Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc

Quyển 5 - Chương 1-2: Mắt xanh mắt vàng

Chiếc giỏ xe chở đầy hoa thủy tiên. Cô gái nhỏ mặc đồng phục của trường đang đạp xe về nhà.

Lúc ra về, Thái Quốc Bảo đã chặn xe Võ Chiêu Dương và bỏ đóa hoa này vào giỏ xe cô trước sự ngỡ ngàng ghen tị của nhiều bạn học.

Võ Chiêu Dương không ghét nhưng cũng không thích Thái Quốc Bảo. Vì là học sinh năm cuối nên cô không dám bày trò yêu đương qua lại. Nói đúng ra là vì Thái Quốc Bảo học rất tệ, cô sợ cậu ta gây ảnh hưởng xấu đến mình nên không muốn quen.

Trước đó cô đã từng thích một đàn anh khóa trên. Chuyện này đã trở thành một đoạn tình cảm vương vấn mãi trong lòng cô.

Đầu năm lớp mười, Võ Chiêu Dương và Lý Huyên may mắn được xếp chung một lớp. Hai người họ chơi với nhau từ khi còn học mẫu giáo. Lý Huyên là cô nàng khá xinh xắn. Hồi mới nhập học, bọn con trai lớp cô đã quyết chiến với đám con trai lớp khác để ngăn tụi nó không đến gần Lý Huyên. Lý Huyên không chỉ nhận được sự yêu mến của đám con trai, mà ngay cả đám con gái cũng rất thích cậu ấy. Gia cảnh nhà cô ấy rất khá, nên ngày nào đi học cũng có xe đưa xe đón, cô ấy còn thường xuyên mang quà bánh và đồ trang sức trang điểm đến lớp chia sẻ cùng các bạn học, vì thế mà được mọi người yêu mến.

Nhà Lý Huyên cách nhà Võ Chiêu Dương hơn một cây số. Lý Huyên từng ngỏ ý muốn cùng cô đi học, nhưng cô từ chối, bảo rằng đạp xe sẽ giảm được vài kí.

Vào học chưa được bao lâu thì trường tổ chức giải đấu bóng rổ các khối lớp. Nữ sinh rủ nhau đi mua nước để đưa cho người mình thích. Võ Chiêu Dương và Lý Huyên cũng không ngoại lệ.

Nhưng vì Lý Huyên được xem là công chúa của lớp mười bốn, nên rất được cung phụng. Đứng dưới trời nắng có người đứng che ô, nước cũng có người cầm giúp, cơ bản là cô ấy không cần phải động chân động tay, và vì xung quanh có rất nhiều người đi theo cung phụng nên cô ấy không có cơ hội đưa nước cho người cô ấy thích.

Còn Võ Chiêu Dương thì rãnh rang, cô không bị ai đeo bám làm phiền. Vấn đề là cô không thích ai trong số nam sinh chạy nhảy trên sân bóng rổ cả.

Quá nhàm chán, cô chạy lui sau sân thể dục, ngồi lên bậc thang thứ hai, sau lưng là sân tập bóng rổ, hai khoảng sân được ngăn cách bởi một hàng rào lưới cao tầm bốn mét.

Cô lôi bài tập toán ra, học thuộc cách giải ở đằng sau rồi chép lại vào vở cho thuộc. Đây là cách cô đối phó với mấy môn tự nhiên, đặc biệt hay được áp dụng cho môn toán.

Chừng vài phút sau cô nghe tiếng đập bóng cùng tiếng nói chuyện ồn ào phát ra từ phía sân tập phía sau. Nghĩ là lớp nào đó đang tập dượt nên cô chẳng thèm quay lại tò mò.

Chỉ còn thêm một bài nữa là cô thuộc hết cách giải bài tập ngày mai. Đột nhiên lưng cô bị thứ gì đó đập trúng. Cô tức giận quay đầu lại, thấy quả bóng rổ nằm lăn dưới bậc thềm, rồi lại nhìn đám nam sinh rối rít xin lỗi. Ngay sau đó bên cạnh cô có một giọng nam trầm rất dễ nghe phát ra.

Khoảng khắc cô nhìn vào mắt chàng trai đó, trái tim cô đánh thụp một cái.

"Xin lỗi!" Anh ta gãi gãi đầu, cười với cô.

Võ Chiêu Dương ngẩn ra vài giây, cô ngước đầu nhìn chòng chọc vào anh ta không chút kiêng dè.

"Anh có thể xin lại quả bóng không?" Anh ta chìa tay ra, chỉ vào sau lưng cô.

Cô như bừng tỉnh, cảm thấy ánh nhìn của mình hơi thô lỗ. "À... Đây, trả anh."

Anh ta nhận lại quả bóng, nhìn vào cuốn sách trên đùi cô. "Học sinh mới à?"

Cô ái ngại nhìn anh ta, lấy tay che cuốn vở chép thuộc lòng môn toán lại.

Giọt mồ hôi trên gương mặt anh ta rớt xuống hàng ghế phía trước, cô chợt nhớ ra gì đó, vội mở cặp đưa cho anh lon nước ngọt còn chút hơi lạnh. "Cho anh."


Anh ta đón lấy, lại cười với cô, để lộ hàm răng sáng bóng.

Từ phía bên kia, đồng đội của anh ta liên tục kêu gào anh ta quay về đội hình. Anh ta giơ tay ra hiệu chờ anh ta một lát, sau đó cúi xuống nói với cô. "Anh tên Phùng Hải Chính, lớp mười hai hai, nếu em cần, anh có thể chỉ em làm toán. Ngày mai, ừm... ngày mai được đấy, tan học ở đây nhé!"

Cô chưa kịp trả lời thì anh đã chào tạm biệt rồi chạy đi. Nghĩ lại giây phút ấy, trái tim cô vẫn bồi hồi.

Quả thực cách học thuộc lời giải của cô không phải là biện pháp có thể áp dụng lâu dài. Như ngày hôm nay, mặc dù đã học thuộc lời giải, nhưng khi giáo viên cho đề bài tương tự, cô chẳng thể nào giải nổi.

Giờ ra chơi, Võ Chiêu Dương ngồi trong lớp cố hiểu bài tập cô giáo vừa giải xong, nhưng chẳng thể nào nuốt nổi. Cô loay hoay một lúc, chợt nghĩ đến anh chàng ngày hôm qua gặp ở sân thể dục, có lẽ cô nên gặp anh ta xin chút ý kiến học tập.

Tan học, Võ Chiêu Dương chầm chậm cất đồ vào cặp, đợi tất cả về hết rồi mới xách cặp ra sau sân thể dục. Hôm nay không có trận đấu nào nên sân tập vắng hoe.

Và quả nhiên Phùng Hải Chính vẫn nhớ lời hứa ngày hôm qua với cô. Anh ngồi trên băng ghế đầu tiên của khán đài, vẫy tay kịch liệt khi thấy cô.

Lúc đó trái tim bé bỏng của Võ Chiêu Dương đập thình thịch, lần đầu tiên trong đời cô biết trái tim mình có thể đập nhanh đến thế.

Bước lên khán đài, cô chào anh một tiếng. Lần này, anh lấy từ trong cặp ra một lon nước ngọt đưa cho cô. "Hôm qua em cho anh, hôm nay anh cho em!"

Cô cười ngốc nghếch nhận lấy lon nước ngọt.

"Đưa sách đây, anh dạy em mấy cái cơ bản." Phùng Hải Chính chìa tay ra trước mặt cô, hai bên khóe môi rướn lên, trông rất đẹp mắt.

Cô lật đật mở sách vở ra, chăm chú nghe anh giảng bài. Giọng của anh không ồm ồm như của giáo viên trên lớp, càng không dùng lời lẽ nặng nề trách móc khi có ai đó không làm được bài. Nhờ đó, cô tiếp thu được các công thức và cách giải bài tập khá nhanh.

Mãi đến khi mặt trời gần tắt nắng, họ mới chịu dừng lại.

"Hôm nay đến đây thôi. Ngày mai, à không, ngày mai lớp anh có trận đấu, ngày mốt nhé!" Phùng Hải Chính đứng dậy, che đi vài tia nắng cuối cùng.

"Vâng ạ. Nhờ anh mà em hiểu bài hơn." Cô bẽn lẽn, cười cười nhét sách vở vào cặp.

"À, mai lại mang nước cho anh nữa nhé!" Anh dùng một ngón tay ấn vào má cô. "Chào, mai gặp lại."

Khi anh đi rồi, cô mới choàng tỉnh khỏi cơn mê, bàn tay cô vô thức đưa lên mặt, cảm nhận cái chạm bất ngờ của anh. "Mai gặp lại..." Cô thì thầm.

Buổi chiều kết thúc sớm, cả trường nháo nhào chạy ra sân thi đấu trước trường xem trận bán kết giữa lớp mười hai hai và lớp mười một năm. Nữ sinh chen chúc nhau để giành được vị trí thuận tiện nhất.

Võ Chiêu Dương không chen nổi, cô chỉ đứng xa xa nhìn Phùng Hải Chính chạy qua chạy lại trên sân bóng.

Lý Huyên vỗ vai cô cái bộp. "Ngắm được anh nào chưa?"

Cô quay đầu sang, mặt dửng dưng. "Phùng Hải Chính. Mười hai hai. Số ba mươi sáu." Vừa nói cô vừa lắc lắc chai nước suối trong tay đưa lên trước mặt Lý Huyên làm bằng chứng.


"Thích rồi à?" Lý Huyên ghẹo cô, ánh mắt nhấp nháy đầy mong đợi.

"Không. Người ta giúp mình học bài, hôm nay muốn trả ơn!"

"Cái gì? Cậu quen với anh ấy mà mình không biết sao?" Lý Huyên hét lên với cô.

Võ Chiêu Dương liếc mắt một vòng, hơi nghiêng đầu. "Bà cô của tôi. Cậu suốt ngày bị đám người kia bao quanh, còn có thời gian dành cho mình sao?"

Lý Huyên cười xòa, cảm thấy Chiêu Dương nói đúng. "Xin lỗi mà!"

"Thôi, sắp nghỉ giữa giờ rồi, mình đi đưa nước đây!" Cô bước đi trước hai bước.

"Đợi mình!" Lý Huyên đuổi theo, bám lấy cánh tay cô.

Khi tiếng còi của trọng tài vừa vang lên, nữ sinh các lớp ùa vào sân bóng, tranh thủ nhét chai nước vào tay anh chàng mình thích. Võ Chiêu Dương chen trong đám đông cũng không thể đến gần Phùng Hải Chính được, xung quanh anh có rất nhiều nữ sinh.

Cô buồn bã lùi về sau mấy bước. Bỗng Phùng Hải Chính liếc mắt về phía cô, anh giơ tay chào rồi cười với cô một cái. Cô vẫy tay chào lại, đưa chai nước lên cao, chỉ vào đám đông rồi làm động tác nhún vai, tỏ ý mình không thể chen qua được. Ngoài dự đoán của cô, Phùng Hải Chính nói mấy câu xin lỗi, sau đó lách qua đám đông để tiến về phía cô. Trước sự chứng kiến của ngàn con mắt ghen tị, Phùng Hải Chính đến lấy chai nước trong tay Võ Chiêu Dương, mở nắp tu ừng ực.

"Hôm qua về có ôn bài không?" Anh hỏi, uống hết chai nước.

Cô gật đầu, lấy chai nước trong cặp đưa thêm cho anh.

"Bạn em à?" Anh hỏi, đánh mắt về Lý Huyên bên cạnh cô.

Cô mới nhớ ra, vội vàng giới thiệu. "À, Lý Huyên, bọn em học chung lớp." Rồi cô quay sang nói với Lý Huyên. "Anh Phùng Hải Nam..."

Lời còn chưa nói xong, Lý Huyên đã ngắt ngang. "Em biết anh, anh nổi tiếng như vậy, cả trường có ai mà không biết."

"Vậy à?" Phùng Hải Chính cười cười.

Mãi sau này Võ Chiêu Dương mới biết, hóa ra ngay tại khoảnh khắc đó, anh đã bị Lý Huyên thu hút. Anh nói lúc đó gương mặt Lý Huyên sáng bừng, rất rạng rỡ, tất cả nét đẹp ngây thơ trong sáng của cô gái mới lớn đều hội tụ trên gương mặt cô gái ấy. Khi đó cô mới tin câu nói, đúng người đúng thời điểm. Còn cô, sai người, sai luôn cả thời điểm.

"Hôm nào hẹn hai đứa đi chơi được không?" Phùng Hải Chính hỏi, mặt đầy mồ hôi nhưng vẫn rất cuốn hút.

Lý Huyên vội vàng gật đầu.

"Thứ bảy này nhé?" Anh đề nghị.

"Được ạ!" Lý Huyên tiếp lời.

Võ Chiêu Dương còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã quay đi.

Vừa quay lại sân bóng anh vừa nói. "Sáng thứ bảy ở công viên đường số tám. Nhớ đấy!"

Cô gái bên cạnh cười toe, cô chỉ biết vẫy tay chào lại.

Nghĩ ra gì đó, Võ Chiêu Dương vội nói. "Làm sao đây? Thứ bảy này mình phải đi thăm ông bà nội!"

"Hả, thật sao? Sao lúc nãy cậu không nói, để anh ấy hẹn ngày khác?" Cô nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt Lý Huyên.

Không muốn để bạn buồn, cô nói. "Hai người cứ đi đi, anh ấy tử tế lắm, cậu không phải lo."

"Được không?" Lý Huyên nhướng chân mày, hỏi cô.

Võ Chiêu Dương gật đầu, Lý Huyên lấy lại vẻ tươi tắn ngay lập tức.