“Chết tiệt” Thấy xe của Mark mất hút trong đêm, Lãnh Vũ Hiên hung dữ đá vào lốp xe, nóng nảy đi khỏi góc bãi đỗ xe.
“Anh sao vậy?” Cậu hai Lãnh Vũ Trách chui ra khỏi xe Mecedes, nhìn vẻ mặt phẫn nộ của anh không hiểu. Anh họ làm sao thế, không chỉ vội vàng xuống xe, còn ra sức đá vào lốp xe.
“Không sao, chúng ta đi!” Lãnh Vũ Hiên nén cơn tức giận, mở khóa xe cùng cậu em đi tới bệnh viện. Bất ngờ gần đây vẫn thật nhiều! Đầu tiên là cô con gái nhỏ của người bác cư trú tại Mỹ – Lãnh Vũ Đình bất ngờ lấy chồng ở Đài Loan; anh đặc biệt từ Hồng Kông đến tham gia hôn lễ, 4 giờ sáng sớm đã bị cậu em họ lôi từ khách sạn tới bệnh viện, vì em rể bọn họ trước ngày cưới 1 ngày bất ngờ bị viêm ruột thừa; bây giờ anh lại bất ngờ nhìn thấy vợ của mình ở bãi đỗ xe bệnh viện được một gã đàn ông lạ ôm ra khỏi bệnh viện. Đúng là một chuỗi bất ngờ chết tiệt!
“Vũ Đình – con bé đó thật xuất sắc, ông bố cử đến Đài Loan làm ăn, cô ta lại tóm được ông vua thứ 5 về kim cương siêu cấp Âu Dương Lỗi. Ôi, đáng tiếc là vui quá hóa buồn! Tân lang chưa kịp vào động phòng lại vào phòng bệnh trước. Thật đáng thương cho bạn học cùng trường Cambridge của chúng ta, lại bị tiểu ma nữ số một của Lãnh gia thích. Em thấy con bé Vũ Đình đó 80% là khắc phu trời sinh, nếu không Âu Dương sao có thể trước khi kết hôn một ngày lại bị viêm ruột thừa…..” Ngược lại với vẻ mặt trầm lắng của Lãnh Vũ Hiên, Lãnh Vũ Trách lải nhải độc địa với em gái, đến nỗi anh hoàn toàn không chú ý họ đã đến gần phòng phẫu thuật rồi.
“Anh!” “Tiểu ma nữ” nghe thấy “lời khen ngợi” chạy ra phía họ từ trước cửa phòng phẫu thuật, lao vào vòng tay anh họ Lãnh Vũ Hiên, đồng thời “rất không cẩn thận” “đặt” gót giày vừa dài vừa nhỏ của cô lên trên giày của Lãnh Vũ Trách, “Em lo cho Âu Dương quá!”
“Oa——” Lãnh Vũ Trách cắn răng chịu đựng ôm chân vừa bị em gái hỏi thăm, khóc thét như heo bị giết, “em gái, em mưu sáttttt!”
“Anh ấy sẽ không sao chứ? Em lo quá!” Không thèm để ý tiếng hét của ông anh, cô ngả vào lòng anh họ, đôi mắt diễm lệ ngập nước mắt lo lắng.
“Con bé ngốc, viêm ruột thừa là tiểu phẫu, Âu Dương không thể có chuyện.” Anh lau sạch nước mắt cho cô em họ, đỡ cô ngồi xuống ghế dài trước cửa phòng phẫu thuật, trong đầu lại nghĩ tới cảnh vừa nhìn thấy chỗ bãi đỗ xe.
“Nhưng anh ấy đã vào trong đó rất lâu rồi….” Lãnh Vũ Đình vẫn không thể vứt bỏ u buồn.
“Xin cô, cô dù sao cũng là người phụ nữ thép của một công ty đa quốc gia, đến một chút kiến thức thông thường cũng không hiểu? Âu Dương làm phẫu thuật, chứ không phải đi uống café, sao có thể vừa vào liền bước ra!” Tình yêu quả nhiên thật vĩ đại! Quả ớt nhỏ những ngày trước hôm nay lại thành cây tơ hồng, hơn nữa còn là loại ngu ngốc.
“Đừng lo, cậu ấy sẽ không có chuyện gì đâu.” Lãnh Vũ Hiên hung dữ trợn mắt nhìn cậu em họ nói những lời “mát mẻ” bên cạnh một cái, tiếp túc an ủi cô. Anh nhìn cửa phòng phẫu thuật, nghĩ tới sự yếu đuối vừa nãy của Tiếu Trác, hay là cô ấy lại bị ngất rồi, vì thế sáng sớm đã tới bệnh viện; hoặc cô cũng bị bệnh đột phát như Âu Dương Lỗi… Gã đàn ông chướng mắt kia là ai? Chết tiệt, anh nhất định phải điều tra rõ!
Cuối cùng, phẫu thuật của Âu Dương Lỗi cũng kết thúc thuận lợi. Lãnh Vũ Hiên thuận theo lòng dân, để lại phòng bệnh cho đôi gắn bó keo sơn, đồng thời làm việc tốt thì làm tới tận cùng bằng cách ném tên lắm mồm Lãnh Vũ Trách rời phòng bệnh về khách sạn. Bụng đầy nghi ngờ anh tiếp túc lái xe quay trở lại bệnh viện.
“Thưa cô, có thể giúp tôi kiểm tra một chút tối qua hoặc sáng sớm nay bệnh viện các cô có cứu chữa qua một bệnh nhân nữ trẻ tuổi họ Tiếu không?”
“Được ạ, anh chờ chút, tôi lập tức tra giúp anh!” Y tá của phòng lễ tân bệnh viện vẻ mặt nhiệt tình! Ôi! Thật lãi, vừa nhận ca liền gặp ngay anh chàng đẹp trai.
“Cảm ơn!” Lãnh Vũ Hiên lịch sự cảm ơn, anh nhìn đồng hồ treo trên tường bệnh viện, đã 7 giờ rồi, Tiếu Trác và gã đàn ông kia đã đi được 3 tiếng. Anh nhất định phải làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tại sao cô đến viện? Cô bị bệnh gì? Còn nữa, tên đàn ông chết tiệt đó rốt cuộc là ai? Tiếu Trác vừa nãy ở bãi đỗ xe vẫn yếu đuối như con thỏ trắng. Nhưng không biết vì sao, anh luôn cảm thấy vẻ yếu đuối đó hoàn toàn không giống với vẻ yếu đuối cô thể hiện trước mặt anh. Dường như cô vừa nãy ở trong bãi đỗ xe mới là Tiếu Trác thực sự, còn Tiếu Trác ở Lãnh gia chỉ là mặt nạ mang vẻ yếu đuối……
“Xin lỗi ngài. Ở đây chúng tôi không có bệnh nhân nữ trẻ tuổi họ Tiếu.” Cô y tá tìm trên vi tính một lúc lâu hơi áy náy, “Có điều, tối qua lại có một đôi vợ chồng trung niên họ Tiếu được đưa tới bệnh viện cấp cứu, họ bị đụng xe, nhưng đã thoát khỏi nguy hiểm, sáng sớm nay chuyển tới phòng bệnh thường….”