Đế Hồn Lạc

Quyển 2 - Chương 11

Tử ngọc doanh trản bích ba nhưỡng, lưu ly điện khuyết thủy tinh cung

—–

“Ha ha ha ha...... Phá Quân tinh quân, Diêm La điện quân đại giá quang lâm hàn xá, quả nhiên là vẻ vang cho kẻ hèn này, tiểu vương hết sức vinh hạnh, hết sức vinh hạnh!”

Hai người còn chưa xuống xe, liền nghe tiếng cười truyền đến.

Chỉ thấy rất nhiều tôm binh cua giơ lên cao nghi trượng xếp hàng hai bên, phần đông loa nữ bạng cơ vây quanh Đông hải long vương ra điện nghênh đón. Lại thấy Đông hải long vương thân hình cao lớn, thân xuyên cửu long hoàng bào hạnh hoàng* kim tú, đầu buộc kim quan, trên kim quan khảm một viện trân châu to như quả trứng, quang hoa lấp lánh, vật trang sức bên thắt lưng, thứ trên tay, không một thứ nào mà chẳng lộ ra quý khí. Hơn nữa đầu rồng thân người, lạc đầu*, tai trâu, cổ rắn, sừng hươu, mắt rùa… long tướng cực đủ uy nghi, đứng trước thủy tinh cung tráng lệ, hơn nữa bên cạnh có một đám mỹ cơ binh tướng phụ trợ, khí thế của vị vương thủy tộc này hiển lộ không thể nghi ngờ. (hạnh hoàng: màu vàng hơi đỏ, lạc đầu: đại khái là tóc như bờm sư tử đi)

So với Phá Quân tinh một bộ hoàng mao tiểu nhi, Tống Đế Vương thư sinh nghèo túng, cao thấp rất rõ ràng.

Trượng Ly tiến lên chào, bẩm: “Mạt tướng may mắn không làm nhục mệnh.”

Lúc này Tống Đế Vương bước lên phía trước, cũng là hành lễ: “Hắc Thằng đại địa ngục đệ tam điện chủ Tống Đế Vương, kiến quá Đông hải long quân!” Diêu Quang mặc dù không thích những lễ nghi phiền phức, bất quá lúc trước nghe Dư Tĩnh thuyết pháp, cũng hiểu được đứng ở địa bàn của người ta, vẫn là theo quy củ của người ta mới thỏa đáng, cũng tiến lên chào.

Đông hải long vương hiển nhiên long tâm đại duyệt: “Không biết hai vị tiên quân giá lâm, không có từ xa tiếp đón, mong hai vị thứ tội!”

“Không dám không dám!” Tống Đế Vương nhếch miệng cười, “Long vương phái thượng tướng quân tự mình đánh xe tới đón, thật sự là hậu dự* có thêm a!” (dự: sskhen ngợi, danh dự)

“Đâu có đâu có! Một vị là cửu thiên tinh quân, một vị là Quỷ Vương địa phủ, chớ nói phái Trượng Li đi tiếp, cho dù bổn vương tự mình giá mã nghênh đón cũng không đủ a!”

“Đâu có đâu có! Long vương chưởng quản hải vực Đông hải rộng lớn vô ngần, một Hắc Thằng địa ngục nho nhỏ nào có thể so sánh, thật sự xấu hổ chết tiểu vương!”

Nghe hai người bọn hắn thổi phồng tâng bốc nhau, ngay cả đám lính tôm tướng cua theo mệnh mà làm nghe được cũng như lọt vào trong sương mù, đối với hai vị thiên thần đối diện này sùng bái có thêm, Diêu Quang nghe mà cảm thấy lông tơ trên người thẳng, da gà rụng đầy đất.

Cuối cùng hai người cực có ăn ý nhìn nhau một lát, bỗng nhiên ôm bụng cười cười ha hả.

“Ngao huynh, nhiều năm không gặp, ngươi phô trương càng lúc càng lớn a!” Dư Tĩnh không hề khen tặng, khi nói chuyện càng mang nhiều ý tứ châm chọc.

Đông hải long vương nghe vậy không những không buồn bực, ngược lại cười nói: “Không phải nói Quỷ Vương đi tuần, bách quỷ thị giá sao? Sao vậy? Trước mắt quỷ ảnh không thấy một cái, hay là ngươi nhiều phiên làm việc thiên tư làm rối kỉ cương cuối cùng bị Diêm Quân điều tra ra, cách chức điều tra rồi?”

“Coi như ta bị cách chức điều tra, viên huyền thủy thạch lão huynh thua ta cũng không thể không giữ lời đi?”

“Ha ha ha...... Dư lão đệ sao lại tiểu khí như thế! Ngay cả kia viên đá không đáng giá kia cũng có thể nhớ thương lâu như thế?”

“Không đáng giá? Ha hả, Ngao huynh nhầm rồi! Huyền thủy thạch quả thật không bằng trân châu mĩ ngọc, nhưng lại có thể tích nước trong thiên hạ, chỉ cần có bảo vật này, đừng nói Đông Hải long cung, cho dù Long Uyên Chi Để cũng qua lại tự nhiên!” Truyền thuyết nơi sâu nhất dưới đáy biển vốn có danh Long Uyên, sâu không thể đo lường, chỉ có chân long trong thủy tộc mới có thể tiến vào nơi sâu nhất, tên cổ Long Uyên.

Đông hải long vương nói: “Lão đệ có cái tai thực dài, không thể nghĩ được đang ở dưới ốc tiêu thạch ngàn dậm, cư nhiên còn có thể thông hiểu chi bảo long cung ta!”

“Ngao huynh quá khen! Tiểu đệ cũng bất quá là nghe phong phanh rằng bảo vật long cung có thể so với thiên cung, một hai khối tảng đá, hẳn Ngao huynh cũng sẽ không để vào mắt!” Dư Tĩnh đánh giá chiếc đầu rồng uy nghiêm của Đông hải long vương, bỗng nhiên cười nói: “Ta nói lão huynh, ngươi quanh năm suốt tháng mang bộ dáng này, chẳng lẽ cũng không mệt sao?”

Đông hải long vương khẽ kinh ngạc, lập tức thở dài nói: “Sao không phiền lụy? Nhưng ngươi không thấy mấy tượng đất trong Long miếu ở thế gian sao? Long vương nào không phải đầu rồng thân người? Mấy huynh đệ kia của ta còn thích thú...... Ai! Hại ta cũng phải bồi theo......” Nói xong nâng tay lên, trường bào phất qua, lại thấy ngũ quan trên cái đầu rồng cực đại kia biến ảo, sừng hươu thu nhỏ lại, mũi dài hẹp lại, mắt rùa hóa dài, lạc đầu thẳng xuống, trong nháy mắt, đã hé ra khuôn mặt nam tử thần tuấn phi phàm, dung mạo xem ra đã qua tuổi tứ tuần (40 tuổi), đôi mày kiếm trong xám có lẫn vài sợi bạc, đôi ngươi kim sắc sáng ngời hữu thần, mang theo uy thế khiến người không dám nhìn thẳng.

Binh tôm tướng cua loa nữ bạng cơ xung quanh chưa từng gặp qua thực nhan của long vương? Quá kinh hãi, đều quỳ xuống đất làm lễ bái, ngay cả Diêu Quang cũng không nhịn được khẽ giật mình, phải biết ở thiên điện đã gặp qua tứ hải long vương yết kiến Thiên đế, nhớ lúc ấy Long vương chính là bộ dáng đầu rồng mình người, còn nghĩ chính là như thế, cũng không ngờ nguyên do bất quá là vì ứng phó sự sùng bái của dân chúng thế gian. Chỉ có thượng tướng quân Trượng Ly cùng Dư Tĩnh một bộ thấy nhưng không thể trách đứng ở một bên, cũng không hề động tác gì.

Đông hải long vương cười ha ha, ý bảo quy thừa tướng đem triệt hạ những nghi thức này, thiếu đi phần phô trương hiển lộ, long vương bệ hạ nhiều hơn vài phần cảm giác thân hậu. Hắn vwuaf xoa mặt mình vừa kéo Dư Tĩnh đi vào đại điện: “Ta nói lão đệ, ngươi xem ta bộ dáng này, có phải khác một trời một vực so với trước kia không?”


Một bên Trượng Ly không cần phân phó, tiến lên thỉnh Phá Quân tinh cùng đi trước.

Dư Tĩnh liền đáp: “Ngao huynh, tốt xấu gì ngươi cũng đã là long vương vạn tuổi, mang bộ dáng này ngươi cũng không sợ người khác chế giễu?”

Đông hải long vương không cho là đúng: “Tiên gia trên trời cũng lấy bộ dạng lúc bọn họ thành tiên đó thôi, chưa bao giờ thay đổi? Ta lấy lúc đăng cơ làm chỉ định, cớ sao không thỏa?” Hắn liếc mắt nhìn Dư Tĩnh một cái, “Nhưng thật ra ngươi, mang một bộ thể xác phàm nhân lúc ẩn lúc hiện, còn chạy đến bảo địa Đông hải ta, đây là đạo lý gì?”

“Nói đến thì dài. Vẫn là phiền toái Ngao huynh cấp một hồ bích ba nhưỡng, chúng ta từ từ nói sau.”

“Ngươi giỏi lắm Tống Đế Vương, lại nhớ thương thứ tốt của bổn vương!”

Hành cung của Đông hải long vương, cung khuyết lâu thai đều lấy thủy tinh làm tường viên, tên gọi Thủy Tinh Cung.

Vẻ đẹp kỳ huyễn này thật không thể dùng ngôn ngữ hình dung, nhưng thấy sóng nước ánh trên vách, ngói là ngọc lưu ly, cột trụ là tinh thạch, đèn là minh châu. Mặc dù không hoa quý như thiên cung, cũng có một phen khỉ lệ chốn đáy biển khác. (khỉ: lụa the, khỉ lệ: tươi đẹp)

Thiên điện sớm có bạng cơ hầu hạ, nhưng đúng như lời tiên đoán của Dư Tĩnh lúc trước, trên chiếc bàn ngọc lớn bày tiệc rượu, ngọc lưu ly trản (ly rượu), khay thủy tinh, xa hoa lộng lẫy, làm cho người ta không kịp nhìn. Buổi tiệc vốn chính là phương pháp khoe khoang rất tốt, Dư Tĩnh vốn rất rõ ràng, Đông hải long vương vốn là chí tôn hải vực, ham mê thích khoe khoang này thật đúng là làm cho người ta không không còn gì để nói. Về phần Diêu Quang, sớm quen với Thiên cung hoa quý, những thứ trước mặt này cũng không hề để ở trong lòng.

Hai người thiếu hứng thú không hề ảnh hưởng đến hưng trí của Đông hải long vương, trong buổi tiệc cũng không keo kiệt sai loa nữ dâng bích ba nhưỡng mà Tống Đế Vương điểm danh.

Giữa buổi tiệc nghe Dư Tĩnh nói rõ ý đồ đến, long vương trầm ngâm một lát, nói: “Không phải là bổn vương không muốn giúp đỡ, chính là vạn năm biến thiên, Đại A Sơn thượng cổ đã sớm trầm nhập trong biển, cái gọi là Dạ Quang Như Ý Châu cũng không biết lưu lạc phương nào...... Này cũng như mò kim nơi đáy biển, lão đệ, ta khuyên ngươi vẫn là đến nơi khác tìm kiếm đi!”

Dư Tĩnh từ chối cho ý kiến.

Long vương lại nói: “Nếu đã đến Đông hải ta, nếu như khoản đãi không chu toàn, thật có vẻ như long tộc Đông hải chúng ta keo kiệt! Tống Đế Vương, Phá Quân tinh quân, xin mời hai vị ở lại thêm mấy ngày! Ngàn vạn lần không cần khách khí!”

Đông hải long vương tao nhã rộng lượng, thật không mất phong phạm tôn chủ hải vực.

Diêu Quang nghe thấy Long vương cũng không có manh mối về bảo châu, vốn chẳng muốn lưu lại nên định nói thẳng lời cự tuyệt, nhưng Dư Tĩnh lại lặng lẽ đè đầu gối hắn lại, rồi mới cười nói: “Long vương đã có thịnh tình, hai ta từ chối thì bất kính!”

Hành cung Đông hải, Hồi Long Điện.

Long vương hiếu khách, thường có thiên nhân hoặc là người trong thủy tộc đến chơi, liền an trí tại Hồi Long Điện. Tuy tòa điện này không thể so với chính điện đường hoàng, nhưng mỗi chỗ đều được gọt giũa tinh tế, có gắng đạt tới khách nhân thư thái.

Loa nữ dẫn đường đích loa nữ xốc lên màn nhung kết bằng dạ minh châu, lệnh khách phòng thiên điện bố trí nhu hòa ngăn nắp, rồi mới thướt tha lắc lư tha vỏ ốc nhiều màu dập dềnh đi xa.

Dư Tĩnh ngựa quen đường cũ, đẩy cửa sổ ra, chỉ thấy trăng tròn ở đỉnh, nhộn nhạo trong sóng nước, khi thì đầy đủ, khi thì tán toái, hư ảo mờ mịt, thoáng chốc như đặt mình trong cảnh mộng.

Đáy nước lạnh lẽo thực dễ dàng cảm giác được phía sau thiếu niên kia hỏa nhiệt dao động, mới vừa rồi một đường lại đây hắn đều đen mặt không nói lời nào.

Dư Tĩnh cũng biết Diêu Quang nóng lòng muốn đi tìm bảo châu, đối với việc lưu lại Thủy Tinh Cung chỉ để du sơn ngoạn thủy lãng phí thời gian cũng không tình nguyện.

Quả nhiên, chợt nghe thiếu niên trầm thanh âm nói: “Nếu bảo châu không ở nơi này, vì sao còn muốn ở lại chậm trễ công phu?”

Dư Tĩnh quay đầu, thản nhiên ngồi vào bàn, châm chén trà để giải mùi rượu, rồi mới chậm rãi hỏi một câu chẳng liên quan: “Diêu Quang, ngươi cảm thấy Đông hải long vương người này như thế nào?”

Diêu Quang thấy y không trả lời chính mình, ngược lại đến hỏi hắn cảm giác về Đông hải long vương, không khỏi sắc mặt càng đen, có chút dỗi: “Long vương trầm ổn đại độ, tư văn nho nhã, không hổ là tôn chử đại dương”

“Ha hả......” Ai ngờ Dư Tĩnh lại bật cười, giống như hắn nói ra điều gì đó rất buồn cười.


Diêu Quang nổi giận: “Ngươi cùng đã là bằng hữu của hắn, bản thân thích lưu lại bao lâu liền ở bao lâu, còn kéo ta làm chi?!” Thiếu niên vốn là có chút nóng nảy, bích ba nhưỡng dù sao cũng là trân nhưỡng long cung trân nhưỡng, phải biết rồng chính là thủy tộc chi tôn, rượu nhưỡng ra so với thế gian lợi hại hơn thập bội, hơn nữa hiện giờ trong lòng buồn bực, sắc mặt lại là càng thêm hồng nhuận.

Dư Tĩnh chớp mắt mấy cái, cư nhiên cười đến càng rạng rỡ, Diêu Quang tức giận đến muốn đập y dính luôn vào tường.

Thư sinh đứng dậy, đi qua đưa tay kéo hắn, Diêu Quang hung hăng đập vào, Dư Tĩnh cũng không buông tha cho, tiếp tục vươn quá, lại là một tiếng đánh thanh thúy lưu loát, cứ ngươi đến ta đi như thế, Diêu Quang dùng lực không nhỏ, mu bàn tay Dư Tĩnh đều bị đánh đến vừa hồng lại sưng lên, cư nhiên còn không chịu buông tha cho.

Diêu Quang thấy bàn tay kia mà bị đánh thêm mấy cái nữa sẽ rách da, trong lòng do dự, mất tiên cơ, lòng bàn tay ấm áp, tay đã bị Dư Tĩnh gắt gao nắm lấy, không đợi hắn lại giẫy ra, đối phương liền tự phát kéo hắn qua, ngồi vào bên cạnh bàn.

Rõ ràng bàn tay kia bị đánh thành như vậy nhất định rất đau, nhưng Dư Tĩnh lại giống không có việc gì, nụ cười chẳng hề thay đổi, Diêu Quang ngược lại có chút áy náy.

Người khác phản kháng, ngược lại bất giác chính mình sẽ tùy hứng mà làm, nhưng mà đối phương đánh không đánh trả, mắng không trả treo, còn mang vẻ mặt bao dung cười cười nhìn mình, Diêu Quang thật cảm thấy được hành động vừa rồi của mình, có phải là quá đáng rồi không? Thế là trong lòng không khỏi lùi bước, không làm khó nữa. Kỳ thật hắn cũng không biết, Dư Tĩnh sớm đã lặng lẽ hạ Cương Tử Thuật lên tay mình, cắt đứt tất cả cảm giác, căn bản không biết là đau. Đương nhiên bị thương là khó tránh khỏi, bất quá nếu đang ở long cung, còn nhiều linh đan diệu dược, trị thương da thịt tất nhiên là chuyện rất dễ dàng.

Thiếu niên mất hết mặt mũi, cũng không dám nhìn đối phương, chuyển tầm nhìn đi quanh hừ nói: “Có chuyện thì nói, do dự làm chi.”

“Ta sợ ngươi tức giận vung tay bỏ đi, ta lại không biết đi nơi nào tìm ngươi.”

“Trên người không phải có hồn tinh của ta...” Đang nói giữa chừng, Diêu Quang đột nhiên nhớ tới thân hình Tống Đế Vương sớm đã bị háo lực không khống chế được của mình lan đến mà hóa thành tro, hồn tinh đã trở về với mình, tuy nói đối phương tự làm tự chịu, nhưng dù sao cũng là do hắn gây nên, không khỏi có chút xấu hổ.

Dư Tĩnh lại một bộ đã hiểu, thản nhiên cười nói: “Lần trước mất hồn tinh, không phải ta mong muốn, lại không biết Diêu Quang liệu có nguyện đem vật ấy trả lại cho ta?”

“Cái gì là của ngươi? Kia rõ ràng......”

“Rõ ràng là vật ngươi tặng, chỉ trách ta pháp lực không tốt, không có năng lực bảo hộ thỏa đáng, nếu ngươi cảm thấy không ổn, phải thu hồi, cũng là không thể dị nghị.”

Thư sinh thất lạc đùa nghịch bàn tay Diêu Quang, bộ dáng khổ sở tựa như đứa nhỏ đã đánh mất diều, Diêu Quang bỗng nhiên không đành lòng thấy y lộ ra biểu tình như vậy, đành phải nói: “Được rồi được rồi! Ta trả lại cho ngươi là được!”

Niệm động pháp quyết lấy một mảnh hồn tinh, mảnh hồn tinh tím xanh lại một lần nữa nhập vào trong cơ thể Dư Tĩnh.

Chờ làm xong, nhìn đến bộ mặt tươi cười vừa lòng lại có chút gian trán kia, bỗng nhiên cảm thấy hình như có chỗ nào đó tựa hồ không ổn.

Dư Tĩnh dĩ nhiên sẽ không cho hắn thời gian suy nghĩ khảo cứu, nói: “Thế này tốt lắm, sau này cho dù bị yêu quái bắt đi cũng có thể tìm trở lại!”

“Ngươi cho ta là bảo tiêu sao?!” Diêu Quang bị y kéo rẽ năm bốn vòng, tức giận khó hiểu trong đầu cũng tiêu thất thất bát bát, nhưng nhớ tới một màn Long vương cùng Dư Tĩnh cầm tay đồng hành, rất quen thuộc rất thân mật, liền cảm thấy rất không thoải mái: “Ta cùng với Đông hải long vương vốn chẳng liên quan, ngươi cùng hắn có giao tình gì cũng không quan hệ đến ta, ngày mai ta sẽ chào từ biệt hắn.”

“Ngươi cũng không thể đi.”

“Tại sao?!” Diêu Quang nổi giận.

Nhưng mà khi hắn vừa muốn giẫy ra khỏi tay Dư Tĩnh, lại phát hiện đối phương tăng thêm lực đạo, chặt chẽ giam cầm tay hắn.

“Ngươi ──”

“Diêu Quang, ngươi phải tin tưởng ta.”

Đồng tử đen như mực thâm thúy như màn đêm sâu thẳm, “Tình cảm ta đối với ngươi tuyệt không nửa phần giả dối. Cửu thiên thập địa, không có bất cứ tiên yêu nhân ma nào có thể vào lòng ta.” Diêu Quang khẽ run lên, Diên La Vương đệ tam điện xưa nay làm việc quỷ bí, luôn tỏa ra khí tức khiến người ta không thể nào thấu rõ, cho dù có tâm tư, cũng có bản lĩnh giấu diếm đến mức làm cho hắn không thể nào phát hiện. Không thể tưởng được hiện giờ sau khi thẳng thắn, lời nói hành động đều thẳng thắn bộc trực, rõ ràng là cảm tình khó chiêu thiên địa, cũng không thèm che giấu một chút.

Lời nói đơn giản thản nhiên, kỳ thật cũng không có mang nửa điểm pháp lực, cư nhiên giống như tiếng chuông thần đột nhiên vang vọng, chấn Diên Quang tâm thần dao động. Có lẽ bởi vì lẻ loi nhìn theo bóng dáng vạn năm xa xôi kia, hắn đã cô độc lâu lắm, lâu lắm...... Nhưng mà nam nhân này không có cường ngạnh kéo hắn rời đi, chỉ trong thời điểm hắn tịch mịch, đứng ở bên cạnh, lén lút vươn tay nắm lấy tay mình.

Có chút sững sờ địa nhìn bàn tay đang bao phủ lấy tay mình, hơi ấm truyền đến… cư nhiên có chút quen thuộc. Giật mình phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào, bàn tay ấm áp này cũng đã nắm lấy hồn phách hắn?

Dư Tĩnh nhẹ nhàng than thở: “Cũng do ta lúc đầu đã giấu ngươi...... Diêu Quang, ngươi là tinh tử nơi cửu thiên, ta bất quá chỉ là một tiểu lại cực nhỏ nơi địa phủ, Khoa Phụ còn không thể đuổi kịp mặt trời, ta nào có thể nghĩ đến còn có cơ hội giữ lấy ánh sao trong tay?”

Diêu Quang không thể tưởng được y cư nhiên lại có tâm tư như thế, nghe vậy tự nhiên không tự chủ được thoáng khép ngón tay nắm tay Dư Tĩnh.

Dư Tĩnh tựa như không phát giác, hạ mi mắt, tiếp tục nói: “May mắn được trời rũ lòng thương, ngươi đã biết tâm ý của ta, ta dĩ nhiên không kiêng kị nữa. Hiện giờ có thể giúp ngươi tìm bảo châu trọng tố bảo tháp, cũng là tâm nguyện của ta.”

Từng lời khẩn thiết, cũng không có nửa phần khó hiểu, Diêu Quang vốn cũng không phải hoài nghi, chỉ là trong lòng khó chịu thôi, hiện giờ nghe y nói như vậy, lòng nghi ngờ bỗng nhiên được giải, gật đầu nói: “Ta cũng không có ý nghi ngờ ngươi, chính là Đông hải long vương kia......”

Dư Tĩnh nở nụ cười: “Ngươi vốn không quen biết hắn nên mới không biết trong bụng hắn có càn khôn.”

Nhìn Diêu Quang khó hiểu, ánh mắt y phát ra một tia sắc bén.

“Vương của Long tộc, sao có thể là nhân vật bình thường?”