Đế Hồn Lạc

Quyển 1 - Chương 11

Bồng song kiến trúc ốc linh lung, âm tào nhất biệt phàm trần ngộ

—–

Lời của y vẫn như trước, cho dù có muốn hay không, cũng không cần hiếp bức cường bách, lại làm cho người ta không thể tàn nhẫn cự tuyệt.

Nói xong, Tống Đế Vương mệt mỏi khép lại hai mắt, kỳ thật y đã sớm chống đỡ không được, nếu không có Diêu Quang ở bên, y cũng sẽ không dám hao tổn thiên địa hai hồn kiên trì lâu như thế, mà nay, đã là cực hạn.

Rất nhanh, Diêu Quang chỉ cảm thấy cánh tay vốn đã nhẹ như tờ giấy đột nhiên biến mất, thân thể thư sinh áo trắng trong chớp mắt hóa đi vô tung, chỉ thấy ba đóa hồn hỏa u sắc bập bềnh giữa không trung, còn có một viên mang màu tím đen, cùng xuất thân từ hồn tinh của Diêu Quang, như một ngôi sao nhỏ rạng rỡ sinh huy. Đây đúng là vật hắn từng tặng cho Tống Đế Vương, nếu được vật ấy, trừ phi thân tử nếu không khó có thể chia lìa, đây cũng là nói, Tống Đế Vương thật sự đã chết rồi.

Diêu Quang trong lòng căng thẳng, vội vàng đưa tay đi tiếp, lại chỉ lấy được đóa hồn tinh thuộc về hắn, mà ba đóa hồn hỏa bỗng nhiên bị một cỗ hấp lực thật lớn hút đi, Diêu Quang vội vàng đứng dậy muốn đuổi theo, nghênh diện gặp được một vị thần nhân mặc hắc mãng bào thu ba đóa hồn hỏa vào trong tay.

Diêu Quang nhất thời nóng lòng, cũng không thấy rõ người đến, liền quát to: “Đem hồn hỏa trả lại bản quân!!” Đi tới hai bước muốn giành lại.

Đối phương thế nhưng lại không sợ uy lực Phá Quân, trường bào vung lên, Diêu Quang vì đang lo lắng không kịp phòng bị, bị đẩy ra. Chợt nghe kia thần nhân nói: “Phá Quân tinh quân, lâu quá không gặp.”

Diêu Quang tập trung nhìn vào, người mới đến đúng là địa phủ Diêm Quân.

Chợt nghe Diêm Quân nói: “Hồn phách một khi tán đi liền phi thường yếu ớt, tinh quân nguyên dương chính vượng, một khi tiếp cận, ngược lại sẽ làm bị thương mệnh hồn.”

Diêu Quang nghe vậy vội vàng ngừng trụ thân hình, không dám tới gần nữa, nhưng ánh mắt lại nhìn chòng chọc hồn hỏa như ẩn như hiện trong đại chưởng của Diêm Quân: “Xin hỏi Diêm Quân, tính xử trí Tống Đế Vương như thế nào?”

Diêm Quân nhướng mày: “Tụ hồn đăng vốn là thần vật Quỷ vực, Tống Đế Vương chưa bẩm báo, một mình mang theo tụ hồn đăng nhập phàm luyện hồn, tội này khó tha. Bất quá, bổn vương trừng trị cấp dưới phạm tội như thế nào, tựa hồ không cần nhất nhất giao đãi với tinh quân đi?”

Diêu Quang lại nói: “Việc này vốn do bản quân dựng lên, Tống Đế Vương bất quá là bị ta hiếp bức mới gây ra, tội không ở hắn. Bản quân sẽ tấu rõ với Thiên quân, tự thừa chịu tội. Lại nghe Diêm Quân Địa phủ nhìn rõ mọi việc, việc này tự nhiên không thiên vị, giải quyết công băng.”

“Miệng lưỡi thật lợi hại. Theo như ý tinh quân là muốn bổn vương bỏ qua cho Tống Đế Vương chăng?”

Diêu Quang không sợ uy này, nghiêm nghị nói: “Không sai.”

“Nếu như bổn vương không đáp ứng, lại như thế nào?”

“Không thế nào. Chỉ là muốn báo cho Diêm Quân biết, bản quân đối với việc phá hủy Diêm La điện đã có chút quen tay.”

“Nga? Ha hả...... Trong trường hợp đó, tinh quân là đang uy hiếp bổn vương?”

“Không dám.” Câu ‘không dám’ này nói được cũng đủ nghĩ một đằng nói một nẻo, làm cho Diêm Quân có đủ lý do đích tin tưởng, chỉ cần hắn đích trả lời không như ý Phá Quân tinh, mười tràng Diêm La điện cũng noi theo đệ tam điện hiện giờ.

Diêm Quân cũng không phải sợ Phá Quân tinh quân, chẳng qua hắn vốn không tính toán làm cái gì, dĩ nhiên cũng không tất yếu vì chuyện tình không tồn tại mà đắc tội sát tinh.

“Hiện giờ Tống Đế Vương hình hài đã mất, bổn vương nếu muốn khiển trách cũng không thể làm được.”

Diêu Quang nghe vậy không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, Diêm Quân đem ba đóa hồn hỏa thu vào trong tay áo, nói: “Hồn hỏa này tạm thời gửi ở chỗ bổn vương, đợi khi tìm được bảy phách kia sẽ lập tức dùng tụ hồn đăng trọng luyện! Bất quá muốn tìm trở về cũng không dễ dàng a...... Hồn phách một khi tán đi, câu nhập luân hồi, muốn mang bảy hồn hoàn hảo không tổn hại gì về, tuyệt không thể nghịch chuyển âm dương mệnh số, chỉ có chờ thân thể hắn phụ kí dùng hết dương thọ mới có thể dẫn về.”

Diêm Quân liếc mắt qua Diêu Quang một cái, “Đúng rồi, Phá Quân tinh quân, Thiên đế có chỉ lệnh cho thất nguyên tinh quân hạ phàm tìm châu, trọng tố Tỏa Yêu Tháp, tinh quân đến nơi này hẳn là vì muốn mượn địa phủ ta luân hồi đạo nhập phàm đi?”


Diêu Quang sửng sốt, hắn chưa có ý tưởng tá đầu phàm thai, bởi vì dạng này quá mức phiền toái, nhưng Diêm Quân đã hỏi, hắn cũng không tiện nói rõ mình có ý định khác, chỉ đành ngạnh da đầu nói: “Quả thật có tính toán này, bất quá......”

“Chọn ngày không bằng đúng lúc!” Diêm Quân vừa trở tay, một quyển sách thật lớn bìa da đen trang sách vàng nhạt xuất hiện trên tay, lật lật vài tờ, lập tức cao hứng nói, “Tinh quân thật có phúc, hôm nay vừa vặn có cái nam oa được sinh ra trong hoàng cung!” Chỉ thấy tay phải Diêm Quân biến ra một cây bút son viết một câu trên quyển sách, rồi mới vẽ một đường trong hư không, nhất thời họa ra hỗn độn luân hồi, “Canh giờ đã đến! Tinh quân nhanh đi đầu thai đi!!” Nói xong cũng chẳng phân trần, một tay đẩy Diêu Quang không hề phòng bị ào trong hỗn độn.

Không bao lâu, hắn thi pháp đóng lại luân hồi đạo.

Thu hồi sổ sinh tử, giữa mi vũ như nhiễm lên vẻ ngưng trọng.

Diêm Quân thở dài một tiếng, nhìn đống phế tích hoang tàn, trong mơ hồ, dường như bạch y thư sinh tư văn đạm tịnh kia vẫn đứng trước mặt mình, tất cả mọi thứ đều nắm giữ trong tay.

“Dư, ngươi cần gì phải cố chấp chịu khổ như thế?”

Hồn hỏa vẫn vô thanh vô tức, chỉ là không chịu an phận cứ toát ra từ trong tay áo Diêm Quân.

Lại nói Diêu Quang bị Diêm Quân đẩy vào luân hồi đạo, sau khi đầu thai, không ít lần vì thế mà nghiến răng nghiến lợi.

Quỷ chúng nơi Địa phủ thật sự là một cái nham hiểm hơn một cái, Diêm Quân kia nhìn qua ngay thẳng nghiêm minh nhất định là đang bực bội hắn náo loạn địa phủ mà không nói, vì vậy cố ý trêu cợt!

Nói cái gì có phúc, nói cái gì sinh ra ở hoàng cung......

Sinh ra ở hoàng cung quả thật không giả, bất quá ngày ấy anh hài duy nhất xuất thế cũng không phải không phải cái gì long tử long tôn xuất thân cao quý, mà là một cái oa nhi ngay cả cha mẹ cũng không dám nhận. Trong cung tịch mịch khó nhịn, có một tiểu cung nữ tuổi còn nhỏ cùng điện tiền thị vệ làm ra chuyện cẩu thả, hoài thai bảy tháng còn không biết chính mình mang thai, chỉ nghĩ là mình béo ra, cũng không ngờ một ngày bụng đau đớn khó chịu, liền sinh hạ một nam anh không đủ tháng.

Cung nữ có thai chính là đại nghịch bất đạo, khi quân trọng tội, tiểu cung nữ kia bất quá mới mười sáu tuổi, làm sao gánh nổi trọng trách như thế? Dưới sự hoảng loạn, liền đem tiểu nhi mới ra đời qua loa bọc vào vải bông, để dưới chân tường ngoài cung. Trùng hợp có một tên khất cái đi ngang qua, tham tấm vải sạch sẽ xinh đẹp, liền nhặt tiểu nhi kia trở về.

Những ngày sau không cần nói tỉ mỉ, là tuyệt đối cùng giường êm nệm ấm, cẩm y hoa thực không dính được một ngón tay.

Nếu đổi lại là oa nhi bình thường, chỉ sợ gây sức ép như thế cũng đủ làm cho nó chết non, nhưng mà hiện giờ kí phụ thân thể cũng chính là Phá Quân tinh quân, tuy nói không giống Thiên Ki tinh quân vậy có thể sửa dở thành hay, nhưng vừa vặn gặp lúc yêu tà tác loạn, thế gian đại loạn, hắn tự có năng lực hàng yêu phục ma.

Tuy nói cũng có mấy người đến thỉnh trừ yêu, thấy ấu đồng nhỏ tuổi kia đều ôm hoài nghi, nhưng mỗi lần nhìn hắn không cần niệm chú, ngay cả cái gọi là hoàng phù, thất tinh kiếm các thứ linh tinh cũng không dùng, tay không trảo một cái là có thể đem một con yêu quái đánh ra nguyên hình, tự nhiên cũng cũng không dám làm càn, ngoan ngoãn dâng thù lao thật dày.

Nghiêng ngả lảo đảo chịu đựng mười lăm năm, một đường hối hả ngược xuôi, mặt ngoài là hàng yêu phục ma, kỳ thật là vì tìm kiếm trấn tháp bảo châu, đương nhiên, ấn theo lời hắn nói, tiện thể tìm tìm bảy phách của ác quỷ thư sinh kia.

Nhưng mà vận khí của hắn luôn luôn không tốt, vẫn chưa phát hiện được gì.

Diêu Quang âm thầm lo lắng, thứ nhất là vì việc bảo châu, mặc dù Thiên đế chưa từng nghiêm lệnh ra kỳ hạn, nhưng kéo dài quá lâu, khó tránh khỏi sinh trách cứ, nếu thật sự như thế, Thiên Xu thân là đấu khôi nhất định sẽ đứng mũi chịu sào. Một chuyện khác, cũng là lo lắng về chuyện Tống Đế Vương, bảy phách kia đến nay cũng không có tin tức, chiếu theo lời Diêm Quân, bảy phách vào đời nhất định đầu thân làm người, nhưng biển người mờ mịt, bảo hắn tìm như thế nào?

Lo lắng hết lần này tới lần khác, nghĩ đến bốn phía Trung Nguyên ốc thổ đã có các tinh quân khác thăm dò, hắn thật nên thử các đường khác, đến những nơi xa hơn tìm kiếm xem sao, thế là hắn thuận theo hướng đông Vũ Lăng Sơn, đi về phía vùng đất Kiềm Trung.

Lô Dương Quận, chính là lãnh địa thượng cổ tam miêu, càng từng bị gọi là “Quỷ phương”, bởi vì nơi này địa hình phức tạp, không dễ xâm nhập thăm dò, vả lại văn hóa cực kì khác biệt với Trung Nguyên, cho nên mới có danh xưng đó.

Sau khi Diêu Quang tiến vào Kiềm Trung mấy tháng, đều không có thu hoạch gì, ngày hôm đó liền đi tới một thôn trang ở trong khe núi sâu.

Thôn trang nằm ở nơi hẻo lánh trong núi, trước giờ rất ít có ngoại nhân đến, dĩ nhiên sẽ không sẽ có quán cơm lữ xá. Nhưng thấy dân phong thuần phác, Diêu Quang liền có ý định trước tìm nhà dân ngủ trọ để tiện chung quanh tìm tòi tung tích bảo châu.


Vừa nhìn đến, lại phát hiện trong thôn tất cả đều là thổ dân, phong tục tập quán cùng Hán nhân cách một trời một vực, vả lại ngôn ngữ bất đồng, phi thường bất tiện, rơi vào đường cùng, đành phải tìm trưởng lão trong tộc, hai người khoa tay múa chân một hồi lâu mới thông suốt, may mà tộc trưởng cũng là lão nhân hiểu lý lẽ, thấy hắn một thiếu niên ngàn dậm xa xôi đến chỗ này, ngước mắt không thân không thích, lập tức phi thường nhiệt tình chỉ điểm hắn, đại ý là nói gần đây cũng có một vị Hán nhân ở đây, đi qua mấy sườn núi, trước phiến rừng trúc dưới chân núi.

Diêu quang tạ ơn trưởng lão, liền dựa theo phương hướng lão chỉ điểm tìm kiếm.

Dọc theo đường đi cỏ hoang mọc thành bụi, đã vào thu nên ẩn ẩn khô vàng, trước mắt là triền núi giống như không có điểm cuối, một cái tiếp một cái, trong suốt hành trình làm người ta không khỏi buồn ngủ, cứ như vầy rất dễ nản chí bỏ qua không đi tiếp nữa.

Nhưng khi Diêu Quang dắt tọa kỵ lướt qua những sườn núi trùng điệp, triển lộ trước mắt là một rừng trúc khiến người cảm thấy mới mẻ! Ánh tịch dương ấm áp chiếu lên mặt hắn, giống như nữ tử ôn nhu nhẹ nhàng chạm vào người yêu đang mỏi mệt, chim chóc từ bụi cỏ bay lên đáp xuống cành trúc, lưu luyến chia tay ánh dương quang cuối cùng trong ngày, thấp giọng hót lên, nhìn màn đêm chậm rãi buông xuống, đem những con sâu trở về tổ, vui sướng cất giọng hót vang.

Trong rừng, mơ hồ có thể nhìn thấy bồng song trúc ốc, bồng thảo làm cửa sổ, thân trúc làm phòng, tuy đơn sơ mộc mạc nhưng ẩn giữa rừng trúc lại có vài phần du tĩnh nhàn nhiên, thanh cao quy ẩn sơn lâm. Có câu là, thổ phong tắc trúc ốc linh lung, yên thủy tắc diệp chu đãng dạng. Đòi hỏi, vốn là không phải thắng cảnh khiến người nhìn không rời mắt, mà là Nam sơn không ngựa xe ồn ào náo động, thản nhiên tự tại.

Diêu Quang đi qua, nhẹ nhàng gõ gõ cửa trúc, cửa không khóa, bị hắn gõ như thế liền “chi nha” một tiếng mở ra, bên trong không ai lên tiếng trả lời, nói vậy không có người ở bên trong.

Mượn ánh sáng trời chiều mơ hồ đánh bố trí trong phòng, mới thấy trong phòng cũng là khá đơn giản, không có bài trí dư thừa, chỉ có một cái bàn hai cái ghế dựa, góc phòng có thư trác bày văn phòng tứ bảo, một ống trúc rỗng đặt trên bàn, tùy ý cắm vào mấy cành trúc xanh tươi, hết sức bình thường...... Nhưng những thứ này vào trong mắt Diêu Quang lại khiến hắn như gặp phải sấm sét giữa trời quang.

Này… bố trí trong phòng này sao lại quen mắt như vậy!!

Hắn sao có thể quên, mấy trăm năm qua hắn bao lần đến thăm nội đường Diêm La điện, nơi đó cùng nơi này giống nhau như đúc! Hắn có chút hoảng hốt bước vào phòng trong, đi đến trước thư trác, trên đó còn có một bộ chữ chưa viết xong, cuồng thảo tùy ý, đúng là chữ viết hắn từng thấy qua!

Hắn đang muốn cầm lên nhìn kỹ, bỗng nhiên phía sau vang lên một thanh âm.

“Các hạ là người phương nào? Vì sao tùy tiện xâm nhập lậu thất của tại hạ?” (Lậu thất – phòng ốc sơ sài)

Diêu Quang nghe tiếng, đúng là cứng người chôn chân tại chỗ, trong lúc nhất thời không dám quay đầu lại.

Người bên ngoài rất có kiên nhẫn, cũng không thúc giục, chỉ chờ hắn trả lời.

Sau một lúc lâu, Diêu Quang quay đầu. Vì phản quang nên trông không rõ ràng lắm mặt mũi người nọ, chỉ nhìn đến là một thân trang phục tố y thư sinh, nhưng mà phần khí thế lạnh nhạt kia, vô luận như thế nào cũng hắn cũng không nhận sai. Trong lòng một cỗ tình tự khó nói nên lời đột nhiên bành trướng bùng nổ, Diêu Quang xông lên phía trước, một tay bắt lấy cổ áo người nọ, hung tợn mắng: “Giỏi cho ngươi Tống Đế Vương! Hồn phách tán đến sạch sẽ lưu loát!! Hại ta mất công tìm kiếm!!”

Người nọ không thể ngờ đối phương đột nhiên làm khó dễ, vội vàng muốn đẩy hắn ra, thế nhưng tay Diêu Quang giống như kìm sắt, căn bản không để cho hắn giãy dụa ra ngoài, rơi vào đường cùng, đành phải nói: “Tiểu huynh đệ có phải nhận nhầm người rồi không? Tại hạ không phải là cái gì đế vương, cũng không họ Tống a!”

“Thật to gan, ở trước mặt ta còn dám nói dối!” Ánh mắt Diêu Quang lạnh lùng.

Người nọ liên tục xua tay: “Không, không, tại hạ đều là nói thật!”

Diêu Quang nghe thấy hắn nói chuyện thật không giống giả bộ, chẳng lẽ là nhận sai người sao, liền nắm lấy cằm y dùng sức xoay, làm cho ánh trời chiều chiếu được đến y, đáng thương người nọ cổ đều sắp bị vặn gảy, đáng tiếc chống lại ác nhân cũng chỉ có thể giận mà không dám nói gì.

Khuôn mặt kia không phải là Tống Đế Vương sao?!

Diêu Quang nhất thời nổi giận: “Còn dám gạt ta?!” Giơ lên nắm tay định đánh qua.

Người nọ vội vàng nâng tay ngăn trước mặt, vừa vội vừa tức kêu lên: “Ngươi người này sao lại kỳ quái như vậy, ta đã nói ta không phải ngươi người muốn tìm, cho dù ngươi đánh chết ta ta cũng sẽ không biến thành người ngươi tìm a!”

Nghe y nói nói vòng đến vòng đi, đầu Diêu Quang cũng âm ỉ đau, một tay đẩy y ra, không đợi người nọ bò lên, liền một cước dẫm lên ngực y: “Nói! Ngươi là ai?”

Người nọ nhỏ giiongj lầm bầm lầu bầu: “Ta còn không có hỏi ngươi là ai...... Không duyên cớ vô cớ xâm nhập vào nhà người khác, lại mắng lại đánh...... Ác bá bình thường...... Ai nha ──” cái chân trên ngực hung hăng nghiền xuống một chút, xương sườn đều bị đạp đến xèo xèo rung động, quả nhiên là nghiêm hình bức cung, rơi vào đường cùng, đành phải thành thật trả lời: “Tại hạ họ Dư, tên chỉ có một chữ Tỉnh.”

“Dư Tĩnh?” Diêu Quang trừng mắt nhìn y một lúc lâu, thấy tướng mạo y bất quá chỉ khoảng hai mươi, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, thu hồi chân ngồi xỗm bên người y, hỏi: “Vậy ngươi vì sao một mình ở lại trong này?”

Dư Tĩnh chớp mắt mấy cái: “Tại hạ thuở nhỏ thân nhược, hàng năm ác tật quấn thân, tuy có chút tài học, bất đắc dĩ thân thể không theo sai sử, khảo không được công danh. Hơn nữa cha mẹ mất sớm, vô lực xử lý gia nghiệp, đành phải bán của cải lấy tiền mặt tìm một nơi sơn thủy ẩn cư.”

Diêu Quang trầm mặc một lát, đem người này cao thấp đánh giá một phen, nhìn thái độ vẻ mặt y cũng không giống giả bộ, chẳng lẽ thật sự đã quên?

Kỳ thật nghĩ đến cũng không có gì kỳ quái, ngay cả hồn phách đều tan thì sao có thể nhớ được ý ức kiếp trước, chính là...... nghĩ đến tên ác quỷ thư sinh đáng giận này đem chuyện của mình, thậm chí là ác sự không thể nói ra ở Địa phủ quên không còn một mảnh, nhất thời khiến Diêu Quang trong lòng nổi lửa.

Hắn chẳng những không buông tha tên thư sinh thoạt nhìn phi thường vô tội này, ngược lại còn đạp nhiều thêm mấy cước, tuy rằng không mạnh lắm, nhưng vẫn để lại trên bộ y phục được giặt đến bạc màu mấy dấu chân bẩn.

“Ngươi được lắm Tống Đế Vương, nước Vong Xuyên uống một bụng sao không thấy ngươi quên cái gì, tan mấy hồn phách liền quên đến không còn một mảnh!!” Thiếu niên lộ ra biểu tình ác hình ác trạng, “Đừng cho là ta sẽ dễ dàng buông tha ngươi! Ngươi không phải nói thân thể kí phụ tất sẽ có bảo châu kề bên sao? Như thế tốt lắm! Nếu ta tìm không thấy bảo châu, ngươi cũng đừng mong được trở về!!”