Đế Bá

Chương 40: Công chúa giá lâm (hạ)

Hà Kiếm Anh hận không thể đem tất cả những Bảo Khí cường đại nhất của mình ra đeo lên người, sợ không ai biết hắn là thiên tài đệ nhất của Tẩy Nhan Cổ Phái đồng thời cũng là người sở hữu nhiều bảo vật quý giá.

Khách quan mà nói, hôm nay cũng không chỉ riêng Hà Kiếm Anh mà hầu hết các nam đệ tử ở đây đều cố gắng ăn diện thật bảnh bao, cái gì tốt đẹp của mình đeo được lên người thì đeo, dắt móc được vào đâu thì dắt móc vào đó.

Lý Thất Dạ nhìn tràng cảnh này chỉ biết lắc đầu, nói với Mạc hộ pháp đang đứng bên cạnh:
- Đám người này như đang tham dự gánh xiếc khỉ vậy!

Nam Hoài Nhân còn chưa có tư cách đứng ở đội ngũ nghênh đón cao cấp này, duy chỉ có Mạc hộ pháp được phép đứng cạnh Lý Thất Dạ. Ông ta nghe Lý Thất Dạ nói như vậy cũng chỉ biết cười khan một tiếng.

- Nghiêm túc một chút!
Lúc này, Hà Kiếm Anh đang đứng ở phía trước bỗng quay đầu lại, lạnh lùng lên tiếng:
- Lý công chúa là lá ngọc cành vàng, khách quý của Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta. Các ngươi phải nghênh đón nàng bằng nghi lễ trang trọng nhất, đừng có làm mất mặt môn phái chúng ta.
Nói đến đây hắn đầy khinh thường liếc nhìn Lý Thất Dạ.

Tiểu tử này chỉ mặc một thân áo vải, không thêu hoa dệt gấm gì, bộ dạng nghèo kiết xác, phàm nhân mãi chỉ là phàm nhân mà thôi! Lúc đầu, Hà Kiếm Anh được xếp đứng cạnh Lý Thất Dạ, nhưng hắn thấy mình cao quý hơn phế vật kia rất nhiều nên chủ động đứng ở phía trước.

- Công chúa điện hạ đích thân tới là vinh hạnh của chúng ta.
Có đệ tử không kiềm chế nổi hưng phấn khẽ nói.

Hà Kiếm Anh không thèm để ý tới những đệ tử như vậy, đạo hạnh và thiên phú tầm thường của bọn họ làm sao có cơ lọt vào mắt xanh của Lý công chúa chứ. Quả thực là một lũ cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Hừ, còn tên ngu ngốc Lý Thất Dạ kia còn đần độn không bằng một con cóc ghẻ, tư cách thèm muốn cũng chẳng có nữa là.

Càng nghĩ Hà Kiếm Anh càng khinh khỉnh nhìn Lý Thất Dạ. Tiểu tử ngu ngốc này chưa xứng làm đối thủ của hắn. Mặc dù theo ước định giữa hai môn phái, chỉ có đại đệ tử thủ tịch như Lý Thất Dạ mới có quyền cưới Lý Sương Nhan làm vợ, nhưng Hà Kiếm Anh không thèm quan tâm đến vấn đề này. Hắn dám khẳng định, Lý Sương Nhan sẽ chán ghét một phế vật Lý Thất Dạ. 

Mà Hà Anh Kiếm hắn chỉ cần có cơ hội gần gũi Lý Sương Nhan, đem niềm vui đến cho mỹ nữ này liền sẽ chiếm được tình cảm của nàng. Hắn cực kỳ tự tin vào bản thân mình, đệ nhất thiên tài của Tẩy Nhan Cổ Phái chứ đâu phải kẻ xoàng xĩnh nào!

Trong lúc chờ đợi, một số nam đê tử trẻ tuổi không ngừng khe khẽ bàn luận với nhau. Có một vị sư đệ hỏi:
- Sao Lý công chúa bỗng dưng lại muốn đến Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta làm gì?

- Nghe nói vì ước định quan hệ thông gia giữa thủ tịch đại đệ tử của chúng ta và truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn.
Một vị sư huynh lớn tuổi biết được chút ít, trầm ngâm trả lời.

- Quan hệ thông gia ư?
Vừa nghe xong câu trả lời này, có đệ tử nhìn thoáng qua Lý Thất Dạ một cái, giọng đầy xem thường thốt lên.

Có sư đệ khác nhạo báng:
- Chỉ bằng hắn? Hừ, theo ta thì công chúa điện hạ đến giải trừ hôn ước thì có. Chứ người cao quý như công chúa chẳng bao giờ thèm ngó tới tên ngốc có Phàm Thể, Phàm Luân và Phàm Mệnh kia.

- Mặc kệ công chúa điện hạ vì lý do gì đến, đây chính là cơ hội tốt cho chúng ta tiếp cận nàng.
Một đệ tử hưng phấn nói.

Người duy nhất không có hứng thú đứng ở đây là Lý Thất Dạ, hắn dần mất kiên nhẫn rồi. Diễn kịch một chút còn được, nhưng đợi lâu thêm một chút nữa sẽ làm hắn rất bực mình.

Đúng lúc này, “Uỳnh!” một tiếng vang ra từ Đạo Môn, nó tỏa ra ánh sáng chói mắt, cuối cùng Đạo Môn kết nối giữa hai môn phái đã được khai mở. Một đoàn người bước ra từ bên trong Đạo Môn, người đi đầu tiên chính là truyền nhân Lý Sương Nhan của Cửu Thánh Yêu Môn.

Đi theo tháp tùng nàng còn có một khuôn mặt quen thuộc với Lý Thất Dạ, đó là thủ tịch đại hộ pháp Úc Hà và mấy đệ tử tinh nhuệ của Cửu Thánh Yêu Môn.

Lý Sương Nhan mặc một bộ áo trắng, dung nhan tuyệt thế khinh thành vẫn lạnh lùng như băng sương, cao ngạo tựa một nữ thần ngồi trên ngôi báu khiến mặt trăng mặt trời cũng phải ngượng ngùng ngắm nhìn.

Còn đám nam đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái, nhất là những người lần đầu gặp mặt Lý Sương Nhan đều ngây người ngắm dung nhan và hình dáng đẹp tuyệt vời của nàng, còn những nữ đệ tử thì càng cảm thấy mình thật kém cỏi nếu so sánh với Lý công chúa.

Kẻ tự nhận là đệ nhất thiên tài Hà Kiếm Anh cũng không kiềm chế được bản thân, trố mắt ngắm nhìn Lý Sương Nhan, tim đập thình thịch tưởng không ngừng được.

Sáu vị trưởng lão lại cảm thấy rất ngạc nhiên vì họ tưởng chỉ có một mình Lý Sương Nhan đến đây, không ngờ thủ tịch đại hộ pháp Úc Hà cũng tới. 

Phải biết rằng, Úc Hà là người có đạo hạnh mạnh nhất trong đám tu sĩ tầm cỡ Vương Hầu của Cửu Thánh Yêu Môn. Ngay cả trưởng lão của Tẩy Nhan Cổ Phái cũng không có tư cách thích thì gặp gỡ Úc Hà, nhưng lần này vị thủ tịch đại hộ pháp lại tự mình tháp tùng theo đến, thực cho Tẩy Nhan Cổ Phái cảm thấy hãnh diện a. 

Sáu vị trưởng lão nhanh chóng khôi phục tinh thần, lập tức dẫn đoàn hộ pháp tiến tới nghênh đón.

- Lý công chúa cùng Úc hộ pháp đích thân tới làm cho bổn phái cảm thấy thật vinh dự. Tiểu phái nếu đón tiếp có gì sơ sót, mong công chúa điện hạ và Úc hộ pháp thứ lỗi.
Đại trưởng lão dẫn đầu đi tới, khép nép lên tiếng.

Nhìn màn diễn trước mắt, Lý Thất Dạ thở dài một tiếng, Tẩy Nhan Cổ Phái thực xuống dốc quá nhanh rồi. Đường đường sáu vị trưởng lão của một Đế thống tiên môn lại khúm núm nịnh bợ người khác, thật muốn đập cho bọn chúng một cái.

Nhớ thủa xưa, khi hắn còn cùng tiểu tử Minh Nhân kia hiệu lệnh Tẩy Nhan Cổ Phái, bọn họ chưa bao giờ biết cúi đầu trước kẻ khác. Lý Thất Dạ hắn từng thống lĩnh Tẩy Nhan Cổ Phái quét ngang Cửu Giới.

Đại Hiền thì thế nào, Cổ Thần thì đã làm sao? Ai dám ngăn cản bước tiến của Tẩy Nhan Cổ Phái, giết không tha! Thiên Ma, Huyết Tộc và ngay cả Mị Linh Tộc được trời ân sủng kia cũng phải đến triều bái. Giữa chín tầng trời mười tầng đất, giữa Bát Hoang Cửu Giới, có ai đủ tư cách bắt Tẩy Nhan Cổ Phái phải hạ mình cúi đầu chứ!

- Cổ trưởng lão và chư vị quá khách khí rồi!
Lý Sương Nhan khẽ gật đầu một cái, còn thủ tịch đại hộ pháp Úc Hà liền tiến lên phía trước cùng đám người Cổ trưởng lão hàn huyên chào hỏi.

Trong lúc này, ánh mắt lạnh lùng nhưng trong sáng mê người của Lý Sương Nhan liếc về phía Lý Thất Dạ, kẻ vẫn ung dung đứng tại chỗ như chẳng có chuyện gì quan trọng khiến hắn phải để ý cả.

Thấy Lý Sương Nhan cất bước đi tiếp, Úc Hà và đám đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn vội vàng theo sau.

Đám nam đệ tử trẻ tuổi của Tẩy Nhan Cổ Phái không dám hít thở, thần hồn điên đảo ngắm nhìn mỹ nữ trước mặt. Còn Đại trưởng lão âm thầm thở dài một cái, dù thế nào đi nữa, Lý Thất Dạ cũng thông qua khảo hạch của Cửu Thánh Yêu Môn, việc Lý Sương Nhan đi về phía Lý Thất Dạ là một điềm lành. 

Hà Kiếm Anh cố gắng trấn định lại tâm tình của mình, thấy Lý Sương Nhan bước tới gần, lòng hắn phập phồng sung sướng. Tất nhiên Lý Sương Nhan vừa nhìn đã coi trọng hắn – vị đệ nhất thiên tài của Tẩy Nhan Cổ Phái này rồi. Cho nên hắn uốn lưng đứng thẳng, tươi cười đầy tự tin chào đón Lý Sương Nhan.

Thấy một màn như vậy, rất nhiều nam đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái vừa hâm mộ vừa ghen ghét, nhưng bọn họ vẫn phải thừa nhận Hà Anh Kiếm có đủ tư cách lọt vào mắt xanh của Lý Sương Nhan.

- Tại hạ Hà Kiếm Anh thấy thật may mắn được gặp công chúa điện hạ!
Hà Kiếm Anh bước lên một bước, chắp tay chào với một tư thái hắn cho là mê người nhất.

Nhưng Lý Sương Nhan lại chẳng thèm liếc hắn một cái, đi thẳng tới trước mặt Lý Thất Dạ làm cho mặt Hà Kiếm Anh như đông cứng lại.

- Lý công tử!
Lý Sương Nhan lên tiếng chào Lý Thất Dạ. Hai người bọn họ, một mỹ nữ tuyệt thế khuynh thành và một kẻ vô cùng bình thường, đứng cùng một chỗ với nhau tạo cho mọi người cảm thấy được sự cách biệt một trời một vực nếu so sánh vậy.

Lý Thất Dạ cũng chỉ bình thản cười cười, mặc kệ Lý Sương Nhan siêu việt cỡ nào, hắn cũng chẳng có chút cảm động hay vinh hạnh nào khi được nàng ta chào hỏi, chỉ gật đầu rồi nói:
- Tốt nhất nên nghĩ thông suốt!

Câu nói cụt lủn này khiến cho mọi người không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.

- Hân hạnh được gặp lại công tử.
Úc Hà cũng vội tiến lên, chắp tay chào:
- Bệ hạ của chúng ta nhờ chuyển lời, hi vọng ngày nào đó công tử rảnh rỗi nhất định phải đến tông môn ta làm khách, bệ hạ sẽ tự mình nghênh đón!

- Yêu Hoàng đã nói vậy, ta cũng không khách khí!
Lý Thất Dạ cười mỉm trả lời, rồi lại nói tiếp:
- Đến Tẩy Nhan Cổ Phái của ta cũng không cần khép nép quá, có gì khó xử cứ tìm Mạc hộ pháp hoặc Nam Hoài Nhân là được.

- Công tử nói vậy, Úc Hà đã hiểu!
Úc Hà vội đáp ứng, đồng thời cũng gật đầu chào Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân một cái.

Động tác nho nhỏ này lại làm thầy trò Mạc hộ pháp giật nảy mình, vì câu nói của Lý Thất Dạ trước đó đã cải biên rất nhiều việc.

Tuy hai thầy trò bọn họ đã đứng về phía Lý Thất Dạ, nhưng cho đến nay cũng chưa được nhận thứ gì tốt cả, mà một câu nói của Lý Thất Dạ lúc này đã nâng địa vị của bọn họ lên thật cao vời.

Ngay cả đoàn nghênh đón do Cổ trưởng lão cầm đầu còn lấy thân phận kém hơn phân nửa khi bái kiến người có địa vị tầm cỡ Vương Hầu như Úc Hà, nói gì đến hai thầy trò bọn họ. Nhưng mọi việc đã hoàn toàn thay đổi sau phân phó của Lý Thất Dạ, vì bọn họ đã được Lý Thất Dạ đặt ngang hàng với Úc Hà, có thể liên lạc trực tiếp với thủ tịch đại hộ pháp của Cửu Thánh Yêu Môn. Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân đều cảm thấy quyết định đầu nhập vào Lý Thất Dạ là lựa chọn sáng suốt nhất trong đời, vận mệnh của bọn họ đang dần dần thay đổi một cách không tưởng tượng nổi.