Khi Tiếu Trác hát khẽ điệu hát dân gian bước vào khách sạn, nhìn thấy lái xe Lãnh gia đã đợi rất lâu ở phòng khách, tâm trạng vui vẻ mới nghiêm túc hơn, bản thân sớm đã quên việc Lãnh Vũ Hiên cho xe đến đón cô rồi.
“Có phải do lớn tuổi mà trí nhớ chú không được tốt, chú Trần? Đi từ trưa mà chiều mới đưa người về!” Lãnh Vũ Hiên vắt chéo hai chân ngồi trên ghết sô fa phòng khách, lạnh lùng nhìn cô vợ gương mặt lo lắng và người tài xế lặng lẽ ít nói.
“Xin lỗi, thiếu gia.” Chú Trần cứng nhắc nhận lỗi, không mảy may có ý biện minh.
“Không, đây đều là lỗi của em!” Tiếu Trác vội vàng giải thích, tuy chú Trần kiệm lời ít nói, nhưng Tiếu Trác biết ông tốt với mình. Hơn nữa hôm nay vốn dĩ đúng là lỗi của cô, “Em vẫn không tìm thấy chiếc nhẫn, nên về muộn, anh đừng……”
“Tôi đang nói không có chỗ cho cô chen miệng vào!” Lãnh Vũ Hiên không chút khách khi ngắt lời Tiếu Trác, “Đi chuẩn bị xe, tôi phải đi tới chỗ Cố tiểu thư.”
”Vũ Hiên!” Tiếu Trác vội vàng kéo áo chồng mới cưới, vẻ mặt cầu xin và lúng túng nói: “Chúng ta đã kết hôn rồi, anh có thể đừng đi tìm Cố Lệ Na không?”
“Xem ra cô biết không ít việc của tôi!” Thấy vẻ mặt đau khổ của Tiếu Trác, Lãnh Vũ Hiên cười u ám, “vậy cô càng nên hiểu tôi vì sao mà cưới cô!” Tàn nhẫn gạt tay Tiếu Trác, Lãnh Vũ Hiên chui vào trong xe nghênh ngang phóng đi trước tiếng khóc thút thít của cô vợ mới cưới.
“Phu nhân, cô đừng buồn.” Bà quản gia Lưu thông cảm đỡ Tiếu Trác ngồi thút thít dưới đất. Bà biết thiếu gia tại sao cưới vị tiểu thư này, vì thế lần đầu gặp mặt Tiếu Trác, bà đã đặt biệt cảm thông với cô, “thử bánh trứng bác Lưu vừa làm xem thế nào?”
“Không cần đâu ạ. Cảm ơn bác, bác Lưu.” Tiếu Trác hít hít mũi, vẫn là vẻ mặt đau khổ khiến người khác xót xa, “bác có thể đưa cháu lên thư phòng được không, cháu muốn yên tĩnh một chút.”
“Đương nhiên.” Đứa trẻ đáng thương, có lẽ muốn tìm vài cuốn sách nhằm xoa dịu vết thương lòng. Bà Lưu đưa Tiếu Trác với vẻ mặt đau lòng lên thư phòng tầng 2, “đây là thư phòng của thiếu gia, bên cạnh là phòng mới của hai người.” bà Lưu vừa giới thiệu qua vừa mở một cánh cửa bên cạnh tủ sách —— một căn phòng ngủ không có chút không khí vui mừng đang ở trước mắt Tiếu Trác, “nếu cháu mệt thì đi nghỉ trước đi, bữa tối xong bác sẽ lên gọi cháu.”
“Không cần chuẩn bị đâu ạ, bác Lưu. Vũ Hiên sẽ không về dùng bữa, mà cháu chỉ muốn yên tĩnh. Cảm ơn sự chăm sóc của bác, bác về nghỉ đi.” Tiếu Trác dịu dàng từ chối khéo ý tốt của bà Lưu. Lãnh Vũ Hiên đã ra ngoài tìm lạc thú, vừa khéo cô có thể lợi dùng khoảng thời gian này thẩm duyệt, sửa lại lần nữa kế hoạch công ty mà sáng nay chưa xem xong.
“Vậy cũng được, ta ra ngoài trước, phu nhân. Nếu cháu cần gì, có thể gọi ta bất cứ lúc nào.” Hãy cứ để cho đứa trẻ đáng thương này ở một mình một lúc vậy!
Bà Lưu đóng cửa, Tiếu Trác ngay lập tức mở hành lý người giúp việc vừa mang lên, lấy máy tính xách ra, tiếp tục thẩm duyệt sửa chữa bản kế hoạch công ty Tần Như gửi email qua.
Không ngờ mọi việc lại thuận lợi như vậy! Phê duyệt xong văn bản đã sửa 一一 Email gửi Tần Như đồng thời hẹn thời gian ngày thứ hai gặp mặt, tâm trạng Tiếu Trác khá tốt, bước vào phòng ngủ bố trí rất đẹp, không khách khí ăn bữa điểm tâm mà bà Lưu đã cẩn thận chuẩn bị cho cô.