Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc

Quyển 5 - Chương 8: Mầm non

Sau gần hai ngày ngồi lì trước cửa nhà Cao Khắc, cuối cùng Cao Khắc cũng để Lý Quân vào nhà.

Đừng vội hiểu lầm. Lý Quân là một người con gái hoàn toàn xa lạ với Cao Khắc. Hai người họ hoàn toàn không quen biết nhau. Nên không thể trách anh là gã tồi được.

* * *

Tối hôm trước đi làm về muộn, anh nhìn thấy một cô gái khá luộm thuộm ngồi cạnh hàng rào nhà anh. Anh không để ý đến cô, cứ thế mở cổng vào nhà.

Đến ngày hôm nay vẫn thấy cô ngồi co ro ở đó, đôi mắt mở to nhìn anh như đang van nài điều gì đó.

Anh chạnh lòng, đành mời cô vào nhà.

Lý Quân theo sau anh. Cô mặc một bộ váy màu xanh nhạt, phần tay áo bên trái bị rách, cả người thì lem luốc nhìn hệt kẻ vô gia cư.

Cao Khắc lấy cho cô ít bánh mì trong tủ lạnh. Nhìn cô gái đứng yên một chỗ, chân nọ đạp lên chân kia như ý thức được bản thân mình khá bẩn, không muốn làm bẩn luôn cả căn nhà.

Anh day day trán, đi vào phòng ngủ lấy ra một cái áo thun và quần đùi. Anh đưa cho cô. “Rẽ trái ở phòng bếp là thấy phòng tắm. Cô vào tắm sơ qua đi.”

Cô bước từng bước rụt rè vào phòng tắm theo sự hướng dẫn của anh.

Ở bên ngoài, Cao Khắc lục trong danh bạ điện thoại rồi dừng lại ở một số, anh bấm gọi.

Sau vài hồi chuông bên kia mới nghe máy.

“Lý Huyên!” Anh nói.

“Gì thế anh?” Lý Huyên hỏi lại, hơi ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi từ người anh họ này.

“Em có rảnh không? Anh nhờ chút chuyện.”

“Vâng ạ!”

Khi Lý Quân vừa tắm xong thì Cao Khắc cũng vừa chấm dứt cuộc trò chuyện.

Cô gái rụt rè ngồi xuống ghế, gặm nhắm ổ bánh mì nhạt nhếch.

Cao Khắc rót cho cô ly sữa, rồi ngồi xuống đối diện. Anh quan sát biểu cảm trên gương mặt cô gái nhỏ. Hỏi dò vài câu.

“Em đi lạc à?”

Cô khựng lại, không nhìn anh.

“Em có nhớ địa chỉ nhà mình ở đâu không?”

Cô vẫn không nhìn anh, nhưng lại đáp bằng cái lắc đầu.

“Số điện thoại người thân chắc còn nhớ chứ?”

Lý Quân bỏ khúc bánh mì xuống, cô lại lắc đầu lần nữa.

Cao Khắc cố giữ cho bản thân bình tĩnh. Anh cố giúp cô nhưng cô chẳng chịu hợp tác, còn chẳng thèm nói cảm ơn anh.


“Vậy chắc em còn nhớ tên mình chứ?”

Không nhận được câu trả lời, Cao Khắc thở dài một hơi. Anh đảo mắt một vòng rồi mở điện thoại lên. “Được rồi, tôi gọi cảnh sát giải quyết giúp vậy!”

Ngoài dự đoán của anh. Ngay khi anh vừa nhắc đến cảnh sát, Lý Quân đã chạy qua gạt điện thoại của anh đi. Cô thở rất gấp, lồng ngực cứ phập phồng, hai mắt thì mở to, chẳng mấy chốc đã đỏ hết cả lên. Có thể nhìn ra cô đang rất hoảng loạn.

Bị một cô gái xa lạ ném điện thoại xuống đất, chưa kể đến chuyện cô ta chịu ơn của mình, Cao Khắc tức giận quát cô mấy tiếng.

Cô gái đứng yên lắng nghe, đầu vẫn cúi gằm. Cô bắt đầu khóc, tiếng nức nở rất khẽ nhưng dòng nước mắt lại ào ạt.

Lý Quân không biết làm gì. Cô ngồi xổm xuống cầm chiếc điện thoại vỡ làm đôi lên, cố gắn nó lại như ban đầu.

Đang mãi loay hoay thì chuông cửa reo lên. Lý Quân ngay lập tức đứng phắt dậy, cô đưa mắt nhìn anh, rồi lần nữa thả cái điện thoại xuống sàn. Giờ thì cái điện thoại của anh đã hoàn toàn vô phương cứu chữa rồi.

Cao Khắc kiềm nén cơn giận, anh quay lưng đi về phía cửa chính.

Nhưng đi được vài bước thì cánh tay anh bị giữ lại. Bàn tay nhỏ nhắn của Lý Quân đang giữ lấy anh, ánh mắt cô tràn ngập sự sợ hãi. Anh cố gỡ tay cô ra, càng gỡ cô lại càng giữ chặt hơn.

Thế là anh từ bỏ, thở dài một hơi rồi nói vọng ra ngoài. “Cửa không khóa!”

Khi tiếng cánh cửa mở vang lên, Lý Quân hốt hoảng núp sau lưng Cao Khắc, bàn tay cô túm chặt một góc áo anh.

Anh hơi quay đầu nhìn cô, bóng dáng cô chìm hẳn sau cái bóng lớn của anh.

“Tới rồi à?” Anh nhìn Lý Huyên, hỏi.

Lý Huyên đặt mấy túi đồ lên cái bàn trà gần đó. “Người đâu?”

Cao Khắc bước sang phải một bước, Lý Quân cũng bước theo anh. Anh quay hẳn người lại, gỡ tay cô ra khỏi áo anh, nói bằng giọng kiềm chế. “Cô ấy không phải cảnh sát, là em họ tôi. Thả tay ra được chưa?”

Cô bặm môi, cánh mũi phập phồng, miễn cưỡng thả áo anh ra.

Lý Huyên chạy đến, ngắm nghía Lý Quân một cách thô lỗ. “Xinh quá nhỉ? Anh nhặt được mà cũng nhìn vừa mắt đấy chứ!”

“Nói nhiều. Mang đồ vào đi. Phòng cuối hành lang.” Cao Khắc chau mày, anh đút hai tay vào túi quần rồi đi ra ngoài.

Trong nhà chỉ còn lại hai cô gái. Lý Huyên mang theo mấy túi đồ, kéo Lý Quân vào căn phòng cuối hành lang theo lời hướng dẫn của Cao Khắc.

Cô lôi rất nhiều quần áo từ trong mấy túi giấy ra, đủ kiểu, kể cả đồ lót.

“Anh họ nhờ mình mua, không biết có hợp gu cậu không?” Lý Huyên nhìn Lý Quân.

Cô nhìn đống quần áo, gật đầu một cái.

“Anh họ hơi cộc cằn, nhưng được cái tốt tính.” Lý Huyên vẫn loay hoay tìm một bộ đồ thoải mái trong đống đồ cho Lý Quân. “Mà cậu tên gì nhỉ? Bao nhiêu tuổi? Để tiện xưng hô ấy mà!” Cô nháy mắt, cười thân thiện.

Lý Quân im lặng một lúc, tay cô chạm vào lớp vải lụa mềm mượt của bộ đồ ngủ. Cô suy nghĩ rất lâu, rồi mới quyết định nói ra tên mình. “Lý Quân. Mười chín tuổi.”

“Ồ, nhỏ thế à. Vậy gọi mình là chị nhé. Mình hai mươi ba rồi!” Cô đưa cho Lý Quân bộ quần áo mình lựa, kèm theo cả đồ lót. “Lý Quân... Lý Quân...” Cô lẩm bẩm, cảm thấy cái tên này rất quen nhưng không nhớ đã nghe qua ở đâu.

Lý Quân mang đồ vào phòng tắm thay. Cô đứng trước gương, vết bầm ở đùi đã nhạt hẳn, vết cắt ở cánh tay cũng không còn đau nữa. Cô lắc đầu, cố rũ bỏ mọi thứ ra khỏi đầu.


* * *

Lý Huyên vốn là người hoạt bát, mọi người ai cũng quý mến cô ấy, thế nên khi bên cạnh cô, Lý Quân vui vẻ hơn hẳn.

“Sao em lại tên là Lý Quân nhỉ? Giống tên con trai quá!” Lý Huyên chải tóc cho cô. Tóc cô dài đến quá lưng, nhưng không được suôn mượt cho lắm.

“Em không biết!” Cô nói rất khẽ.

“Giọng em hay thật đấy! Ngọt đến tan chảy. Lúc gọi điện cho chị, anh Cao Khắc còn nói em bị câm nữa chứ!” Lý Huyên cười lớn vài tiếng, nhưng rồi lại cảm thấy câu nói của mình hơi vô duyên nên cô im bặt, lảng sang chuyện khác. “Em bỏ nhà đi à?”

Ngoài dự đoán của Lý Huyên, cô nghĩ Lý Quân sẽ không trả lời, ai ngờ Lý Quân lại "vâng" một tiếng.

Hai cô gái không nói thêm lời nào.

Đến chập tối Cao Khắc mới quay về. Công việc của anh là thiết kế đồ họa, không đòi hỏi phải đến công ty nhiều, chỉ hôm nào cần thảo luận về dự án mới, anh mới phải đến công ty.

Trên tay anh xách hai túi bóng, đựng toàn đồ ăn. Anh vào phòng gọi Lý Huyên và Lý Quân ra ăn.

Lý Huyên đưa cho Lý Quân một phần. “Lý Quân, ăn đi này, chắc em đói rồi phải không?”

“Lý Quân?” Cao Khắc nhướng một bên mày, tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Tên của em ấy!” Lý Huyên gắp một đũa mì cho vào miệng.

“Em?” Cao Khắc ngạc nhiên thêm lần nữa.

“Mười chín tuổi. Anh nhìn cô ấy lớn hay là nhìn em còn nhỏ, đừng làm vẻ ngạc nhiên vậy chứ!” Cô không để ý đến anh họ, tiếp tục ăn.

“Không phải là em tự đặt tên cho em ấy chứ? Làm gì trùng hợp đến mức cùng họ như vậy?”

“Không nói chuyện với anh nữa! Em đang đói lắm.” Cô xua tay.

Cao Khắc quay sang nhìn Lý Quân đang lựa hành bỏ sang một bên. Anh thở dài, lấy phần của mình đổi cho cô.

Lý Huyên đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa nói vừa nhai. “Thấy chưa! Định mệnh hết đấy! Làm gì trùng hợp đến mức hai người cùng ghét hành đến vậy!”

Anh cốc đầu Lý Huyên một cái. “Lo ăn đi! Nhiều chuyện!”

“Nể tình anh mua đồ ăn về nên em tha cho anh lần này!”

Nãy giờ Lý Quân vẫn im lặng ngồi cạnh Lý Huyên, cô không biết phải nói gì. Ăn xong, cô tự vào bếp rửa chén đĩa.

Tám giờ hơn, Lý Huyên phải về nhà. Cao Khắc tiễn cô ra xe rồi quay lại. Thấy Lý Quân đứng cạnh sô pha, anh nghĩ gì đó rồi mở miệng nói. “Em định ở lại đây lâu dài à?”

Cô ngước nhìn anh hai giây rồi gật đầu một cái.

“Không sợ tôi bắt em đi bán à?”

Cô lắc đầu.

Anh thở dài, quay lưng định về phòng.

Lý Quân lấy hết can đảm, gọi giật anh lại. “Anh Cao!”

Cao Khắc dừng bước, quay đầu nhìn cô.

“Em sẽ làm việc nhà giúp anh. Nếu anh cảm thấy phiền thì... thì sau hai tháng nữa hẳn đuổi em đi. Được không?”

Lần đầu tiên được nghe giọng cô, trái tim anh mềm nhũn ra, giọng của cô thực sự rất dễ nghe, rất ngọt ngào. Anh còn nghĩ, nếu cô dùng thêm vẻ mặt đáng thương với đôi mắt long lanh, anh dám chắc có cả khối đàn ông xếp hàng muốn được bao nuôi cô.

Sau vài giây lấy lại bình tĩnh, anh trả lời cô. “Thôi được rồi. Thêm một miệng ăn cũng chẳng bao nhiêu!”

Nói xong anh quay lưng đi về phòng mình.

Trước đây anh từng quen một cô gái, chắc khoảng ba năm trước. Họ quen nhau được bảy tháng thì chia tay. Anh cũng chẳng biết lý do tại sao, cô gái ấy chỉ nhắn tin bảo chia tay, anh ừ một tiếng. Anh chưa từng suy nghĩ sẽ tìm một mối quan hệ nghiêm túc để gắn bó lâu dài, mặc dù năm nay đã hai mươi tám. Bạn bè anh lần lượt kết hôn rồi sinh con, còn anh đến cả một bóng hồng cũng không thấy đâu.

Bố mẹ anh thúc giục chuyện gia đình mãi. Mỗi lần về nhà là một lần nghe bố mẹ than thở, dần dần anh chẳng muốn về nhà nữa. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì họ cũng chỉ muốn được bồng cháu thôi. Như chị gái anh, sinh được hai đứa một trai một gái, ngặt một nỗi gia đình chồng ở xa, một năm bồng cháu được hai lần. Nên việc giục anh cưới vợ cũng là lẽ đương nhiên thôi.