Đấu Y

Chương 255: Ma thiên tế đàn (thượng)


Lâm Khiếu Đường đưa một tay ra sau người, lấy ra một ma pháp quyển trục hơi hơi phát sáng.

Bị một đám kiến hôi đùa bỡn đến tận bây giờ, tính tình hung bạo của huyễn ly thú đã không cách nào khống chế được, hình tượng biến ảo Tạp Tây Lị Á dần dần tan rã, lộ ra nguyên hình.

Nguyên thân của huyễn ly thú so với con người tương đối giống nhau, khuôn mặt không nhận ra được nam hay nữ trắng bệch, đầu bóng lưỡng không có tóc, hai mắt màu xanh nhạt, nửa thân trên xích lõa, thắt lưng có mang theo một dải da thú màu đen.

- Loài bò sát các ngươi, ngày hôm nay bản tôn chơi đùa rất vui vẻ, nhưng đã đến lúc ăn cơm rồi.

Huyễn ly thú đầu bóng lưỡng lạnh nhạt nói.

Vô số ma thú khôi lỗi điên cuồng rít gào, cùng nhau xông lên, huyễn ly thú đầu bóng lưỡng liếm liếm bên môi, hai mắt tỏa sáng nhìn "thực vật".

Tất cả mọi người sớm đã sức cùng lực kiệt chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn về cơn sóng ma thú khôi lỗi đang cuồn cuộn xô về chính mình…

- Ta không cam lòng!

Tạp Tây Lị Á quát to một tiếng, nguyên lực toàn thân bành trướng, bản thân dù đã trọng thương nhưng lập tức bộc phát hết sức lực còn lại, tổn hại đối với nguyên linh hiển nhiên không nhỏ.

Đúng lúc này, Lâm Khiếu Đường cầm quyển trục trong tay mạnh mẽ đập xuống mặt đất.

Bồng…

Một tiếng vang trầm muộn, lấy Lâm Khiếu Đường làm trung tâm, quang hoa chợt hiện, trong nháy mắt đã lan truyền ra xung quanh.

- Chuyện gì sảy ra?

Huyễn ly thú đầu bóng lưỡng giật mình nói. Nguồn truyện: Truyện FULL

Toàn bộ ma pháp trận đột nhiên run rẩy kịch liệt, đám ma thú khôi lỗi tựa hồ như bị thứ gì đó tập trung vây khốn, không hề động đậy nửa phân.

Lúc này trận bích giống như có sinh mệnh bắt đầu di chuyển, trận bích giống như bị kéo dài ra, đem toàn bộ ma thú khôi lỗi bên trong bao vây lại.

Nhưng ma thú khôi lỗi này chỉ có thể tồn tại trong vòng phạm vi "ngự thú ma pháp trận" này, một khi va chạm vào trận bích lập tức bị di chuyển ra bên ngoài trận, linh hồn của chúng lập tức bị tiêu vong trong nháy mắt, trở thành một cái xác không còn linh hồn.

Huyễn ly thú đầu bóng lưỡng ngửa mặt lên trời rống giận, vô luận là cố gắng giãy giụa như thế nào đí nữa cũng không thể di động được nửa phân. Ma tinh này tuy rằng có tu vi cao thâm, những vẫn chưa đạt đến yêu cầu phá trận, chỉ khi đột phá giới hạn nhất cấp ma tinh mới có thể thoát ra khỏi ma pháp trận đã phủ bụi hàng van năm này.

Lâm Khiếu Đường ôm lấy Hoa Tiên Tử hóa thành kim quang, trong nháy mắt bay ra ngoài trận, những người khác không dám có nửa giây chậm trễ, cũng nửa chạy nửa phi hành cùng nhau lao ra ngoài.

Hô xích, hô xích, hô xích…

Mọi người chạy thoát khỏi trận pháp, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, lần kinh lịch này vĩnh viễn trở thành ác mộng trong lòng bọn họ, ma tinh thực sự quá đáng sợ.

Mật thất tầng thứ năm so với tầng thứ tư hoàn toàn không giống nhau, ở đây cực kỳ trống trải, trống rỗng, các bảo bối trong truyền thuyết không hề treo đầy xung quanh, nơi này chỉ là một không gian rộng lớn mà thôi.

- Không có khả năng, điều này không có khả năng mà…

Ốc Trát mới một thân ma pháp bào đã rách nát, không nhịn được thất thần tự nói.

Những người khác cũng giống như vậy, kinh ngạc quan sát nơi trống trải này, trải qua thiên tân vạn khổ, thứ chờ đợi bọn họ lại là một gian mật thất trống rỗng, không có thứ gì hay sao chứ?

Sự thất vọng của Tạp Tây Lị Á chỉ duy trì trong thời gian ngắn, rất nhanh liền đem tất cả sự chú ý lên người Lâm Khiếu Đường, trên mặt cực kỳ nặng nề, bước tới nói:


- "Tham thị thú" của các hạ là từ đâu có được?

Lâm Khiếu Đường nhàn nhạt liếc mắt nhìn vị thánh nữ Lai Đặc giáo đã từng cho bản thân ăn không ít vị đắng này, vẫn chưa trả lời, dưới chân điểm nhẹ nhàng, chậm rãi bay lên không trung.

Mọi người nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra, nơi này không phải một gian mật thất trống rỗng, trên không trung, hơn mười trượng bầu trời có treo lơ lửng một thứ gì đó, một nữ tử mặc y phục màu hồng cũng phiêu phù lẳng lặng đứng xa xa, tựa hồ như đang nghiên cứu cái gì.

Nạp Lan U vốn đang mặt ủ mày chau đột nhiên nhìn thấy Lâm Khiếu Đường nhất thời kích động không gì sánh được, nàng còn tưởng rằng sẽ không còn gặp lại được sư phụ của mình

- Lâm tiên sinh, các ngươi làm cách nào đến được nơi này?

Lâm Khiếu Đường liếc mắt nhìn vật thể treo lơ lửng trên không trung nói:

- Sống sót sau tai nạn, sau này sẽ bàn lại.

- Sư phụ, nàng làm sao vây?

Nhìn thấy Hoa Tiên Tử đang hôn mê trên vai Lâm Khiếu Đường, Nạp Lan U lo lắng hỏi.

- Trúng độc rồi, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mệnh, chờ khi ra ngoài sẽ nghĩ biện pháp chữa trị, bây giờ còn phải xem xét trong cái thứ treo lơ lửng kia có cái gì!

Lâm Khiếu Đường hiếu kỳ đánh giá vật thể trước mặt nói.

- Đánh cũng không xong, nếu như khinh xuất rất có thể sẽ xúc động đến ma pháp trận thủ hộ và bẫy rập.

Nạp Lan U hiển nhiên đã sử dụng một số biện pháp để dò xét.

- Ma thiên tế đàn, so với truyền thuyết miêu tả, giống nhau như đúc!

Một thanh âm thanh thúy từ một bên nối tiếp vang lên, khóe môi hiện rõ vệt máu của Áo La Lạp nhếch lên, bay tới.

Những người khác cũng đã bay tới đầy đủ, thần thái của mọi người nhìn tế đàn không giống nhau, nhưng hầu như đều đang suy nghĩ tìm cách mở ra tế đàn,

- Tiểu tử, ta với ngươi hợp lực đem tất cả mọi người ở đây tiêu diệt toàn bộ, sau đó mới phân chia bảo vật bên trong tế đàn, được không?

Một thanh âm già nua bỗng nhiên vang lên trong ý thức hải của Lâm Khiếu Đường, rõ ràng là thanh âm của Ốc Trát.

Đối với việc Ốc Trát chủ động tới tìm bản thân, Lâm Khiếu Đường nhiều ít có điểm ngoài dự liệu, vừa rồi trong ngự thú ma pháp trận, bản thân thiếu chút nữa làm cho lão gia hỏa này bỏ mệnh, hẳn là lão ta phải ghi hận mình mới đúng.

- Tiền bối, với sức lực hiện tại của ta sợ là không đủ, huống hồ vãn bối cũng không muốn làm như vậy, nếu như nơi này đã rất ít người có thể đặt chân tới, vậy thì bảo bối trong tế đàn này hẳn là còn không ít, vẫn bối thầm nghĩ chỉ cần có được một hai kiện là được rồi, không có nhiều hy vọng xa vời cho lắm.

Lâm Khiếu Đường bình tĩnh truyền âm lại.

- Hừ, tiểu tử, ngươi thực sự quá ngây thơ rồi, cho dù ngươi không hạ thủ đi nữa, chắc chắn sẽ có người hướng ngươi hạ thủ, ngươi cho rằng những người khác cũng có suy nghĩ giống như ngươi hay sao chứ? Trong thời gian sấm trận vừa rồi không phải hai đại giáo hội đột nhiên ám toán, vậy thì tuyệt đối không sảy ra nhiều chuyện như vậy, lẽ nào ngươi vẫn còn chưa rõ hay sao chứ?

Ốc Trát tức giận nói.

- Kỳ thực ta đã có được thứ ta muốn rồi, bảo vật trong tế đàn có hay không đối với ta không quan trọng cho lắm!

Lâm Khiếu Đường thẳng thắn nói.

- Tiểu tử, ta cho ngươi là người tốt, ngươi tiếp tục suy nghĩ kỹ một chút, tế đàn này trong thời gian ngắn hẳn là không mở ra được, chờ ngươi suy nghĩ kỹ rồi hãy nói cho ra biết quyết định, nữ nhân bên ngoài còn rất nhiều, chờ cho tu vi của ngươi cao thâm hơn, muốn nhiều ít bao nhiêu đều có. Nữ tu luyện giả thậm chí còn ước ao cùng ngươi song tu, nữ tử này có tu vi cao thâm hơn ngươi quá nhiều, kiên quyết sẽ không để ý đến người đâu!

Ốc Trát tận tình khuyên bảo.


Lâm Khiếu Đường ngay từ đầu đã không hiểu, nghe đến câu cuối cùng, rốt cuộc cũng bừng tỉnh, lão gia hỏa này nguyên lai đã hiểu lầm ý tứ của chính mình, bản thân vừa mới nói đã lấy được thứ mình muốn, lão gia hỏa này liền kết luận đó chính là vị Hoa Tiên Tử hiện đang mang trên vai, Lâm Khiếu Đường cũng lười giải thích, không nói thêm câu nào.

Có lẽ có giáo huấn vừa rồi, người của hai đại giáo hội đã thành thật hơn không ít, tạm thời thu hồi tâm tình đối địch, cùng nhau hợp tác nghiên cứu phương pháp để mở ma thiên tế đàn.

Toàn thể ma thiên tế đàn ngăm đen, bên ngoài tế đàn được khắc rất nhiều ký hiệu màu vàng và hoa văn không biết tên, trên đỉnh tế đan còn có một phiến đá nho nhỏ.

Mọi người dùng tất cả các biện pháp có thể nghĩ ra được để mở được tảng đá này ra, thế nhưng tựa hồ như nó đã bị phong ấn, lại như nặng nghìn cân, nói chung là không thể di chuyển nổi.

Lúc này, các thời gian phải ra ngoài đã không đến mười canh giờ, nếu như trong vòng mười canh giờ này không đi ra ngoài, vậy thì đành phải thành thật ở tại nơi này chờ đợi thời điểm ma pháp trận thủ hộ đến kỳ suy yếu sau mấy trăm năm nữa.

Sau một canh giờ, Lâm Khiếu Đường trực tiếp buông tha, trở lại mặt đất, bắt đầu kiểm tra thương thế của Hoa Tiên Tử, nội tạng có chút tổn thương, bất quá cũng không nặng cho lắm, lấy tu vi hiện tại của Hoa Tiên Tử, chỉ cần nàng tỉnh lại điều tức một hồi là có thể hoàn toàn bình phục.

Nguyên nhân chính dẫn đến việc Hoa Tiên Tử bị hôn mê chính là trong người nàng có một loại độc tố quái lạ, Lâm Khiếu Đường lần đầu tiên gặp phải loại độc tố này, đây là loại độc tương tự như kích thích tố, cũng không phải là độc nguyên.

Loại độc kích thích tố này, chính là từ cơ thể của một sinh vật nào đó bài tiết ra, độ dày cao đến phi thường, sự khống chế đối với cơ thể rất mạnh, thậm chí ngay cả cao thủ tu vi cấp bậc Hoa Tiên Tử cũng ăn không tiêu.

Lâm Khiếu Đường đã sử dụng tất cả các phương pháp hắn có thể làm để bức độc ra ngoài, thế nhưng một điểu hiệu quả cũng không có, tuy rằng dấu hiệu sưng đỏ trên vai Hoa Tiên Tử đã dần dần biến mất, thế nhưng độc tính lại càng xâm nhập sâu hơn.

- Dâm tặc, không cho ngươi chạm vào thân thể của ta!

Ngay trong lúc Lâm Khiếu Đường sử dụng các loại thủ đoạn để bài tiết độc tố, trong nguyên thức đột nhiên thu được truyền âm.

Chỉ thấy một linh thể nho nhỏ hình dáng Hoa Tiên Tử, cực kỳ khả ái từ trong ngực nhô đầu ra, giận dữ nhìn Lâm Khiếu Đường, chính là nguyên linh của Hoa Tiên Tử, nguyên linh của nàng so với Lâm Khiếu Đường sống động hơn rất nhiều, thân thể càng thêm phát sáng.

Lâm Khiếu Đường tự nhiên không thèm chú ý tới, thản nhiên nói:

- Không đem độc tố trong người của ngươi bài tiết ra ngoài, thì ngươi không thể khống chế được thân thể của ngươi.

- Không cần ngươi quản, ta có thể tự mình giải quyết!

Nữ hài nguyên linh quật cường nói, nói xong liền lui vào trong cơ thể.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua…

Ốc Trát thủy chung không tìm ra được phương pháp mở ra ma thiên tế đàn, tám canh giờ cứ như thế trôi qua một cách vô ích, lẽ nào lại phải tay không trở về hay sao chứ?

Trong suy nghĩ mỗi người hiển nhiên rất không cam lòng, thế nhưng không có biện pháp nào.

Tạp Tây Lị Á một bụng tức giận phóng ra một viên hỏa cầu màu tráng tràn đầy nguyên lực, ầm ầm, một tiếng nổ vang, ma thiên tế đàn bị bắn trúng, chỉ hơi lay động một chút thế nhưng vẫn kiên cố như trước.

- Thánh nữ điện hạ, chúng ta về đi thôi!

Áo Phỉ Khắc một thân máu khô uể oải nói, lần sấm trận này hầu như suýt chết, nguyên khí tổn hao quá nhiều, sớm đã mất đi ý chí chiến đấu.

- Không được, coi như là đập pháp, cũng muốn đập nát cái ma thiên tế đàn chết tiệt này!

Tạp Tây Lị Á quyết tâm trả lời.

Lại qua thêm gần nửa canh giờ, bốn phía không hề phát sinh dị tượng nào, tế đàn dường như không hề bố chí bộ phận chìa khóa, Ốc Trát cũng đã nổi lên tâm trạng muốn đập nát tế đàn.

Thời gian trôi qua cực nhanh, mọi người càng thêm nôn nóng, dần dần mất đi lý trí, điên cuồng công kích vào ma thiên tế đàn, các loại công kích liên tục phóng vào ma thiên tế đàn, thế nhưng tế đàn ngoài trừ hơi lay động ra, không hề nhìn thấy bất kỳ tổn hại nào.

Liên tục công kích gần nửa canh giờ, mọi người cho dù là đầy đủ sức lực cũng tiêu hao hết nguyên khí, di vật của thượng cổ đại thần quả nhiên không phải vật bình thường, căn bản không thèm quan tâm đến những công kích điên cuồng của những người được coi là cao thủ thành danh Minh Tây đại lục.

Trong ý thức hải của Lâm Khiếu Đường vẫn không ngừng vang lên những lời nói cảnh cáo của Hoa Tiên Tử, thế nhưng hắn giống như mắt điếc tai ngơ, vẫn như cũ làm theo ý mình, nguyên linh của Hoa Tiên Tử trong cơn giận dữ, trước khi độc tố được bài trừ ra ngoài đã mạnh mẽ đoạt lại quyền khống chế cơ thể.

Lúc trước, sở dĩ Hoa Tiên Tử buông tha quyền khống chế cơ thể, là bởi vì khi trúng độc ý thức không rõ ràng, thậm chí có chút không kiềm chế được, Hoa Tiên Tử lo lắng độc tố làm tổn hại căn bản tu vi, bởi vậy đã buông tha quyền khống chế, lúc này không nhịn được đã mạnh mẽ đoạt loại quyền khống chế.

Lâm Khiếu Đường lắc đầu thở dài, nhìn Hoa Tiên Tử chậm rãi mở hai mắt. Ánh mắt của Hoa Tiên Tử mê ly, ý thức chỉ trong nháy mắt bảo trì được thanh tỉnh, rất nhanh liền rơi vào tình trạng mơ hồ, hơn nữa lại càng dần càng mê man, trên mỹ nhan hiện lên một tầng đỏ hồng dụ hoặc, thân thể mảnh mai giống như cơn sóng cuồn cuộn.

Lâm Khiếu Đường vô cùng nghi hoặc, trong đầu không ngừng lục lọi mọi tư liệu về huyễn ly thú, ý thức hải đột nhiên lóe lên.

Huyễn ly thú, một loài lưỡng tính, khi còn nhỏ thuộc về yêu thú mộc hệ, hấp thu tinh hoa thiên địa, tính lũy theo ngày tháng, sau đó trở thành yêu tinh tộc, thường gọi là âm dương yêu, trong cơ thể âm dương yêu có dung hợp tạp độc hỗn hợp cực kỳ cường liệt, loại độc này dùng để thôi tình ấp trứng cho đời sau.

Đó là ghi chép đối với loại yêu thú này tại Kỳ Đông đại lục.

Lẽ nào độc tố Hoa Tiên Tử trúng phải chính là loại thôi tình chi độc đó? Lâm Khiếu Đường ngạc nhiên nghĩ đến, trong lúc hoàng hốt, chỉ cảm thấy cổ của mình nóng lên, một bàn tay nhỏ bé chậm rãi sờ vuốt, bàn tay tuy nhỏ nhưng lực lượng lại vô cùng lớn, nắm lấy cổ của Lâm Khiếu Đường, móng tay đâm thật sau vào trong da thịt…