[DBSK Fanfic] – Chấp Mê Bất Hối

Chương 9

Tôi dẫn anh cùng đi đến quán Bar, thật sự không nhìn thấy anh làm tôi thấy phát điên. Tôi ngồi đàn mà tâm hồn cảm thấy hoang mang khi nhìn ánh mắt anh vẫn đang chăm chú nhìn tôi, như muốn lột trần tôi ra. Tiếng đàn piano làm tâm hồn tôi tê dại, ánh mắt của anh là thứ độc dược đầu độc tôi, chẳng tìm đâu ra được thuốc giải.

Khách cũng đã vắng, cô ca sĩ hạng hai đã lên hát trong tiếng guitar êm đềm, tôi không cần phải đàn nữa. Tôi bước xuống chỗ anh ngồi, là một góc tối trong quán, ly rượu Gin vẫn còn hơn nữa. Tôi ngồi xuống bên cạnh anh.

[Em trông tuyệt lắm.]


Tôi thích thú trước lời khen tặng vụng về của anh, như đứa trẻ được thưởng kẹo. Tôi nắm tay anh kéo ra sàn, chúng tôi cũng như những đôi tình nhân đang trên sàn, chìm đắm trong không khí sóng sánh, say sưa. Mùi nước hoa Marc Jacob từ anh tỏa làm trái tim tôi rộn ràng mê đắm. Tôi vụng trộm hôn lên đôi môi của anh, không ai hay biết, tôi cảm thấy vị ngọt đôi môi của anh tan ra trên đầu lưỡi, cả nụ hôn cũng có linh hồn, lấp lánh sắc máu. Dục vọng trong tôi lại trào dâng, ngay lúc này có thể làm tình với anh, phút sau đi chết cũng cam lòng.

[Đi với em đi.]

Tôi dẫn anh đi vào phòng vệ sinh nam, cánh cửa nhanh chóng được khóa lại. Trái tim tôi đập vội vã, cảm giác căng thẳng này làm tôi phấn khích đến phát điên.

[Làm gì thế?]


[Làm tình!]

Tôi bắt đầu hôn lên môi anh, chiếc lưỡi mềm mại của tôi tiến sâu vào vòm miệng anh, cảm nhận mùi vị của anh, đánh thức dục vọng cuồng si bên trong con người anh. Chẳng máy chốc anh đẩy tôi sát vào tường.

[Để anh] YoonHo cắn mạnh vào cổ tôi, để lại một dấu hôn như đóa hoa đỏ bừng nở. Tôi vừa mở miệng ra, chưa kịp nói gì đã bị chiếc lưỡi thô bạo của anh xộc vào, làm tôi ngây ngất đứng không vững. Anh đẩy tôi lên mây. Hồn tôi hoa nở. Ðừng khóc, đừng nói chuyện chia lìa, tôi muốn bay, chỉ muốn bay đến tận cùng cảm xúc. Ðời sống ngắn ngủi đến đau đớn mà những khoảnh khắc tươi đẹp thì vụt một cái đã mất bay mất biến. Ngăn tôi làm gì, để tôi say. Chúng tôi không hề nói năng, chỉ điên cuồng hôn nhau, môi ấm vội vã, trăm năm đợi chờ không thể sánh bằng một khoảnh khắc bừng cháy.


Tình yêu tạo nên ảo giác nơi xác thịt, tôi cúi xuống, không ngừng ngậm lấy cái đó của anh, tôi sẽ đẩy anh xuống vực thẳm dục vọng. Trong lòng tôi vẫn hy vọng xiết bao sẽ mang đến cho anh hạnh phúc, tôi sẽ khắc sâu hình bóng của mình vào trái tim anh. Trong lòng tôi rối bời không ngừng bị dày vò giữa đau đớn và khoái cảm. Tôi mong anh thuộc về tôi trọn vẹn, rằng chúng tôi chỉ duy nhất thuộc về nhau.

Khi những hơi thở nồng mùi thuốc lá và ma túy của anh phả vào tôi, tôi đau buồn nhận ra khi chúng tôi yêu nhau, nghĩa là chúng tôi bắt đầu tổn thương nhau. Tôi tuyệt vọng ghì chặt cơ thể anh, níu giữ chút cảm giác ấm áp đang che chở và được che chở. Những tưởng có thể tan vào nhau, nhưng hoàn toàn vô nghĩa.

Thân thể bồng bềnh trong mộng ảo, trong thế giới tàn nhẫn này, tôi chẳng cần điều gì, chẳng níu giữ điều gì, chỉ cần YoonHo mang hạnh phúc cho tôi. Anh không hừng hôn tôi, phần thân dưới của anh thật lực xộc thẳng vào cơ thể tôi, tôi cảm thấy dịch thể của anh đang hòa trộn cùng với máu của tôi. Nều có một ngày nào đó chúng tôi không còn là của nhau, thì đó là ngày tôi đã chết đi…