Dây Dưa Cùng Người Bên Nhau Trọn Đời

Chương 30: Giữa thành phố mưa bụi có biết bao giấc mộng

Một hồi mưa xuân khiến đất trời ẩm ướt, tiếng tí tách của những giọt nước mưa rơi lên mái ngói đi vào giấc mộng, không khí mới mẻ cùng hương vị trong trẻo lan tràn. Nhẹ nhàng hít một hơi, mọi trọc khí trong thân thể đều được thay thế. Cỏ xanh đầy dã tính bị chôn vùi chìm vào giấc ngủ đông nay thức tỉnh, kêu gào muốn nảy mầm.

Bên ngoài khung cửa sổ bằng gỗ, bầu trời đã dần cao lên, màu lam trong suốt. Gió thổi qua, đầy nhu tình nhẹ nhàng đong đưa chùm tua màu đỏ trên cửa sổ. Tiếng chuông đinh đinh đang đang ngân nga quanh quẩn trường không.

Nhìn hàng liễu đôi bờ Tây Hồ, cùng chim én bay tới từ phương nam, mang theo vui sướng cùng chờ mong, trong lòng không kìm được hét vang, mùa xuân đến rồi!

Vũ Lâm ngồi ở hoa viên, thêu phù dung cùng hoa sen, đường may kín mít, những dải màu giao triền, đan xen với hạnh phúc trong lòng nàng.

Bỏ đi áo khoác thực nặng, bạch sắc sa y mỏng manh bao lấy thân thể uyển chuyển, mái tóc dài sau khi rửa mặt chải đầu khẽ buông lơi trên đầu vai, mang theo làn hương ướt át, như thể dòng suối nhẹ nhàng dán trên gương mặt hồng nhuận xinh đẹp kia. Nàng khẽ nhếch miệng, đáy mắt đong đầy ấm áp.

Bàn tay mềm lên xuống, trên tấm vải đỏ, từng chiếc lá xuất hiện, hoa nở rộ, xinh đẹp sáng lạn, nhiều đoá hoa cùng chung một chỗ như thể ngàn hoa khoe sắc.

“Nương!” Hồng Nhiễm như thể một chú chim tước không để trói buộc được tung cánh bay khắp trời, hồng y trên người đã dính tro bụi, khuôn mặt khuynh thành kia cũng dính đầy bụi bặm, chỗ này xám, chỗ này trắng.

“Nhiễm nhi, làm sao thế này?” Vũ Lâm kéo Hồng Nhiễm qua, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau, ánh mắt nhìn nàng chăm chú.

“Mẫu thân đã trở lại, mang theo một cái diều rất lớn, muốn chúng ta cùng đi thả.” Hồng Nhiễm cười vui vẻ, đôi mắt to híp lại thành một đường, loé lên ánh sáng.

“Được.” Vũ Lâm cắm châm lên tấm vải, vừa mới hơi chỉnh lại làn váy đã bị Hồng Nhiễm kéo chạy đi.

“Nương, nhanh lên, mẫu thân nói muốn có thể thấy người đầu tiên.”

“Ừ.”

Trong tay cầm con diều giấy xinh đẹp, trên tấm giấy Tuyên Thành trải đầy màu sắc là những cánh bướm sinh động, như thể muốn bay. Hồng Nhiễm vừa mới chạy đi nàng liền mong lập tức có thể thấy bóng dáng bạch sắc kia.

Quả nhiên vừa nghe thấy tiếng bước chân rời rạc nhỏ vụn kia, liền lập tức thấy một lớn một nhỏ, một đỏ một trắng như thể hai cánh bướm cùng nhau bay tới.

Thanh Y đưa con diều trong tay giao cho nha hoàn bên cạnh, giang hai tay nghênh đón những cái ôm nhiệt tình nghênh đón của các nàng.

Tựa như mỗi ngày đều giống nhau, thân mình nho nhỏ vọt vào lòng đầu tiên, va mạnh khiến thân thể không quá cường tráng của mình lung lay sắp đổ, sau đó một đôi tay mềm mại đỡ lấy mình, đau lòng nhìn.

“Nhiễm nhi, con trưởng thành rồi.” Thanh Y kiêu ngạo vỗ về má Hồng Nhiễm. Hài tử này lớn lên toả ra quang mang hơn người, tương lai nhất định sẽ kinh diễm thế nhân. Chỉ cầu cho nàng có thể có được một cuộc sống giản đơn bình phàm.

Ngón tay Thanh Y xuyên qua mái tóc dài hơi ẩm ướt của Vũ Lâm, đau lòng nói: “Sao không lau khô, không sợ đau đầu sao?”

Vũ Lâm cười: “Hôm nay ấm áp, phơi nắng là được rồi. Sao về sớm vậy, có mệt không?” Vũ Lâm kéo tay Thanh Y, sóng vai cùng nàng đi vào Tú Lâu.

Thả mái tóc của Thanh Y xuống, nháy mắt, tóc đen uốn lượn, dung nhan tuấn mỹ nở rộ diễm lệ.

Vũ Lâm thuần thục cởi đai lưng, áo ngoài, băng vải bó trước ngực Thanh Y, đau lòng nói: “Thật vất vả cho nàng, ngày ngày đều phải cải trang mình làm nam tử, giao tiếp với nam nhân.”

Thanh Y dùng ngón tay ngăn lời nàng, hôn lên môi nàng, đáp: “Thứ nam nhân có thể trao cho nàng, ta đều đã trao. Ta làm vậy chính là muốn nàng có thể hạnh phúc, huống chi giữa hai chúng ta nên có một người đi gánh vác hết thảy, mà ta, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không để nàng xuất đầu lộ diện, bị bất kỳ ai nhìn thấy dung nhan của nàng, ta sẽ đố kỵ.”

Vũ Lâm dựa vào bờ vai đơn bạc của Thanh Y. Cùng là vai nữ nhân, thực gầy yếu, đường cong rõ ràng như thế lại có thể gánh vác sức nặng của một gia đình, phải cần biết bao sức mạnh đây.

“Uhm, lời của phu quân, ta đều nghe.” Vũ Lâm ngoan ngoãn nói.

Thanh Y thích giọng điệu lúc nàng nói “phu quân”, âm cuối hơi cao lên, mang theo chút ý cười, còn có một cảm giác toàn tâm toàn ý dựa vào, khiến nàng cảm thấy mình như được tình yêu của người kia vẫy gọi.

Tay Thanh Y vẫn thích thả tung mái tóc dài của hai người, tản ra, nhìn tóc đen của mình và nàng quấn quýt cùng một chỗ.

“Ngày mai chúng ta đi thả diều, đưa Hồng Nhiễm cùng đi, xem Tây Hồ tháng tư.” Thanh Y nhìn những cánh én bay ngang qua bầu trời, tưởng tượng đến nơi mưa phùn như hoạ kia sẽ trải dài yến oanh múa lượn.

Loạn hoa tiêm dục mê nhân nhãn, thiển thảo tài năng một mã đề (*). Trên mặt hồ phẳng lặng, mây lặng lẽ trôi, gió thổi qua, thuyền lững lờ. Mái chèo nhẹ nhàng cắt qua mặt nước, ống tay áo hai người đứng lặng nơi đầu thuyền đón gió phấp phới bay.

Ngày hôm nay, Hồng Nhiễm chơi như muốn điên, chạy nhảy khắp nơi, tiếng cười vui vang vọng khắp hồ, thanh thuý phiêu đãng. Cuối cùng, thật sự mệt đến sắp ngủ gật mới để nha hoàn đưa về nhà. Lúc nàng đi về, ánh mắt trong trẻo lại nhuốm phiền muộn nhàn nhạt.

Thanh Y hỏi: “Nhớ Ngôn tỷ tỷ sao?”

“Không, không có nàng chơi với con, con chơi càng vui vẻ.” Hồng Nhiễm quật cường quay đầu.

“Không biết Mạc Ngôn thế nào nữa?” Vũ Lâm thở dài.

“Đừng nghĩ nhiều làm gì, nàng sẽ trở về thôi.” Thanh Y kéo tay nàng, mười ngón giao triền, hơi ấm trong lòng bàn tay ấy khiến nàng được an ủi.

Hiện tại, các nàng đều thân nữ trang, như thể đoá mẫu đơn trắng ngần cao quý, im lặng khai mở sự phồn hoa của chính mình, khiến người ta nhịn không được muốn thân cận. Xanh như khói nhẹ cuối chân trời, đoá hoa tuyệt thế trên vách núi, quyến rũ mà không thô tục, tuyệt thế vô song, phân quật cường cùng ngạo thế nơi đáy mắt khiến người ta phải lảng tránh.

Nếu trước mắt là sơn thuỷ như hoạ, vậy các nàng là nét vẽ chói mắt nhất thế gian.

Gần chạng vạng, bầu trời đột nhiên âm u, mây đen dày đặc, bao trùm thiên không vừa rồi vẫn trong trẻo vạn dặm.

Những hạt mưa nhỏ vụn lả tả rơi, Thanh Y cởi y phục, che lên đầu hai người, nhìn Tây Hồ dưới màn mưa dần dần như mờ như tỏ, như thi như hoạ, mà chính mình, lại ở ngay trong đó.

“Nhị vị cô nương, tiểu sinh họ Hứa, ta nghĩ nhị vị cô nương nhất định sẽ cần tán ô này, mưa lớn như vậy, xin hãy cẩn thận.” Một chiếc thuyền đi lướt qua bên cạnh, một lam y công tử đưa qua một tán dù, trên khuôn mặt tuấn mỹ sạch sẽ mười phần dáng vẻ thư sinh, si ngốc nhìn các nàng.

Thanh Y tiếp nhận, nói: “Cảm tạ.”

Hứa công tử còn muốn nói gì đó, lại bị một nam tử đằng sau ngắt lời. Nhìn chiếc thuyền chở hai người quen thuộc kia chậm rãi đi xa, biến mất sau làn mưa bụi. Hạ tán ô xuống, trên mặt Vũ Lâm nước mắt cùng mưa đã không phân biệt rõ.

“Thanh Y, không phải họ đã chết rồi sao?”

“Chỉ là người qua đường trùng hợp mà thôi, đừng quá để ý, về nhà sớm một chút, cẩn thận bị cảm.” Thanh Y ôm vai nàng, lau đi nước mắt cho nàng, khuyên giải.

Vũ Lâm nhu thuận gật đầu, nhìn nàng, nước mưa rơi lên tán ô, rớt xuống, vỡ tan thành vô vàn giọt nước. Màn mưa của thế giới bên ngoài làm nền, hiện tại trong mắt nàng chỉ cần nữ tử đứng chung dưới mái ô kia.

Thanh Y cũng nhìn nàng, đáp lại cái nhìn chăm chú ấy.

“Chúng ta về nhà thôi.” Nàng nhẹ nhàng nói.

“Ừ.”

Toàn văn hoàn

——— —————

(*)Trích [Tiền Đường hồ xuân hành] – Bạch Cư Dị

Tiền Đường hồ xuân hành

Cô sơn tự bắc giả đình tê (tây), 

Thuỷ diện sơ bình vân cước đê. 

Kỷ xứ tảo oanh tranh noãn thụ, 

Thuỳ gia tân yến trác xuân nê. 

Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn, 

Thiển thảo tài năng một mã đề. 

Tối ái hồ đông hành bất túc, 

Lục dương âm lý bạch sa đê.

Dịch

Mùa xuân dạo hồ Tiền Đường

Chùa Cô Sơn bắc, Giả đình tây, 

Êm phẳng dòng sông, thấp lớp mây. 

Cây ấm, đó đây oanh đến hót, 

Tổ bùn, én đắp rộn nhà ai. 

Loạn hoa những khiến người nheo mắt, 

Vó ngựa mờ che, lối cỏ gầy. 

Thích nhất hồ đông đi chẳng xuể, 

Dương xanh rợp mát, rặng đê dài.

nguồn: thivien.net

——— ——————–

Bách Linh: Thế là hoàn bộ này r nhé, công nhận nhiều chi tiết cứ quái quái thế nào ấy nhỉ =]]