Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 119: Khom Lưng

“Thẩm Chân, ta sẽ không có người khác.”
Tiếng gió thổi bốn phía chợt như được phóng đại, rèm che bị thổi bay lên, ánh trăng mơ mộng soi sáng khuôn mặt của tiểu cô nương.
Đôi mắt nàng trừng lớn, hoàn toàn ngơ ngẩn.


Hai người đối diện, chợt nghe thấy tiếng gõ thúc giục người về nhà vang lên.
Lục Yến vỗ nhẹ tay nàng, nói: “Ta còn có công sự, nàng trở về sớm một chút.”
Dứt lời, nam nhân khom lưng xuống xe ngựa.


Đợi người rời đi, Thẩm Chân mới bừng tỉnh hoàn hồn, Thanh Khê vén rèm lên chuẩn bị đi lên, Thẩm Chân đã “Cộp cộp cộp” chạy xuống.
“Khoan đã.”
Thanh âm Thẩm Chân không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể gọi lại nam nhân sắp đẩy cửa tiến vào trong.


Lục Yến không nhanh không chậm xoay người, bông tuyết tinh mịn đáp trên vai hắn, sắc trời tối tăm bao trùm lên dáng hình đĩnh bạt thanh tuyển, nam nhân chăm chú nhìn vào tiểu cô nương cách hắn mấy bước chân, không tự chủ được cong khóe miệng.
Thẩm Chân chạy nhanh về phía hắn, một phen nắm lấy ống tay áo hắn.


“Đại nhân.” Thẩm Chân thấp giọng gọi.
Nghe xưng hô của nàng, Lục Yến theo bản năng hạ đuôi lông mày.
Dường như đang nói, nhìn đi, lại bỏ chữ Lục đi rồi.
“Chàng nhắc lại mấy lời vừa rồi một lần nữa đi.” Thẩm Chân ngẩng đầu nhìn hắn.


Chiều cao hai người có chênh lệch lớn, lúc ngồi khó khăn lắm mới có thể đối diện với nhau còn khi đứng thì chỉ có thể là một người ngước lên, một người nhìn xuống.
Lục Yến rũ mắt trông nàng, thấp giọng nói: “Ta đã nói với nàng rồi, những lời này ta chỉ nói một lần.”


“Được không?” Đôi mắt Thẩm Chân như quả nho vừa rửa qua nước.
Lục Yến tiếp tục nhìn nàng, môi mỏng hơi nhấp, nửa điểm ý tứ chiều theo đều không có.
Thẩm Chân nắm lấy tay hắn, gãi vào lòng bàn tay, “Chỉ một lần nữa thôi mà!”
Lục Yến nói: “Gọi ta là gì?”


Thẩm Chân cắn môi, nghĩ tới Thanh Khê còn đang chờ mình, nàng chỉ đành mấp máy môi làm khẩu hình cho hắn nhìn.
Lục Yến tỏ vẻ không hài lòng, “Tam cô nương cho rằng ta có thuận phong nhĩ?”
Thẩm Chân chỉ có thể thấp giọng gọi một tiếng Tam Lang.


Lục Yến cúi đầu nhìn cô nương nhỏ hơn hắn bảy tuổi, dáng người thẳng tắp rốt cuộc cũng chịu cúi xuống, khóe môi hắn dán bên tai nàng, giọng nói vững vàng lặp lại một lần.
Thẩm Chân nắm chặt tay hắn, càng lúc càng chặt.


“Còn không đi ta sẽ không để nàng rời đi đâu.” Lục Yến trở tay nắm lấy tay nàng.
Thẩm Chân lập tức rút tay về, nói: “Ta đi, đi ngay bây giờ!”
Lát sau Thẩm Chân trở về Thẩm phủ, lúc chạy vội vào nhà lại bị Thẩm Nhiễm bắt gặp, “Đi đâu?”
Thẩm Chân không hé răng.


Thẩm Nhiễm nói: “Đi gặp Lục Tam Lang?”
Thẩm Chân lập tức ngẩng đầu, “Tỷ tỷ có thể nhỏ tiếng chút được không?”
Nói xong, nhìn vào khuôn mặt Thẩm Chân Thẩm Nhiễm mới phát giác không thích hợp.


Làm sao mà mới đi ra ngoài một chuyến trở về hốc mắt đã đỏ bừng, trên mặt còn vệt nước mắt thế này?
Thẩm Nhiễm nói: “Khóc sao?”
Thẩm Chân nói: “Không có.”
Thẩm Nhiễm kéo nàng vào nhà, ngồi trên giường nói: “Hắn làm muội khóc?”


Thẩm Chân hơi do dự, nói: “Chỉ là sinh ra chút hiểu lầm thôi, tỷ tỷ, đã không có việc gì rồi.”
Thẩm Nhiễm đối diện với nàng một lúc lâu, thấy nàng không chịu nói rõ, cũng không đành lòng bức ép, chỉ cầm tay nàng, thấp giọng nói: “Nếu có chuyện gì nhớ phải nói cho tỷ biết.”


Thẩm Chân gật đầu, “Muội biết.”
Sau một hồi lâu, Thẩm Nhiễm đi ra cửa gọi Thanh Khê lại, “Thanh Khê, ngươi biết hôm nay con bé gặp chuyện gì không?”
Thanh Khê nhíu mày nói: “Cô nương, người, hôm nay hình như người cãi nhau với thế tử.”
Giữa mày Thẩm Nhiễm cau lại, “Cãi nhau?”


Thanh Khê nói: “Mới đầu chỉ nghe thấy cô nương khóc......!Nô tỳ đứng xa nên nghe không rõ ràng lắm, cũng không biết sau đó thế tử nói gì, cô nương lại tốt lên rồi.”
Thẩm Nhiễm bĩu môi, nói: “Được rồi, ta đã biết.”
Còn có thể nói cái gì?


Thẩm Nhiễm nghĩ qua cũng biết, bất luận hai người này vì sao mà náo loạn, với lòng dạ của Lục Tam Lang sao có thể không dỗ dành nổi một tiểu cô nương? Tâm nhãn như tổ ong vò vẽ của Lục đại nhân khẳng định sẽ không dễ dàng bị người ta nắm lấy dắt đi như nam nhân tầm thường.


Quả thật, Thẩm Nhiễm nói Lục Yến có nhiều tâm nhãn không oan uổng hắn chút nào.
Nói ngay tới mấy lời hắn dùng để dỗ dành Thẩm Chân mà xem, bên trong sao có thể đến một chút quỷ kế cũng không có?
******
Đầu tháng 11, điện An Hoa.


Hứa hậu tay cầm thư tín phụ tá dâng lên, lạnh lùng hừ một tiếng, ném lên trên bàn, “Diệp Nhi, đây là kế hoạch của con?”
“Mẫu hậu cũng từng nói qua, ngày vạn quốc tới triều bái là cơ hội cuối cùng của chúng ta.” Lục hoàng tử đáp.
Hứa hậu nhấc chén uống một ngụm, “Tiếp tục.”


“Trước mắt người ở vị trí Đông Cung kia càng làm càng ổn, bệ hạ lại trọng dụng hắn, còn có phủ Trấn Quốc công cùng Thẩm Văn Kỳ, cứ mặc kệ mọi chuyện tiếp diễn, nhi tử chỉ sợ sẽ thật sự không có khả năng đăng......”


Không đợi Lục hoàng tử nói xong, Hứa hoàng hậu đã cầm thư tín ném lên người hắn, thấp giọng nói: “Con biết rõ Đông Cung hiện tại thế lớn còn muốn ám sát bệ hạ?”
Mặt Lục hoàng tử lộ vẻ kinh hoảng nói: “Mẫu hậu ăn nói cẩn thận, tai vách mạch rừng!”


Hứa hoàng hậu nói: “Sợ cái gì? Mỗi một câu ta và con nói tại điện An Hoa này đều là tử tội.”.
Truyện Điền Văn
Lục hoàng tử nắm chặt tay, nói: “Mẫu hậu có ý gì?”


Hứa hoàng hậu thêm một ít muối vào trong trà, hỏi: “Con có từng nghĩ tới ám sát thất bại sẽ phải lĩnh hậu quả thế nào không? Ở trong mắt con, quân công của Trường Bình hầu, chức quan của Lục Tam Lang với đám người Diêu Bân đều rớt từ trên trời xuống đúng không?”


Lục hoàng tử nói: “Đi tới một bước này, nhi tử đã sớm không còn đường lui.”
Hứa hoàng hậu vỗ án đứng lên, “Vậy Hứa gia ở đâu? Diệp Nhi, con không cần đường lui, vậy Hứa gia - thế gia trăm năm có hơn trăm người làm quan trong triều Tấn, con có biết một loại hình phạt gọi là tru di cửu tộc không?”


Lục hoàng tử cắn răng nói: “Thế tại sao mẫu hậu còn kêu con đưa đám vũ cơ kia đến Hồng Lư Tự?”
Mắt Hứa hậu trợn lên: “Giết Thái Tử.”


Lục hoàng tử cười nói: “Mẫu hậu từng nói qua một câu, bản thân người còn nhớ rõ không? Một Thái Tử ngã xuống sẽ còn có vô số Thái Tử khác đứng lên, chẳng lẽ con thật sự phải đấu với một đám hay sao?”


“Xem xét thời thế, hiểu không?” Hứa hoàng hậu nhìn vào mắt hắn, nói: “Con đối phó với Thái Tử, bất luận thành hay bại, mẫu hậu đều có thể giúp con che giấu.”
Lục hoàng tử nói: “Thái Tử đã chết, mẫu hậu còn muốn giấu thế nào?”


Hứa hoàng hậu nhìn Lục hoàng tử nói: “Hành động mấy năm nay của Hứa gia bệ hạ không phải một mực không biết, ta hỏi con, phụ hoàng con vì sao lại mở một mắt nhắm một mắt?”
Lục hoàng tử nói: “Bệ hạ muốn ngư ông đắc lợi.”
Hứa hậu gật đầu, “Không tồi, vì sao nữa?”


Lục hoàng tử lại nói: “Năm đó Hứa gia có công phò tá.”
Hứa hậu lại gật đầu, “Còn gì khác không?”
Lục hoàng tử chán ghét ngữ khí của Hứa hậu, dứt khoát nói thẳng: “Mẫu hậu không ngại nói thẳng.”
Hứa hậu lắc đầu, nói: “Đó là bởi vì con không động tới bệ hạ.”


Hứa hậu đứng lên, chậm rãi dạo bước trong phòng, vỗ về chiếc bụng hơi hơi phồng lên của mình, “Con rõ ràng có thể ám sát bệ hạ nhưng lại chỉ cần mệnh của Thái Tử, như vậy là đủ rồi.


Diệp Nhi, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây(*), nếu con đã không được thế thì phải học cách từ từ mưu tính, chớ có chặt đứt đường lui của chính mình.”


(*) 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây: đây là ngạn ngữ Trung Quốc, nói về con sông Hoàng Hà có chu kỳ 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía Tây, thì sau 30 năm, nó đổi thành hướng Đông.
Ý nói sự đời thay đổi, chưa biết trước được điều gì.


Câu này tương tự như câu “Sông có khúc, người có lúc”.
Lục hoàng tử hít sâu một hơi, nói: “Là nhi tử ngu dốt, nhất thời xúc động.”
Hứa hậu mệt mỏi nhìn Lục hoàng tử: “Con đi xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi.”


Lục hoàng tử nhìn thoáng qua bụng Hứa hậu, nói: “Mẫu hậu chú ý thân mình.”
Hứa hậu vẫy tay.
Lục hoàng tử từ An Hoa điện ra tới, phụ tá hắn tiến lên thấp giọng nói: “Điện hạ muốn nghe theo an bài của nương nương sao?”


Lục hoàng tử dừng bước chân, âm trắc nhìn thoáng qua phụ tá, “Không, giết thêm một người là được.”
Phụ tá hoảng loạn nói: “Điện hạ thận trọng, lời nói vừa rồi của nương nương cũng không phải không có đạo lý.”


Nghe vậy, Lục hoàng tử cười một tiếng, “Hay cho một câu ba mươi năm Hà Đông, cả đời này cô có được mấy cái ba mươi năm? Trước đó Tống tiên sinh nói không sai, bất luận là ai thừa kế đại vị, người đều là Thái Hậu.”
Phụ tá nói: “Điện hạ đã ra quyết định?”


Lục hoàng tử gật đầu, “Từ khi mẫu hậu có thai lúc hành sự liền trở do dự không quyết đoán, cùng với phía trước như hai người khác biệt.
Người không hạ được quyết tâm thì để cô thay người hạ.”
Lục hoàng tử phất tay áo, lên kiệu rời đi..