Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc

Quyển 5 - Chương 4: Phía Đông phía Tây

Một ngày cuối tháng tư, Võ Chiêu Dương được thông báo rằng mẹ cô gặp tai nạn giao thông.

Ông Võ đang ở chỗ làm, nghe tin dữ vội vàng chạy vào bệnh viện, tiện đường ghé vào trường học báo cho Võ Chiêu Dương biết.

Bác sĩ nói kho dữ trự máu của bệnh viện không còn bao nhiêu, kêu người nhà đến hiến máu gấp.

Kết quả xét nghiệm máu của Võ Chiêu Dương không thể truyền cho mẹ. Ông Võ vội vàng liên lạc với ông Hạ - chồng cũ của vợ mình - nhờ ông ấy liên lạc với hai đứa con.

Gần một tiếng sau đó, Hạ Tuyết Duyên chạy đến, chỉ kịp chào hỏi qua loa rồi theo y tá đi xét nghiệm máu.

Kết quả nhóm máu của cô cho được. Thế là Hạ Tuyết Duyên vào phòng phẫu thuật truyền máu trực tiếp.

Suốt hai tiếng chờ đợi trước phòng phẫu thuật, không ai nói với ai câu nào. Ngay cả Hạ Đông Vũ thường ngày hay trêu chọc mọi người hôm nay cũng im lặng đến lạ lùng.

Khi bác sĩ thông báo ca phẫu thuật thành công, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Bà Lưu Thành Ngọc được đưa vào phòng hồi sức, Hạ Tuyết Duyên nằm ở phòng bên cạnh.

Cả Hạ Đông Vũ và Võ Chiêu Dương đều ở bên cạnh chị gái chờ chị tỉnh lại.

Khi Hạ Tuyết Duyên tỉnh lại, Võ Chiêu Dương rất mừng, nhưng cô chỉ đứng xa xa nhìn chị gái đầy rụt rè.

Ngày hôm đó gặp được Hạ Tuyết Duyên, nói chuyện được hai câu với chị gái mà Võ Chiêu Dương vui ra mặt.


Hôm sau cô vẫn đến trường như bình thường, Thái Quốc Bảo vẫn lười biếng và làm mấy trò trẻ con với cô. Chẳng hạn như vẽ bậy vào vở cô, dùng bút vẽ lên tay cô mấy đường, thậm chí còn nằm gục trên bàn rồi nhìn cô chằm chằm.

Rất nhiều lần cô tỏ thái độ khó chịu, nhưng hình như cậu ta không hiểu, hoặc là cứ cố chấp làm những chuyện khó ưa như thế.

Tan học, cô lại vào bệnh viện thăm mẹ. Khi bác sĩ thăm khám cho bà Lưu Thành Ngọc, mọi người đứng lùi ra sau. Cô nhìn chỗ trống bên cạnh Hạ Tuyết Duyên, đấu tranh tư tưởng hồi lâu rồi mới đủ can đảm bước đến ngồi cạnh chị gái.

Chỉ cần một bước dũng cảm, cô đã có được điều mình mong ước bấy lâu. Đó là trò chuyện cởi mở với Hạ Tuyết Duyên.

Lần đầu tiên trong đời hai chị em nói chuyện với nhau lâu đến thế, Hạ Tuyết Duyên còn chia sẻ chuyện tình cảm ngày xưa của chị ấy cho cô nghe.

Từ lần đó trở đi, hôm nào Võ Chiêu Dương cũng nhắn tin hỏi chuyện Hạ Tuyết Duyên, dù chị gái trả lời lại chỉ một câu cộc lốc, cô cũng cảm thấy rất vui.

Mười ngày sau đó mẹ cô được xuất viện, đồng thời mẹ cô thông báo chị Tuyết Duyên của cô sắp lấy chồng.

Cô từng gặp qua người đàn ông yêu chị Hạ Tuyết Duyên. Anh ấy rất đẹp trai, lại còn thương yêu chị gái hết mực, nhìn anh ấy, cô chợt nhớ đến Phùng Hải Chính, vì anh cũng có nét trưởng thành như anh Trần Trình của chị Tuyết Duyên.

***

Một tháng trước kì thi tốt nghiệp. Thái Quốc Bảo đột ngột nói thích Võ Chiêu Dương, muốn cô làm bạn gái cậu ta.

Chiều hôm ấy, Thái Quốc Bảo lại chặn xe Võ Chiêu Dương. Cô đã cố tình ra trễ hơn bình thường, vậy mà cậu ta vẫn đứng đợi.

"Này, cậu biết tôi thích cậu phải không?" Thái Quốc Bảo nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi thẳng thừng.


Võ Chiêu Dương không trả lời, cô chỉ thở dài một tiếng.

"Vậy thì chúng ta quen nhau đi!"

Cô vẫn cho rằng cậu ta đùa cợt với mình, nên tảng lờ tất cả, rẽ xe sang phải để tránh cậu ta.

"Này, trả lời cái gì đi chứ?" Rõ ràng cậu ta không có ý định buông tha cho cô khi chưa nghe được câu trả lời. "Gia đình tôi sắp sang Anh định cư, tôi không muốn bỏ lỡ cậu, nên hãy làm bạn gái tôi nhé!"

Trong đôi mắt sáng rực của cậu ta, cô không tìm thấy chút sự bông đùa nào. Cô chợt nhớ đến lời Hạ Tuyết Duyên từng nói, "Nếu cậu ta yêu em, nhất định sẽ đợi được em.". Và thế là, cô đã từ chối Thái Quốc Bảo.

"Không!" Chỉ một từ, phủ bỏ tất cả nỗ lực bấy lâu nay của cậu ta.

Thái Quốc Bảo nghe xong lời từ chối rồi chết đứng tại chỗ. Cô cảm thấy áy náy. Cô không biết Thái Quốc Bảo nghiêm túc đến thế. Cho đến ngày hôm sau, khi Thái Quốc Bảo không đến lớp, cô nhận ra hôm qua mình thực sự quá nhẫn tâm với cậu ta.

Không ai biết chuyện cậu ta tỏ tình với cô, và không ai biết cô đang hối hận đến thế nào.

Giờ ra chơi ngày hôm sau, Thái Quốc Bảo mới xuất hiện. Vừa vào lớp cậu ta đã nhìn Võ Chiêu Dương bằng đôi mắt chứa đầy tia giận dữ.

Ngày hôm đó, không ai dám lại gần hỏi chuyện cậu ta, vì ở gần thôi cũng bị luồng khí lạnh của cậu ta làm cho chết khiếp.

Việc cậu ta trở nên cộc cằn như vậy khiến Võ Chiêu Dương rất khó chịu, một phần khác là vì cậu ta đã tỏ tình với cô và bị cô từ chối.

Trải qua mấy tiết học nặng nề, cuối cùng Võ Chiêu Dương quyết định mở lời trước. "Cậu giận tôi à?"

Thái Quốc Bảo chỉ liếc cô một cái. "Tôi không dám!"

Cậu ta không nói thêm gì nữa. Đó cũng là câu nói cuối cùng mà cậu ta nói với Chiêu Dương.

Thứ sáu tuần đó, gia đình cậu ta chuyển sang nước ngoài định cư. Trước khi đi qua cửa an ninh, cậu ta nhờ cậu bạn lớp trưởng nhắn lại với Võ Chiêu Dương, rằng cậu ta sẽ ghi hận tôi suốt đời.

Cô chẳng hiểu nổi mình đã phạm tội gì nghiêm trọng để Thái Quốc Bảo hận đến thế. Và càng không hiểu ở Anh có gì hay ho mà cả Phùng Hải Chính và Thái Quốc Bảo đua nhau sang đó.