[DBSK Fanfic] – Checkmate

Chương 31: Phiên ngoại 7 : Yunho truyện (part 3)

Ngã người vào một hàng ghế trong giáo đường, tôi càng nghĩ càng không cam lòng.

“Tên đại bợm nói không giữ lời này, lão tử nguyền rủa nhà mi!!!”

“Ngài là cha đạo đấy, không nên nguyền rủa người khác độc ác như vậy.”

Tôi đứng phắt lên, đúng lúc thấy tên chết tiệt đó khoanh tay từ trên cao nhìn xuống tôi.

“Cậu cậu cậu cậu…cậu còn mặt mũi đến đây?!”

“Không phải cha mong tôi tới sao?” Anh ta chớp chớp mắt vẻ vô tội.

“Thế sao cậu không đợi ta ngủ rồi mới đến?! Nói không chừng ta sẽ cho cậu cơ hội chờ dưới cửa sổ nhà ta hơn một buổi tối đấy!!!” Tôi vừa gào xong thì một đám người phá cửa mà vào, chĩa những họng súng tối om về phía chiếc đầu đáng thương của tôi.

“Ai cho bọn bay vào đây? Lui ra ngoài.” Người đàn ông bình tĩnh nói, và thế là một đám người ngươi xem ta ta nhìn ngươi lại ảo não đi ra ngoài.

Nhưng tôi thì vẫn còn chưa định thần lại được vì cảnh tượng thân mình máu me be bét còn đang bay qua bay lại trước mắt.

“Thật có lỗi, trên đường hôm nay xảy ra chút rắc rối, cho nên đến hơi muộn, để cha đợi thật lâu?” Anh ta nói rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, hơi nước lạnh như băng tỏa ra khiến cho tôi không khỏi rùng mình một cái.

“Cậu…hôm nay đã gặp phải chuyện gì?”

Anh ta nhìn tôi, lắc đầu: “Không có gì đáng kể, cha muốn nghe tiếp câu chuyện của tôi chứ?”

Tôi gật gật đầu, vì thế câu chuyện lại tiếp tục.

Bấy giờ bạn của anh ta và thiếu gia điêu ngoa đã trở thành bạn giường, lại một lần nữa nương theo cám dỗ của ham muốn và dục vọng hừng hực làm thành giao kết.

“Quan hệ với người mình không yêu, hành động như vậy có khác gì tiết dục?” Tuy rằng đây là việc tôi vẫn thường làm, nhưng không hiểu vì sao lúc này nghe từ miệng người khác tôi lại có cảm giác xấu xa. Vì tức giận, tôi nói hơi thiếu kiềm chế, “Tên thiếu gia đó bị đần hả? Không biết người ta chỉ coi mình là thế thân của người trong mộng sao?”

Người đàn ông không nói gì, chỉ cười nhìn tôi.


“Cậu nhìn cái gì? Cha đạo thì cũng là người chứ, đã là người thì ai cũng có thể phát điên được.”

Anh ta gật gật đầu, “Lúc cha tức giận rất giống một người.”

“Ai?”

Anh ta không trả lời, tâm trạng buồn vui thay đổi liên tục.

Thần kinh!

Thì ra thiếu gia điêu ngoa không ngốc như tôi tưởng, hắn vẫn luôn luôn biết mình là thế thân của tiểu thiếu gia, nhưng sau một thời gian lại cảm thấy không cam lòng, vì thế liều lĩnh giúp tiểu thiếu gia rời khỏi Thượng Hải. Việc làm này làm người em cùng cha khác mẹ hắn tức giận, và sau khi thực hiện thành công âm mưu chiếm lấy gia sản người này bắt đầu trả thù thiếu gia điêu ngoa và gia đình của hắn.

“Tâm nguyện nhiều năm rốt cục đã được thực hiện, cậu ta tống tất cả những kẻ từng nhục mạ hai mẹ con họ bên ngoài cánh cổng sơn son thiếp vàng ngày đó vào tù, không từ một biện pháp tàn nhẫn nào tra tấn nhục nhã họ.”

Giọng nói bình tĩnh của người đàn ông đơn độc trong giáo đường u tối.

Tôi càng nghe càng bất nhẫn, không ngờ nội tâm của bạn anh ta lại được che dấu đến khó lường như vậy, còn sâu kín hơn cả Leo. Đầu tiên cậu ta dùng trăm phương ngàn kế làm cho mọi người mất hết cảnh giác với mình, toàn tâm toàn ý tiếp nhận mình, sau khi nắm quyền thì lập tức trở mặt và trả thù triệt để.

“Thế…thế còn thiếu gia điêu ngoa? Bạn cậu đem hắn…”

“Bạn tôi hỏi tên đó tiểu thiếu gia đang ở đâu, nhưng điều gì hắn cũng không nói. Vì thế cậu ta đã làm nhục hắn, làm cho hắn tức tưởi.”

“Làm nhục là…” Tôi thử hỏi.

“Cưỡng hiếp hắn.”

Chỉ trong nháy mắt tôi rơi vào câm lặng, hai mắt trừng lên to hơn cả chuông đồng.

“Cậu ta cưỡng hiếp tên đó, dùng tên đó để tiết dục. Chỉ một việc này thôi cũng đủ để tên đó hận cậu ta cả đời, nhưng hắn lại ngốc đến nỗi muốn khoan thứ cho kẻ đã cưỡng hiếp mình.”

Cuối cùng thì bức tường thành của anh bạn quật cường đã bị thiếu gia điêu ngoa làm sụp đổ, nhưng cậu ta không muốn bị tên đó ảnh hưởng nên chọn lựa trốn tránh, nói cậu ta lừa mình dối người cũng đúng mà yếu đuối thì cũng thế, người bạn đã quyết định sẽ không gặp lại thiếu gia điêu ngoa. Mà kết quả, hai người đã thật sự không hề gặp lại, tên đó cứ như thể đã bốc hơi khỏi thế giới này, như thể muốn để cho kẻ kia toại nguyện, rời đi không một tiếng động như thế, tới một nơi không ai tìm ra được.”

Ngồi ngẩn người một mình trong căn phòng từng giam giữ thiếu gia điêu ngoa, cậu ta nhận ra một điều là có thể mình sẽ vĩnh viễn không còn được gặp lại tên đó nữa, cậu ta mất đi hắn.

Đó là một cảm giác thực kỳ diệu, từ cổ chí kim người ta đã tổng kết lại rồi, thứ ta vô tâm không biết quý trọng khi mất đi rồi mới biết được giá trị của nó. Và nếu như thứ đó lại còn đột nhiên biến mất đi thì sẽ rất không cam tâm, thậm chí là phẫn nộ.

Người bạn đó cơ hồ đổ ra tất cả lực lượng đi tìm thiếu gia điêu ngoa, tuy cậu ta bảo rằng đó là “truy bắt”, cả Thượng Hải thiếu chút nữa đã bị xới tung lên, nhưng thiếu gia điêu ngoa giống như đã hoàn toàn biết mất. Trong cơn cuồng nộ của cậu ta, tất cả những tên cai ngục trông giữ đêm đó đều bị giết chết.

“Đó là lần đầu tiên bạn tôi giết người mà bỏ qua lí trí.” Người đàn ông nói, vẻ mặt hơi tái đi. “Bởi vì cậu ta nghe nói, bọn khốn kiếp này đã đánh gãy chân tên đó.”

“Sao bạn cậu có thể sai bọn họ làm thế với hắn?!” Tôi khó có thể tin được. Cho dù thiếu gia điêu ngoa quả thật đáng ghét, nhưng xét đúng lương tâm, hắn chưa từng dồn cậu ta vào chỗ chết. Vậy mà cậu ta lại sai bọn họ đánh gãy chân hắn.


Người đàn ông lắc đầu, “Không phải do cậu ấy ra lệnh…bạn tôi sẽ không làm vậy với tên đó.”

Cả kể khi đã bị giam hãm trong tù ngục, thiếu gia điêu ngoa vẫn là người thừa kế chính thống của nhà họ Kim, bọn chủ mưu đằng sau sợ thời gian quá lâu sẽ sinh biến nên giật dây bọn cai ngục tìm cơ hội trừ khử mối hiểm họa lớn nhất này đi.

Tôi gật gật đầu, đột nhiên nhớ ra một chuyện muốn hỏi, mới phát hiện người ngồi bên cạnh mình đang hết sức căng thẳng chịu đựng, như đang cực lực để kìm nén điều gì đó. Tôi thật thận trọng động tay vào anh ta, hỏi có chuyện gì vậy. Anh ta quay đầu nhìn chằm chằm tôi, mắt đã đỏ lên từ bao giờ. Tôi giật mình hoảng sợ, theo bản năng lùi người về phía sau, nhưng vừa nhấc người lên đã bị anh ta kéo lại ôm chặt lấy cả người, mạnh đến mức tưởng chừng như muốn bóp chết tôi.

“Yah, cậu…”

“Thực xin lỗi, tôi biết đã làm cha sợ.” Giọng nói anh ta vang lên trên đỉnh đầu tôi, và khi anh ta nói tôi nghe thấy âm thanh ngột ngạt phát ra từ ***g ngực anh ta. “Xin để tôi ôm cha một lúc, chỉ một lúc thôi được không?”

Tôi ngây ngẩn gật đầu, yên lặng để anh ta giữ nguyên tư thế, đầu bị ép vào ngực nên tôi có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh ta, không dám nhúc nhích. Tôi sợ chỉ cần mình hơi cử động một chút sẽ làm anh ta tức giận rồi sai mấy tên vệ sĩ dữ dằn ở ngoài xả đạn vào đầu tôi.

Bị một người đàn ông ôm khó hiểu như vậy tôi cảm thấy hơi kì quái, nhưng lại không oán giận chút nào. Anh ta cũng im lặng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của tôi, để mặc nỗi ưu thương lan tràn.

Không biết qua bao lâu mà tôi thấy thắt lưng mình như sắp gãy đến nơi bèn lấy tay bóp bóp, lúc ấy tôi mới phát hiện ra mình đang ngủ. Khi tôi mở mắt thì trời đã tờ mờ sáng. Leo đang lia chổi chăm chú quét rác còn Maria thì đứng bên cạnh lẹ làng vẩy nước. Có lẽ vì ngày hôm qua bị tôi bắt quả tang nên thái độ của bọn họ đối với tôi hôm nay đều rất là khách khí, làm tôi cảm động khóc hết nước mắt.

“Peter, ngày xưa tôi đã hiểu lầm anh rồi.” Maria vô cùng đau đớn đi trới trước mặt tôi, nắm lấy tay của tôi. “Thì ra anh là một thanh niên có chí tiến thủ, có tiền đồ như thế, làm việc chuyên tâm đến nỗi ngủ luôn trong giáo đường, thật sự là làm cho tôi cảm động lắm lắm.”

Tôi không thèm chấp vặt hất tay cô ta ra, quan sát xung quanh, người kia đã rời khỏi từ lâu. Trên người tôi phủ một chiếc áo khoác màu cao cấp bằng len dạ, tôi cầm nó trong tay thật lâu rồi như mê mẩn đưa lên mũi ngửi ngửi, là hương Eau de Cologne thoang thoảng mùi thuốc lá.

Hừ, tên này mà cũng bôi Eau de Cologne, tôi khinh. Tuy nghĩ như vậy nhưng tôi lại kìm không được ngửi lại lần nữa, rồi sau đó cười lên ha hả như mất trí.

Maria cho rằng vì làm lụng vất vả quá mức cho nên thần kinh tôi có chút vấn đề, do vậy đã đặc biệt ân chuẩn cho tôi nghỉ dưỡng một ngày. Vừa nghe thấy chữ nghỉ, tôi đang bải hoải cả người bỗng dưng tỉnh táo lại hẳn, sung sướng nhảy cẫng lên như khỉ. Móc số bạc lén yểm thủ lâu ngày từ dưới nệm lên, tôi quyết định sẽ ra ngoài ăn chơi nhảy múa một ngày. Thế rồi đột nhiên tôi nhớ tới người kia, nếu anh ta đến không gặp được mình thì làm sao nhỉ?

“Hứ, kệ cha hắn! Chơi đã rồi tính! Thỉnh thoảng cũng phải để cho hắn biết thế nào là chờ đợi chứ.”

Tôi la cà trên đường cả buổi sáng, phát hiện tất cả các quán xá đều đóng cửa thật chặt, mấy ngày tuyết rơi liên tục không biết đã hại việc làm ăn buôn bán của biết bao nhiêu người. Đến giữa trưa thì tôi đói không chịu nổi, thấy một quán rượu nhỏ liền chạy vào luôn. Vì hiếm lắm mới có khách nên tiểu nhị vừa thấy tôi bước vào đã sáng mắt lên như gặp được thiện tài đồng tử [1].

Tôi ngồi xuống một bàn kê sát cửa sổ, bên cạnh là bàn có hai người đàn ông bộ dáng hung dữ vừa uống rượu vừa huyên thuyên nói chuyện.

“Hê, chú mày có nghe nói chuyện Jung Yunho khiêu chiến Nhật Bản vì một thằng ẻo lả chưa?”

Vừa nghe thấy ba chữ “Jung Yunho”, hai lỗ tai tôi theo bản năng dựng thẳng lên. Người này là thần tài của tôi đấy, không có hắn thì sẽ không có tôi bây giờ, có quan tâm nhiều cũng là chuyện tất nhiên.

“Thật hay giả đấy?!”

“Không biết, anh mày cũng chỉ nghe nói thế. Chuyện anh em nhà họ Kim, chắc chú biết chứ hả?”

“Ở Thượng Hải người nào không biết mới lạ đó?”


“Ài ài, không phải nói chuyện tranh giành gia sản đâu, mà là…” Người đàn ông nói xong, thật cẩn thận quan sát xung quanh, phát hiện ngoại trừ mấy tên ngoại quốc mắt xanh mũi lõ ra thì không còn ai khác, mới ra vẻ bí hiểm nói: “Nghe nói anh em nhà này là quan hệ đó đó.”

“Trời! Bọn họ là anh em ruột cơ mà?!”

“Thì đúng thế!” Tên này ra vẻ khinh bỉ nhổ ngay một bãi, “Con mẹ nó! Ông đây ngày xưa từng sùng bái Jung Yunho phát khùng, ai mà ngờ hắn lại có thể làm trò đó với đàn ông! Mà cái tên Kim Jaejoong đó cũng là loại không ra gì, ngủ với hết thằng này đến thằng khác! Mâu thuẫn của Jung Yunho với người Nhật cũng từ nó mà ra, sau này nó còn chung chạ với một thằng nhóc Hàn Quốc đầu chưa ráo máu nữa đấy.”

“Aiz, sao tôi nghe nói cuối cùng tên Kim Jaejoong đó hợp tác với Park thiếu gia cơ mà?”

“Hừ, hợp tác cái quái gì?! Kiểu gì thì cũng vẫn là cái trò tằng tựu đó thôi, nói hợp tác chẳng qua để che mắt người đời.”

“Chậc chậc, đàn ông như thế thì làm làm mẹ gì nữa? Đúng là hết hiểu nổi bọn họ.”

“Ài ài, những kẻ tầm thường như chúng ta thì không xá gì, nhưng Kim Jaejoong đó không phải đàn ông bình thường đâu.” Người kia tiếp tục nói, có chút đắc ý nhìn bạn mình. “Mà chú mày đã gặp Kim Jaejoong chưa?”

“Chưa, hắn thế nào? Chẳng nhẽ hắn có ba đầu sáu tay?!”

“Thật đúng là không biết gì cả. Thế này đi, có biết cô con gái cưng nhà họ Kiều không?”

“Haiz, chỉ cần là đàn ông thì không ai không biết, được rồi chứ?”

“Ừm, đúng rồi, chỉ cần là đàn ông thì sẽ muốn cưới cô ấy. Nhưng chú mày biết không? Chỉ cần đặt cô nàng bên cạnh Kim Jaejoong, giỏi lắm cũng chỉ là hạng son phấn tầm thường.”

“Gì chứ?! Có cần phóng đại như vậy không?!”

“Hư, chừng nào chú mày còn không tin thì anh đây còn khoác lác!!!”

“Nhưng ông anh làm sao mà biết được?”

“Ở Thượng Hải vẫn lưu truyền một câu, hẳn chú em đã nghe nói rồi?” Người đàn ông sau khi đưa ra một gút mắc xong mới nói: “Kim Jaejoong đáng giá đánh đổi bất cứ thứ gì để có được.”

“Xem ông anh quả quyết như chết được thế kia. Chắc cũng mơ tưởng đến người ta rồi chứ gì?”

“Anh mày tuy không hứng thú gì với đàn ông, nhưng người đẹp như thế thì thử hỏi có gã nào mà không muốn đi nếm thử một lần?”

“Ha, ông anh nói vậy làm tôi cũng ngứa ngáy hết cả người rồi đây này.”

“Nhưng đáng tiếc, người này đã chết rồi.” Người đàn ông thở dài đầy cảm khái, “Thế nhưng mà, nói không chừng hắn đang ve vãn tán tỉnh Diêm Vương đấy.” Nói xong hai tên ngồi chung bàn cùng cười phá lên cực kì khả ố.

“Người đã chết còn đào mả người ta lên mà chửi, đúng là hạng rác rưởi.”

“Mẹ thằng nào dám nói xằng trước mặt ông nội mày?! Đứng ra đây cho ông mày xem?!” Người đàn ông đập bàn đứng lên.


Dù máu đã bốc lên đầu nhưng tôi vẫn ung dung uống rượu, uống xong mới quay đầu lại nhếch miệng lên: “Là ông nội chúng mày vừa nói đấy!”

“Thằng mắt xanh mũi lõ láo toét này ở đâu chui ra vậy?! Cả gan xoi mói ông mày?! Người đâu!” Lão ta vừa vung tay lên thì mấy tên cao to đen hôi đã xộc vào vây quanh tôi. “Cho nó một bài học nhớ đời cho tao.”

“Đánh nhau?!” Tôi nhướn mày, “Hừ, thật đúng ý ông mày!!” Nói xong, tôi tương ngay một quả đấm vào bụng tên đứng gần mình nhất, nghiêng người đá một cước lại đạp một cái.

Chỉ bằng vài tay đấm mà chẳng quá bao lâu quán rượu đã bị quậy tung lên, chưởng quầy và tiểu nhị chỉ còn biết ôm nhau khóc rống. Nhưng ít không chọi được với nhiều, nên lâu dần tôi cũng mất thế thượng phong, mấy lần bị ăn đấm trúng mặt đau phát khóc. Trong tình cảnh này tôi không khỏi cảm khái bản thân không vận động quá lâu nên khi lâm trận bị lúng túng, không còn được khí khái như hồi còn ở Paris, nếu so với ngày đó thì mấy tên tép riu này căn bản không phải là đối thủ.

Đúng vào lúc tôi bị bọn chúng giữ chân giữ tay lại, nghĩ cái mạng này thế là đi tong rồi, một đám người mặc áo đen ào ạt tiến vào như thiên binh thần tướng, trong nháy mắt đã khống chế được bọn vô lại kia. Sau đó, một người đàn ông trẻ tuổi lững thững bước tới, nhìn thoáng qua tôi – người đã bị tẩn thành cái đầu heo, không nói gì lướt mắt đi, thế rồi đột nhiên anh ta sửng sốt quay lại nhìn tôi, có chút kinh ngạc. Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt lại quay phắt đi.

“ Vị này có phải là “Hạ Sơn Hổ” mà những người ở cảng thường nhắc tới không?”

“Yo, không phải Han thiếu gia sao, ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế?” Tên miệng hủi uống rượu ban nãy vừa thấy người mới tới liền thay đổi thái độ hung hăng của mình, cười hề hề nói: “Thật là lũ lụt dội miếu long vương[2], lũ lụt dội miếu long vương, người một nhà cả mà không nhận ra nhau.”

“Hư,” Người đàn ông nọ cười, “Cũng biết cách tự nâng giá trị con người đấy nhỉ, người một nhà? Hạng như mày cũng xứng?” Kẻ có tên “Hạ Sơn Hổ” hơi chột dạ, nói, “Han thiếu gia nói vậy là ý gì?”

“Tao hỏi mày, chuyện giữa Jung Yunho và Kim Jaejoong là do mày đi tuyên truyền khắp nơi phải không?”

“Hạ Sơn Hổ” thấy thái độ của người này như vậy biết không thể làm ăn được gì, liền xẵng giọng nói: “Thế nào? Bọn họ làm được chẳng nhẽ người khác nói không được? Bộ các người tưởng Thượng Hải là của Kim gia nhà bọn họ sao? Ông nội ta không quen nhìn hai thằng đực rựa làm ra loại chuyện loạn luân bại hoại đó!!”

“A, rất là có khí khái đó.” Người đàn ông kia nhếch miệng cười, “ Lôi nó đi.”

Đáng nhẽ “Hạ Sơn Hổ” còn định mắng thêm vài câu cho hả giận, tiếc rằng lại bị người ta dùng vải bịt mồm lại, chỉ có thể phát ra tiếng gào rít u u u không cam lòng. Còn tên vừa nói chuyện với hắn thì run rẩy lập cập nhìn người đàn ông trẻ: “Ở…ở đây cũng không có chuyện của tôi, tôi…tôi không biết gì hết! Không biết gì hết!!”

Người đàn ông kia nhìn hắn hơi cân nhắc một chút, không nói gì, lại quay đầu nhìn tôi, bấy giờ mới dẫn mọi người rời khỏi.

Tôi khập khiễng bước ra khỏi quán rượu, tay vịn vào tường lạnh như băng, thong thả đi bước một về phía trước. “Mẹ nó, đấm mạnh tay như vậy.” Tôi sờ khẽ lên miệng, dây ra một tơ máu.

“Sao lại thành ra như vậy?”

“Mẹ nó! Đừng có mà mỗi lần xuất hiện đều làm ta giật mình được không hả?” Tôi bực tức quay đầu lại khiến cho vết thương trên người đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Anh ta đi đến trước mặt tôi, lấy ra một chiếc khăn đã được gấp vuông vắn gọn gàng, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt tôi.

“Khụ khụ, ta tự làm được rồi.”Nói xong, tôi đoạt lấy chiếc khăn, thô lỗ chà lên mặt mình. “Ai, đau đau.”

“Lớn bằng này rồi, sao vẫn gây chuyện như mấy thằng nhóc con vậy.” Anh ta nói, giành lại khăn từ tay tôi và từ tốn lau như trước, những nơi ngón tay anh ta lướt qua trở nên khô nóng. Tôi kinh ngạc phát hiện người này không mang theo găng, mà hôm nay trời lại lạnh như thế…Trời, bàn tay đó đẹp quá, các ngón tay mới dài và tinh tế làm sao.

“Ta hỏi cậu.”

“Chuyện gì?”


“Bạn cậu là Jung Yunho phải không?”

Chú thích:

1. Thiện tài đồng tử: (tiếng Phạn:Sudhanakumâra, tiếng Trung Quốc: 善财 童子 bính âm: Shàncáitóngzǐ), hay còn gọi là Thiện Tài, là nhân vật chính trong Phẩm Nhập Pháp Giới trong kinh Hoa Nghiêm, đây là phẩm quan trọng và dài nhất của kinh này. Thiện Tài đồng tử xuất hiện trong Phật giáo, Đạo giáo và những câu chuyện dân gian, hầu hết được miêu tả cùng với Long Nữ như là một tiểu đồng hầu cận của Bồ tát Quán Thế Âm. Hình tượng Thiện Tài và Long Nữ xuất hiện cùng với Quán Thế Âm rất có thể bị ảnh hưởng bởi cặp Kim Đồng (tiếng Trung Quốc: 金童 bính âm: Jintong) Ngọc Nữ (tiếng Trung Quốc: 玉女 bính âm: Yùnǚ) hầu cận bên cạnh Ngọc Hoàng Thượng Đế. Thiện Tài đồng tử cũng là nhân vật Hồng Hài Nhi trong cuốn tiểu thuyết cổ điển hư cấu Tây Du Ký.

2. Lũ lụt dội miếu Long Vương -真是大水冲了龙王庙 (điển tích điển cố): ý nghĩa của nó là người một nhà đánh nhau.

Lũ lụt là con trai của Long Vương