Có lẽ thực sự quá mệt, Tiếu Trác ngủ ngon cả đêm, say giấc tới mức Lãnh Vũ Hiên lén vào phòng ngủ lúc nào cũng không hay.
Sáng sớm vừa tỉnh dậy, nhìn gối bên, gương mặt kia đang ngủ ngon, cô không thèm cãi nhau với Lãnh Vũ Hiên lén vào kia.
Ngược lại, để không đánh thức anh ta, cô cố ý chỉnh đồng hồ báo thức đặt sẵn của Lãnh Vũ Hiên chậm 2 tiếng, sau đó nhẹ nhàng vào rửa mặt mũi thay quần áo; rón ra rón rén rời phòng, đóng cửa phòng; còn không màng vất vả sắp xếp lại hành lý của anh ta, nhét hết cả vào một góc trong ngăn tủ; cuối cùng trước khi rời nhà, cô còn đặc biệt mang áo khoác treo ngoài phòng khách, vest, và sơ mi, giầy, bít tất, hết thảy của anh đóng gói theo.
“Bồ cầm quần áo và giày của anh ấy làm gì?” Khi Tiếu Trác mang cả túi to đồ vào trong xe cùng Tần Như đi làm, Tần Như hỏi.
“Mang đi giặt!”
“Nhưng…..” Giày da cũng giặt được sao? Nhìn đống quần áo chẳng có chút bụi nào, Tần Như quyết định thay đổi chủ đề, “Vậy hôm nay Lãnh Vũ Hiên mặc gì?”
“Trong hành lý của anh ấy chắc có quần áo, thậm chí cả giày.” Tiếu Trác đang bận so mấy mẫu thiết kế.
“Chắc có?” Tần Như bật xi nhan rẽ phải, “Hành lý của anh ấy không lẽ cũng để bồ sắp xếp ư?”
“Sao có thể? Sau khi mình giúp anh ấy sắp xếp đồ đạc liền đặt vào góc tủ rồi.” Tiếu Trác ra dáng vẻ vợ hiền.
“Vậy anh ấy tìm được không?” Nhà Tần Như và Tiếu Trác bố trí như nhau, cô quá hiểu góc tủ là nơi che giấu rất nhiều đồ bí mật.
“Bồ cũng nên tin tưởng, trên thế giới này không có loài người nào tìm không ra đồ cả!” Tiếu Trác cẩn thận đối chiếu màu sắc trên mấy mẫu thiết kế, “mình nghĩ tăng thêm lớp lót sợi bông màu lam.”
“Được, sau khi về công ty mình sẽ kêu quản lí Trương đi phối màu!” Tần Như tranh thủ lúc đợi đèn đỏ lấy bản thiết kế trong tay Tiếu Trác ra xem, “Nhưng, cho dù loài người của nhà bồ tìm thấy hành lý, anh ta cũng sẽ muộn giờ đi làm mất!”
“Loài người của Lãnh gia nhiều như vậy, không thể vì ông chủ đi làm muộn mà sập tiệm!” sau khi Tiếu Trác cẩn thận đối chiếu, trên măng-séc áo mẫu mùa xuân vẽ lên một kí hiệu, “cái măng-séc này quá hào nhoáng bên ngoài, không phù hợp với chủ đề công bố lần này, sau khi về kêu phòng thiết kế thay đổi chút nhé!’
“Uh.” Tần Như tranh thủ thời gian liếc qua bản thiết kết trong tay Tiếu Trác, đồng cảm gật đầu, “Tốt nhất bồ cũng đổi một chút!”
Vì tình trạng sức khỏe đặc biệt, Tiếu Trác bị Tần Như bắt buộc tan làm đúng giờ, theo lệ cũ ăn cơm tối ở nhà Tần Như, “cơm no rượu say” vừa mở cửa liền thấy Lãnh Vũ Hiên mặc áo ngủ, vẻ mặt vui sướng đang kéo hành lý từ phòng ngủ đi ra.
“Về rồi à!” Lãnh Vũ Hiên có chút kiêu ngạo bắt bản thân tự mình tìm cả ngày cuối cùng cũng tìm thấy hành lý đặt lên bàn, “Chúng ta gọi ngoài nhé, anh muốn ăn…….”
“Em ăn rồi.” Tiếu Trác vốn dĩ hy vọng vừa về tới nhà liền cãi nhau một trận to với Lãnh Vũ Hiên hay khởi binh vấn tội, thấy vẻ mặt “ ông ba phải” Lãnh Vũ Hiên cứ như chẳng xảy ra chuyện gì, không tránh có chút thất vọng, “sao trong nhà bừa bộn vậy!” Nhất định phải tìm thấy xương cốt trong canh trứng gà, cô cay nghiệt liếc nhìn mỗi một góc trong phòng.
“À, anh tìm hành lý nên làm lộn xộn, có điều anh thu dọn ngay lập tức đây, bà xã!” Lãnh Vũ Hiên gật đầu khom lưng, không mảy may có chút dấu vết của sự tức giận.
“Chết tiệt!” rủa thầm, Tiếu Trác thấy đốt lửa không thành, nét mặt tiu nghỉu quay về phòng ngủ. Nhật ký sau cùng, Tiếu Trác viết như sau:
Giao chiến lần này, bề ngoài xem ra mình nói toạc ra là hống hách, anh ta chịu nhân nhượng để được an toàn; thực chất kế hoạch của mình thất bại thảm hại, anh ta miệng nam mô, bụng một bồ dao găm!
Cách mạng vẫn chưa thành công, mình vẫn cần phải cố gắng! Mục tiêu ban đầu: Nắm chuẩn thời cơ cãi nhau to một trận với anh ta, ép buộc anh ta lộ rõ bộ mặt, rồi hất anh ta khỏi cửa nhà!
Con đường có lẽ khúc khuỷu, nhưng tiền đồ tuyệt đối sáng lạn!