Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc

Quyển 4 - Chương 2: Vết chàm trong tim

Trên đoạn đường về nhà, suốt gần hai mươi phút, Trần Trạch chẳng nói gì với cô. Ngược lại, Bạch Mộng Kỳ lại ríu rít không ngừng. Cô luyên thuyên bình luận về những người bạn của anh, tuyệt nhiên không đả động gì đến Tô Đan Thanh.

Sau một hồi độc thoại không ngừng, cô tủi thân không nói nổi nữa, sóng mũi bỗng cay cay. Người có khả năng khiến cô im lặng như bây giờ cũng chỉ có anh.

Vào trong nhà, Trần Trạch đột nhiên khó chịu khi cô không xếp giày vào tủ. "Cất giày gọn vào!"

Cô không chịu thua, cãi lại anh. "Sao anh lại khó chịu với em? Cũng có phải lần đầu tiên em vứt bữa bãi như vậy đâu?"

"Đúng là phiền phức!" Anh lầm bầm, thả áo vest xuống sàn.

Cô nghiến răng, kiềm nén cơn tức giận. "Phiền?" Cô hừ lạnh. "Gặp lại tình cũ nên thấy em phiền chứ gì?"

Trần Trạch quay ngoắt lại nhìn cô. "Em lảm nhảm cái gì vậy?"

"Em nói sai à? Mọi người nói về cô ấy, anh trừng mắt nhìn họ. Hôm nay gặp lại người ta, anh lại khó chịu với em? Nếu luyến tiếc như vậy thì theo người ta luôn đi!" Cô lớn tiếng, chỉ vào mặt anh.

Anh nới lỏng cà vạt, tháo hai nút áo đầu. "Nếu em không đòi đi thì đâu có chuyện gì? Bây giờ lại đổ cho tôi?"

"Không phải sao?" Cô trừng mắt nhìn anh.

Trần Trạch không trả lời, anh nhặt áo khoác dưới sàn lên, đóng sầm cánh cửa lại như dằn mặt cô.

Đêm đó anh không quay về.

Cả đêm Bạch Mộng Kỳ nằm thao thức mãi, cuối cùng bật dậy tìm lọ thuốc an thần. Lục lọi trong ngăn tủ, cô nhìn thấy tờ giấy chứng nhận kết hôn. Đây là lần thứ ba cô muốn xé nát tờ giấy này ra.

Sáng sớm hôm sau, Trần Trạch quay về. Anh mò mẫm leo lên giường, người đầy mùi rượu.

Ngay lúc anh mở cửa bước vào, Bạch Mộng Kỳ đã bị đánh thức. Anh nằm sát vào cô, vòng tay quấn quanh cô, siết chặt. Cô nằm im không nhúc nhích, tâm tình cũng không còn bất ổn như ngày hôm qua.

"Anh xin lỗi, tối qua có hơi lớn tiếng." Anh thì thầm vào tai cô.

Cô không chấp nhất, bảo rằng mình cũng có lỗi.

Thấy chưa, cô rất dễ dỗ dành, chỉ cần xin lỗi rồi nói ngọt vài câu là cô tha thứ ngay.

Vài ngày sau đó, cái tên Tô Đan Thanh trở thành điều cấm kị của họ. Anh không nói, cô không hỏi, cố giữ hòa khí cho căn nhà.

"Em thấy trên tivi giới thiệu một bộ phim siêu anh hùng hay lắm, tối nay đi xem nhé?" Cô nằm trong lòng anh, nũng nịu.

"Ừ, mai anh về sớm đi cùng em." Anh vuốt tóc cô.

"Vậy em đặt vé trước!" Cô hí hửng bật dậy, chạy đi mở laptop đặt vé trước. "Phim này ăn khách lắm, phải đặt trước mới có chỗ ngồi đẹp."

Anh ậm ự không quan tâm lắm.

Sáng hôm sau, sau khi anh đi làm, cô cũng bắt xe đi mua sắm. Lúc đi ngang cửa hàng bán đồ ngủ, cô còn nghiêm túc ghé vào, lựa hai bộ đồ mới. Trong lòng thầm nghĩ, lâu lâu phải thay đổi khẩu vị cho anh, hâm nóng tình cảm vợ chồng. 

Cô sửa soạn tươm tất, mặc bộ trang phục mới mua lúc sáng, còn cố tình để hở vài chỗ nhìn bắt mắt. Trước giờ chiếu phim khoảng ba mươi phút, cô đón xe đến rạp chờ anh, mua sẵn bắp và nước.

Gần đến giờ chiếu phim, cô vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu. Sốt ruột quá đành gọi cho anh. "Anh đến chưa?"

"Anh có chút chuyện, em vào trước đi, khi nào xong việc anh mua vé vào sau." Anh trả lời.

"Ồ, vậy anh cứ từ từ. Em còn lo anh xảy ra chuyện gì." Cô cười gượng.

"Ừ!"

"Hôm nay không được thì hôm khác, anh không cần thấy áy náy đâu!"

"Anh sẽ cố xong việc sớm!"

"Vậy anh làm việc đi, em không làm phiền nữa! Chào anh!"

Trần Trạch cúp máy ngay lập tức, không giống như mọi khi, đợi cô cúp máy trước.


Quả nhiên, Trần Trạch không đến được. Cô ngồi chờ anh suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng đành phải bỏ cuộc. Cô không thể trách anh, vì anh đã nói có thể anh sẽ không đến được, chỉ là cô cố chấp thôi.

Vì từ nhỏ cô đã sống ở phương Tây nên cách ăn mặc cũng có hơi thoáng. Chẳng hạn như bộ đồ ngày hôm nay của cô, phần cổ khoét hơi sâu, cô thấy bình thường, vậy mà có mấy người đi ngang lại nhìn cô chằm chằm, có người còn nói lời thô lỗ với cô.

Đang loay hoay đón taxi thì có một chiếc xe Bugatti màu đen dừng trước mặt cô. Trong lòng còn hi vọng là anh Trần nào đó đến đón.

Đúng thật là anh Trần nào đó, nhưng là Trần Trình chứ không phải Trần Trạch.

"Chị dâu, về à?" Cậu Trần hạ cửa xuống, chào cô. Bên cạnh ghế lái còn có một cô gái xinh xắn, cô ấy gật đầu chào cô.

"Ừ, bắt xe khó quá!" Cô thật thà.

"Chị lên đi, em đưa chị về."

"Thôi, nhà cậu phía Bắc, nhà tôi phía Nam, có tiện đâu. Cậu về đi, không sao đâu!" Cô từ chối.

"Chị cứ lên đi, chị đi một mình em không yên tâm!" Trần Trình tháo dây an toàn, định xuống mở cửa cho cô.

"Thôi được rồi, nhờ cậu vậy!" Bạch Mộng Kỳ mở cửa, vội vàng chui vào ghế sau.

Trên xe, cô lại luyên thuyên nữa, hỏi đủ thứ chuyện của Trần Trình và Hạ Tuyết Duyên, còn hỏi khi nào họ kết hôn.

Trần Trình đáp một câu khiến cô ngượng ngùng không hỏi nữa. "Khi nào chị có em bé bọn em mới kết hôn!"

Hạ Tuyết Duyên bật cười khúc khích.

"Làm phiền hai người rồi, về cẩn thận nhé! Hẹn gặp lại em gái!" Bạch Mộng Kỳ cười với Hạ Tuyết Duyên, có thêm chị em dâu thì vui còn gì bằng.

Ở trên xe, Hạ Tuyết Duyên quay sang quan sát Trần Trình.

Anh vẫn đang tập trung nhìn đường, nói. "Em nhìn anh như vậy khiến anh mất tập trung đấy!"

Cô khoanh hai tay trước ngực, làm vẻ giận dỗi. "Sao anh quan tâm cô ấy thế? Còn nói là khi nào cô ấy sinh con mới chịu kết hôn... hứ!"

"Em ghen à?... Trần Trạch nhờ anh đưa chị ấy về, dù sao cũng là người nhà, chị ấy lại về đây chưa được bao lâu. Lỡ mà có chuyện gì thì anh biết ăn nói thế nào với anh trai đây?" Anh nhìn cô, cười thích thú.

"Chị ấy nói nhiều thật đấy! Mà tại sao anh Trần Trạch lại không đi cùng chị ấy. Để người con gái đi xem phim một mình là trọng tội, anh biết không?"

Trần Trình không trả lời. Chuyện anh trai mình đang ở cạnh người con gái khác, bỏ rơi cô vợ mới cưới một mình thì chẳng mấy tốt đẹp, không cần thiết phải khoe khoang.

Nhìn căn nhà không có chút ánh sáng nào, lòng Bạch Mộng Kỳ chùng xuống. Cô rút điện thoại ra, gọi cho anh. Anh không nghe máy khiến cô hơi lo.

Cô vẫn tiếp tục gọi cho anh hai cuộc sau đó. Đến khi đồng hồ điểm một giờ, cô lại gọi thêm một cuộc nữa. Cuối cùng cũng có người nhận cuộc gọi, nhưng không phải là Trần Trạch. Cô hoài nghi bản thân gọi nhầm số, còn đưa điện thoại ra xem lại lần nữa.

Cô không hỏi, đầu bên kia đã tự xưng. "Trần Trạch ngủ rồi, ngày mai rồi gọi lại..."

"Phiền cô gọi anh ấy dậy giúp tôi!" Bạch Mộng Kỳ cố giữ bình tĩnh. Cô hi vọng người bên cạnh anh không phải là Tô Đan Thanh.

"Cô đừng hiểu lầm. Anh ấy chỉ ngủ ở chỗ tôi thôi, không làm gì hết."

"Tô Đan Thanh, là cô đúng không?" Cô ngắt lời đối phương, cơn giận dâng trào trong lồng ngực.

"Phải, là tôi..."

Nghe được câu trả lời, cô cúp máy ngay lập tức. Đêm đó cô đã khóc. Lần đầu tiên sau tang lễ của mẹ, cô đã khóc vì bị người khác làm tổn thương.

Trước đây, cô từng bị sỉ vả rất nhiều, toàn những lời lẽ cay độc nhưng chưa bao giờ rơi lệ. Vậy mà bây giờ người ta chẳng chửi mắng đánh đập gì cũng khiến cô bật khóc, lại còn khóc rất thương tâm.

Sáng sớm hôm sau, Trần Trạch trở về. Anh vào phòng, mở tủ thay quần áo. Động tác rất nhẹ, như sợ đánh thức cô.

Thực ra cô không hề ngủ, khóc sưng hết mắt mệt rã người, cô vừa chợp mắt thì anh trở về. Lúc anh đến bên giường, hôn nhẹ lên trán cô một cái, mắt cô mở lớn ra.

"Anh đánh thức em à?" Anh lại hôn thêm cái nữa lên mắt cô.

Bạch Mộng Kỳ ngồi dậy, cô hất mái tóc dài của mình sang một bên, cười khẩy. "Anh về sớm vậy? Không ở lại chăm người ta à?"


Trần Trạch chau mày, anh ngồi xuống giường, nhìn cô. "Em nói gì?"

"Anh không nhớ mình từ đâu về à? Có cần em nhắc lại không?" Khi nói, hai hàm răng cô nghiến chặt vào nhau.

"..." Anh cúi đầu, không dám nhìn vào mắt cô. Mất một lúc sau, anh mới mở miệng nói được. "Cô ấy không khỏe, anh chỉ..."

"Đừng giải thích với em. Làm hay không thì cũng thế thôi. Anh qua đêm ở nhà người con gái khác cũng khiến trái tim em chết nghẹn rồi... Anh đi làm đi, em mệt rồi!" Cô nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu.

Trần Trạch gọi cô hai tiếng, thấy cô nằm im anh không làm phiền thêm nữa.

Anh đi rồi. Không thèm năn nỉ cô.

Tối đó anh về sớm. Vào bếp thấy trống trơn mới quay ra hỏi cô đang nằm trên sô pha xem tivi. "Em không nấu gì ăn à? Hay muốn ra ngoài ăn?"

Bạch Mộng Kỳ không trả lời, mắt cô chăm chăm vào cái tivi.

"Bạch Mộng Kỳ!" Anh gọi tên cô, gằn từng chữ.

Cô tắt tivi, đứng dậy bỏ lên phòng.

Anh lại gọi tên cô một lần nữa.

Cô quay ngoắt lại, trừng mắt với anh. "Trong tủ có mì gói, ngoài đường có mì sợi. Còn muốn ăn cơm nóng canh ấm thì đến nhà người nào đó kêu cô ta làm cho mà ăn..."

Thái độ xấc xược của cô khiến anh bực bội không muốn ăn gì nữa. Đi làm về đã mệt rồi, gặp cô nói chuyện kiểu đó làm anh càng mệt thêm.

Mấy ngày liền đó, cô không thèm nói chuyện với anh.

Anh vừa về đến nhà, cô liền về phòng đóng sầm cửa lại.

Anh tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường nằm thì cô ôm gối sang phòng khách.

Anh cứ đến gần là cô chạy trốn.

Trần Trạch rất bực, cảm giác như bị người ta cướp miếng mồi ngon béo bở trước mặt, mình có đuổi thế nào cũng không bắt kịp.

"Em muốn chiến tranh lạnh đến bao giờ đây?" Anh hỏi khi cô đang lấy nước trong phòng bếp.

Cô vẫn giữ im lặng, liếc mắt nhìn anh một cái.

Mặc dù đã cố tình né tránh nhưng khi đi ngang qua, cô vẫn bị anh giữ lại.

"Anh đang nói chuyện với em đấy!"

Cô thở ra một hơi. "Bỏ ra rồi nói!"

Không như anh tưởng, khi anh vừa bỏ tay thì cô liền nhấc chân bỏ đi ngay lập tức. Trần Trạch chỉ biết nhìn theo bóng lưng cô, không thốt nên lời.

Hôm sau anh không đi làm, quyết tâm phải nói chuyện đàng hoàng với cô.

Đến một buổi tối. Anh nhận được cuộc gọi từ Tô Đan Thanh. Cô ta nói cô ta đang ở sân thượng của bệnh viện, nếu anh không đến cô ta sẽ nhảy xuống. Sau đó còn gửi tấm hình chụp từ trên cao xuống cho anh.

Trần Trạch vội vành thay quần áo, gọi điện kêu nhân viên ở bệnh viện lên xem chừng cô ta.

Bạch Mộng Kỳ thấy anh lục đục gọi điện sắp xếp, lòng cô đau đớn từng cơn kéo dài.

"Anh lại đi gặp cô ta à?" Cô hỏi.

"Anh đi một lát rồi về ngay..."

"Đừng đi!" Cô tròn mắt nhìn anh, đôi mắt lấp lánh sóng nước.

"Cô ấy có ý định nhảy lầu... anh không thể..." Trần Trạch bối rối nhìn cô.

"Vì anh cứ quan tâm nên cô ta mới làm tới. Em không muốn anh đi." Cô trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt cương quyết.

"Em đừng nghĩ quá. Bọn anh thực sự không có gì."

"Chỉ cần biết anh ở cạnh cô ta là em đã phát điên lên rồi... nếu đã không có gì... thì... xin anh... đừng đi..." Giọng cô nài nỉ, rất đáng thương.

"Anh xin lỗi..." Anh mặc áo khoác vào, lấy chùm chìa khóa trong cái rổ nhỏ trên tủ đựng giày.

"Anh mà đi thì xem như chúng ta ly hôn..." Cô quát lên.

Tay anh khựng lại một lúc, sau đó quay lại nhìn cô, ánh mắt sâu thăm thẳm. "Chuyện này không đùa được đâu!" Rồi anh đi thật, bỏ đi thật sự.

Lần thứ tư trong vòng sáu tháng sau khi kết hôn, Bạch Mộng Kỳ muốn xé nát tờ giấy chứng nhận kết hôn.

Cô dằn lòng xuống, kiềm chế cơn tức giận. Cô nghĩ, chịu đựng thêm một lần nữa thôi, anh ta cũng không hẳn là quá đáng, chỉ là cô gái kia đã ăn sâu vào trong trái tim anh.

Bức ảnh cưới trên tường bị nghiêng sang một bên, Mộng Kỳ đứng dậy, chạm tay vào gương mặt người đàn ông đứng cạnh mình trong bức ảnh. Chàng trai không cười, chỉ nghiêm nghị nhìn vào ống kính, còn cô gái lại cười toe, hằn cả vết nhăn ở khóe mắt.

Cất lại tờ giấy chứng nhận kết hôn vào đáy tủ, Bạch Mộng Kỳ tự nhủ, nếu người đàn ông kia còn bênh vực cô ta một lần nữa, cô không chỉ xét nát tờ giấy kia, mà còn kí luôn đơn ly hôn.

Nghĩ thế, nhưng cô không ngờ ngày mình đặt bút kí tên lại nhanh đến thế.