Đấu Y

Chương 420: Diệt Thánh Kim Phù


- Ngươi muốn làm gì?

Kỳ Áo cảnh giác hỏi.

- Tiền bối, nếu vãn bối rơi vào tay đám người này, chỉ sợ ngươi cũng khó có thể thoát khỏi, kết quả tự nhiên có thể tưởng tượng được. So với ngồi chờ chết chẳng bằng liều mạng một phen.

Lâm Khiếu Đường nói.

Một thoáng trầm mặc, Kỳ Áo mở miệng:

- Cho ngươi mượn cũng được, bất quá vạn bất đắc dĩ mới dùng, bằng không lão phu sẽ liều mạng với ngươi! Cái này cơ bản mang theo một phần nguyên lực của lão phu, người khác không thể sử dụng, chỉ khi được lão phu đem lực lượng đó lấy đi mới có thể khôi phục lại hiệu dụng ban đầu, bằng không ngươi có dùng cũng chỉ là phí công mà thôi.

- Vãn bối tự có chừng mực.

Lâm Khiếu Đường thẳng thắn nói.

Lúc này ba gã nguyên lão Quỷ Võ Điện đã đến gần năm trượng, lão giả họ Lưu lạnh lùng nhìn Lâm Khiếu Đường nói:

- Nam man, còn không mau đem thứ đó giao ra đây, lẽ nào muốn lão phu động thủ hay sao?

Lâm Khiếu Đường như không giải thích được nói:

- Thứ đó? Là cái gì vậy? Tiền bối nhất định là tìm lộn người rồi.

- Con mẹ nó (J), còn muốn chối sao, trang chính của Thiên công bí tịch bản phái hiện đang trong tay ngươi.

Gã đại hán to lớn cả giận.

Lâm Khiếu Đường vẫn nhẫn nại nói:

- Lâm mỗ xác thực không biết cái gì gọi là Thiên công bí tịch cả, làm sao mà giao ra được đây.

- Mười chín ngày trước, cấm địa bản phái có một đạo quang mang bay lên rời chạy đi, sau đó tại ngọn núi gần đó xuất hiện Thiên công bí tịch. Trang chính tuy rằng hiện thời bị thất lạc nhưng bản phái vẫn để lại trên trang chính một chút nguyên lực khí tràng, mười chín ngày nay vẫn luôn xuất hiện trên người ngươi, lại còn muốn giả bộ!

Trung niên nhân mặc giáp màu xám trầm giọng nói.

Kỳ Áo cả kinh nói:

- Lão phu trước đó đã tạo một bình chướng che đi, không nghĩ tới vẫn bị phát hiện, lão phu thật đúng là đã coi thường tu luyện giả hạ giới rồi.

Trong lòng Lâm Khiếu Đường cũng nhất thời mắng to, nguyên lai bởi vậy mà bại lộ hành tung, nếu không phải vậy ẩn nặc thuật của chính mình cho dù đại tu sư đại vương giai hậu kỳ với cự ly xa như vậy cũng không có khả năng phát hiện ra tung tích.

- Nếu đã nhận định như vậy, Lâm mỗ đúng là hết đường chối cãi rồi.

Ánh mắt Lâm Khiếu Đường lạnh lùng nói.

- Tiểu tử, bản tọa cũng không muốn làm khó dễ ngươi, huống hồ thứ đó cũng không phải bản thân ngươi trộm lấy, xác nhận là giữa đường nhặt được mới đúng, chỉ cần ngươi đem thứ đó giao ra đây, tất cả đều coi như chưa phát sinh sự tình gì.

Giọng điệu lão giả họ Lưu uy hiếp nói.

Ba vị nguyên lão Quỷ Võ Điện nếu không phải đã cùng Cửu Đỉnh Công ước định trước thì lúc này đã sớm động thủ rồi đâu còn phải miệng lưỡi dài dòng mất hết mặt mũi như vậy.

Lâm Khiếu Đường cười lạnh nói:

- Lâm mỗ chưa từng thấy qua bất cứ thứ gì.


- Tiểu tử thối, ngươi không nên rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt!

Gã đại hán to lớn hét lớn dọa dẫm.

Ba người brước mắt, Lâm Khiếu Đường chỉ kiêng kị duy nhất vị lão giả họ Lưu, cho dù Lâm Khiếu Đường hôm nay có bản lĩnh không hề thấp nhưng tuyệt đối vẫn chưa đủ để chiến đấu với một đại tu sư địa vương giai hậu kỳ, về phần gã đại hán to lớn và trung niên nhân mặc giáp màu xám căn bản coi như không cần nhắc tới.

Đối chiến với hai gã tu vi địa vương giai sơ kỳ, Lâm Khiếu Đường còn có thể làm được, hai gã linh hồn giai võ tu sao lại có thể uy hiếp đến hắn cơ chứ.

Lâm Khiếu Đường lạnh nhạt nhìn liếc mắt nói với gã đại hán to lớn:

- Lâm mỗ đúng là muốn nếm thử một ít rượu phạt, không biết các vị có thể cho biết mùi vị như thế nào hay không?

Lời này vừa nói ra, một tầng ngăn cách lập tức bị phá vỡ, ba gã nguyên lão Quỷ Võ Điện liếc mắt với nhau, gã đại hán to lớn và trung niên nhân mặc giáp màu xám song song vọt tới.

Lâm Khiếu Đường sớm đã có chuẩn bị, hơn mười kim thủ trong nháy mắt bắn ra ngoài.

Gã đại hán to lớn vẫn vô cùng cảnh giác, trong chớp mắt đã có thể dễ dàng né qua công kích của kim thủ, đại chùy trong tay lóe ra lục quang chói mắt bổ vào Lâm Khiếu Đường. Lâm Khiếu Đường cũng thuận thế vững vàng vung cự kiếm đã nắm trong tay từ lâu.

Một chùy một kiếm chạm nhau mãnh liệt.

Đại chùy trong tay gã đại hán to lớn dài cả trượng, đầu chùy nặng tựa ngàn cân nhưng đấu với cự kiếm trong tay Lâm Khiếu Đường không ngờ lại bị chẻ ra làm đôi.

Phịch một tiếng, gã đại hán to lớn bị đánh bay ra ngoài giống như lưu tinh va đỉnh núi, trực tiếp hạ thấp độ cao cả đỉnh núi.

Trung niên nhân mặc giáp màu xám không được nhanh nhẹn như gã đại hán to lớn, bị hơn mười chỉ kim thủ dây dưa, công pháp bản thân làm thế nào cũng không thể thi triển được, thực sự đang rơi vào tình cảnh hữu lực vô thủ.

Chỉ một lần đối mặt, Lâm Khiếu Đường liền đẩy lùi hai vị nguyên lão Quỷ Võ Điện làm cho lão giả họ Lưu có chút không nhẫn nại được, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, không nghĩ tới hai vị nguyên lão ngay cả một chiêu cũng không đỡ được. Từ đầu lão vẫn yên lặng chưa hề có ý xuất thủ, dù sao một bên còn có Cửu Đỉnh Công đứng nhìn, chính mình dù gì cũng là một đại tu sư, đã lấy hai địch một, nếu lại thêm chính mình xuất thủ tựa hồ có chút mất mặt.

Bất quá lúc này lão giả họ Lưu cũng không còn suy nghĩ nhiều như vậy nữa, vận chuyển Thiên cương quyết, trực tiếp tới bậc bát trọng, hiển nhiên là muốn tốc chiến tốc thắng.

Trong mắt Thượng Quan Dao ở một bên vẫn không đổi lúc này đã hiện lên một tia lo lắng, quệt miệng nói:

- Ba đánh một, đúng là mấy lão gia hỏa Quỷ Võ Điện kia thật không biết xấu hổ là gì, gia gia, người cũng không ngăn trở một chút hay sao?

Lão giả mặc kim bào nhìn Thượng Quân Dao cười nói:

- Tiểu ny tử, ngươi vừa rồi không phải nói rất oán hận tiểu tử kia hay sao, hiện tại thế nào lại muốn bao che người ta đây. A, có điều không đúng, ngươi với tiểu tử kia vốn không có quan hệ gì, vì cái gì lại để ý đến người ta vậy?

- Phi, người còn nói nữa, không thèm để ý đến người nữa!

Thượng Quan Dao xua tay nói.

Lão giả mặc kim bào dường như bắt được điểm yếu, miệng lại nói tiếp:

- Dao nhi, từ trước cho tới nay ngươi đều khi dễ người khác, cho tới bây giờ còn chưa từng bị ai khi dễ, hôm nay bỗng nhiên bị người khi dễ một chút, có phải là trong lòng có chút động rồi, ngươi sẽ không nhìn trúng tiểu tử kia đó chứ?

Thượng Quan Dao như tiên nữ, dung nhan thoáng đỏ ửng, thật muốn xông lên mạnh mẽ túm lấy chòm râu lão nhân gia vặt trụi, hành động này không còn gì khác hơn là đã tố cáo chính mình chột dạ đành phải cố nén xúc động, không vội vàng nói:

- Bản quận chúa chỉ là không muốn tên bĩ tu kia có gì ngoài ý muốn, vạn nhất nếu bị ba tên võ man kia làm cho linh nguyên bị thương, bản quận chúa liền không thể lợi dụng thể chất tu luyện kỳ lạ kia.

Lão giả mặc kim bào vuốt vuốt chòm râu lắc đầu cười, cũng không nói tiếp, đôi mắt có phần tán thưởng hướng về trận chiến nói:

- Không nghĩ tới người này lại là võ đạo song tu. Dao nhi, ngươi thua ở trên tay người này cũng không oan uổng.

- Đó là tự nhiên, người này xác thực có chút bổn sự, bằng không bản quận chúa thế nào lại có thể bị thua trong tay hắn!


Lời nói của Thượng Quan Dao đều lộ ra vẻ tán thưởng đối với người kia.

Trước đó Lâm Khiếu Đường đã thấy lão giả họ Lưu xuất thủ, trong lòng thầm biết thực lực tên này rất lợi hại, cứng đối cứng tuyệt đối không phải là lựa chọn phù hợp, hai tay liền phát ra một loại động tác thủ thế cực kỳ phức tạp.

Hô một tiếng, mười tám thanh tử kim thương trong nháy mắt đã lập thành trận hình.

- Chút tài mọn mà thôi!

Lão giả họ Lưu khinh miệt nói, thân thể đã vọt tới.

Mười tám thanh tử kim thương lập thành trận hình, công thủ toàn diện ý muốn ngăn chặn lại lão giả họ Lưu.

Giờ khắc này trên mặt lão giả mặc kim bào và trung niên nhân áo trắng cũng phải hiện nên một tia kinh ngạc, có thể không kinh ngạc được sao khi chứng kiến một người có tu vi linh hồn giai cư nhiên lại vây khốn một đại tu sư địa vương giai hậu kỳ.

Hai nguyên lão Quỷ Võ Điện là gã đại hán to lớn và trung niên nhân mặc giáp màu xám lại càng không thể tin được.

Nhưng mà Lâm Khiếu Đường lại đang làm được điều này, cũng hầu như là liều mạng tổn thương linh nguyên trong nguy khốn mà liều mạng. Lúc bất đầu đã toàn lực ứng phó, huống chi trước đó đã biết được sự lợi hại của đối phương nên trong lòng đã có chút lý giải, cho nên trong nháy mắt chiếm được một điểm tiên cơ, nếu không tuyệt đối không đỡ nổi dù chỉ là một kích của đối phương.

Lão giả họ Lưu cũng vì khinh địch nên mới trùng kích không thành công, hắn cho rằng chỉ cần dùng Thiên cương quyết đến đệ bát trọng liền có thể dễ dàng chế trụ đối phương, hắn nào biết rằng trước đó khi thi triển Thiên Cương Quyết này đã bị Lâm Khiếu Đường quan sát qua, hơn nữa với chiêu số của đối phương lại không hề biết, bởi vậy mới có thể rơi vào hạ phong.

Bất quá lão giả họ Lưu dù sao cũng là một đại tu sư, chung quy đó cũng chỉ là thủ đoạn đánh bất ngờ kéo dài được chút thời gian mà thôi, rất nhanh tử kim thương trận đã liền chống đỡ không nổi.

Kỳ thực Lâm Khiếu Đường đã bị nội thương. Lúc này bất chấp tất cả, từ trong miệng đã phun ra Dung hồn yêu hỏa, trong tay áo lại phóng ra một đám mây màu bạc chen chúc nhau.

Giữa lúc Lão giả họ Lưu phá tan được tử kim thương trận cũng là lúc một đoàn hỏa diễm thật lớn bao trùm đến, nhưng chỉ đến gần Thiên cương quyết đệ bát trọng liền bị đẩy về.

Tiếp đó đám mây màu bạc xám liên tục thôn phệ cương tráo hộ thân trên mình lão giả họ Lưu, hỏa diễm màu trắng phun ra ngày càng dầy đặc, nhiệt độ theo đó cũng giảm xuống, hầu như trong nháy mắt cương tráo bị đông kết lại, hình thành một tầng băng sương.

Bị một tên so với chính mình thấp hơn cả một giai vị liên tục công phá, lão giả họ Lưu vô cùng giận giữ, lúc trước cũng là bởi vì đã đáp ứng với Cửu Đỉnh Công không làm tổn thương đến tính mệnh kẻ này, nhưng lão lại không nghĩ đến lần này lại dính phải một tên man tu quái chiêu liên miên bất tận, thực lực so với lúc trước cũng cường đại hơn rất nhiều, tự nhiên không phải là một tên tu luyện giả bình thường, chỉ sợ nếu không dùng đến kỳ chiêu thật khó để thu phục.

Lão giả họ Lưu khẽ quát một tiếng, cương tráo cấp tốc phát sinh biến hóa, tầng băng sương bên ngoài liền nhanh chóng bốc hơi lên, đám Tham thị thú vẫn điên cuồng tấn công lên cương tráo trực tiếp bị cương khí đẩy văng ra nghiền thành bột mịn, chỉ trong nháy mắt đã có hơn mười vạn con Tham thị thú tiêu vong. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Lâm Khiếu Đường tự nhiên không rảnh bận tâm đến đám Tham thị thú, trong tay không biết từ khi nào đã lấy ra một tấm kim phù lóng lánh, lúc này bốn phía hư không đều hơi bị rung động, trên tấm kim phù, từng đồ án như bao hàm lực lượng vô cùng cường đại.

Lão giả họ Lưu và Lâm Khiếu Đường trong nháy mắt cùng phát ra cường thế, hiển nhiên song phương đều có ý nghĩ muốn xuất ra một kích trí mạng.

Không đợi Lâm Khiếu Đường có thêm động tác, một đạo thanh âm thật lớn bỗng nhiên vang lên:

- Đủ rồi!

Lão giả họ Lưu lúc này vừa mới lao ra khỏi tử kim thương trận hình, kể cả đám Tham thị thú và Dung hồn yêu hỏa, lúc này thế tiến công như chẻ tre nhắm hướng Lâm Khiếu Đường mà đến.

Một đại đỉnh màu vàng không báo trước bỗng nhiên xuất hiện trước người Lão giả họ Lưu, bởi thế tiến công vô cùng mạnh mẽ nên không kịp khống chế đánh thẳng kim đỉnh.

Đông…một thanh âm kéo theo muôn vàn chấn động, kim đỉnh không chút sứt mẻ còn Lão giả họ Lưu lại bị thối lui một trượng.

Lão giả họ Lưu mạnh mẽ quay đầu lại nhìn Lão giả mặc kim bào nói:

- Cửu Đỉnh Công, ngài có ý gì?

- Lưu huynh, bản công chính là hảo tâm cứu ngươi một mạng, cho dù không cảm kích nhưng cũng không nên kích động đến như vậy chứ!

Hai mắt lão giả mặc kim bào hơi nheo lại nhưng vẫn chưa nhìn tới Lão giả họ Lưu, mà là lão đang đề phòng đến tấm kim phù trong tay Lâm Khiếu Đường.

Lão giả họ Lưu hiển nhiên còn chưa minh bạch, bất quá khi hắn xoay mặt nhìn về phía Lâm Khiếu Đường, biểu tình nhất thời đông cứng lại.

- Lưu huynh, người ta có Diệt thánh kim phù trên tay, xem ra việc hôm nay có chút vướng chân vướng tay!

Ngôn ngữ lão giả mặc kim bào tuy là vẫn dễ dàng, thế nhưng biểu tình lại không hề có chút nhàn nhã.

Lúc này trong lòng Lâm Khiếu Đường cũng thở dài một hơi, lúc giao chiến tới thời khắc nguy cơ liền lấy ra kim phù chính là muốn đánh cuộc một phen, vô luận là Lão giả mặc kim bào hay Lão giả họ Lưu chỉ cần bọn họ nhận ra là tốt rồi, nếu không thể nhìn được, hôm nay Lâm Khiếu Đường chỉ có thể tự mình tổn hại nguyên linh dùng tới linh ảnh thuấn di chạy trốn.

Lâm Khiếu Đường thấy hai người rõ ràng nhận ra kim phù, nguyên niệm khẽ động liền thu lại kim phù.

Nếu ngay từ đầu Lâm Khiếu Đường đã lấy ra tấm Diệt thánh kim phù bị phong ấn này để làm uy hiếp, dĩ nhiên mấy lão già lõi đời này khẳng định là sẽ có nghi tâm, thế nhưng sau khi cùng một vị đại tu sư giao thủ một lúc không hề cố kỵ, lúc này xuất ra kim phù thì hiệu quả lại khác xa so với trước, chí ít cũng là để đối phương biết, chính mình vaf bọn họ tuyệt đối có thể đánh một trận.

Sắc mặt lão giả họ Lưu âm trầm, Quỷ Võ Điện thời gian gần đây hai bên thụ cường địch, cấm địa lại bị hủy, lúc này lại càng bị một gã tu luyện giả so với chính mình còn thấp hơn cả một giai vị uy hiếp, ức nghẹn này hắn sao có thể nuốt trôi đây.

Lão giả họ Lưu lại càng không thể ngờ tới, người thanh niên trước mắt này không hề lớn tuổi, không hiểu làm sao lại có thể biết được cách sử dụng Thiên công bí tịch trang chính.(Cái này tự nhiên là xem trên bao bì sản phẩm rồi J)

- Man tu, ngươi vừa mới lấy ra tấm kim phù chính là vật bản phái bị thất lạc, ngươi còn có cái gì để chối cãi đây?

Lão giả họ Lưu không biết sao lại hỏi một câu rõ ràng có chút thiếu Iốt.