Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 117: Ôn Nhu Hương

Tiếng bước chân từ xa tới gần, Thẩm Chân lùi về phía sau hai bước, cả người nấp sau cây ngô đồng, hơi ló mặt ra, chỉ thấy hai Hồ cơ vừa rồi vội vàng tiến lên đón, nũng nịu gọi một tiếng, “Đại nhân.”
Lục Yến thấp giọng “Ừ” một tiếng.


Quả nhiên, Khâu Thiếu Thanh vừa thấy hai Hồ cơ bên người Lục Yến, hai mắt tức khắc sáng ngời, không ngừng liếc nhìn eo thon trong gió lạnh.


Đúng lúc này, Hồ cơ nhón chân, Lục Yến cúi người phối hợp, cũng không biết nàng ta nói gì, dù sao khoảng cách cũng khá xa, Thẩm Chân chỉ thấy hai nam nhân đồng loạt lộ ra ý cười.
Cặp mắt Lục Yến khi cười rộ lên cực kỳ thu hút, bây giờ rơi vào mắt Thẩm Chân lại chỉ khiến nàng khó chịu.


Khâu Thiếu Thanh hâm mộ nói: “Lục đại nhân diễm phúc thật sự không cạn mà.”
Lục Yến nhàn nhạt nói: “Lục mỗ đã chuẩn bị rượu ngon để tiếp đón Khâu đại nhân ngài rồi đấy.”
Khâu Thiếu Thanh cười to, “Là vinh hạnh của Khâu mỗ.”


Giai nhân rượu ngon, không khỏi làm người ta suy nghĩ bậy bạ.


Trên ngọn cây rõ ràng vẫn còn tuyết đọng nhưng Đường Nguyệt lại đang đổ mồ hôi hột, “Cô nương, Thế tử gia là do có công chuyện, tuyệt đối không phải……” Đường Nguyệt đứng trước mặt Thẩm Chân, muốn giải thích nhưng cuối cùng vẫn không cách nào nói thành tiếng ba chữ dưỡng ngoại thất.


“Ta hiểu.” Thẩm Chân dừng một chút rồi nói sang chuyện khác: “Lan Nguyệt các có người vào ở không?”
Đường Nguyệt lắc đầu nói: “Không có, Thế tử gia không cho phép người khác vào Lan Nguyệt các.”


Thẩm Chân gật đầu, nói: “Ngươi ra cửa hông nói với tỳ nữ của ta một tiếng, nói ta có chút việc, kêu nàng ấy đợi ta một lát.”
Đường Nguyệt nói: “Nô tỳ sẽ đi ngay.”


Đường Nguyệt đi rồi, Thẩm Chân đi lối tắt vào Lan Nguyệt các, đẩy cửa nội thất, bày trí quen thuộc trong phòng liền hiện ra trước mắt.
Giường làm bằng gỗ sưa, giường nhỏ khắc sơn, tủ bốn chân, bàn vuông bằng gỗ Quỳ Long, ghế tròn sơn hồng chạm rỗng.
Nơi này không có gì thay đổi, vẫn y hệt trước kia.


Thẩm Chân đi qua ngồi xuống, chậm rãi lấy ngọc bội từ trong tay áo ra, đây là lễ vật sinh thần cho hắn.
Nàng vuốt ve hoa văn trên mặt ngọc bội, rồi lại đột nhiên giơ cao lên, giống như muốn ném đồ xuống đất, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng buông……
Hai mắt đỏ lên.


Tâm trí nàng cùng giống như động tác vừa rồi.
Chỉ phẫn nộ một chút như vậy, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.


Không thể không nói, hoàn cảnh mang lại ảnh hưởng cực kỳ lớn đối với một người, nếu hiện tại Thẩm Chân ở Thẩm phủ mà biết được chuyện phong hoa tuyết nguyệt của hắn, có lẽ nàng thật sự sẽ tức giận, nhưng trước mắt là ở Trừng Uyển, mỗi một thứ đồ mộc, mỗi một gốc cỏ cây, một viên gạch hoa tựa hồ đều đang nhắc nhở nàng, Nguyên Khánh năm thứ mười sáu nàng từng rơi vào đường cùng, nếu không có người nọ, sẽ không có Thẩm gia hôm nay.


Chợt, tiểu cô nương giống như đang yên lặng khuyên chính mình hai câu.
“Thánh nhân tứ hôn, đời này, ngươi chỉ có thể là phu nhân của hắn.”


“Nữ tử không được ghen tị, hắn thân ở địa vị cao, lui tới giao tế với vô số người, nuôi dưỡng một hai ca cơ ở biệt uyển để chiêu đãi đồng liêu, có lẽ chỉ là vì chuyện công thôi.”
“Phu thê phải cử án tề mi, tôn trọng nhau như khách, phải……”


Nhưng tự nhủ hai câu xong, nàng lại nghĩ tới hắn mỉm cười với hai Hồ cơ kia, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi nói: “Đáng ghét, đồ phụ lòng, chăng hoa!”
Nàng hít sâu một hơi, lấy một chiếc khăn ra lau khóe mắt, đặt ngọc bội bên gối xong liền đứng dậy.
Cùng lúc đó, ở chủ viện bên kia.


Lục Yến và Khâu Thiếu Thanh ngồi trên ghế, hai Hồ cơ phân biệt quỳ gối bên cạnh hai người rót rượu, Hồ cơ bên cạnh Lục Yến ôn nhu nói: “Nô nhảy xin phép nhảy một điệu trợ hứng nhị vị đại nhân.”
Lục Yến nghiêng đầu, nhàn nhạt nói: “Tốt.”


Hồ cơ gật đầu, lập tức đứng dậy, nói với Hồ cơ bên cạnh Khâu Thiếu Thanh: “Muội muội đệm nhạc giúp ta.”
Tiếng trống vang lên, tay ngọc của Hồ cơ giơ cao, đồng thời cong eo, ngồi quỳ xuống, nhìn thẳng vào hai mắt toàn là lửa nóng của Khâu Thiếu Thanh.


Giây lát, Khâu Thiếu Thanh lại hâm mộ nói: “Ca cơ trong phủ Lục đại nhân thật là ‘ tài mạo song toàn ’.”
Lục Yến cười nói: “Làm gì có, Hồng Lư Tự chưởng quản vô số yến hội lớn bé, số Hồ cơ Khâu đại nhân gặp qua nhất định còn nhiều hơn ta.”


Lục Yến vẫn còn nhớ rõ, hắn bị trúng tên bắn bởi một trong trong số 66 vũ cơ mà Hồng Lư Tự đưa tới biểu diễn.


Tiếng nói vừa dứt, Khâu Thiếu Thanh nói: “Thôi đi, Lục đại nhân ngài đừng nói thế, gần đây Hồng Lư Tự đưa tới 66 vũ cơ, dáng múa thật sự không tồi, nhưng luận tư dung thì không sánh kịp một hai phần của người trong phủ Lục đại nhân đâu.”


Lục Yến bất động thanh sắc uống một ngụm rượu, nói: “66 vũ cơ? Là chuẩn bị cho ngày vạn quốc tới triều bái lúc cuối năm sao?”
Ánh mắt Khâu Thiếu Thanh né tránh, theo bản năng sờ môi, tùy ý nói: “À, thì, vẫn chưa quyết xem có chọn bọn họ hay không.”


Thấy hắn cố ý tránh đi việc này, Lục Yến cũng không tiếp tục truy vấn.
Hồ cơ múa xong, xoay người trở về bên cạnh Khâu Thiếu Thanh, hai người dán nhau cực gần, hai luồng nhũ như có như không kẹp lấy cánh tay nam nhân, giọng nói phá lệ tinh tế êm tai, “Nô đút rượu cho đại nhân được không?”


Khâu Thiếu Thanh nhìn thoáng qua Lục Yến, thấy ánh mắt hắn vẫn như thường, không hiện một tia bất mãn, Khâu Thiếu Thanh cũng không khách khí nữa, tay đặt trên eo Hồ cơ sờ soạng một phen.
Lục Yến vừa nâng chén rượu chuẩn nhấm nháp, ngực lại bắt đầu nhói lên, hắn giơ tay xoa xoa, nào biết càng xoa lại càng đau.


Loại đau đớn quen thuộc không khỏi làm hắn nhăn mày.
Không phải ở Thẩm phủ sao?
Làm sao lại khóc rồi?


Phía ngoài chủ viện, Đường Nguyệt do dự đi qua đi lại, Dương thị vệ từng dặn dò hôm nay không được đến chủ viện quấy rầy, nhưng trước mắt là tình huống như vậy, dù thế nào nàng cũng nên qua bên kia nói một tiếng mới phải.


Đường Nguyệt gật đầu đi qua, trên mặt tuyết hiện ra một loạt dấu chân, nàng nhỏ giọng nói: “Dương thị vệ.”
Dương Tông kéo nàng qua, thấp giọng nói: “Không phải kêu mấy người đừng tới chỗ này quấy rầy sao?”


Đường Nguyệt lắc đầu, thanh âm cực nhỏ nói: “Thật sự là không thể không tới.”
Dương Tông nói: “Rốt cuộc là làm sao?”
Đường Nguyệt nhíu mày nói: “Mới vừa rồi phu nhân tới đây……”
Phu nhân, còn có ai có thể xưng là phu nhân đây.


Mặt Dương Tông lộ vẻ kinh hoảng, nói: “Phu nhân, phu nhân hôm nay tới chỗ này?”
“Hình như là tới đưa lễ vật sinh thần cho đại nhân.” Đường Nguyệt xoa lòng bàn tay, nhíu mày nói: “Dương thị vệ, phu nhân vừa nhìn thấy hai vị Hồ cơ kia.”


Dương Tông nghe hiểu ý trong lời nói của Đường Nguyệt, bất giác thấy không ổn, vội nói: “Ta lập tức đi vào thông báo.”
Dứt lời, Dương Tông xoay người, đi nhanh vài bước gõ cửa, “Chủ tử, người ở phủ Quốc công tới, nói trưởng công chúa tìm người có việc gấp.”


Ánh mắt Lục Yến ngưng lại.
Hắn biết, nếu không phải chuyện quan trọng, Dương Tông sẽ không lên tiếng vào lúc này.
Lục Yến cười nói với Khâu Thiếu Thanh, “Khâu đại nhân tùy ý, Lục mỗ có việc đi ra ngoài một lát.”


Tâm trí Khâu Thiếu Thanh đều chạy theo Hồ cơ cả, thấy vậy thì vội cười nói: “Chuyện của phủ quốc công quan trọng hơn, không sao.”
Lục Yến đi ra ngoài, khép cửa lại, vừa xoa ngực vừa hỏi Dương Tông: “Có chuyện gì?”
Dương Tông thấp giọng thì thầm vài câu.


Lục Yến xoay chuyển nhẫn ban chỉ trên tay, giây lát lại nói với Dương Tông: “Canh chừng bên trong.”
Nam nhân sải bước về phía Lan Nguyệt các.
Lúc hắn đẩy cửa ra, nội thất đã rỗng tuếch, Lục Yến tiến lên, thấy ngọc bội bên gối, hắn liền nắm chặt sau đó đuổi về phía cửa hông.


Nếu để người đi mất, muốn dỗ dành nhất định sẽ không dễ đây.
Hắn nghĩ.
May sao cuối cùng Lục Yến vẫn ngăn được chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi, hắn xốc màn lên, tức khắc đối diện với Thẩm Chân: “Trở về cùng ta, ta có lời muốn nói với nàng.”


“Ngày khác đi.” Nàng không thể giận hắn, chẳng lẽ còn không thể bày ra một chút sắc mặt?
Nhưng Lục Yến sao có thể để nàng rời đi như vậy, tường Thẩm gia rất cao, hắn sợ để ngày khác sẽ không gặp được nàng.
Bốn phía ngập tràn không khí xấu hổ, Thanh Khê vô cùng hiếu ý đi xuống xe ngựa.


Thẩm Chân nhìn hắn nói: “Đại nhân, sắp gõ trống rồi, ta mà không quay về sẽ tới giờ cấm đi lại ban đêm.”
Lục Yến biết xưa đâu bằng nay, bản thân không thể tùy ý ép buộc nàng liền khom lưng vào xe ngựa, ngồi xuống bên người Thẩm Chân.


Trong khoảnh khắc hắn đuổi theo tới kia, hắn chợt nghĩ tới một màn kiếp trước lúc nàng rời khỏi Trường An, tay nắm thành quyền.
Lục Yến duỗi tay ôm lấy eo của tiểu cô nương, Thẩm Chân không trốn, lại thấp giọng nói: “Lục đại nhân, ta phải trở về.”


Nghe xưng hô này mà xem, thêm cái họ đã trở nên xa lạ như vậy.
Lục Yến ngoảnh mặt làm ngơ, cầm ngọc bội trong tay, thấp giọng nói: “Tặng cho ta sao?”
Thẩm Chân lạnh lùng nói: “Phải, hôm nay là sinh nhật chàng.”


Lục Yến lập tức tháo ngọc bội trên người mình xuống, đổi thành cái nàng vừa tặng, động tác như vậy mang theo mười phần lấy lòng.
Phải biết rằng, ngọc bội hắn không chút do dự tháo xuống kia chính là ngự tứ.( Vua ban)


Nói thật ra, tính tình một người không thể chỉ trong một sớm một chiều là có thể thay đổi, Thẩm Chân không phải, Lục Yến cũng không.


Kêu hắn ôm Thẩm Chân rồi nói mấy câu buồn nôn kiểu như “Tâm can ta sai rồi”, “Lòng ta chỉ có duy nhất khanh khanh, không dung được người khác nữa” hay “Trời xanh cũng biết tâm ý của ta” khẳng định là không được, cho dù có đặt thanh đao lên cổ hắn, hắn cũng không thể nói nên lời.


Hắn sờ vòng eo mảnh khảnh của tiểu cô nương, Thẩm Chân càng đẩy hắn, hắn càng ôm chặt, âm thầm giằng co một lúc, chóp mũi nam nhân phả ra hô hấp phía sau tai Thẩm Chân khiến nàng ngứa ngáy: “Phu nhân hiểu lầm ta rồi.”
Dạo này nghe đồn có mấy nhà bị report sợ bay acc dễ sợ nên mình định ẩn một thời gian.


Sau đó mình tình cờ thấy bức tâm thư của ai đấy viết bằng tiếng Anh gửi sang Tấn Giang( không biết thật không) nói bên này mình edit truyện lậu, kiếm tiền...!mà mình thấy nó không có chất Âu Mỹ xíu nào( tại nó viết đến từ US).


Song mình lại nghe đồn là mấy đứa ghen ăn tức ở bên mình tự biên tự diễn, nói thật mình tin cái này hơn.
Tóm lại là mình vốn định ẩn thân một thời gian nhưng vẫn thấy người ta lên truyện ầm ầm nên mình kệ vậy, nếu mình có bị bay mất, âu cũng đành chịu vậy..