Hôm nay, ngày 17 tháng 3, cũng là ngày diễn ra lễ nghi cuối cùng trong “Lục lễ” —— đón dâu.
Y hôn tục của triều Tấn, tân lang sẽ đón tân nương qua cửa lúc hoàng hôn, mà trước mắt đã là giờ Mùi.
Vừa mới mở mắt, nàng đã nghe tiếng Đại tỷ nói ở bên tai: “Chân Nhi, nên dậy thôi, Lục Tam Lang sắp tới đón muội rồi đó.” Đêm qua ba người không ngủ, sáng nay Thẩm Nhiễm và Thẩm Dao đều phải căng da đầu dậy, nhưng lại không nỡ đánh thức Thẩm Chân.
Dù sao tân nương tử mệt nhất chính là một đêm này.
Thẩm Chân bị Thẩm Dao kéo từ trên giường xuống, ngồi đối diện với gương trang điểm, Thanh Khê khom người giúp tân nương thoa son phấn, chỉ nghe bên ngoài bỗng nhiên truyền đến vài tiếng cười giòn giã.
Thẩm Chân nói: “Là đám người Nhị thẩm tới sao?”
Tay Thẩm Nhiễm cầm lược gỗ giúp Thẩm Chân chải đầu, bĩu môi nói: “Không chỉ Nhị thẩm, cả nhà Tam thẩm cũng tới, còn có mấy người muội không gọi được tên cũng đều tới.”
Tóm lại, những người mà mùa đông năm Nguyên Khánh thứ mười sáu đó cho Thẩm Chân ăn canh bế môn hôm nay đều tới cả.
Thẩm Chân gả vào Lục gia thì chính là phu nhân Trấn Quốc công tương lai, nên mặc kệ trước kia có chuyện gì không thoải mái, hôm nay bọn họ cũng nhất định phải đến lây chút vui mừng.
Trong phòng chính vẫn đang vội vàng, chợt nghe thấy bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng mấy phụ nhân hoan hô, cùng tiếng người tiếp tân hô lớn.
Trái tim Thẩm Chân đột nhiên nhảy lên một nhịp.
Tới rồi.
Lục Yến đứng ở ngoài cửa vừa ném chim nhạn đi xong lại bắt đầu đọc thơ thúc giục, giọng nói hắn trầm ổn hữu lực, mang theo một cảm giác quyến rũ khó tả.
[Chuyến văn chúc hạ điều hồng phấn, minh kính thai tiền biệt tác xuân.]
[Bất tu diện thượng hồn trang khước, lưu trứ song mi đãi hoạ nhân.](*)
(*) Bài thơ Thôi Trang (催妆) của tác giả Tử An Kỳ (徐安期).
Hiện chưa thấy bản dịch tiếng Việt nên mình đã nhờ người dịch, bản dịch nghĩa như sau:
传闻烛下调红粉,明镜台前别作春。
Người ta đồn rằng dưới ánh nến là mỹ nữ, vì vậy đừng làm “xuân” trước bàn gương sáng soi.
不须面上浑妆却,留著双眉待画人。
Không cần phải trang điểm cả khuôn mặt, hãy giữ đôi lông mày chờ người tô vẽ.
Một câu thơ thúc giục tất nhiên không làm khó được Thám Hoa lang.
Nhưng đám tẩu tẩu, tiểu cô(*) vẫn tiếp tục ồn ào, Lục Yến lại đọc thêm một câu thơ.
(*) Chị dâu, em chồng
Dùng từ cực kỳ khoa trương khiến Thẩm Chân nghe xong hai lúm đồng tiền đỏ ửng, nàng có bao giờ nghe thấy người kia khen nàng như vậy chứ.
Thanh âm vui đùa ầm ĩ không ngừng, có người kéo giọng kêu lớn, “Không đủ! Thêm một câu nữa!”
Vì thế nam nhân đành phải ra thêm một câu nữa, nhưng mọi người vẫn không cho hắn vào gặp tân nương.
Chuyện này đối với Lục đại nhân luôn luôn cho sắc mặt lạnh lùng mà nói thực sự là một loại tra tấn.
Nhưng hôm nay hắn đến một chút sắc mặt cũng không dám bày ra.
Cặp mắt sâu thẳm, thanh lãnh chỉ toàn là ý tứ lấy lòng.
Thẩm Dao nhìn Thẩm Chân cười nói: “Hôm nay muội nhất định phải bắt nạt hắn, tuyệt đối không được mềm lòng, nhớ kỹ chưa?”
Thẩm Chân gật đầu, “Nhớ kỹ.”
Thẩm Dao lại nói: “Lớn tiếng một chút, sao lại yếu ớt như thế!”
Thẩm Chân hít sâu lấy hơi, tăng âm lượng, “Nhớ kỹ!”
Ngoài cửa vẫn cứ ầm ĩ, may sao mực nước trong bụng Lục Tam Lang cũng đầy đủ, mấy câu thơ sau nối tiếp trước cứ thế mà ra.
Nhưng mà càng niệm càng lại càng quá mức, chọc cho Thẩm đại nhân vì gả nữ nhi nên tâm tình không tốt cũng không nhịn được lắc đầu cười.
Vẫy tay về phía mấy người tẩu tẩu, tiểu cô ra hiệu.
Thả người vào đi thôi.
Đầu mang trang sức kim thúy, thân đeo châu ngọc sáng lung linh.
Thẩm Nhiễm tự tay giúp nàng mặc vào hôn phục, lúc đưa quạt hương bồ cho nàng rốt cuộc vẫn không kìm nén được mà đỏ hốc mắt.
Từ nay về sau, phúc hoạ của muội sẽ gắn liền với hắn.
Thẩm Dao giúp nàng chùm khăn voan, nức nở nói: “Chân Nhi, Nhị tỷ chờ muội lại mặt.”
Nghe vậy, hai mắt Thẩm Chân nháy mắt ướt át.
Thẩm Chân được Thanh Khê dẫn ra Thẩm phủ, đi vài bước lại quay đầu lại.
Giờ khắc này cô nương chưa xuất giá sẽ không bao giờ hiểu được.
Thẩm đại nhân bị cách chức đoạt tước vẫn không nao núng nay lại cúi đầu, cắn chặt môi dưới che giấu xúc động.
Thẩm Chân được đỡ lên kiệu hoa, nước mắt lưng tròng.
Lục Tam Lang ngồi trên lưng ngựa xoay ngựa ba vòng, giơ tay xoa lồng ngực, cười khổ.
Cho dù là đại hôn, trong không khí vui mừng như vậy, hắn cũng không thoát nổi mà.
Qua cửa Lục gia, Lục Yến dắt nàng đến nơi bái đường.
Nến đỏ khẽ lay động, phu thê giao bái, tiến vào Túc Ninh đường, cũng là sân viện của Lục Yến.
Hai người rửa tay ngồi trên án, cộng kết kính nữu.
Đầu tiên người tiếp tân bưng lên một mâm “Cơm đồng lao”(*), Thẩm Chân và Lục Yến ăn ba miếng.
Tiếp đến một vị đồng tử từ dòng bên Lục gia đưa rượu hợp cẩn lên.
(*) Đồng lao nghĩa là tân nương và tân lang cùng ăn một phần thịt ( đặt trong bát) để biểu thị rằng bắt đầu cuộc sống chung.
Nghi lễ thường được tổ chức vào thời xưa.
Theo như [Hán Thư] tập 99, 《王莽传下》.
Uống xong rượu hợp cẩn là bước cuối cùng chính thức kết thúc buổi lễ.
Hỉ nương cầm một chiếc kéo đi tới bên cạnh tân lang, tân nương, cắt của mỗi người một nhúm tóc, dùng sợi dây buộc lại, đặt vào trong một chiếc túi gấm màu đỏ, tượng trưng cho phu thê kết tóc.
Lục Yến nắm lấy cây quạt che trước mặt nàng.
Lúc này, mấy tiểu bối của Lục gia Lục Cấm, Lục Hành đều vọt vào, Lục Hành lẩm bẩm: “Nhìn thấy không, Thẩm Tam nương hình như lại đẹp hơn trước rồi kìa.”
Lục Yến lia đôi mắt hình viên đạn sang.
Lục Hành lập tức sửa miệng, “Tam tẩu thật đẹp.”
Dừng một chút lại nói: “Tài tử giai nhân, trời đất tác thành nha!”
Lục Cấm ở bên cạnh cười nàng là vua nịnh nọt.
Lục Hành lại thầm nghĩ đây gọi là nhanh mồm nhanh miệng đó được không, trong phòng này không biết có bao nhiêu người đang chửi thầm trong lòng đâu?
Lục Tam Lang có chỗ nào biểu hiện là người lãnh tâm lãnh dục chứ.
Thấy không, một khi cưới, là phải cưới người đẹp nhất Trường An.
Lục Diệp thấp giọng nói bên tai Thẩm Mạn: “Lão thái thái lần này xem như có thể yên tâm rồi.”
Nháo tân phòng xong mọi người đều sẽ lui ra cho đôi tân phu thê có thời gian nói với nhau đôi lời.
Chờ người đi hết, đóng cửa lại Lục Yến mới nghiêng đầu ngắm nhìn Thẩm Chân.
Hắn không nói chuyện nhưng ánh mắt lại như xuyên qua hai đời.
Rốt cuộc, nàng cũng trở thành thê tử của Lục Yến hắn.
Giờ khắc này, Thẩm Chân cũng đang nhìn hắn.
Nàng chưa bao giờ trông thấy hắn mặc màu đỏ, hôm nay vừa thấy mới biết, màu đỏ đặt trên người hắn lại có thể đẹp đến như vậy.
Lục Yến nhẹ giọng hỏi nàng, “Có đói bụng không?”
“Không đói bụng.” Thẩm Chân dừng một chút lại hỏi: “Đại nhân thì sao?”
Lục Yến cong môi cười nói: “Gọi ta là gì?”
Nến đỏ khẽ run, bốn mắt giao hội, sóng mắt mỹ nhân lưu chuyển, môi đỏ khẽ nhếch, giây sau mới nói: “Phu quân.”
Giọng nói vừa dứt, trong mắt nam nhân tràn đầy xuân phong đắc ý, nhiều tới giấu không được.
Kiều âm như thế sao có thể không khiến người ta xuân tâm nhộn nhạo?
Lúc này, người bên ngoài lại bắt đầu thúc giục, “Tân lang mau ra đây tiếp đón khách khứa đi này!”
Lục Yến không nhúc nhích, giọng nói khàn khàn: “Gọi thêm một tiếng.”
Thẩm Chân nói: “Phu quân mau đi đi.”
Nam nhân mặt không đổi sắc, tay lại không thành thật, cách xiêm y chuẩn xác nắm lấy tiểu trân châu của nàng.
Một cảm giác tê dại toả khắp toàn thân, Thẩm Chân theo bản năng tìm đến tay hắn.
Lòng bàn tay sạch sẽ rộng lớn dưới cái nhìn chăm chú của nàng thế mà không chịu thu liễm nửa phần, vừa xoa vừa kéo, mỗi một lần lại thêm một phần lực.
Bên ngoài lại bắt đầu thúc giục, Lục Yến buông nàng ra, cắn lên tai mềm nói: “Chờ ta.”
Lục Yến xoay người đi ra ngoài sảnh.
Thế tử phủ Trấn Quốc công thành hôn, trường hợp này tự nhiên vô cùng náo nhiệt.
Hận không thể triệu tập đầy đủ quan to hiển quý của cả Trường An, đến thái tử cũng tặng tới vài phần hạ lễ.
Nhóm đồng liêu ở phủ Kinh Triệu sôi nổi đứng dậy, Tôn Húc cười nói: “Chúc mừng Lục đại nhân ôm được mỹ nhân về nhà.”
Nam nhân thân mặc hôn phục cười khí phách hăng hái, chân thành nói: “Đa tạ.”
Mạnh Duy cung kính nói một câu chúc mừng.
Biết được Lục Yến cưới hiền thê, Kinh Triệu Doãn tiền nhiệm Trịnh Trung Liêm cũng chạy về kinh, đám người Công Tào tham quân, Tư Lục tham quân, Tư Hộ an quân theo thứ tự đứng lên chúc phúc.
Lúc quay người lại thì thấy hai người lần lượt là Hình Bộ thượng thư Diêu Bân, cùng Đại Lý Tự Khanh Chu Thuật An, Diêu Bân nói: “Chúc mừng Lục đại nhân.”
Hình Bộ thị lang không kính rượu mà đổi cách nói: “Thẩm gia nữ mạo mỹ, Lục đại nhân thật có phúc khí.”
Là Thẩm gia nữ đó, có ai mà không muốn cưới?
Nghe xong lời này, Lục Yến ý vị thâm trường nhìn Chu Thuật An một cái.
Ý tứ dường như đang nói, Thẩm gia còn có một nữ, ngài nỗ lực lên.
Lục Yến tay cầm rượu giả, kính rượu ba vòng, đến lượt Sở Tuần và Tùy Ngọc lại trực tiếp bị ấn ngồi xuống, Sở Tuần thấp giọng nói: “Đến đây đi Lục Thời Nghiên, nhanh đổ nước trong ly của huynh đi, đổi thành rượu thật cho ta.”
Dương Tông đứng một bên nhíu mày, cảm giác không ổn.
Tùy Ngọc nói với Dương Tông: “Dương thị vệ không cần chuẩn bị bình âm dương hồ đâu, chúng ta đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Tư thế này rõ ràng là muốn liều mạng chuốc rượu mà.
Uống liên tục mấy ly, Lục Yến bỗng nhiên ôm ngực, Tùy Ngọc nói: “Đừng diễn, không tin.”
Sở Tuần cười nói: “Đêm hoa chúc huynh nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.”
Lục Yến đặt ly lên bàn, “Nhưng phu nhân ta còn ở trong phòng chờ ta đó.”
Nghe lời này đi, có khiến người ta căm giận hay không!
Sở Tuần ɭϊếʍƈ khóe miệng nói: “Chỉ bằng những lời này, huynh càng nên thôi nghĩ tới thì hơn.”
Từ hoàng hôn đến đêm tối, nhạc thanh vui mừng chưa hề ngừng lại.
Thẩm Chân bên này hết thảy đều rất tốt.
Lục Yến chuẩn bị tỳ nữ cho nàng là Đường Nguyệt và Mặc Nguyệt nên miễn được không khí xấu hổ.
Đường Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua, nói: “Không biết khi nào lang quân mới trở về nữa.”
Thanh Khê ám chỉ nói: “Đám người Tùy thế tử hôm nay đều tới......!Không bằng phu nhân đi tắm gội trước đi.”
Thẩm Chân gật đầu, “Chuẩn bị nước đi.”
Một canh giờ sau, Thẩm Chân một lần nữa trở về, ngồi lên giường.
Lẽ ra nàng đã quen đối mặt với Lục Yến, đã sớm không còn thấy khẩn trương mới phải, nhưng hoàn cảnh thay đổi trở nên lạ lẫm vẫn khiến nàng nhịn không được nắm lấy góc áo.
Nàng nhìn bên gối, tối nay không cần dùng túi thơm.
Trong sương phòng, Thẩm Chân đang nghĩ tới Lục Yến, bên ngoài chợt truyền tới thanh âm vấn an của tỳ nữ, tiếng bước chân trầm ổn của nam nhân ngày một đến gần, như đánh thẳng vào trong lòng nàng..