàng, “Nàng sao thế?”
Thẩm Nhiễm kéo chăn lên che cảnh xuân trước ngực. Đây là ngày thứ hai sau khi thành hôn, theo đạo lý nên...
Chu Thuật An một phen kéo nàng nằm lại, “Tiếp tục ngủ đi, Chu phủ không ai cần nàng phụng dưỡng.”


Thẩm Nhiễm hoà hoãn một lúc lâu, ở trong đầu suy tư các lễ tiết sau khi thành hôn.
Chu Thuật An hạ cằm, tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói: “Hôm qua là ai nói với ta mệt mỏi? Không phải là nàng sao?”
Thẩm Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn, “Thϊế͙p͙ cảm thấy hình như thiếu điều gì đó.”


Chu Thuật An vỗ lưng nàng, nói: “Buổi chiều, buổi chiều chúng ta sẽ có việc để làm.”
Thẩm Nhiễm cào eo hắn một cái, nói: “Thϊế͙p͙ đang nói chính sự đấy!”


Chu Thuật An sửng sốt, bất đắc dĩ cười nói: “Trong phủ ta không có tỳ nữ, lại nghĩ đến những người nàng mang theo có thể không đủ dùng nên đã tìm ma ma buổi chiều chọn vài người mang tới. Phu nhân cảm thấy việc này có được tính là chính sự không?”


Trên cành cây ngoài phòng đôi chim đùa vui ầm ĩ.
Không khí trong phòng tản một mùi vị nhàn nhạt có chút xấu hổ.
Thẩm Nhiễm dứt khoát nhắm hai mắt lại.
Ngủ thôi. Lúc này rất thật thích hợp để ngủ.
*****


Hai người ngủ một giấc thật đẫy, khi tỉnh lại đã là chính ngọ, đồ ăn sáng để trên bàn cũng chưa hề đụng đến đã được dọn xuống, đổi thành cơm trưa.
Khi Thẩm Nhiễm mở mắt ra, Chu Thuật An đã mặc xong xiêm y, dựa theo tập tục, y phục là kiện có trường vạt đỏ sẫm.


“Sao không gọi thϊế͙p͙?” Thẩm Nhiễm ngồi dậy nói.
Chu Thuật An quay đầu lại trông nàng, “Nàng đang ngủ ngon giấc, gọi làm gì?”
Thẩm Nhiễm dừng một chút, chuyển sang chuyện khác, nói: “Ma ma đã tới chưa?”
Chu Thuật An nói: “Vẫn chưa tới, dậy thôi, chúng ta cùng dùng bữa nào.”
“Dạ.”


Trên bàn bày đầy món ăn, tôm xào Long Tĩnh, thịt viên dồi, đậu phụ cá chép bạc, măng khô ướp mật, còn có hai chén canh nóng.


Có câu nói lúc ăn, lúc ngủ không nói chuyện. Khi hai người dùng bữa không có ai mở miệng, đúng lúc này, Thanh Lệ gõ cửa đi vào, nhăn chặt mày nói: “Phu nhân, có người tới tìm ạ.”
Thẩm Nhiễm buông đũa nói: “Là ma ma tới sao?”
Thanh Lệ lắc đầu, muốn nói lại thôi.


Thấy vậy, trái tim Thẩm Nhiễm trầm xuống, nói: “Là ai?”
Thanh Lệ liếc mắt nhìn Chu Thuật An một cái, lại nhanh chóng cúi đầu. Nàng nghĩ tới lúc này chủ tử nhà mình hẳn nên hiểu rõ rồi.
Thẩm Nhiễm nói: “Ngươi nói thẳng đó là ai đi.” Nếu thật giống như nàng đoán, vậy cũng không cần giấu.


Đương nhiên, có muốn giấu cũng không giấu được, vị này chính là Đại Lý Tự Khanh thủ đoạn thông thiên.
Thanh Lệ hít sâu một hơi nói: “Là Văn thị và Hà gia nữ.”
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Nhiễm tối đi.


Thẩm Nhiễm đi đến sảnh ngoài, Vu quản gia khom người nói với Chu Thuật An: “Đại nhân, bên ngoài có hai người tới, nói là muốn tìm phu nhân. Lão nô mời bọn họ vào chờ nhưng bọn họ lại không chịu, cứ cố tình đứng ở bên ngoài, ngoài đó hiện tại có rất nhiều người.”


Chu Thuật An đặt tay lên eo Thẩm Nhiễm, “Không sao đâu, chúng ta đi xem.”
Cửa phủ mở ra, Văn thị nức nở nói: “Thẩm thị...... Không, xem trí nhớ của ta này, nên gọi là Chu phu nhân mới phải.”
Hà Uyển Như khom người nói: “Gặp qua Chu đại nhân, Chu phu nhân.”


Bốn phía vọng tới tiếng mọi người mồm năm miệng mười nghị luận.
“Ối chà, vị này chắc không phải là mẫu thân của vị Lý thị lang kia đấy chứ.”
“Đúng là bà ta!”
“Vậy...... Chu phu nhân không phải đã từng là con dâu nhà bọn họ sao? Một vị khác kia là ai?”


“Nghe nói ban đầu là thê tử của Lý Đệ, sau lại xuống làm thϊế͙p͙.”
Thẩm Nhiễm nhàn nhạt nói: “Nhị vị tới là muốn chúc mừng hay muốn gây chuyện?”
Hà Uyển Như nhìn Chu Thuật An ngẩn ra, lẩm bẩm nói: “Tự nhiên là tới chúc mừng.”


Dứt lời, Hà Uyển Như quỳ hướng về phía nàng, “Ta nghe nói chàng ở trong ngục bệnh nặng, còn có chút điên khùng, mong tỷ tỷ niệm tình phu thê ngày xưa mà cứu chàng một mạng đi.”
Một tiếng "tỷ tỷ" lại thêm một tiếng "tình cảm phu thê" quả thật khiến người ta ghê tởm.


Văn thị lệ rơi đầy mặt nói: “Nhiễm Nhiễm, trước kia đều là ta không tốt, dòng dõi Lý gia chúng ta không hiển hách, phu nhân chịu gả thấp nhà chúng ta vốn đã nên thắp hương cảm tạ chứ vạn lần không nên lấy thân phận bà mẫu ra áp bức ngài.” Văn thị vỗ ngực nói: “ Là ta, ta sai rồi, đều là ta sai cả, phu nhân cho ta xin lỗi, chỉ cầu xin ngài cho ta gặp mặt nhi tử của ta thôi.”


“Chuyện trước kia là Lý gia chúng ta có lỗi với ngài, Chu phu nhân, ta quỳ xuống cầu xin ngài.”


Thẩm Nhiễm biết rõ Văn thị ngay ngày thứ hai đại hôn của nàng đã chạy tới cửa, còn ở trước mắt bao người nói ra việc này, không phải là muốn bức nàng một điều nhịn chín điều lành mà nhả ra, cho bà ta gặp mặt Lý Đệ hay sao?


Thẩm Nhiễm có thể cùng Văn thị, Hà Uyển Như xé rách da mặt, nhưng Chu phu nhân thì không thể.
Thẩm Nhiễm tiến lên một bước, nâng Văn thị dậy nói: "Vào trong rồi nói.”


Văn thị xua tay: “Lão bà ta từng làm không ít chuyện hoang đường, nhưng không đến mức đạo lý này cũng không hiểu. Phủ đệ của quan viên há có thể để cho kẻ bình dân như ta tiến vào? Không được, không được, ta nói ở đây thôi.”


Thẩm Nhiễm thấp giọng nói, “Náo loạn trước cửa phủ đệ của quan viên, ta có thể báo phủ Kinh Triệu phủ đến bắt bà.”
Văn thị nói: “Ngươi......”
Văn thị và Hà Uyển Như đành phải tiến vào Chu phủ.
Vừa bước qua cửa lớn, Chu Thuật An đã mở miệng, “Muốn thăm tù?”


Văn thị gật đầu nói: “Dạ phải thưa đại nhân.”
“Hai vị hãy thong thả chốc lát, bản quan sẽ tìm người đưa các ngươi tới ngục Đại Lý Tự.” Chu Thuật An nói.
“Đại nhân nói thật sao?” Văn thị cao hứng nói.
“Đương nhiên.”


Chu Thuật An đặt tay lên vai Thẩm Nhiễm, “Nàng lại đây với ta.”
Văn thị nhìn Chu Thuật An và Thẩm Nhiễm thân mật không cầm được lòng thầm mắng một câu, “Hồ ly tinh.”


Hai người đi rồi, Hà Uyển Như bắt đầu khóc, “Mẫu thân, người nói xem vị đại nhân kia sẽ đưa chúng ta tới ngục Đại Lý Tự thật sao? Không phải là lừa chúng ta đấy chứ?”


Văn thị vỗ tay nàng ta nói: “Không đâu, con yên tâm đi, nàng ta mới vừa gả tới, nhất định không muốn thanh danh bị tổn hại. Hôm nay nếu nàng ta không đáp ứng, ngày mai chúng ta sẽ đem chuyện nàng ta không sinh được hài tử truyền ra ngoài, ta muốn nhìn thử xem liệu có nam nhân nào muốn một con gà không thể đẻ trứng hay không.”


Hà Uyển Như nói: “Mẫu thân anh minh.”
Bên kia, Thẩm Nhiễm và Chu Thuật An vào phòng.
Chu Thuật An xoay người, nói thẳng: “Lát nữa ta sẽ kêu Sở Nhất đưa bọn họ tới ngục Đại Lý Tự, một khoảng thời gian dài sau này nàng sẽ không phải nhìn thấy bọn họ nữa.”
“Ý của phu quân là...”


Chu Thuật An tiếp tục nói: “Lúc Lý gia bị xét phủ, Hứa tướng từng chính miệng giúp Văn thị cầu tình, nói bà ta tuổi tác đã cao, không nên chịu tội liên lụy nữa. Hiện tại xem ra chỉ là uổng phí.”
Thẩm Nhiễm nói: “Phu quân định gán cho bọn họ tội danh gì?”


Chu Thuật An nói: “Không cần ta ra tay, Hà gia vốn đã làm không ít chuyện.”
Thẩm Nhiễm trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Lại đem tới phiền toái cho chàng rồi.”
“Không tính là phiền toái.” Chu Thuật An chăm chú nhìn nàng, nói: “Dù sao vẫn là ta không từ thủ đoạn, đoạt lấy phu nhân của người ta.”


Thẩm Nhiễm hơi căng thẳng trong lòng.
“Ta đã nói với nàng rồi.” Chu Thuật An nói: “Từ nay về sau, ta sẽ chăm sóc cho nàng.”