Đế Hồn Lạc

Quyển 2 - Chương 4

Hà đường mặc ảnh lục bình hậu, khó nén sinh tế ác tự nghiệt

—–

Tuy nói việc này không thể trách Dư Tĩnh, nhưng không biết vì sao trong lòng Diêu Quang lại lược lược không thoải mái.

Được rồi, lúc trước vừa mới mới vừa vẫy rụng hai hồ ly tinh dính thân, lúc này lại gặp phải hai cái Miêu nữ, gia khỏa này thật đúng là có thể trêu chọc đủ chuyện!! Nếu không nhìn kỹ một chút, phỏng chừng ngày nào đó câu luôn hai vị tiên nữ hạ phàm, đến lúc đó không cần Thiên đế hạ chỉ trừng phạt, hắn sẽ là người đầu tiên chụp chết y!

Mặc dù không có tiếng trống canh báo giờ, nhưng ước chừng đã qua canh hai, hai người thu thập hành lý, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, tiếng gõ cửa lại lần thứ hai vang lên, Diêu Quang bực bội bĩu môi, không đi để ý tới, Dư Tĩnh biết hắn tính tình không tốt, không muốn phản ứng, đành phải tự mình đứng dậy đi mở cửa.

Bên ngoài nguyên lai là Thanh Dao đã đi rồi quay lại.

Dư Tĩnh hỏi: “Thanh Dao cô nương còn có chuyện gì sao?”

“Trại chủ muốn mời Dư công tử qua đó, nói là có việc thương lượng.”

Dư Tĩnh chưa trả lời, phía sau Diêu Quang lại nói: “Trễ như vầy, có chuyện gì để sáng mai nói sau.”

Đụng phải cái đinh cứng ngắt, Thanh Dao vừa tức vừa giận: “Cũng không phải mời tiểu thư đồng ngươi! Ngươi nói nhiều làm gì!?”

Dư Tĩnh vội vàng giảng hòa: “Nếu trại chủ có việc, tại hạ tất không chối từ.”

Diêu Quang nhíu mày, thật không có ngăn cản, xoay người một lần nữa mang lại hài miệt đã cỡi ra: “Ta cũng cùng đi.”

Thanh Dao không nguyện ý: “Ôi chao, ngươi người này sao lại da mặt dày như thế? Trại chủ thỉnh chính là Dư công tử, ngươi chỉ là tiểu thư đồng nho nhỏ đi xem náo nhiệt làm gì?!”

Thấy bọn họ khắc khẩu, Dư Tĩnh sợ bọn họ cãi nhau lên thì sẽ không thoải mái, hơn nữa nhận được ơn một bữa cơm của lão trại chủ, lại mượn trại này ở tạm, đối phương mời cũng không tiện chối từ, thế là xoay người nói với Diêu Quang: “Ta đi một lát sẽ quay về, nếu ngươi mệt mỏi thì nghỉ ngơi sớm một chút, không cần chờ ta trở lại.”

Diêu Quang hừ lạnh, trong mắt mặc dù không đồng ý, nhưng nghĩ thầm bên trong trại tử này cũng không yêu khí, nói vậy cũng nháo không ra trò gì, về phần quỷ quái linh tinh, cũng không dám trêu chọc đến Diêm La sống, liền cũng không kiên trì thêm nữa. Chuyển thân, mượn cơ hội khi nghiêng người qua, lưu lại một câu như có như không phân phó: “Mọi việc cẩn thận.”

Khóe miệng không dấu vết địa lộ ra nụ cười hiểu ý, Dư Tĩnh nhẹ nhàng đáp: “Đã biết.”

Thanh Dao xách đèn lồng đi trước, Dư Tĩnh theo sát phía sau.

Xa xa chỉ thấy những ngôi nhà sàn Miêu trại xây dựa vào núi, tầng tầng trùng điệp, san sát nối tiếp nhau, giống như nửa ẩn trong rừng rậm, ẩn vào bóng đêm, trong nhà thôn dân điểm ánh nến, xuyên thấu qua cửa thông gió không chừng lóe lên, giống như bầu trời đầy sao rơi xuống chốn phàm trần.

Bỗng nhiên nghe Thanh Dao hỏi: “Công tử thấy đêm ở Miêu trại chúng ta như thế nào?”

“Giống như cả trời sao lạc chốn phàm trần.”

“Công tử thích?”

“Tại hạ bất quá chỉ là phàm phu tục tử, tự nhiên thích xem cảnh đẹp như vẽ!”

Thanh Dao nghe vậy, bỗng nhiên xoay người lại khoác trên cánh tay Dư Tĩnh, cả người giống như muốn dán lên, tiếng nói mang kiều mị: “Kia công tử muốn đến nhà ta ngắm đèn không? Nơi ta ở vừa vặn ở trên cao nhất, tại nơi đó có thể thấy rõ ràng hơn đó! Lại nói...... Chỗ công tử trụ có mùi ẩm mốc, buổi tối ở lại chỗ ta nghỉ tạm được không?”


Mỹ nữ trong ngực, dụ hoặc như vậy, ai có thể không tâm động? Nhưng mà Dư Tĩnh vẫn không chút hoang mang rút cánh tay về: “Cảnh vật ở xa thấy đẹp, nhìn gần tất có tì vết. Phong cảnh vẫn là xa xa nhìn ra xa càng mông lung say lòng người. Giống như ngư hỏa trên sông, nói thì dễ nghe, kỳ thật đến gần, bất quá cũng chỉ là ngọn đèn thôi.” Y ho khan hai tiếng, “Thời điểm không còn sớm, hẳn trại chủ cũng đang sốt ruột chờ. Thỉnh cầu Thanh Dao cô nương dẫn đường.” (Ngư hỏa: đèn trên những chiếc thuyền chài, vừa để chiếu sáng trong đêm vừa thu hút cá đến)

Đầu tiên là Nguyệt Li, hiện giờ là nàng, hai người bọn họ là nữ tử đẹp nhất trong trại, ngày thường có nam tử nào không dùng mọi cách lấy lòng các nàng, bất quá chỉ cầu các nàng cho một ánh mắt, nhưng mà thư sinh trước mặt này không chỉ không động dung, ngược lại cực có kỹ xảo cự tuyệt, làm cho người ta tức giận rất nhiều, rồi lại không thể so đo.

Thanh Dao bất đắc dĩ, chỉ phải giận dữ hừ một tiếng, không hề để ý tới Dư Tĩnh, tự mình đi phía trước.

Nhiễu quá thôn trại, ở chỗ sườn núi liền thấy được một con sông, trên sông là một mảng lục bình cực kỳ rậm rạp, ngay cả ánh trăng cũng không thể xuyên thấu qua mặt nước, như thế nhìn qua, tựa như một lớp thịt dày phiếm lục quang bao trùm con sông, dòng nước màu xanh sẫm xem ra sâu không lường được, không có tiếng ếch, không có trùng kêu, dòng sông này, cùng với hồ nước bên cạnh cánh rừng, đều thật sự yên tĩnh.

Bên đường có cái một nơi bằng phẳng treo một chiếc đèn lồng màu đỏ, chiếu nơi đó sáng trưng một mảnh, trên mặt đất trải nhuyễn nhục (thảm mềm), Ma Kim an tọa ở trên, Nguyệt Li ở bên hầu hạ, còn có vài tên thôn dân cao lớn chờ đợi ở bên.

“Dư công tử, ngươi đã đến rồi! Mau mau mời ngồi!”

Dư Tĩnh chắp tay tạ ơn rồi mới rồi ngồi xuống.

Ma Kim thấy Thanh Dao lệ nhan tức giận, không khỏi ha hả cười hỏi: “Thanh Dao xảy ra chuyện gì? Ai chọc giận ngươi sinh khí?”

Thanh Dao vặn vẹo thân mình, ngã vào trong lòng Ma Kim, nũng nịu cáu giận: “Đều do Dư công tử, ta hảo tâm mời hắn về đến nhà làm khách, hắn lại một mực cự tuyệt......”

“Hồ nháo, Dư công tử cùng ta có chính sự cần thương lượng.” Bàn tay khô sờ lên khuôn mặt non mịn bóng loáng của Thanh Dao, “Tốt lắm, ngươi cùng Nguyệt Li ở một bên hầu hạ!”

Thanh Dao thối lui, Ma Kim quay đầu lại nói với Dư Tĩnh: “Đã lâu không có khách bên ngoài đến trại ta làm khách! Đêm nay lão phu thật sự rất cao hứng! Đến, lão phu kính công tử một ly!”

Nguyệt Li dâng ngân bôi cho Dư Tĩnh.

Người Miêu cùng người Hán bất đồng, không thích trà chỉ thích rượu, khách đến lấy rượu lễ đãi, nếu như không uống, ngược lại xem như không nể mặt mũi người ta, thịnh tình không thể chối từ, Dư Tĩnh cũng không chối từ, cùng lão nhân một hơi uống mấy chén.

Rượu của Miêu gia cũng không so với các loại rượu khác, nơi đây quanh năm trồng trọt, mà cao lương là quan trọng nhất, dùng cao lương thu hoạch được, ủ thành rượu mạnh, rượu có thể hòa tan vật, thậm chí thiêu đốt, cho dù có chôn xuống ba thước băng tuyết mười năm vẫn còn thơm ngát.

Rượu vào bụng, cảm giác như lửa đốt tâm, dù Dư Tĩnh là người tự biết tửu lượng sâu cạn, cũng phải thầm than lợi hại. Hơi rượu lên mặt, nhưng ánh mắt vẫn thanh tỉnh.

Rượu quá tam tuần, Ma Kim hỏi: “Công tử cảm thấy Miêu trại chúng ta đây như thế nào?”

Dư Tĩnh cười cười buông ly rượu.

“Một vùng thanh tú bảo địa.”

“Thanh tú bảo địa......” Ma Kim trầm ngâm một lát, bỗng nhiên thở dài, “Công tử nói không sai! Chẳng qua, này cũng chỉ là biểu tượng trong mắt ngoại nhân thôi...... Kỳ thật, trại tử này luôn luôn được Bàn Vương phù hộ mới được mưa thuận gió hòa như hiện tại.”

Miêu tục sùng quỷ, thờ phụng ba mươi sáu đường quỷ, bảy mươi hai đường thần, Long Thần, Lôi Thần, Thổ Địa, Sơn Thần, còn có cái gì Ngũ Cốc Quỷ, Thảo Quỷ, Sơn Quỷ, Thủy Quỷ, Nham Quỷ, Ma Dương Quỷ, Cao Pha Quỷ… vân vân, những điều như vậy, mỗi nơi đều không đồng nhất. Nhưng mà Bàn Vương này cũng không giống bình thường. Bàn Hồ vốn là đầu khuyển ngũ sắc Đế Khốc nuôi dưỡng, nhân lúc Khuyển Nhung tác loạn, Đế ra lệnh người trảm được đầu giặc, thưởng hoàng kim ngàn dật (dật – đơn vị trọng lượng cổ, 1 dật = 20 lượng, có thuyết nói 1 dật = 24 lượng), ấp vạn gia, lại được lấy con gái Đế làm thê tử, Bàn Hồ kia liền ngoặm đầu tướng giặc trở về, Đế bất đắc dĩ, cho con gái lấy Bàn Hồ, Bàn Hồ vì cầu nhân hình, đặt mình vào trong chuông vàng bảy ngày đêm, không ngờ thê tử vì lo lắng nên mở chuông vàng trước thời hạn, nên Bàn Hồ nhân thân mà đầu chó. Sau Bàn Hồ cùng đế nữ ẩn cư thâm sơn, câu chuyện được lưu truyền, hào viết Man Di. Tiên dân tôn xưng là Bàn Vương, chính là ngôi tôn thần cao nhất.

Nghe thấy Ma Kim tiếp tục nói: “Thế nhưng mấy năm qua thu hoạch ít dần, ngũ cốc trong kho cũng khó duy trì lâu dài, ai...... chắc là do chúng ta không được thành tâm.”

“Thái dương ắt ngã về Tây, trăng tròn tất khuyết. Thiên địa doanh hư, thịnh cực tất suy. Mọi việc hà tất phải quá để ý? Ngũ cốc thu hoạch ít nhiều, vốn còn có ba phần thiên ý. Thiên thời bất lợi, thu hoạch không xong, cũng là chuyện thường thấy. Năm sau thế nào cũng còn chưa biết. Lão trại chủ hà tất chú ý như thế.”

Ma Kim lắc đầu: “Công tử có điều không biết. Kỳ thật tộc của ta sớm có tục lệ, hàng năm phải sinh tế Bàn Vương, nhưng mấy năm nay vẫn không có thượng cống...... Bàn Vương trách phạt, ngũ cốc thất thu bất quá là đang cảnh báo chúng ta, nếu tiếp tục không sinh cống, nhất định sẽ chọc giận thần linh, đưa tới đại họa, tuyệt đại vô hậu!”


“Sinh tế?”

“Không dối gạt công tử, kỳ thật sinh lễ cống cho Bàn Vương...... là người sống, lại phải là đồng tử chưa tới nhược quán. Chính là mỗi năm tế một lần, trong trại sớm đã không còn hài đồng nhỏ tuổi...... Ai......” Ma Kim vừa nói, vừa đặt ly rượu xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dư Tĩnh dần dần hiện ra một cỗ âm trầm, “Tối nay thỉnh công tử tiến đến, đó là muốn cùng ngươi thương lượng, thỉnh công tử bán tiểu thư đồng kia cho chúng ta, sáng sớm ngày mai chúng ta liền cử hành nghi thức tế lễ! Trại tử sẽ dâng cho công tử hoàng kim trăm hai, đương nhiên có thể còn các ưu đãi khác!” Lão sử ánh mắt về phía hai nữ tử, Nguyệt Li Thanh Dao lập tức một trái một phải dán vào.

Nguyệt Li khuyên nhủ: “Công tử ngài đáp ứng đi......”

“Không phải chỉ là cái tiểu thư đồng sao? Nhìn hắn gầy gầy teo teo, tóc vừa vàng vừa thô ráp, mặt rỗ, lại không biết quy củ, chỉ cần công tử nguyện ý, tùy tiện tìm một cái cũng tốt hơn hắn!”

Dư Tĩnh nheo mắt lại, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, hắn đánh giá những đại hán cường tráng xung quanh, từ chối cho ý kiến: “Tuy rằng trại chủ nói là thương lượng, nhưng kỳ thật tại hạ vẫn là không có bao nhiêu đường cự tuyệt đi?”

“Công tử là người thông minh, sơn dã tích địa, có nhiều ác cầm tẩu thú, không thấy một hai người kỳ thật cũng là chuyện rất bình thường. Ha hả...... Bất quá, ta thấy công tử khí độ bất phàm, chắc là thế gia đệ tử, chúng ta không muốn đối địch cùng quan phủ, cho nên cố ý thỉnh công tử lại đây thương lượng.” Ngụ ý, nếu không phải không muốn đắc tội quan phủ, vậy ngay cả Dư Tĩnh cũng chạy không thoát Miêu trại này, khuôn mặt đầy nếp nhăn của Ma Kim hiện giờ nhìn qua giống như quỷ mị ở chỗ tối tăm chờ thời cắn nuốt thịt người, “Sự tình liên quan đến sự thịnh suy của thôn trại, lễ sinh tế không thể thiếu, đành phải thỉnh công tử bỏ những thứ yêu thích.”

Dư Tĩnh cười cười, vẻ mặt tựa hồ có chút do dự: “Hắn vẫn là rất nhu thuận, tại hạ thật sự là luyến tiếc a......”

Thanh Dao thấy y bị thuyết phục, lập tức lại khuyên: “Công tử đừng do dự, trăm hai hoàng kim cũng đủ công tử mua mười tiểu đồng hầu hạ, làm gì để ý một mình hắn?”

Dư Tĩnh thở dài gật đầu: “Nếu như vậy, được rồi......”

Ma Kim vui mừng quá đỗi, lúc này nâng chén: “Như thế quả nhiên là phải đa tạ công tử!”

Không khí lãnh ngạnh nhất thời lại trở nên nhiệt thiết, có Nguyệt Li Thanh Dao hai vị mỹ nữ ở bên hầu hạ, hai người lại uống thêm mấy chén, Dư Tĩnh luôn oán giận tiểu thư đồng hầu hạ y rất tốt hiện tại không còn thật quá đáng tiếc, Ma Kim lập tức hiểu ý đáp ứng tặng thêm ba trăm lượng bạc trắng, thư sinh liên tục cảm ơn, liền cảm thấy mỹ mãn.

Hai người lại hợp ý, vừa tán gẫu vừa ăn ăn uống uống, giống như hoàn toàn đem sinh tế việc quăng ra sau đầu, mắt thấy sắc trời sắp sáng, Dư Tĩnh giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, giữ chặt Ma Kim: “Đúng rồi! Người Hán chúng ta có cái quy củ, nói trước khi chết phải ăn bữa cơm no, nếu không trên đường xuống hoàng tuyền phải làm quỷ đói! Phiền toái lão trại chủ mang chút thức ăn đến cho hài tử kia, miễn làm hỏng nghi thức tế lễ!”

Ma Kim nghĩ nghĩ cũng có đạo lý, cũng nghe qua người Hán trong thôn nói phạm nhân trước khi bị kéo ra ngoài chặt đầu cũng ăn bữa cơm cuối cùng, thế là liền phân phó Nguyệt Li lấy thực lam (cái giỏ đựng thức ăn) lại. Dư Tĩnh đứng lên, thân mình lắc lắc lư lư hiển nhiên đã say chuếnh choáng, nâng tay giúp trứ lấy chút dưa và trái cây gì đó cho vào trong giỏ: “Bữa cuối dù sao cũng phải ăn ngon một chút...... Mật này không tồi, quả đào cũng rất ngọt......” Một hồi chất đầy giỏ, Nguyệt Li đứng dậy phải đi, Dư Tĩnh bỗng nhiên gọi nàng lại: “Quên cầm đũa!” Y lảo đảo địa đứng dậy, chỉ sợ là đã quá say, dưới chân lảo đảo một cái, Thanh Dao vội vàng đỡ lấy hắn, cười nói: “Công tử cẩn thận!”

“Không có việc gì, không có việc gì......” Dư Tĩnh đem chiếc đũa qua loa nhét vào giỏ, hẳn là cũng không thấy rõ ràng, đâm vào trên một quả đào.

Thanh Dao thấy y say rượu, ánh mắt mông lung, mắt thấy sẽ ngã thật, không khỏi nghiêng người qua ôm y lại. Nguyệt Li thấy hai người ái muội như thế, không khỏi có chút không cam lòng, thế là nói: “Đường tối khó đi, tỷ tỷ theo giúp ta được chứ?”

Thanh Dao vốn không muốn, nhưng ngại đang ở trước mặt trại chủ, đành phải đỡ Dư Tĩnh ngồi lại trên chiếu, cùng Nguyệt Dao rời đi. Mơ hồ còn nghe được tiếng Thanh Dao oán giận: “Trời đều sắp sáng, làm sao còn tối?......”

Ma Kim thấy sự tình đã định, lại càng thoải mái.

Chính là lúc này Dư Tĩnh xem ra đã không thắng được hơi men, nửa nằm nửa ngồi, nhắm mắt lại.

Qua một hồi, đột nhiên Thanh Dao hốt ha hốt hoảng chạy trở về, Ma Kim thấy thế lập tức đứng dậy hỏi: “Xảy ra chuyện gì?!”

Thanh Dao nói: “Nguyệt Li muội muội mang giỏ thức gian đến cho thư đồng kia, ai ngờ hắn chỉ liếc mắt một cái liền đột nhiên làm khó dễ, kéo Nguyệt Li hỏi Dư công tử ở nơi nào...... Ta muốn đẩy hắn ra, ai ngờ tiểu thư đồng kia khí lực lớn vô cùng, suýt nữa cũng bắt ta lại...... Ta chỉ đành chạy về trước báo tin......”

Ma Kim thần sắc biến đổi, cúi đầu nhìn lại thư sinh kia, nhưng thấy Dư Tĩnh lúc này nào có nửa phần say rượu, hai mắt sáng ngời hữu thần, đủ loại việc ác trên thế gian trước mặt y giống như không chỗ nào che giấu.

Y chậm rãi đứng lên, không còn bộ dạng sợ chết lại bị tiền tài sắc đẹp dụ dỗ trước kia! Thản nhiên nói: “Nghi thức tế lễ Hán Miêu đều không giống nhau, tại hạ cũng không tiện nhiều lời, nhưng việc về nhân mạng, thứ tại hạ không thể đáp ứng thỉnh cầu của trại chủ. Vừa rồi lấy cớ tặng thức ăn, mượn “khoái” “đào” ý cảnh báo tiểu đồng, nói vậy lúc này hắn đã đào tẩu rồi. Trại chủ không cần đuổi theo.” (Khoái – đũa, khoái đào = mau chạy đi:”S)

“Ngươi ──” không thể tưởng được Dư Tĩnh lúc trước đồng ý bất quá là giả vờ làm cho bọn họ thả lỏng cảnh giác, tiện đà để bọn họ tặng thức ăn, càng ở trước mắt bao người nghĩ cách thông tri Diêu Quang có nguy hiểm.

Thư sinh văn nhược trước mắt này, bề ngoài xem ra ôn uyển vô hại, lại có thể có thủ đoạn nhạy bén như vậy, thấy biến không sợ hãi.

Ma Kim tự biết trúng kế, thở hổn hển, truyền lệnh xuống: “Lập tức phái người đi bắt tiểu thư đồng kia về đây cho ta!!” Vài tên người Miêu lập tức lĩnh mệnh mà đi, ánh mắt trại chủ âm lãnh giống như độc xà, chăm chú nhìn trên người Dư Tĩnh, “Người Hán quả nhiên giả dối, Dư công tử nói không giữ lời, vậy đừng trách chúng ta hạ thủ vô tình!!”

Lão nâng tay, lúc này có hai gã người Miêu vây lại.

Nhưng mà thư sinh kia rõ ràng đang ở trong nguy hiểm vẫn chưa lộ ra vẻ kinh cụ, chỉ thở dài, lướt qua bờ vai hai gã người Miêu cao lớn trước mặt, nhìn về hướng căn phòng kia.

Lược lược, mang theo một tia không đành lòng.....

“Phanh đông!!” Một tiếng chợt vang, giữa sông, bọt nước nổi lên bốn phía.

Tựa hồ có gì đó khá nặng bị quăng vào trong nước, lục bình bị đẩy ra một chỗ hổng, con sông sâu thẳm đen như mực tựa như yêu quái mở to miệng chờ đợi. Sóng nước nhộn nhạo dần dần phục lại thành những vòng tròn gờn gợn, không có gì nổi lên, chậm rãi, lục bình một lần nữa khép lại, lần thứ hai che đậy dòng nước tối đen.