Minh Nhân tam đao đệ nhất đao, minh tắc thiên hạ quan! Dưới một đao này, tất cả đều thản nhiên, tất cả đều là ám chỉ, hắc ám quang minh, số mệnh sinh tử, tất cả tất cả đều thản nhiên bình lặng, không có gì là hư ảo.
Đây cũng không phải là đao pháp, đây là một loại ý chí, Minh Nhân tiên đế có một loại ý chí, một loại ý chí cứu rỗi chúng sinh, một loại ý chí đối mặt thản nhiên.
Một dưới đao, bất cứ kẻ nào cũng cảm thấy tự ti mặc cảm, một đao này không có thứ gì xấu xa có thể lẩn trốn, tất cả đều bị chiếu rọi, tan thành mây khói.
Dưới một đao này, hải thần cũng tốt, quần ma cũng được, tất cả đều trở nên nhỏ bé, trở nên chưa đủ thành đạo.
"Phanh" một tiếng to lớn, một đao kia không chút đình trệ bổ vào hải thần ấn, một dưới đao này nghe "Ba" một tiếng, hải thần bị chém giết..
Nghe được âm thanh ""Rầm Ào Ào"" vang lên, nước biển quay về biển cả mênh mông, hải thần biến mất, tất cả nước biển rủ xuống như thác nước, chảy vào biển rộng.
Lá cờ trên bầu trời hiển hiện ra, mà lá cờ này bị Minh Nhân Đao gọt đi một góc.
Âm thanh "Bồng" vang lên, Hải Thần kỳ bị gọt bỏ một góc, nó phi độn nhanh chóng, nhạt nhòa ở phía chân trời.
- Không --
Nhìn thấy cảnh như vậy, hét lên một tiếng không phải Thượng Quan Phi Yến, mà là một ít Hải Yêu.
Cảnh này với bọn họ mà nói thật sự là quá mức đả kích, hải thần lại bị chém giết, đây quả thực chính là đánh nát Hải Yêu Chí Tôn.
- Đây cuối cùng cũng không phải hải thần chân chính, chỉ là binh khí chiến ý mà thôi.
Có chưởng môn Hải Yêu không khỏi thất thần, tuy nói là như vậy, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy nội tâm thất lạc.
- Đồ thần sao?
Nhìn thấy một màn này, có tu sĩ Nhân tộc trở nên nhiệt huyết sôi trào, cảnh như vậy quá mức rung động.
Phải biết rằng, tại Long Yêu Hải, đây là thế giới của Hải Yêu, hải thần là tồn tại cao cao tại thượng, hải thần trong suy nghĩ Hải Yêu là tồn tại vô địch.
Nhưng mà hôm nay Minh Nhân Đao vừa ra, trảm hải thần, cắt đứt một góc Hải Thần Kỳ, đây tuyệt đối là đả kích sĩ khí với Hải Yêu, nứt vỡ tin tưởng của Hải Yêu.
Cảnh này không chỉ làm tu sĩ Nhân tộc kiêu ngạo, đây còn là vinh quang của Nhân tộc.
- Tiên Đế của chúng ta cuối cùng là vô địch, bất luận là thời đại nào!
Có Nhân tộc không thể che hết tự hào, không thể che hết kiêu ngạo mà nói ra.
- Minh Nhân tam đao, truyền thuyết là đao pháp kiêu ngạo nhất của Minh Nhân tiên đế, có đồn đãi nói, đao pháp trong suy nghĩ của Minh Nhân tiên đế còn trên cảo thiên mệnh bí thuật của hắn. Từng có người nói qua, chấp đao này, thiên mệnh không xuất hiện, vô chiêu có thể địch!
Giản Long Vệ nhìn thấy cảnh này, cảm khái nói ra.
Lúc này Thượng Quan Phi Yến ngây ngốc như gà gỗ, Hải Thần Kỳ chỗ dựa lớn nhất trong nội tâm của nàng bị chém mất một góc, hi vọng trong nội tâm của nàng bị đồ diệt, nàng đứng ngây ngốc ở đó thật lâu.
- Mượn lời ngươi nói, quỳ xuống nhận lấy cái chết.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn qua Thượng Quan Phi Yến, Minh Nhân Đao nơi tay, trực chỉ Thượng Quan Phi Yến.
Đông, đông, đông...
Thượng Quan Phi Yến phục hồi tinh thần lại, liền lùi lại vài bước, sắc mặt trở nên khó coi, không còn chút máu nào cả.
- Không --
Thượng Quan Phi Yến kêu một tiếng, quản chi nàng chiến bại, nàng vẫn kiêu ngạo như vậy, vẫn cao cao ngẩng đầu.
- Không phải do ngươi!
Lý Thất Dạ lạnh lùng, Minh Nhân Đao sáng chói, đao ý dạt dào, Tiên Đế chi uy tàn sát bừa bãi thiên địa, lúc này hắn giống như là một Tiên Đế, cao cao tại thượng, thi số phát lệnh, ý chí của hắn là không cho bất cứ kẻ nào phản kháng.
Đao ý vô địch, tiên uy vô thượng, tuyệt đối trấn áp không phải do Thượng Quan Phi Yến cao ngạo, "Phanh" một tiếng, dưới trấn áp, Thượng Quan Phi Yến quỳ xuống.
- Không --
Quản chi sắp chết, Thượng Quan Phi Yến vẫn quật cường, muốn thiêu đốt khí huyết giống như phượng hoàng niết bàn, muốn phóng lên trời, đối với nàng mà nói, nàng thà rằng tự vận còn hơn chết quỳ.
"Phanh" một tiếng, nhưng mà huyết khí Thượng Quan Phi Yến vừa hóa thành phượng hoàng, lại bị đao ý vô địch nghiền nát, Thượng Quan Phi Yến muốn giãy dụa đứng lên lại quỳ xuống.
Thượng Quan Phi Yến vẫn còn huyết khí tràn đầy, đáng tiếc, tất cả thọ huyết của nàng đã sớm tế lên Hải Thần Kỳ, nàng lúc này không còn cái dũng của ngày xưa.
Đao ý vô địch, đế uy vô thượng trấn áp Thượng Quan Phi Yến quỳ ở nơi đó, Lý Thất Dạ chậm rãi giơ Minh Nhân Đao lên.
- Trong thiên địa, bất kể là ai, là địch với ta, ta không để ý, cho dù địch nhân bại, nếu như cầu được chế tôn nghiêm, ta đều có thể cho phép.
Lý Thất Dạ giơ Minh Nhân Đao lên, lạnh lùng nói:
- Nhưng mà, trong cửu giới, nếu có người cho rằng tộc của ta suy nhược lâu ngày, cho rằng Nhân tộc nhỏ yếu, có thể cầm Nhân tộc chúng ta làm nô, cầm Nhân tộc ta làm đỉnh lô, cầm Nhân tộc chúng ta làm công cụ tiết dục, như vậy ta sẽ diệt toàn tộc của hắn, ta sẽ không cho hắn được chết tôn nghiêm...
- ... Ta không phải thủ hộ giả Nhân tộc, ta cũng không phải chúa cứu thế. Nhưng mà, mặc kệ ngươi là Hải Yêu, hay là Thụ tộc, đều nghe kỹ cho ta, ta là Nhân tộc, cho nên, nếu như ngươi muốn nô dịch tộc ta, vẫn tốt nhất nên nghĩ cho kỹ kết cục của các ngươi là thế nào!
Tiếng nói của Lý Thất Dạ lạnh lùng, hắn lạnh lùng nhưng âm vang hữu lực, mỗi câu nói của hắn, mỗi một chữ đều thấm vào lòng người.
"Phốc --" một tiếng, Minh Nhân Đao chém xuống, đầu của Thượng Quan Phi Yến bay lên, cuối cùng lăn trên đất, máu tươi phun lên cao cao, nhuộm đỏ trời xanh, rơi vào biển cả, nhuộm đỏ nước biển.
Thiên chi kiều nữ, Hải Yêu thiên tài, một đời Thần Vương trẻ tuổi, hôm nay thật không ngờ giết quỳ, một màn này rung động trái tim tất cả mọi người, đặc biệt là làm cho người ở đây hít thở không thông.
- Tộc ta tuy nhỏ yếu, nhưng vĩnh viễn không là nô!
Có tu sĩ Nhân tộc nghe được câu nói này, cũng nhiệt huyết sôi trào, dòng nước mắt nóng tràn đầy, nắm chặc nắm đấm.
Tại Thiên Linh Giới, Nhân tộc vốn chính là nhỏ yếu, tu sĩ xuất thân Cẩm Tú Cốc còn tốt một chút, nếu là tiểu môn tiểu phái hoặc tán tu, tại Thiên Linh Giới sẽ bị Hải Yêu đè ép cùng khi dễ.
Hôm nay Lý Thất Dạ làm như thế, làm cho tu sĩ Nhân tộc thở ra một hơi, vẫn lấy làm ngạo.
Về phần Hải Yêu, lúc này không có người nào nguyện ý thốt ra một tiếng, Lý Thất Dạ trước mặt mọi người chém giết Thượng Quan Phi Yến, đây là khiêu khích tất cả Hải Yêu, nhưng mà lúc này ai cũng biết, khống có thực lực cường đại, nếu muốn là địch với Lý Thất Dạ đó là tự tìm đường chết!
Lý Thất Dạ thu hồi Minh Nhân Đao, cầm chiến kỳ, hắn lạnh lùng địa nhìn qua phương xa, lạnh lùng nói:
- Thiết Huyết Hồ Doanh nghe lệnh, diệt Ly quốc, Huyết Sa trang, mặt trời mọc ngày mai, liền không còn có Ly quốc, Huyết Sa trang.
Oanh -- một tiếng vang thật lớn, Thiết Huyết Hồ Doanh trực tiếp trả lời là nhổ trại xuất chinh, tiếng van thật lớn vang lên, Thiết Huyết Hồ Doanh trái phải tách ra, một đội thẳng đến Ly quốc, một đội tiến tới Huyết Sa trang.