hòng sản, bệnh viện “Trời ơi! Sao đau thế! Cứu với, bác sĩ! Như thế này thực sự không cần lo sao?”
“Trác Trác biến cổ tay của anh ta thành “cây gậy mài răng” mà cắn?” Ngoài phòng sản, George nghe thấy tiếng kêu thảm của Lãnh Vũ Hiên vọng ra, không hiểu nhìn mọi người cũng đang đầy nghi hoặc.
“Họ Lãnh đau tới mức vậy, con gái mình chắc cũng đau thế!” 1 tuần gần đây vì việc nhập học của Tiếu Kỳ, cả nhà 3 người vẫn luôn đợi ở Hồng Kông không kịp đi, lúc này Tiếu Thiên Hào bất an nhìn cửa phòng sản, vẻ mặt lo lắng.
“Đừng lo, con gái lớn rồi, phải trải qua bước này.” Dư Tú Trung vỗ vỗ tay Tiếu Thiên Hào an ủi, bà tin Tiếu Trác nhất định sẽ mẹ tròn con vuông.
“Thật không lo không?” Đến Lãnh Vũ Hiên ở bên cũng đau như vậy, Trác Trác bản thân sinh nở chắc đang thành ra cái gì? Sinh con đáng sợ vậy ư? Tần Như đã mang thai 2 tháng lo lắng nhìn phòng sản, lại nhìn bụng bằng fẳng của mình, trong đầu run lên.
“Đừng lo, bà xã! Sẽ không có việc gì đâu!” Mark vội vàng vỗ vai Tần Như an ủi, “tới lúc đó anh sẽ đem cả cánh tay cho em cắn!”
“Đáng ghét!” Tần Như cười hẩy tay Mark.
“Nhưng, chị vào lâu rồi.” Tiếu Kỳ cô đơn nhìn nụ cười của Mark hồi lâu, sau đó trước khi mọi người phát hiện ra liền thu hồi ánh mắt, cô biết rất nhiều việc không thể gò ép được.
“Đừng lo, Tiểu Kỳ, ta tin Trác Trác sẽ không sao!” Ông John đã có thể bước đi ngồi nghỉ trên ghế, hai tay nắm chặt batoong, “Sẽ không sao! Bà ngoại và mẹ Trác Trác nhất định sẽ bảo vệ Trác Trác!” Ông như đang tự an ủi mình.
“Không chịu được rồi! A! Đau quá! Bác sĩ, thế này mà kêu là sinh thuận ư? Các người mau nghĩ cách đi, bác sĩ!” Tiếng kêu thảm của Lãnh Vũ Hiên càng thêm sắc bén.
“Cũng may mình chưa có vợ, nhìn Lãnh Vũ Hiên kêu như lợn bị chọc tiết!” Peter cười trên nỗi đau người khác lắc lắc đầu, lập tức nhận được cái liếc chán ghét của ông John, cái liếc này lan sang cả Richard và George bên cạnh
Điều này khiến cả hai mệt mỏi không ngừng bất giác ai oán trong lòng, tên ngốc Peter, thật là cái không nên nói lại nói ra!
“Con muốn có vợ, nhưng tiếc là con không có bản lĩnh đó!”
“Thật là mỗi người một khác! Cùng là con cháu nhà Blanks, mình xem Trác Trác và Mark, rồi lại nhìn chúng nó, thật là hàng hóa bồi tiền!” Henry và vợ Lý Na cũng cùng nhau chỉ trích lũ con mãi không chịu lấy vợ.
“Chúng ta không sinh nữa! Chúng ta không sinh nữa! Đau quá, không sinh nữa!” Tiếng kêu của heo bị chọc tiết lại vang ra từ phòng sản lần nữa.
“Khi sinh chồng và vợ có cùng đau không?” Lãnh Vũ Đình nhìn chồng bên cạnh, chắc anh có kinh nghiệm!
“Dù sao khi sinh ba anh em con, ta không đau.” Lãnh Triển Bá gần đây đúng lúc phải ở Hồng Kông xử lí công việc vừa nói vừa nhìn những người đàn ông đã kết hôn có con trai con gái – Henry và ông John.
“Lúc đó ta cũng không đau.”
“Đang nhiên không thể đau rồi.”
“Oa, đây là sinh con hay giết người? A——đau quá! Bác sĩ, ông nhanh nghĩ cách đi!” Tiếng gào thét của Lãnh Vũ Hiên tiếp tục vọng ra từ phòng sản, vang dội tới cả hành lang.
……
“Sinh rồi! Sinh rồi!” Rất lâu sau, Lãnh Vũ Hiên toàn thân đầy mồ hôi từ phòng sản chạy ra hưng phấn lặp lại hai từ!
“Mẹ tròn con vuông chứ?”
“Đứa trẻ nặng bao cân?”
“Giống ai?”
“Nhanh bế ra để ta nhìn?”
“Con trai, con gái?”
“Liệu cao không?”
Mọi người nông nóng nhưng vui sướng lập tức vây quanh Lãnh Vũ Hiên chen lấn lên hỏi.
“Ách—— Tôi quên không nhìn.” Anh sững sờ một chút, lại vội vàng chạy vào trong phòng sản.
“Con gái, là con gái! Xinh lắm!” Anh lại chạy ra lần nữa hạnh phúc nói với mọi người.
“Nhanh để ta bế!”
“Oa, xinh quá!”
“Giống Trác Trác nhà chúng ta!”
“Không phải đâu, ông Blank, nó khá giống anh họ…”
“Tôi thấy nó lấy hết ưu điểm của bố mẹ!”
“Này, nhìn đi, nó nhìn tôi cười này!”
“Xin đi, Baby đang ngáp!”
Mọi người không ai để ý Lãnh Vũ Hiên lại chạy ra lần nữa, tất cả đều như đàn ong vây đứa trẻ sơ sinh bị y tá bế đằng sau Lãnh Vũ Hiên.
“Các vị, xin nhường chút, chúng tôi phải để trẻ sơ sinh tới phòng bé.” Đối diện với sự nhiệt tình quá mức của mọi người, y tá bế đứa trẻ cất bước khó khăn di chuyển về phía phòng bé.
“Sao anh lại vào?” Tiếu Trác cười tràn đầy hạnh phúc nhìn Lãnh Vũ Hiên lại vào lần nữa hỏi, “sao không cùng mọi người đi thăm con gái?”
“Anh muốn ở bên em! Vất vả rồi, vì anh, em mệt muốn chết rồi!” Lãnh Vũ Hiên nắm tay Tiếu Trác hôn, trong mắt đầy kính phục và cảm kích.
“Dường như anh cũng mệt đấy!” Tiếu Trác phì cười nhìn Lãnh Vũ Hiên, từ khi bắt đầu trận đâu tới khi sinh nở, tiếng kêu thàm toàn là của Lãnh Vũ Hiên.
“Anh thành trò cười cho mọi người rồi!” Lãnh Vũ Hiên cúi đầu vào mu bàn tay Tiếu Trác, nghĩ tới mình vừa nãy mất mặt biết bao. Tiếu Trác chịu được đau đớn vẫn lặng lẽ cắn mảnh vải, không nói, chịu đựng sự đau đớn trong khi sinh nở. Nhưng mình bên cạnh lại kích động, căng thẳng, kêu hét tới khi con gái ra đời, trở thành đề tài cười cho bác sĩ, y tá trong phòng sản.
“Em thể hiện sự đồng tình và thông cảm.” Tiếu Trác cười nhẹ lên tiếng, ở bên nhau lâu cô càng phát hiện ra bên trong cái vẻ ngoài bình tĩnh của Lãnh Vũ Hiên chính là đức tính đáng yêu trẻ con.
“Đồng thời thêm đó là cười trên sự đau khổ của người khác!” Lãnh Vũ Hiên cưng chiều gõ gõ lên mũi Tiếu Trác, “sau này anh nhất định sẽ phòng tránh tốt, quyết không để em có thêm em bé nữa!” Anh xoa mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Tiếu Trác, nghiêm túc nói.
“Anh không thích con à?” Tiếu Trác có chút kinh ngạc, đàn ông chẳng phải đều kỳ vọng nhiều con nhiều phúc, con cháu đầy nhà ư?
“Không, anh rất thích con, nhưng anh yêu em hơn, anh không muốn để em lại chịu hình phạt này!” Anh hôn lên trán cô, “có con gái vạn sự đầy đủ, chúng ta có con gái là đủ rồi! Sau này con gái chúng ta do anh chăm sóc, thay tã, ru ngủ, tắm, anh làm hết! Đương nhiên cho bú sữa thì đành phải do em rồi.” Anh hối lỗi buông tay, dường như bản thân không thể “sinh đẻ” mà cảm thấy có lỗi.
“ha ha ha…” Tiếu Trác vui vì bị Lãnh Vũ Hiên chọc, “khi Tiểu Như sinh con, em nhất định bảo cô ấy gọi Mark vào phòng sản!”
“Làm gì?”
“Để anh ấy thực sự lĩnh hội sự vất vả của sinh đẻ, giống như anh cảm động rơi nước mắt!” Cô cười, trong mắt lại đầy lệ, cô chủ động giơ tay ôm Lãnh Vũ hiên, hôn lên đôi môi, cảm nhận sự ấm ấp và dịu dàng của môi và răng anh
“Mẹ, mẹ thấy rồi chứ? Cuối cùng con cũng tìm thấy hạnh phúc của mình.” Cô nói thầm trong lòng.
Hoàn!