Đế Bá

Chương 4700: Ngưu tiên hay thiết tiên

Bảo vật trân quý như thế, nói tặng là tặng, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, nhìn giống như rau cải trắng, vào lúc đó, lúc này các đệ tử khác ngây người, bọn họ sẽ không như thế,

Nhìn sang Lỗ Đạo Ngụy đang cầm bảo vật, không biết có bao nhiêu đệ tử hâm mộ ghen ghét, nếu như bọn họ có thể nhận được thì tốt, hơn nữa, quả thật không làm mà hưởng, đối với bao nhiêu đệ tử mà nói, đây là chuyện tốt cỡ nào.

Lỗ Đạo Ngụy cầm bảo vật một hồi lâu mới khôi phục tinh thần, hắn vội vàng cúi đầu cảm tạ.

- Đa tạ thiếu gia, thiếu gia đại ân, ta khắc sâu trong tâm khảm.

Bảo vật trân quý như thế, đối với Lỗ Đạo Ngụy mà nói, cho dù hắn có một ngày có thể đạt được, chỉ sợ cũng cần phải tiêu hao tinh lực rất lớn, tài lực mới có thể có được.

Hiện tại Lý Thất Dạ tiện tay ban cho hắn, làm sao không làm hắn cảm kích được cơ chứ.

Đệ tử ở đây đều không có ai cười nhạo Lỗ Đạo Ngụy, một kiện trọng bảo như thế, cho dù dập đầu cảm tạ cũng là việc đương nhiên, đổi lại là bọn họ cũng nguyện ý đi làm.

Vào lúc đó, các đệ tử đều nhìn qua Lý Thất Dạ, trước đó, các đệ tử cười nhạo Lý Thất Dạ hay chẳng thèm quan tâm Lý Thất Dạ, hiện tại không ai cười nhạo Lý Thất Dạ, cho dù bọn họ nhìn Lý Thất Dạ khó chịu, không chung đường với Lý Thất Dạ, cho dù trong nội tâm có oán khí cũng nuốt vào bụng.

- Ngươi còn muốn đánh bạc không?

Thời điểm các đệ tử đều lẳng lặng nhìn Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ lãnh đạm nhìn Chiến Hổ.

Lý Thất Dạ nói bình thản nhưng trong mắt Chiến Hổ lại là khiêu khích, các đệ tử khó chịu với Lý Thất Dạ đều đứng về phía Chiến Hổ, Lý Thất Dạ nói như thế chẳng khác gì khiêu khích Chiến Hổ và bọn họ.

Lý Thất Dạ vừa dứt lời, rất nhiều đệ tử cũng nhìn sang Chiến Hổ.

Trận chiến cửa thứ tư, Hoàng Trữ đã bại, hơn nữa thua rối tinh rối mù, chênh lệch hai trăm bậc thang, cho dù là Hoàng Trữ cũng không có cơ hội xoay người, thua một cách tuyệt vọng.

Hiện tại là cửa thứ năm, Lý Thất Dạ sắp sửa đánh một trận với Chiến Hổ, thời điểm này, bất kể là đệ tử Nhân tộc hay là đệ tử Yêu tộc, trong lòng cũng có do dự.

Nếu như trước kia, đệ tử Nhân tộc hoặc đệ tử Yêu tộc đều sẽ đánh bạc Chiến Hổ sẽ thắng.

Dù sao, Chiến Hổ là một trong các đệ tử có thiên phú cao nhất của Thần Huyền tông, lại xuất thân Thiết Tiên thế gian, nội tình thập phần thâm hậu, đồng thời huyết thống cũng cao quý, xuất thân như hắn sẽ có thực lực rất mạnh.

Cho dù Hoàng Trữ mạnh hơn Chiến Hổ, ở cửa thứ năm chưa chắc đã ưu tú hơn Chiến Hổ, hơn nữa, Chiến Hổ có khả năng rất lớn chiếm cứ ưu thế hơn Hoàng Trữ ở cửa này.

Cũng chính bởi vì như thế, đây cũng là nguyên nhân Hoàng Trữ lựa chọn khiêu chiến Lý Thất Dạ ở cửa thứ tư, mà Chiến Hổ lựa chọn khiêu chiến Lý Thất Dạ ở cửa thứ năm.

Nhưng hiện tại đã khác, Lý Thất Dạ leo lên ba trăm Thiên giai, các đệ tử không dám nói nhảm nửa câu.

Vào lúc đó, trận chiến ở cửa thứ năm, Lý Thất Dạ và Chiến Hổ ai thua ai thắng còn khó nói.

- Trận chiến cửa thứ năm, ai thua ai thắng?

Có đệ tử thấp giọng hỏi thăm.

Như vậy, lời này đã tiến vào tâm khảm của mọi người, không ít đệ tử nhìn Lý Thất Dạ, lại nhìn Chiến Hổ, trong nội tâm đều do dự

Dùng thực lực mà nói, thật ra thì Chiến Hổ còn mạnh hơn Lý Thất Dạ, nhưng Lý Thất Dạ tà môn không dùng thực lực cân nhắc.

Trên thực tế, không chỉ thế hệ trẻ, các đường chủ, hộ pháp, trưởng lão chạy tới xem náo nhiệt, bọn họ đều chờ mong trận chiến ấy diễn ra.

Sắc mặt Chiến Hổ khó nhìn, nếu đặt ở trước kia, mặc kệ Lý Thất Dạ nói lời này sẽ bị hắn nhận định là cuồng vọng, không tự lượng sức mình.

Nhưng, hiện tại Lý Thất Dạ nói một câu thản nhiên, Chiến Hổ xem đây là khiêu chiến trần trụi, trong lòng các đệ tử ủng hộ Chiến Hổ, đó là tư thái bao quát từ trên cao nhìn xuống.

Tư thái này làm Chiến Hổ và những đệ tử chèo chống cho hắn cảm thấy thoải mái hay sao? Đó là nhục nhã bọn họ, là không thèm nhìn bọn họ.

- Nhìn ngươi đã tính trước giống như thắng chắc.

Chiến Hổ lạnh lùng nói ra! Trong nội tâm tức giận không nhỏ.

Tại Thần Huyền tông hắn chưa bao giờ bị xem thường như thế, lúc nào bị người chẳng thèm ngó tới, nhưng hắn là Đại sư huynh Thúy Điểu phong, nhi tử của Thiết Tiên Yêu Vương, các đệ tử Thần Huyền tông đều kiêng kị hắn vạn phần.

Bây giờ lại bị Lý Thất Dạ là một đệ tử Thiết Bì Cường Thể xem thường, hơn nữa, Lý Thất Dạ trong mắt Chiến Hổ chỉ là tiểu nhân vật mà thôi.

Cho tới nay, trước mặt đệ tử bình thường, đều là Chiến Hổ hắn cao cao tại thượng, bây giờ lại bị Lý Thất Dạ xem thường, trong nội tâm Chiến Hổ sinh ra lửa giận không nhỏ.

- Đương nhiên.

Đối với Chiến Hổ phẫn nộ, Lý Thất Dạ không quan tâm, hắn nói:

- Việc này rất dễ dàng, ngươi bây giờ nhận thua còn kịp, bằng không đến lúc đó sẽ mất mặt xấu hổ.

Lý Thất Dạ nói thật, nhưng lọt vào tai Chiến Hổ và đệ tử đứng về phía Chiến Hổ lại rất chói tai, cũng rất khó nghe.

Trong khoảng thời gian ngắn, không chỉ Chiến Hổ, những đệ tử trong trận doanh của yêu tộc, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.

- Khẩu xuất cuồng ngôn…

Có đệ tử Yêu tộc không nhịn được ôm tâm tình bất công thay Chiến Hổ, dù sao giao tình của bọn họ rất tốt, cho nên lên tiếng phản bác:

- Còn chưa bắt đầu cửa thứ năm, đã dám nói thắng bại, ngươi quá tự phụ rồi!

- Chẳng biết hươu chết về tay ai, hiện tại dám nói tới thắng bại chắc chắn như thế!

Một đệ tử khác lạnh lùng nói.

- Ngươi quá xem trọng mình rồi. Chiến Hổ sư huynh chính là Vương Giả Phách Thể, có được huyết thống cao quý, tu hành bí thuật gia truyền vô song...

Ba lạp ba…

Lý Thất Dạ phất phất tay, hắn cắt ngang lời bọn họ, cười nói:

- Nói nhiều như vậy làm gì, không phải chỉ là hậu nhân của Yêu Vương hay sao, có cái gì lớn. Cửa thứ năm, ngươi thua chắc rồi.

Lý Thất Dạ nói lời này làm không ít người hít khí lạnh, rất nhiều đệ tử đều cảm thấy Lý Thất Dạ quá kiêu ngạo.

Chiến Hổ là nhi tử của Thiết Tiên Yêu Vương, Lý Thất Dạ chỉ nói một câu “hậu đại của Yêu Vương mà thôi” là xong việc, việc này không chỉ xem thường Chiến Hổ, cũng xem thường cả Thiết Tiên Yêu Vương, đây là hành vi chọc tổ ong vò vẽ.

Cho dù là các trưởng lão cũng cười khổ, tại Thần Huyền tông, Thiết Tiên Yêu Vương nổi danh tính tình táo bạo, cũng nổi danh bao che khuyết điểm, hiện tại Lý Thất Dạ vô hình đã đắc tội Thiết Tiên Yêu Vương.

- Hắn quá kiêu ngạo, có chút đắc ý quên hình.

Có đệ tử Nhân tộc thấp giọng nói, không dám nói lớn tiếng như trước.

Đệ tử khác câm như hến, cũng không dám nói nhảm.

Thiết Tiên Yêu Vương là một trong năm đại phong chủ của Thần Huyền tông, quyền cao chức trọng, tại Thần Huyền tông, nếu như đắc tội Thiết Tiên Yêu Vương, chỉ sợ sẽ không có kết cục tốt.

Tuy vừa rồi Lý Thất Dạ sáng tạo kỳ tích, cũng làm cho không ít đệ tử Nhân tộc bội phục, nhưng hiện tại Lý Thất Dạ đắc tội với Thiết Tiên Yêu Vương, mọi người đều cảm thấy sợ hãi, Lý Thất Dạ đang tự tìm đường chết, về sau khó có nơi sống yên thân trong Thần Huyền tông, cho nên, bọn họ sẽ giữ khoảng cách với Lý Thất Dạ.

- Chỉ bằng lời này của ngươi, Thiết Tiên thế gia chúng ta sẽ không để ngươi yên!

Chiến Hổ nhìn hắn chằm chằm, hiện tại Lý Thất Dạ nói thế đắc tội với Thiết Tiên thế gia, gia tộc sẽ bỏ qua cho hắn hay sao?

- Đều là lời vô tâm.

Thủ tịch trưởng lão lắc đầu, nói ra:

- Không cần cầm việc này không buông.

Thủ tịch trưởng lão lúc này nói lời hữu ích thay Lý Thất Dạ, dù sao, tại Thần Huyền tông, Thiết Tiên thế gia có lực ảnh hưởng rất lớn, không ít đệ tử Yêu tộc và các cường giả đều xuất thân Thiết Tiên thế gia!

Nếu như Lý Thất Dạ thật sự đắc tội Thiết Tiên thế gia, cho dù có thể đứng ổn chân, tại Thần Huyền tông, về sau cũng có rất nhiều bất tiện.

- Không có gì là lời vô tâm.

Lý Thất Dạ cười cười, lắc đầu, nói ra:

- Phóng ngựa tới đi, cái gì thiết tiên hay ngưu tiên, ta đều thu thập. (*ngưu tiên là dương vật trâu, là lời nói sỉ nhục người khác)

- Ngươi…

Sắc mặt Chiến Hổ đỏ lên, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.

Vào lúc đó, đừng nói Chiến Hổ, một ít cường giả ở đây đều nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.

Bởi vì bọn họ là người xuất thân từ Thiết Tiên thế gia, Lý Thất Dạ dám nói lời sỉ nhục bọn họ, bọn họ có thể không giận hay sao?

Thủ tịch trưởng lão cũng đã hòa giải thay Lý Thất Dạ, hiện tại Lý Thất Dạ không chỉ có không có mượn cơ hội xuống thang, ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa, lần này đã triệt để đắc tội Thiết Tiên thế gia.

Này lại để cho Thủ tịch trưởng lão và các trường lão khác cũng đành chịu, bọn họ nhìn nhau, cũng cũng không khỏi cười khổ một tiếng.

- Binh phần.

Cuối cùng, một vị trưởng lão nhìn lên tổ đỉnh, chậm rãi nói ra:

- Chuẩn bị cửa thứ năm!

Phải nhanh chóng tách Lý Thất Dạ cùng Chiến Hổ ra, bằng không hai người sẽ náo với nhau rất hung ác.

- Đi, binh phần.

Nghe nói như thế, đệ tử khác đều rung động, tất cả đều khởi hành, bọn họ muốn biết kết quả trận xung đột giữa Lý Thất Dạ và Chiến Hổ.

Các đệ tử cùng tiến lên binh phần, các đường chủ, hộ pháp cũng tiến lên, bọn họ muốn xem náo nhiệt.

Trên thực tế, trên các chủ phong, trừ Thúy Điểu phong ra, bốn phong chủ khác đều tập trung quan sát trận khảo hạch này.

Đổi lại trước kia, kỳ thi cuối năm chỉ do Thúy Điểu phong chủ trì là được, căn bản không cần các ngọn núi chính khác quan tâm.

Nhưng lần này Lý Thất Dạ leo lên ba trăm bậc thang, triệt để kinh động toàn bộ Thần Huyền tông, cho dù là nhân vật nào cũng ngồi không yên, bọn họ đều chú ý tới kỳ thi cuối năm lần này.