Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 133: 133: Phiên Ngoại 6

Editor: Painkiller
Thời gian thoáng qua, đảo mắt đã vào thu.
Bụng tiểu cô nương dần dần phồng lên.
Thanh Khê đỡ nàng lên xe ngựa, nhẹ giọng nói: "Phu nhân người cẩn thận chút đi mà."


Thẩm Chân có lệ gật đầu, giơ tay vén màn lên, nói với xa phu: "Hồi Thẩm phủ, mau chút." Khi nói lời này, trong mắt tiểu cô nương tràn đầy vội vàng.
Lúc này, xe ngựa không chạy về hướng phường Bảo Ninh.


Sau đại hôn của Thẩm Chân, Thẩm Văn Kỳ nhân dịp núi sông khô cạn, thổ địa tuyết tan vội vàng chạy tới Dự Đông, hoàn thành công trình còn dang dở năm trước.


Đất mùa thu không thể so với đất xuan ẩm ướt mềm xốp, dùng đất mùa xuân đắp bờ, không chỉ có thể tiết kiệm được số bạc từ sáu phần tiền bạc, mà đê đập theo bốn mùa lưu chuyển, sẽ càng trở nên kiên cố.


Lập được công, giảm chi phí, Thành Nguyên đế đại hỉ nên ban cho Thẩm gia một tòa phủ đệ.
Phủ đệ tọa lạc ở đoạn đường tấc đất tấc vàng của Trường An —— phường Sùng Nghĩa.
Cách phủ Trấn Quốc công thật sự là muốn gần thế nào thì gần thế ấy.


Thẩm Chân nhấc váy xuống xe ngựa, một tay đỡ eo, tiến vào Thẩm phủ.
Xuyên qua cửa thuỳ hoa, đi về phía trước viện, mới đi đến trước cửa, đã thấy Thẩm Nhiễm ngồi trong đình hóng gió, trong tay cầm một ly trà lạnh.
"Đại tỷ."
Thẩm Nhiễm hoàn hồn, "Chân Nhi, sao muội đã trở lại rồi?"


Khóe miệng Thẩm Chân mang theo ý cười, ngồi xuống cạnh Thẩm Nhiễm, "Đại tỷ, muội đã nghe nói rồi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Thần sắc Thẩm Nhiễm cứng đờ.
Thầm nghĩ: Đến muội còn biết, vậy chắc chẳng còn ai không biết nữa.


Còn chuyện này rốt cuộc là như thế nào thì phải nói từ đầu nói lên.
Thẩm Văn Kỳ liên tiếp lập công lớn, Thẩm Chân gả cao vào phủ Trấn Quốc công, còn có thai, hai chữ Thẩm gia tự nhiên nước lên thì thuyền lên.


Nguyên Khánh năm thứ mười sáu, Thẩm gia tường đảo vạn người đẩy hiện giờ lại thành bánh trái thơm ngon.
Thánh thượng chân trước mới ban phủ đệ, sau lưng, một đám người quăng tám sào cũng không tới đều đã chọn xong lễ vật đưa đến Thẩm phủ.


Chỉ vậy thì cũng thôi, dù sao quan trường Trường An rắc rối khó gỡ, rất nhiều sự tình là thân bất do kỷ......!
Nhưng điều làm Thẩm Nhiễm chân chính trở tay không kịp chính là —— cư nhiên có người tới cửa cầu hôn.


Trưởng nữ của Thẩm gia tuy đã từng hoà li nhưng dung mạo, thân phận, tài hoa đều là nhất đẳng.
Dân phong triều Tấn mở rộng, hơn nữa nàng lại không có hài tử, nam nhân đến cầu thú có thể nói là nhiều không đếm xuể.


Hoặc là nói, từ ngày Thẩm Nhiễm và Lý gia bắt đầu mâu thuẫn, Trường An đã có không ít nam nhân đứng ngồi không yên.
Mấy ngày nay bà mối liên tục tới cửa.


Con thứ Hồng Phái nhà Ngự sử đại phu Hồng Thừa, còn có Hoài Tây bá chính thê qua đời ba năm vẫn chưa cưới thê đều vươn cành ô liu về phía Thẩm gia.
Thẩm Nhiễm xoa giữa mày, bất an nói: "Đừng nghe bên ngoài nói bậy, tỷ sẽ không gả lần hai đâu."


Trong lúc đang nói, Thanh Lệ từ nơi xa đi tới, khom người nói: "Tam phu nhân tới."
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Thẩm Chân, Thẩm Nhiễm đột biến.
Lúc này Trâu thị lại tới cửa là muốn làm gì?


Không phải đợi lâu lắm, một lát sau, Trâu thị mãn nhãn là ý cười đi tới, dừng lại, nói với Thẩm Chân: "Ai nha, hôm nay ta tới thật sự là trùng hợp, Chân Nhi cũng ở đây, sớm biết vậy ta đã dẫn theo Lộ muội muội của các con cùng tới rồi, dù sao trước kia quan hệ của các con rất tốt."


Khóe miệng Thẩm Chân mấp máy.
Khi nàng kéo Thẩm Hoằng đi tìm Trâu thị vay tiền, lời nói Trâu thị hãy còn vang bên tai nàng.


"Ai u, Chân Chân, con đừng có xem trọng Tam thúc của con quá! Ông ấy quả thực nhậm chức ở Hình Bộ nhưng chẳng có chút liên quan gì với Đại Lý Tự đâu! Cha con ở ngục Đại Lý Tự, chúng ta cũng là thương mà không giúp được được gì."


Thẩm Chân vừa đi, bà ta lại quay đầu nói với Thẩm Lộ: "Về sau con ít lui tới với nó thôi nghe chưa, mượn tiền thì không được cho đám nghèo mượn, nhớ rõ chưa! Mẹ cho nó mượn tiền vậy về sau con phải gả chồng thế nào! Chúng ta dựa vào ai mà ăn cơm! Cha con ở trên triều đình bị người chèn ép, nó có thể giúp được cái gì không?"


"Người muốn mặt, cây muốn vỏ, lại đến nữa thì chính là đồ không biết xấu."
Nghĩ tới đây, Thẩm Chân cũng không cho bà ta sắc mặt tốt.
Loại người như Trâu thị này, nếu dám tới, tự nhiên không sợ mặt lạnh, bà ta cúi đầu nhìn bụng Thẩm Chân, tay phủ lên trên, nói: "Được mấy tháng rồi?"


Thẩm Chân đẩy tay Trâu thị ra, "Tam thẩm hôm nay tới đây có chuyện gì không?"
Trâu thị vừa nghe ngữ khí lạnh lùng này, không khỏi chửi thầm trong lòng.
Đúng là gả cao có khác, đến ngữ khí nói chuyện cũng tự tin hơn không ít.
Bà ta cười nói: "Hôm nay ta tới là vì Nhiễm Nhiễm."


Khóe miệng Thẩm Nhiễm gợi lên một mạt tươi cười, "Vì ta?"
Trâu thị nói: "Đúng vậy, Nhiễm Nhiễm, chuyện Hoài Tây bá tới cửa cầu hôn, ta đã nghe nói rồi, không biết con suy nghĩ thế nào?"
Thẩm Nhiễm nói thẳng: "Ta không gả."


Trâu thị trợn tròn đôi mắt, "Không gả Nhiễm Nhiễm, đó chính là Hoài Tây bá! Con gả qua thì chính là bá phu nhân." Nói đến này, Trâu thị còn cảm thấy không đủ, lại nói: "Dưới gối Hoài Tây bá không con, con có biết trong kinh này có bao nhiêu tiểu nương tử chưa xuất giá muốn gả qua không?"


Chưa xuất giá, ba chữ này nhấn cực kỳ mạnh.
Dường như đang nói: Con nên nhìn lại thân phận chính mình xong rồi lại nói đến chuyện gả hay không gả nha.
Thẩm Nhiễm cười nói: "Vậy sao Tam thẩm không để Lộ muội muội gả qua đi?"


Trâu thị cười nói: "Ai u, Hoài Tây bá nếu có thể coi trọng Lộ nha đầu, Tam thẩm sợ là nằm mơ cũng phải cười tỉnh, tất nhiên sẽ sớm gả con bé qua đó hưởng phước.
Nhưng mà người Hoài Tây bá coi trọng lại là con, Lộ nha đầu không có cái phúc phận này."


Thẩm Nhiễm lại nói: "Hắn nhìn trúng con thì còn phải gả qua.
Có phải có chút không biết tốt xấu hay không?"
Trâu thị bị nàng làm nghẹn lời, hít sâu một hơi nói: "Con xem con đi cái đứa nhỏ này, lời này mà cũng nói ra cho được!"
Thẩm Chân, Thẩm Nhiễm, không ai phản ứng lại lời bà ta nói.


Trâu thị tiến lên nắm tay Thẩm Nhiễm khuyên nhủ: "Ta biết các con oán ta, nhưng mà Nhiễm Nhiễm này, con người đôi khi là bất đắc dĩ, nếu như Tam thúc con quyền cao chức trọng, sao lúc trước chúng ta lại không giúp đỡ? Nói trắng ra là không có bản lĩnh mà thôi, tai hoạ tới, chỉ có thể tự bảo vệ mình, không còn có biện pháp nào khác......!Tam thúc con ngày ngày tự trách, dáng vẻ say rượu kia nếu tổ mẫu con còn tồn tại nhìn thấy không biết sẽ đau lòng thế nào đâu, huynh đệ một mẹ đẻ ra có thể có bao nhiêu đại thù chứ!"


Sau đại hôn của Thẩm Chân, Nhị lão gia, Tam lão gia của Thẩm gia sôi nổi tìm tới cửa, không nói hai lời đã quỳ xuống trước mặt Thẩm Văn Kỳ.
Cho dù Thẩm Văn Kỳ vững tâm như sắt, nhưng vẫn bị một tiếng tiếp một tiếng đại ca làm mềm tâm.


Nếu không phải ánh mắt Thẩm Nhiễm phảng phất như một đạo hàn quang, Thẩm Văn Kỳ thậm chí đã duỗi tay đi đỡ.
Nói xong, Trâu thị lại chảy vài giọt nước mắt, "Nhưng lúc này Tam thẩm thật sự là vì muốn tốt cho con.


Nữ nhi gia tuổi xuân có hạn, hiện tại con không muốn gả, đó là vì Thẩm đại cô nương còn có sự lựa chọn khác nhưng tương lai thì thế nào? Chờ tuổi tác con lớn một chút, lại muốn tìm, chưa chắc đã tìm được người tốt như vậy đâu! Gả lần hai cho Hoài Tây bá đã là cực tốt rồi! Vả lại, nếu con thật sự có tâm tư không gả chồng, vậy chờ Thẩm Hoằng cưới thê thì sao, con vẫn muốn ở Thẩm phủ sao?"


Thẩm Chân nhìn ánh mắt Thẩm Nhiễm càng ngày càng tối, che bụng bắt đầu kêu, "Đại tỷ, đại tỷ, bụng muội đau!"
Thẩm Nhiễm lập tức nói với Thanh Lệ: "Đi tìm đại phu tới mau!"


Trâu thị từng sinh hài tử sao có thể không nhìn ra Thẩm Chân đang giả vờ, nhưng có thể làm sao bây giờ, người ta muốn vào phòng nghỉ tạm, bà ta còn có thể đứng đây khó xử chắc? Trâu thị vuốt vạt áo, chậm rãi nói: "Nhiễm Nhiễm, ngày khác Tam thẩm lại đến."


Vào phòng, tay Thẩm Chân vẫn đặt trên bụng xoa, Thẩm Nhiễm cười nàng, "Được rồi, muội đó, đừng giả vờ nữa, người đã đi rồi."
Thẩm Chân cười, khóe miệng hiện ra má lúm đồng tiền, "Đại tỷ, một nhà Tam thúc thế nào còn có quan hệ với Hoài Tây bá vậy?"


"Không liên quan gì tới Hoài Tây bá." Thẩm Nhiễm nói: "Tam thúc của muội nhậm chức Tư môn lang trung ở Hình Bộ đã 5 năm, đệ đệ Hoài Tây bá là Hình Bộ thị lang, hôm nay bọn họ tới đây chẳng qua là muốn lấy được một cái nhân tình mà thôi."


Thẩm Chân nói: "Đại tỷ không muốn gả thì không gả, không ai có thể ép tỷ."
Thẩm Nhiễm mỉm cười nhìn nàng một cái, "Muội ở đây nghỉ một lát đi, tỷ đi nói với cha chút chuyện."
Vòng qua hồ hoa sen, Thẩm Nhiễm nhìn cửa thư phòng được Tam thúc khép lại, theo gã sai vặt đi về hướng cửa lớn.


Thẩm Nhiễm tiến lên vài bước, đẩy cửa bước vào, Thẩm Văn Kỳ bỗng dưng ngẩng đầu, "Nhiễm Nhiễm."
"Con không muốn gả."
Trong lòng Thẩm Nhiễm hiểu rõ, nếu không phải phụ thân cho bà mối vào cửa, bọn họ căn bản sẽ không vào được.


Thẩm Văn Kỳ hạ bút, thở dài một hơi, "Nhiễm Nhiễm, cha cũng vì muốn tốt cho con."
Thẩm Nhiễm nhìn đôi mắt ông, nhẹ giọng nói: "Vậy sao khi Nhị thẩm, Tam thẩm tới cửa làm mai cho cha cưới kế thất, cha lại không cưới?"


Thẩm Văn Kỳ đập lên bàn nói: "Sao có thể giống nhau! Ta ngoài mẹ con ra cả đời sẽ không có người khác, có bốn đứa các con, ta đã thấy đời này đủ rồi! Nhưng tên Lý Đệ kia là cái loại hỗn trướng vô sỉ! Dựa vào cái gì mà con phải thủ thân như ngọc vì hắn, cắt đứt ý niệm gả chồng? Thẩm Nhiễm, Đại Tấn ta nam nhi tốt chỗ nào cũng có, nếu con không thích, cha sẽ không bức con.".


Truyện Bách Hợp
Thẩm Nhiễm nói từng chữ: "Cha cứ coi như con không thích có được hay không? Cha coi như nữ nhi thanh cao kiêu ngạo, vừa không thích Hồng Phái thϊế͙p͙ thất có con, cũng không thích Hoài Tây bá lớn hơn con tận mười lăm tuổi đi."
"Còn có một người nữa, là Công Bộ ngu bộ lang trung Lưu Triệt.


Hắn là đệ tử của ta, tuy xuất thân hàn môn nhưng làm người tiến tới, là cha một tay dẫn dắt, trong nhà chỉ có một phụ thân, một đệ đệ, ngày mai hắn sẽ đến phủ, cha sẽ tìm cơ hội cho các con gặp mặt." Nói đến này, sợ nàng nghĩ nhiều, lại bồi thêm một câu, "Con vạn không thể coi khinh nhà nghèo, Đại Lý Tự Khanh Chu Thuật An cũng xuất thân hàn môn nhưng khí độ của người đó mấy cậu ấm trong kinh nào có thể so."


Chu Thuật An.
Nghe thấy cái tên này, trái tim Thẩm Nhiễm thầm run rẩy.
Nàng làm chuyện như vậy đối với hắn, nếu quay đầu lại gả cho người khác......!Có khác gì qua cầu rút ván đâu?


Thẩm Nhiễm biết phụ thân mình có bao nhiêu cố chấp, nếu nàng không gặp mặt đã cự tuyệt, ông nhất định sẽ cho rằng trong lòng nàng vẫn có Lý Đệ, liền cắn răng nói: "Được, con gặp.".