Đấu Trường Sinh Tử - Tập 2: Bắt Lửa

Chương 2

2.1

Theo tôi biết, Tổng thống Snow thường xuất hiện ở trước cột cẩm thạch đỏ nơi có những lá cờ to quá khổ bay phất phới. Thật quái đản khi ông xuất hiện trong căn phòng này, với những vật dụng bình thường vây xung quanh. Nó cũng giống như khi ta mở nắp nồi và tìm thấy một nanh rắn gớm ghiếc thay vì món thịt hầm.

Ông ta đang làm gì ở đây? Kí ức tôi tua nhanh về ngày đầu của các Chuyến Diễu hành Chiến thắng trước đây. Tôi đã gặp qua những Vật tế chiến thắng cùng với Cố vấn và Nhà thiết kế của họ. Ngay cả một số quan chức chính phủ cấp cao thỉnh thoảng cũng xuất hiện. Nhưng tôi chưa bao giờ gặp Tổng thống Snow. Ông ta tốt hơn là đang dự tiệc ở Capitol. Theo lẽ thường là thế.

Một khi ông đã làm mọi cách để có mặt tại buổi Diễu hành này, từ thành phố của ông, thì nó chỉ mang một ý nghĩa duy nhất. Rắc rối to rồi đây. Và nếu xảy ra với tôi, thì cả gia đình tôi cũng vướng phải. Một cơn rùng mình chảy dọc sống lưng khi tôi nghĩ về khoảng thời gian mẹ và em gái đã phải đối mặt với gã đàn ông luôn khinh miệt tôi. Và sẽ luôn như vậy. Cũng vì tôi đã láu cá hơn so với những trò man rợ trong Đấu trường Sinh tử, điều đó khiến cho Capitol trông thật ngu ngốc, và như thế đã ngầm phá hoại sự điều khiển của ông ta.

Mọi điều tôi làm cốt chỉ để giữ lại cái mạng cho tôi và Peeta. Bất kì một hành động nổi loạn nào đều chỉ là sự trùng hợp ngẩu nhiên. Nhưng khi Capitol ra sắc lệnh chỉ một Vật tế duy nhất được phép sống sót và bạn liều mạng thách thức điều đó, tôi đoán rằng đây mới là sự nổi loạn thật sự. Lời biện hộ duy nhất của tôi là vờ rằng mình đã loạn trí với tình yêu say đắm dành cho Peeta. Nhờ đó mà cả hai chúng tôi được phép sống sót. Để được trao vương miện chiến thắng. Để trở về nhà, ăn mừng, vẫy tay tạm biệt với những chiếc máy quay và chỉ còn lại một mình. Cho đến giờ phút này.

Có lẽ do sự mới mẻ của ngôi nhà, cú sốc khi nhìn thấy ông ta, hay việc tôi thừa hiểu mình có thể bị ông ta giết chỉ trong chớp mắt khiến tôi cảm thấy giống như bị xâm hại. Còn nếu như đây là nhà ông, thì tôi chính là vị khách không mời mà đến. Thế nên tôi cũng chẳng chào đón hay mời ông ngồi ghế làm gì. Tôi chả nói gì cả. Thực tình thì tôi xem ông như một con rắn thật sự, loại cực độc. Tôi ngồi im, nhìn chằm vào ông và cân nhắc xem mình nên làm gì, tìm kế hoạch nào đó hay thoái lui đây.

“Chúng ta sẽ làm cho tình hình này trở nên đơn giản hơn nhiều bằng cách đồng ý sẽ không nói dối lẫn nhau,” ông mở lời, “Cô nghĩ sao?”

Tôi nghĩ rằng lưỡi mình đã tê cứng và việc lên tiếng là điều không thể, thế nên tôi rất ngạc nhiên khi mình có thể trả lời bằng một giọng đều đều. “Vâng, cháu nghĩ như thế sẽ tiết kiệm thời gian.”

Tổng thống Snow mỉm cười và lần đầu tiên tôi chú ý đến môi của ông. Tôi đã rất mong đợi được thấy cặp môi của loài rắn, để nó chẳng phải lên tiếng một lời nào. Nhưng môi ông ta rất đầy đặn, và lớp da thì lại căng mọng. Tôi tự hỏi nếu sửa môi lại đôi chút có làm cho ông trông quyến rũ hơn không. Nhưng thế chỉ tổ lãng phí thời gian và tiền bạc. Ông vốn chả hấp dẫn ở điểm nào hết.

“Cố vấn của ta đã lo rằng cô sẽ rất khó tính, nhưng cô đâu có định khó khăn làm gì đúng không?” Ông hỏi.

“Không ạ.” Tôi trả lời.

“Đó là những gì ta đã bảo với họ. Bất kì cô gái nào sau khi đã làm mọi cách để bảo vệ sự sống cho chính mình sẽ không bao giờ tự tay vứt bỏ nó như thế. Và gia đình cô ấy cũng sẽ nghĩ như vậy. Mẹ, em gái, và tất cả… họ hàng.” Bằng cách ông kéo dài chữ “họ hàng”, tôi có thể chắc rằng ông biết rõ Gale và tôi không hề có chung phả hệ.

Được rồi, đã đến lúc thỏa hiệp. Có lẽ thế sẽ tốt hơn. Tôi không giỏi xử lí với những lời đe dọa mập mờ. Mà cần phải hiểu rõ hành động đe doạ này.

“Ngồi đi.” Tổng thống Snow chừa ra một chỗ ngồi tại chiếc bàn lớn bằng gỗ đánh bóng nơi Prim vẫn hay làm bài tập về nhà của con bé và mẹ tôi ngồi tính sổ sách. Dường như đây là nhà của chúng tôi, và ông ta không có quyền gì ở nơi này, nhưng rốt cuộc vẫn có mọi quyền, để chiếm chỗ. Tôi ngồi trên chiếc ghế gỗ lưng thẳng, đối diện với bàn học. Nó hẳn là dành cho một ai đó cao hơn tôi, vì chỉ có ngón cái của tôi là chạm đất.

“Tôi có một vấn đề, cô Everdeen,” tổng thống Snow nói. “Một vấn đề đã bắt đầu từ giây phút cô nuốt nắm dâu độc tại đấu trường.”

Đó là lúc tôi đoán rằng nếu Ban giám khảo phải chọn giữa việc giương mắt nhìn Peeta và tôi tự tử – đồng nghĩa với kết quả không có người chiến thắng- hoặc để cho cả hai chúng tôi sống sót, họ sẽ chọn vế sau.

“Nếu Trưởng ban tổ chức, Seneca Crane, đã có chút đầu óc, ông ta hẳn phải thổi bay cô ngay lúc đó. Tuy nhiên, thật không may vì ông ta có tính đa cảm. Thế nên giờ này cô vẫn còn ở đây. Cô có muốn đoán thử xem ông ta hiện giờ đang ở đâu không?” Ông hỏi.

Tôi gật đầu bởi vì, theo cái cách mà ông nói, quá rõ ràng là Seneca Crane đã bị giết. Ngay lúc này, mùi máu và hoa hồng trỗi lên mạnh mẽ tại khu vực bàn chúng tôi. Có một đóa hồng trong ve áo ngài Tổng thống Snow, ít nhất cũng gợi ý được nguồn gốc của mùi nước hoa, nhưng hẳn là nó đã được cải tiến gen, vì thật tình chẳng có loại hồng nào có hương nồng nặc như thế. Cứ như mùi máu… tôi không rõ lắm.

“Rồi sau đó, chẳng còn gì khác ngoài việc để cô độc diễn vở kịch bé nhỏ của mình. Và cô, cũng đã thể hiện rất tốt, tình yêu say đắm của một cô gái. Mọi người ở Capitol hầu như đã bị thuyết phục. Chỉ tiếc là, chẳng người dân nào ở các quận cảm thấy y như vậy từ lối diễn xuất của cô.” – Ông nói thêm.

Khuôn mặt tôi hẳn vừa lóe lên ít nhất một tia hoang mang, vì ông ta cứ nhìn chằm vào đó.

“Điều này, dĩ nhiên, cô không hề biết. Quý cô đã chẳng tìm hiểu xem những người ở quận khác họ có tâm trạng và suy nghĩ như thế nào. Nhiều người trong số đó, dù sao đi nữa, lại xem trò đùa nho nhỏ với những trái dâu của cô như một thách thức, chẳng phải là hành động vì tình yêu. Và nếu một cô gái đến từ quận 12 có thể coi thường Capitol rồi sau đó tự do đi lại mà vẫn vô sự, thỉ liệu điều gì có thể ngăn họ làm những hành động tương tự?” ông nói, “Cái gì có thể ngăn chặn đây, nói thử xem nào, người nổi dây?”

Phải mất một lúc lâu để thấm hết những lời cuối cùng của ông. Rồi sau đó, toàn bộ sức nặng của nó đổ ập vào tôi. “Đã có một cuộc nổi dậy sao?’ Tôi hỏi, vừa ớn lạnh vừa có chút phấn khởi vì khả năng đó.

“Vẫn chưa. Nhưng bọn họ sẽ làm như thế nếu những chuyện này không thay đổi. Và những cuộc nổi dậy đã được dự đoán sẽ dẫn đến cuộc cách mạng.” Tổng thống Snow chà xát một điểm trên lông mày trái, nhưng lại khiến chính tôi cảm thấy nhức đầu. “Cô có hình dung được điều đó có nghĩa gì không? Bao nhiêu người sẽ chết? Những vấn đề nào mà những kẻ còn lại phải đối mặt? Và bất cứ vấn đề nào có thể xảy ra với Capitol, hãy tin ta khi ta nói rằng nếu sự kìm hãm ở các quận bị phá vỡ dù chỉ trong một thời gian cực ngắn, thì toàn hệ thống vẫn sẽ bị sụp đổ.”

Tôi lấy làm ngạc nhiên bởi sự thẳng thắn pha chút chân thành của những lời này. Cứ như thể mối quan tâm hàng đầu của ông là hạnh phúc của cư dân Palem vậy, trong khi sự thật thì chẳng thể thay đổi. Tôi không hiểu làm thế nào mà mình lại dám nói những lời tiếp theo, nhưng tôi đã làm vậy. “Nó hẳn phải rất yếu ớt, nếu có đến một nắm dâu được hái xuống.”

Một khoảng lặng khá lâu khi ông xem xét tôi. Rồi ông đáp đơn giản. “Thật yếu đuối, nhưng không phải ở cách cô tin là vậy.”

Có tiếng gõ cửa bên ngoài, và gã đàn ông Capitol thò đầu vào. “Mẹ cô ta hỏi liệu ngài có muốn dùng chút trà gì không ạ?”

“Được. Cho tôi một tách trà.” ngài tổng thống đáp. Cánh cửa lại mở rộng ra hơn, và mẹ tôi đứng đấy, cầm trên tay khay trà Trung Quốc mà bà đã mang theo đến Khu Vỉa than lúc đám cưới. “Để đây.” Ông dời quyển sách vào góc rồi gõ nhẹ lên giữa bàn.

“Màn tiếp đón rất ấn tượng. Bà biết không, thiệt tức cười khi thỉnh thoảng người ta lại quên rằng tổng thống thì cũng cần phải ăn.” Tổng thống Snow mềm mỏng. Tốt, nó như một màn giải trí nho nhỏ dành cho mẹ tôi vậy, theo một cách nào đó.

“Ông có cần gì khác không? Tôi co thể nấu một bữa thịnh soạn nếu ông đói.” Bà đề nghị.

“Không cần đâu, thế này là hoàn hảo lắm rồi. Rất cảm ơn bà.” ông nói, rõ ràng là muốn đuổi khéo mẹ tôi. Bà gật đầu, ném cái nhìn sang tôi, rồi bỏ đi. Tổng thống Snow rót trà cho cả hai rồi cho thêm kem và đường vào tách, sau đó khoấy rất lâu. Tôi có cảm giác là ông đã xong phần của mình và đang chờ sự trả lời từ phía tôi.

“Tôi không hề có ý định khơi dậy một cuộc nổi loạn.” Tôi nói với ông.

“Tôi tin cô. Việc đó thì không thành vấn đề. Nhà thiết kế của cô đã chứng minh điều đó qua sự lựa chọn trang phục dự đoán trước của cậu ta. Katniss Everdeen, cô gái của lửa, cô đã tạo ra tia lửa như thế. Bị bỏ rơi, lại có thể tạo ra địa ngục kinh hoàng hủy diệt Palem.” Ông nói.

“Sao ông không giết quách tôi ngay lúc này cho xong?” Tôi buột miệng. “Giết công khai?” Ông hỏi lại. “Thế khác nào đổ dầu vào lửa.”

“Rồi sau đó dàn xếp như một vụ tai nạn.” Tôi tiếp.

“Ai sẽ được lợi?” Ông hỏi “Không phải cô, nếu chỉ đứng quan sát.”

“Ông cứ nói rõ muốn tôi phải làm gì, rồi tôi sẽ thực hiện ngay.” Tôi bảo.

“Giá mà mọi việc có thể đơn giản như thế.” Ông cầm lên những chiếc bánh qui hình đóa hoa và quan sát chúng chăm chú. “Dễ thương biết bao. Những cái này do mẹ cô làm à?”

“Peeta.” Và lần đầu tiên, tôi không hiểu được ánh mắt của ông. Tôi với lấy tách trà nhưng nhanh chóng đặt nó trở lại khi nghe thấy những âm thanh va chạm loảng xoảng giữa nó và dĩa đựng tách. Nhằm che đậy hành động ấy của mình, tôi lấy một ít bánh quy.

“Peeta. Tình yêu của đời cô thì như thế nào?” ông hỏi.

“Tốt thôi.” tôi nói.

“Cậu ấy đã nhận ra sự hờ hững của cô dành cho mình chính xác là khi nào ấy nhỉ?” Ông hỏi, nhúng chiếc bánh quy vào trong trà. “Tôi không hề như thế.” Tôi trả lời.

“Tôi biết,” Tổng thống nói. “Nhưng tôi sẽ không có mặt ở đây nếu tôi là người duy nhất nghi ngờ. Người anh họ đẹp trai quá nhỉ?”

“Tôi không… tôi không biết…” Sự thay đổi đột ngột của cuộc đối thoại, thảo luận về cảm xúc của tôi dành cho hai người tôi quan tâm nhất với Tổng thống Snow, nó khiến tôi nghẹn lời.

“Nói rõ ràng nào, cô Everdeen. Tôi có thể giết cậu ta dễ dàng nếu chúng ta không đi đến một kết thúc hoàn hảo cho buổi thảo luận,” ông nói, “Cô đã không cho cậu ta một cơ hội bằng việc cả hai biến mất vào rừng cứ mỗi Chủ nhật.”

Nếu cả điều này mà ông cũng biết, thì ông còn biết những gì nữa? Và biết bằng cách nào? Có thể nhiều người đã nói cho ông biết về việc tôi và Gale đã dành cả ngày Chủ nhật của cả hai vào việc săn bắn. Chúng tôi không thể hiện rằng đã quá đủ cho mỗi đứa khi nhắc đến Đấu trường hay sao? Những năm qua đã không làm như vậy? Vấn đề thực sự là những việc mà ông đã nghĩ đến xảy ra ở cánh rừng bên ngoài Quận 12. Tất nhiên là họ đã không theo dõi chúng tôi ở đó. Hay là họ đã làm vậy thật? Có thể cả hai đã bị theo dõi? Điều đó là không thể. Ít nhất là bởi một người. Máy quay phim? Tôi chưa bao giờ bận tâm về điều đó cho đến giờ phút này. Rừng luôn là nơi an toàn cho cả hai, nơi nằm ngoài tầm kiểm soát của Capitol, nơi chúng tôi được tự do nói những gì mình muốn, được là chính mình. Ít nhất là trước khi Đấu trường xảy ra. Nếu tôi và Gale đã bị theo dõi từ lúc đó, vậy họ đã thấy những gì? Hai kẻ đi săn, nói những điều phản nghịch chống lại Capital, à vâng. Nhưng không phải là người yêu của nhau, nếu đó là điều mà Tổng thống Snow muốn nói tới. Chúng tôi vẫn an toàn trong lời cáo buộc đấy. Nếu không… nếu không thì…

Chỉ có thể là một thứ. Quá nhanh và ngoài mong đợi, nhưng nó đã xảy ra.

Sau khi Peeta và tôi trở về nhà từ Đấu trường, nhiều tuần trôi qua trước khi tôi nhìn thấy Gale đơn độc một mình. Trước hết là các lễ hội bắt buộc. Một buổi tiệc lớn dành cho hai người chiến thắng mà chỉ những nhân vật có địa vị cao mới được tham dự. Một ngày nghỉ trọn vẹn cho cả quận với thức ăn miễn phí và nghệ sĩ phục vụ được mang đến từ Capitol. Ngày Đặc Biệt, mở đầu cho 12 ngày sau đó, những gói thức ăn được phân phát cho mỗi người dân của quận. Đây là phần mà tôi thích nhất. Để thấy những đứa trẻ nghèo đói ở khu mỏ chạy vòng quanh, vẫy vẫy những lon táo, hộp thịt, thậm chí là cả kẹo. Trở về nhà, quá nhiều thứ để mang theo, sẽ là những bao ngũ cốc, rồi thùng dầu. Để biết rằng mỗi tháng trong năm, họ sẽ được nhận những gói hàng như thế. Đó là một trong số ít lần tôi thực sự cảm thấy dễ chịu với việc giành chiến thắng ở Đấu trường.

Thế nên giữa những nghi lễ, ngày hội và cuộc phỏng vấn với các phóng viên, mỗi bước đi của tôi đều là tâm điểm, rồi nụ hôn với Peeta trước mọi người, tôi hầu như chẳng còn chút riêng tư. Sau vài tuần, mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc. Các nhóm phóng viên và quay phim thu dọn trở về nhà. Peeta và tôi lại khoác lên người mối quan hệ lạnh nhạt như trước đây. Gia đình tôi chuyển về sống trong căn nhà ở Làng Chiến thắng. Cuộc sống ở Quận 12 – công nhân đến khu mỏ, những đứa trẻ thì đến trường – trở lại nhịp điệu thường ngày của nó. Tôi đợi đến khi tôi nghĩ rằng con đường nhỏ đã trống trải và rồi vào một ngày chủ nhật, không nói với bất kỳ ai, tôi thức dậy vài giờ trước bình minh và đi vào rừng.

Thời tiết vẫn ấm áp nên không cần đến áo khoác. Tôi mang theo một gói đầy ắp những thức ăn đặc biệt, thịt gà đông lạnh, phô mát, bánh mì và những trái cam. Ngồi trước cửa căn nhà cũ, tôi mang đôi giày đi săn vào. Như thường lệ, hàng rào không có điện, thật dễ dàng để vào rừng và lấy bộ cung tên của mình. Tôi đến nơi của chúng tôi, của riêng Gale và tôi, nơi cả hai đã ăn sáng cùng nhau trong buổi sáng của ngày mùa đã đưa tôi đến Đấu trường.

Tôi chờ ít nhất là hai giờ đồng hồ. Tôi bắt đầu nghĩ rằng có lẽ anh đã bỏ tôi sau chừng ấy tuần trôi qua. Hoặc anh không còn quan tâm đến tôi nữa. Thậm chí là ghét bỏ. Và suy nghĩ sẽ mất anh mãi mãi, người bạn tốt nhất, người duy nhất tôi thật sự tin tưởng, đã khiến tôi đau đớn đến mức không thể đứng nổi. Không phải là sau tất cả những điều đã xảy ra. Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi và tôi nghẹn ngào hệt như những lần cảm thấy đau khổ.

Rồi sau đó tôi không ngừng tìm kiếm và anh đã ở đấy, cách mười bước chân, và chỉ nhìn mỗi tôi. Tôi nhảy bổ vào, choàng cánh tay quanh người anh, phát ra những âm thanh kì quặc như cười phá lên, nghẹn ngào và khóc. Anh ôm tôi chặt đến nỗi tôi không thậm chí không thể nhìn rõ khuôn mặt anh. Thời gian như kéo dài vô tận cho đến khi anh để tôi đi, và anh không còn lựa chọn nào khác vì tôi bỗng dung rơi vào tình cảnh không thể tin nổi của một cơn nấc cụt và buộc phải đi tìm chút nước uống.

Chúng tôi đã làm những điều mà vẫn luôn thực hiện trước đây. Ăn sáng cùng nhau. Săn bắn, bắt cá và thu lượm. Trò chuyện về những người dân trong thị trấn. Nhưng không nói về nhau, cuộc sống mới của anh ở khu mỏ và thời gian tôi ở đấu trường. Chỉ nói về tất cả những thứ khác. Lúc cả hai đến đoạn hở của hàng rào đoạn gần với Chợ Hob, tôi nghĩ rằng mình thật sự tin là mọi thứ đều như cũ. Rằng chúng tôi vẫn có thể tiếp tục như đã luôn là như thế. Tôi muốn để mọi thứ cho Gale bán khi giờ đây chúng tôi đã có quá nhiều thức ăn. Tôi bảo với anh rằng mình sẽ không đến Hob, dù tôi luôn mong mỏi để được đến đó, vì mẹ và em gái tôi thậm chí còn không biết tôi đi săn và họ luôn tự hỏi tôi đã đi đâu. Và đột nhiên, khi tôi đoán mình đang tiếp tục việc đặt bẫy như thường ngày thì anh ôm lấy mặt tôi bằng cả hai tay rồi trao tôi một nụ hôn.

Tôi hoàn toàn không có sự chuẩn bị. Bạn có thể nghĩ rằng sau chừng ấy thời gian tôi và Gale bên nhau- nhìn cách anh ấy nói chuyện, cười đùa hay nhăn nhó – thì tôi sẽ biết tất cả về đôi môi ấy. Nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng chúng có thể nóng bỏng và miết chặt lấy tôi thế này. Đôi bàn tay đã từng tạo nên những tấm lưới phức tạp giờ đang ôm trọn tôi một cách dễ dàng. Tôi nghĩ rằng mình đã phát ra một vài âm thanh khe khẽ, và lờ mờ nhớ đến những ngón tay đang uốn quanh người anh, còn bản thân thì tận hưởng lồng ngực ấm áp. Rồi anh bỏ đi, “Anh phải làm điều đó. Ít nhất là một lần.” Và biến mất.

Dù biết rằng mặt trời đã lên cao và gia đình sẽ rất lo lắng, nhưng tôi vẫn tiếp tục ngồi bên gốc cây cạnh hàng rào. Tôi cố quyết định xem mình cảm thấy như thế nào về nụ hôn, thích thú hay khó chịu với nó, nhưng tất cả những gì tôi còn nhớ là sức ép từ đôi môi của Gale và hương cam thoang thoảng từ làn da anh. Thật là vô nghĩa khi so sánh với những nụ hôn của tôi và Peeta. Tôi vẫn không nhận ra là mình đang so sánh chúng. Cuối cùng, tôi đi về nhà.

Suốt tuần đó tôi loay hoay với những cái bẫy và đưa thịt cho Hazelle. Tôi chẳng hề gặp Gale cho đến Chủ nhật. Tôi đã chuẩn bị một bài diễn thuyết thật dài về việc tôi không muốn có bạn trai hay chưa có chút ý định nào về việc kết hôn, nhưng thật ra không cần dùng đến nó. Gale cư xử như thể chưa từng có bất cứ nụ hôn nào.

Có thể anh đang chờ tôi nói một điều gì đó. Hay là hôn trả lại anh. Nhưng tôi cũng đã giả vờ như chẳng hề xảy ra chuyện gì. Nhưng nó đã thực sự xảy ra. Gale đã phá tan những rào cản vô hình giữa chúng tôi và với điều đó, bất cứ hy vọng nào của tôi cũng là khôi phục lại tình bạn trong sáng ngày xưa của cả hai. Và dù tôi có cố giả vờ thế nào đi nữa, thì vẫn không thể lén nhìn đôi môi anh ấy như trước đây.

Tất cả những chuyện đó lướt nhanh qua đầu khi tổng thống Snow liếc nhìn tôi trong sự đe dọa sẽ giết Gale. Tôi thật ngu ngốc khi nghĩ rằng Capitol đã phớt lờ sau khi tôi trở về nhà. Có thể tôi không hề biết đến những mầm mống nổi dậy. Nhưng tôi biết rằng họ nổi điên với tôi. Thay vì hành động hết sức thận trọng tron hoàn cảnh như thế thì tôi đã làm gì? Theo quan điểm của ông, tôi đã bỏ mặc Peeta và thể hiện sự quan tâm của mình dành cho Gale trước toàn thể các quận. Và như thế mọi chuyện đã rõ ràng, sự thật là, tôi đã chế nhạo Capitol. Và tôi đã khiến cho Gale, gia đình anh, gia đình tôi, Peeta và chính bản thân tôi rơi vào vòng nguy hiểm, chỉ vì sự bất cẩn của mình.

“Xin đừng tổn thương Gale”, Tôi thì thầm. “Anh ấy chỉ là bạn. Một người bạn của tôi trong nhiều năm nay. Đó là tất cả giữa cả hai. Hơn nữa, giờ đây mọi người đều đang nghĩ rằng hai chúng tôi là anh em họ.”

“Tôi chỉ quan tâm điều đó có ảnh hưởng thế nào đến quan hệ giữa cô và Peeta. Và từ đó ảnh hưởng đến tâm trạng của những quận khác.” Ông nói.

“Nó sẽ giống như lần diễu hành. Tôi vẫn sẽ yêu cậu ấy như đã từng yêu.” Tôi đáp.

“Như cô vẫn đang yêu.” Tổng thống Snow sửa lại.

“Như tôi vẫn đang yêu.” Tôi xác nhận.

“Và cô chỉ có thể làm tốt hơn để các cuộc nổi dậy được ngăn chặn,” ông nói.,“Chuyến đi lần này là cơ hội duy nhất của cô để đưa mọi thứ về trạng thái cũ.”

“Tôi biết, và sẽ làm y như thế. Tôi sẽ thuyết phục người dân ở các quận rằng mình không hề chống đối lại Capitol, chỉ đang yêu Peeta say đắm.” Tôi trả lời.

Ông lấy khăn tay chấm nhẹ lên đôi môi sung múp của mình. “Mục đích lớn hơn phòng khi cô thất bại.”

“Ý ông là gì? Làm thế nào tôi lại có mục đích lớn hơn?” Tôi hỏi.

“Thuyết phục tôi.” Ông vứt chiếc khăn và lấy lại quyển sách. Tôi không nhìn theo khi ông đi về hướng cửa. Thế nên tôi có chút e ngại khi ông thì thầm vào tai “Tiện thể, tôi biết về vụ hôn.” Và cánh cửa khép lại phía sau.