Đấu Y

Chương 7: Bụng đau, đổ máu

Châm đèn, xung quanh nhất thời sáng lên, căn phòng đơn giản lập tức hiện ra trước cặp mắt hiếu kì của Lâm Uyển Nhi, một cái giường gỗ, một cái bàn tròn, hai cái ghế dài cũ kĩ cổ xưa cùng một tủ quần áo lớn, rất là đơn sơ, nhưng thực sạch sẽ.

"Khiếu Đường ca ca, trang bị thần kì của ngươi đâu?" Lâm Uyển Nhi nhìn quanh bốn phía rồi hỏi. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

"Hắc hắc, ca ca ta bình thường đều là mang theo bên người, ngươi xem". Lâm Khiếu Đường đắc ý lấy ra hai thanh tiểu đao hình dáng kì quái trong lòng ngực.

Liên tưởng đến cái gì đó, mặt Lâm Uyển Nhi lại nóng lên, so với trước đó còn muốn nghiêm trọng hơn, may mắn ánh sáng không đủ để nhìn rõ ràng.

"Khiếu Đường ca ca, chúng ta bắt đầu đi!" Bình ổn cảm xúc, Lâm Uyển Nhi thành thật nói.

"n, gần đây nhất làm sao không thoải mái ?"

"Bắt đầu từ ba tháng trước, cứ cách hơn hai mươi ngày bụng sẽ sinh ra cảm giác đau, phi thường không thoải mái!"

Khẽ nhíu mày, Lâm Khiếu Đường lấy ra ống nghe bệnh tự chế đơn giản, đeo lên tai, đang muốn đem đầu kia hướng tới ngực Uyển nhi, Uyên nhi theo bản năng trốn tránh, nhất thời thần tình đỏ bừng, nhỏ giọng nói, "Khiếu Đường ca ca, ta muốn chính mình cầm lấy a!"

Rốt cuộc là trưởng thành a, trước đây cũng không có nhiều cố kỵ như vậy, Lâm Khiếu Đường tự nhiên nghĩ, bất quá cả Lâm gia cao thấp chỉ có đối với Lâm Uyển Nhi là Lâm Khiếu Đường mới đứng đắn một chút, cũng không sinh ra ý tưởng gì xấu xa, gật gật đầu, đem một đầu khác đưa cho Uyển nhi, dùng miệng hướng dẫn nàng sử dụng ống nghe chẩn đoán bệnh.

Gỡ ống nghe chẩn đoán bệnh xuống, Lâm Khiếu Đường nghĩ không ra nguyên cớ, thân thể thực sự khỏe mạnh a, liền hỏi, "Uyển nhi muội muội, ngực của ngươi có thấy đau hay không?"

"Không... Không có!" Lâm Uyển Nhi nghe đến hai chữ ngực chung quy cảm thấy có điểm không được tự nhiên, nhưng vẫn dũng khí trả lời.

Gật gật đầu, Lâm Khiếu Đường bắt đầu lục sâu trí nhớ trong đầu tìm tòi đáp án, suy nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra được, lại hỏi, "Nếu ngực không đau mà nói, hẳn là không phải bệnh cũ tái phát, có thể hay không cảm lạnh, còn có bệnh trạng khác không?"

"Không có, có... !"

"Này... , rốt cuộc có, hay là không có."

Trong đôi mắt trong suốt của Uyển nhi hiện lên vẻ bối rối cúi nhìn xuống đất, thoạt nhìn có chút khẩn trương, tựa hồ trong lòng đấu tranh cái gì, thật lâu sau chậm rãi ngẩng đầu lên, răng cắn chặt tiểu môi đỏ mọng, dường như làm ra một quyết định rất lớn, thành thật nhìn Lâm Khiếu Đường nói, "Khiếu Đường ca ca, mạng của Uyển nhi là do ngươi cứu về, cho nên chúng ta là người tối thân mật đúng không?"


Cảm giác hôm nay tiểu nha đầu kia có chút khác thường, dường như ngày tận thế đã đến, bất quá đối với người bệnh cẩn thận quan tâm cùng kiên nhẫn đã trở thành thói quen, Lâm Khiếu Đường thận trọng gật gật đầu, nói, "Đương nhiên, ta vẫn xem ngươi là thân muội muội".

Câu trả lời trả lời này làm cho nội tâm Lâm Uyển Nhi hiện lên một tia dị động, có điểm không thoải mái,chung quy so với cái gì đó hứa hẹn cũng không thể so sánh, "Chúng ta có phải hay không cái gì cũng có thể nói cho nhau?"

"Đương nhiên a!" Lâm Khiếu Đường ánh mắt từ từ trở nên cổ quái.

Rốt cục vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Uyển Nhi thoáng dịu đi, quanh co nói, "Uyển nhi trừ... Trừ bỏ, bụng... Bụng đau ở ngoài, còn... Còn... Còn chảy máu ."

"Chảy máu? Làm sao lại chảy máu ?" Lâm Khiếu Đường nhất thời khẩn trương, chảy máu thì bệnh này thực nghiêm trọng a, sẽ không phải là tu luyện quá mệt mỏi gây nội thương chứ?

"Hạ... Phía dưới!" Thanh âm nhỏ như muỗi kêu, khuôn mặt Lâm Uyển Nhi thẹn thùng trong ánh sáng mờ mờ, ánh nến chiếu rọi một mảng phiếm hồng, cơ hồ xuất huyết đến nơi.

Lời nói nhỏ nhẹ như thế, Lâm Khiếu Đường lại nghe cực kì rõ ràng , hồ nghi nói, "Phía dưới?" Dứt lời, lập tức cúi đầu nhìn xuống bàn chân của Lâm Uyển Nhi , cũng không có phát hiện ra chút nào dị thường.

Cảm giác được ánh mắt thiếu niên đối diện đặt sai vị trí, đôi tay nhỏ bé của Lâm Uyển Nhi dùng sức cuộn cuộn góc áo, ánh mắt đã có chút lo lắng, không biết như thế nào cho phải, cắn răng, bất cứ giá nào nói, "Bụng tê rần,khi vệ sinh có lúc chảy máu, hơn nữa liên tục vài ngày, không biết chính xác khi nào thì chảy ra ."

Lâm Khiếu Đường nghe vậy sửng sốt, nhất thời bừng tỉnh, nhịn không được nở nụ cười, "Ha ha ha, thì ra là thế, thì ra là thế!"

Lâm Uyển Nhi đột đứng lên, tú mục giận dữ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chu cái miệng nhỏ nhắn cả giận nói, "Khiếu Đường ca ca thật là xấu, ngươi là con chó nhỏ!" Nói xong định đi ra ngoài.

Lâm Khiếu Đường vội ngưng ý cười, giữ chặt Uyển nhi, chịu tội nói, "Uyển nhi muội muội, đừng nóng giận, là ca ca không tốt, không nên chê cười ngươi, ca ca là con chó nhỏ, kỳ thật ngươi căn bản không có nhiễm bệnh gì cả"

"Không có bệnh?" Nhận được đáp án ngoài ý muốn, Lâm Uyển nhi trong lúc nhất thời quên thẹn thùng xoay mặt nói.

Lâm Khiếu Đường khẳng định gật gật đầu, nhưng giải thích như thế nào lại làm cho hắn có chút khó khăn, nghĩ một chút nói, "Đây là chuyên mọi cô gái đều phải trải qua, thuộc về dấu hiệu phát dục bình thường, đơn giản mà nói, chính là Uyển nhi đã trưởng thành, từ tiểu hài tử trở thành cô gái, thời điểm đau bụng chú ý nghỉ ngơi, ít vận động mạnh, tu luyện có thể tạm thời đình chỉ vài ngày, đừng ăn cái gì đó kích thích, là được rồi"

"Thật sự?" Lâm Uyển Nhi hồ nghi nói.


"Thật sự!"

"Cám ơn Khiếu Đường ca ca, Uyển nhi hiểu rồi, chúng ta đi thôi!"

Nhận được câu trả lời khẳng định, lòng nghi ngờ của Lâm Uyển Nhi biến mất, thẹn thùng lúc trước cũng từ từ nhạt đi, nghĩ đến trước kia khi trị liệu còn thân mật hơn nhất thời thoải mái.

"Đi? Đi đâu?" Lâm Khiếu Đường khó hiểu nói.

Mây đỏ nhạt đi, sắc mặt Uyển nhi lại khôi phục vẻ nguyên bản thuần khiết, trong đôi mắt như sao trời loé lên thoáng nhẹ linh động cùng tự tin, trả lời, "Lão tộc trưởng hai năm nay phát bệnh mãn tính, dùng qua rất nhiều phương pháp nhưng vẫn không thể chữa khỏi, gần đây bệnh tình tăng thêm, có thể sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, rơi vào đường cùng, các trưởng lão bỏ rất nhiều tiền thông qua Hoa U tổ chức mời đến rất nhiều mục sư từ Minh Tây đại lục, mặt khác tri kỉ của lão tộc trưởng,tộc trưởng đương nhiệm của Nam Cung gia Nam,Cung Bác gia gia cũng đến đây, định bụng cùng nhau tiến hành trị bệnh cho lão tộc trưởng, nhưng ta cảm giác được bọn họ không có thủ đoạn cao minh như Khiếu Đường ca ca".

"Ách..." Lâm Khiếu Đường khó xử nói, "Uyển nhi muội muội, ta trước kia không phải đã rồi nói sao, đây là bí mật giữa ta và ngươi, cho nên..."

Lâm Uyển Nhi nhẹ nhàng gật gật đầu, một đôi mắt trong suốt tinh khiết nhìn Lâm Khiếu Đường nói, "Uyển nhi hiểu được ý tứ của Khiếu Đường ca ca, nhưng là, lão tộc trưởng có ơn đối với Uyển nhi, nếu không phải hơn mười năm trước thu lưu Uyển nhi, chỉ sợ trên đời này sẽ không có Uyển nhi, Uyển nhi cũng sẽ không gặp Khiếu Đường ca ca, cho nên... Cho nên...Uyển nhi thỉnh cầu Khiếu Đường ca ca giúp lão tộc trưởng, huông chi chỉ là đi xem, không quang minh chính đại ra tay cũng được,chỉ là nếu có thể điều tra rõ nguyên nhân bệnh tình, sau đó nói cho Uyển nhi, tự Uyển nhi đến hoàn thành, được không?"

Bĩu môi, trong lòng Lâm Khiếu Đường rất không tình nguyện, nhưng nhìn đôi mắt mềm yếu kia, một tiếng cự tuyệt cũng không thể nói ra, nghĩ một đằng nói một nẻo, "Được rồi!"

"Hảo Khiếu Đường ca ca! Chúng ta đi!" Lâm Uyển Nhi nói xong cầm tay Lâm Khiếu Đường kéo đi.

Thính đường Lâm gia nội phủ, đèn đuốc sáng trưng, bên trong đứng rất nhiều người, trên mặt mỗi người đều loé ra ý tò mò, vừa rồi mục sư mặc bạch sắc trường bào phóng ra từng đoàn ánh sáng loang loáng, sắc mặt lão tộc trưởng lập tức chuyển biến tốt đẹp không ít.

Đó là Minh Tây đại lục trị liệu sư sao?Trị liệu so với Kì Đông đại lục đúng là bất đồng! Trong lòng mỗi người đứng xem trị liệu đều nghĩ vậy.

"Lão hữu, cảm giác có tốt hơn không?" Nam Cung Bác thân thiết hỏi.

Lâm gia tiền nhiệm tộc trưởng Lâm Thiên Chính sắc mặt vàng như nến, khẽ gật đầu, "Tốt hơn một chút!"

Đứng bên cạnh,vị mục sư mặc bạch sắc trường bào mặt nhăn nhíu nói, "Bệnh tình Lâm lão tiên sinh rất kỳ quái, ta vừa mới giảm bớt thống khổ cho hắn mà thôi, cũng không loại bỏ được căn nguyên bệnh tình, không bao lâu sẽ lại tiếp tục đau đớn khó chịu".

Xếp sau có người xì xào bàn tán ...

"Lão tộc trưởng hai năm nay chịu không ít khổ a, đều là bị quái bệnh này làm hại, nếu không cũng sẽ không sớm thoái vị cho người khác như vậy..."

"Không thể nào sao, nói đến bệnh tình này thật sự rất kỳ quái, với hệ thống dược phương của Lâm gia truyền xuống năm trăm năm nay mà một chút biện pháp cũng không có, thỉnh không biết bao nhiêu kì nhân dị sĩ, không một ai có thể chẩn đoán ra bệnh, hy vọng lần này vị mục sư từ Minh Tây đại lục được mời đến có thể sẽ có biện pháp, ai..."

"Ta xem trông cậy vào mấy tên mặc áo bào trắng, còn không bằng trông cậy vào Nam Cung gia, các ngươi có nghe nói chưa.Ngũ đạo tông tông chủ đã chỉ định Nam Cung tôn nữ Nam Cung nha nguyệt làm quan môn đệ tử , Ngũ đạo tông chính là một trong Hiên Viên quốc tam đại tông phái, nếu có thể thông qua Nam Cung gia mời kì nhân của Ngũ đạo tông tới trị liệu cho lão tộc trưởng,hẳn sẽ có nhiều hy vọng chữa khỏi..."