Trở lại sào huyệt, hai đầu ma chồn tuyết lập tức bị viên thuốc hấp dẫn. Đối với vật này, Tiểu Tuyết ma chồn hết sức tò mò, muốn chạy đến xem. Nhưng đại tuyết ma chồn lập tức ngăn ở trước người Tiểu Tuyết ma chồn, ngăn lại động tác của nó.
Viên thuốc tản ra mùi thơm nhàn nhạt, hai đầu tuyết ma chồn đi quay chung quanh đánh giá, bộ dạng có chút ít sợ hãi. Rốt cục, Tiểu Tuyết ma chồn không chịu nổi hấp dẫn, thừa dịp mẹ của mình bất thần, bạch quang lóe lên, nhanh chóng đem thuốc viên chộp lấy.
Nhưng ngay lúc này, bộ cơ quan cũng bị xúc động, chỉ nghe két một tiếng, Tiểu Tuyết ma chồn đã bị nhốt tại trong lồng.
- Động thủ.
Ngải du quát to một tiếng, phá vỡ không gian giam cầm, một đạo đấu khí tơ nhện liền hướng chiếc lồng cuốn tới. Mụ mụ tuyết ma chồn cũng phản ứng cực nhanh, phát điên cắn xuống.
Nghe được hiệu lệnh động thủ, Lý Dật đấu khí oanh ra, hướng tuyết ma chồn mụ mụ đánh tới.
Đấu khí cường hãn vọt tới, tuyết ma chồn mụ mụ chỉ phải buông tha hành động, giống như thiểm điện nhảy ra, con mắt màu đỏ phẫn nộ nhìn hướng phát ra đấu khí.
Ngải du đấu khí quấn lấy chiếc lồng, một cái không gian giam cầm trong nháy mắt hình thành. Tuyết ma chồn răng sắc không như bình thường, Tiểu Tuyết ma chồn ý thức được chính mình bị nhốt, lập tức điên cuồng mà cắn, nhưng vài giây đồng hồ sau, liền đem chiếc lồng cắn ra một lỗ hổng. Nhưng đã quá muộn, bên ngoài lồng giam, Ngải du đã bố trí xong không gian giam cầm thành công.
Tuyết ma chồn mụ mụ đã hoàn toàn điên cuồng, thấy Tiểu Tuyết ma chồn bị nguy, rất nhanh bắn về phía Ngải du!
Mà ngay cả Lý Dật cũng không ngờ tuyết ma chồn mụ mụ phán đoán được chuẩn xác như thế, hơn nữa tốc độ cũng thật sự quá nhanh, nhanh đến mức cho dù Lý Dật ý thức được nó muốn làm gì, cũng không có nắm chắc có thể ngăn lại. Ngải du hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng vì đi săn thành công, toàn bộ tâm tư đều ở trên người tiểu ma chồn tuyết.
- Ôi.
Một tiếng kêu thảm thiết, trong hư không tóe ra hai sợi tơ máu.
Cái này có thể chọc giận Lý Dật, Ngải du để cho hắn phụ trách con chồn mẹ, mà con chồn không nể tình làm bị thương Ngải du, mà chính hắn không kịp hành động. Lúc này đấu khí đột nhiên phát ra, chuẩn xác kích đoàn bóng trắng, kế tiếp chính là mẹ con chồn kêu thảm thiết. Tuy vội vàng mà Lý Dật chưa dùng tới toàn lực, nhưng cũng đủ làm bị thương tuyết ma chồn.
Ý thức được chính mình không phải là đối thue của hai người trước mắt kia, mẹ con chồn đụng vào mặt đá, sau đó thật sâu nhìn con của mình đồng thời cực kỳ nhanh biến mất tại trong màn đêm.
Ngải du đã đem Tiểu Tuyết ma chồn thu vào một cái dung nạp không gian, trạng thái ẩn thân cũng biến mất, hiện tại có thể nhìn thấy trên vai Ngải du, có hai cái lỗ máu, máu tươi vẫn còn đang chảy ra, nhưng huyết sắc hiện lên mầu lục.
Cất kỹ tử ngọc dung nạp không gian, Ngải du lúc này mới chú ý tới vết thương.
- Tuyết ma chồn có độc sao?
Lý Dật khẩn trương lên.
- Ừ, Con chồn nhỏ không có độc, nhưng trưởng thành có kịch độc.
Ngải du hồi đáp, xem sắc mặt của nàng, ẩn ẩn lục sắc.
- Ngươi có không có giải dược?
- Không có.
Mỹ nữ tiểu la lỵ này cũng thật liều lĩnh, Lý Dật cũng không ngại, đột nhiên xem vết thương có hai lỗ máu hấp hút máu ra.
Ngải du trên mặt đỏ bừng, ngẩng lên tay che lại bộ ngực. Vị tiểu thư tông chủ này, từ nhỏ đến lớn, còn không có nam tử nào có can đảm cùng nàng tiếp xúc thân mật như thế, bởi vậy nàng cũng hoàn toàn không có kinh nghiệm. Tuy nhiên biết rõ Lý Dật là vì cứu nàng mà làm như vậy, nhưng tim đập mà không tự chủ được còn nhanh hơn.
- Ngải du, tỉnh táo, chớ khẩn trương, càng khẩn trương máu lưu động tốc độ càng nhanh, độc tính phát tác càng nhanh.
- Ta không có khẩn trương, ta chỉ...
Lý Dật cũng không có tâm tư nghe nàng giải thích, từng miếng từng miếng máu nhả trên mặt đất, thẳng đến lúc hút ra máu đỏ tươi mới thôi.
- Tạm thời không có việc gì, nhưng độc tính tuyết ma chồn này ta cũng không hiểu rõ lắm, hay là về thiên cơ tông, cho y sư các ngươi đến xem sao.
- Trở lại trong tông rất lâu, tàn độc trong cơ thể ta cũng không có ít, không kịp nữa rồi.
- Vậy làm sao bây giờ? Tiểu thư, ta van ngươi trước chuẩn bị giải dược cho tốt được không.
Lý Dật thật là khẩn cấp, nếu Ngải du tiểu thư có việc gì, chính mình thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo, còn có thể có thù với Thiên cơ tông nữa.
- Ngươi trước để ta nằm ngang.
Ngải du thoạt nhìn thật không có vội vã, nhẹ giọng phân phó Lý Dật.
Sào huyệt của Tuyết này ma chồn cũng không quá lớn, Ngải du sau khi nằm xuống cơ hồ chiếm cứ cả mặt đất, Lý Dật chỉ có thể dùng một phương thức không quá lịch sự huyền phù tại phía trên người nàng.
Đều nằm trên mặt đất Ngải du không biết từ chỗ nào lấy ra mấy cây ngân châm dài nhỏ:
- Ngươi đem mấy cây ngân châm này đâm đến đan điền khí hải cùng trái tim của ta, mỗi chỗ một trâm, cẩn thận một chút, đừng đâm trong đan điền khí hải cùng trái tim, nếu không ta liền hỏng đó.
Lý Dật bây giờ đối với cô gái đẹp này càng ngày càng có vài phần kính trọng, tuy chuyện không có hạn cuối, nhưng biết thật sự không ít, rõ ràng còn biết châm cứu, tuy nàng nói phương pháp có bao nhiêu hiệu quả không có ôm nhiều tin tưởng.
Hiện tại vấn đề là, Ngải du mặc trên người bộ trang phục phức tạp này, muốn hắn chuẩn xác đem ngân châm đâm xuống, Lý Dật thật sự không có nắm chắc.
- Nhanh lên, muốn đợi ta chết sao?
Lý Dật tay có điểm run, nguyên lai cứu người so với giết người càng khẩn trương hơn:
- Ta sờ không chính xác.
- Ngươi không biết đan điền khí hải ở nơi nào sao.
- Đương nhiên biết rõ, chính là...
Cái vấn đề mở miệng có chút không tốt lắm.
- Ngươi sẽ không thoát khỏi…
Nói ra những lời này, Ngải du trên mặt hỏa hồng, nhắm mắt lại, ngực kịch liệt phập phồng.
Lý Dật thề không có nửa điểm tà niệm, mặc dù cô gái đẹp này rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra tà niệm, không thể không do dự, cũng không có nghiên cứu bộ quần áo rốt Ngải du làm như thế nào cởi bỏ, Lý Dật trực tiếp xé ra, nhưng có đôi khi, tà niệm phải rễ khống chế, khi thân thể Ngải du có thể nói hoàn mỹ tại trước mặt Lý Dật, tay Lý Dật run rẩy càng thêm lợi hại.
- Ngươi, ngươi...
Sau nửa ngày không có cảm giác đến động tác của Lý Dật, Ngải du vừa thẹn vừa vội nói:
-Ngươi.
- Ta chưa từng thấy thứ đồ chơi này, ngươi phải để cho ta thích ứng chứ.
Lý Dật kịp phản ứng, nói ra một câu, để hóa giải xấu hổ. Sau đó định thần, nhặt ngân châm, kiên định đâm xuống. Đan điền khí hải hai quả ngân châm came xuống, Lý Dật than dài, nhưng kế tiếp công tác khó khăn càng gia tăng.
Tại vị trí trái tim Ngải du, nếu muốn châm đụng vào vưu vật làm cho người huyết mạch sôi sục. Hai quả núi đồi no đủ, hoàn mỹ vô khuyết hiện ra ở trước mặt Lý Dật, một mảnh xuân quang sáng lạn, càng làm sắc hỏa…
Nghĩ cái gì vậy, đây là cứu người, Lý Dật không thể không cầm quả ngân châm đâm xuống bắp đùi của mình, mới đem tâm thần chấn nhiếp. Nhưng tay vừa mới va chạm vào chỗ mềm mại, Ngải du không khỏi ngâm khẻ một tiếng, xuân quang đẹp không sao tả xiết đang kịch liệt phập phồng.
- Ngươi, ngươi có thể bảo trì vững vàng hay không, bằng không làm thế nào hạ châm đây.
- Ngươi chán ghét, nhanh lên hạ châm được không.
Thẹn thùng đến mức tận cùng, Ngải du khuôn mặt giống như nhóm lên đống lửa, ngay cả Lý Dật cũng có thể cảm giác được chỗ đó nhiệt độ cực nóng.
Lý Dật cắn răng một cái, hai quả ngân châm nhanh chóng đâm xuống.
Làm xong đây hết thảy, Lý Dật vội vàng xé rách quần áo Ngải du, đồng thời sắp không cách nào khống chế tà niệm. Đã từng ngự nữ vô số, rõ ràng tiểu la lỵ trước mặt khẩn trương như thế, đây là làm hại người có thuần khiết chi tâm. Lý Dật bắt đầu ở trong nội tâm thầm thở dài.
- Uy, các ngươi... Ta nói các ngươi tại sao không ly khai, nguyên lai... Phục ngươi, tiểu tử, cư nhiên còn có tâm tư...
Ngoài động, đột nhiên truyền đến thanh âm hổn hển của Lục chỉ đảo tiên.
Muốn có chết hay không lão quỷ, không tới sớm không tới lại còn đến trể. Lúc này Lý Dật nhìn trên thân thểNgải du y phục không ngay ngắn... Thật sự không cần phải có sức tưởng tượng quá phong phú.
Vừa mới hòa hoãn không khí lập tức lại xấu hổ, Lý Dật đang muốn mắng, lục chỉ đảo tiên lại lách mình đi xuống. Lão gia này hiển nhiên cũng xấu hổ.
Sau nửa ngày không nói gì, Ngải du yên lặng vận chuyển đấu khí, khống chế được tàn độc trong cơ thể.
- Tàn độc tuy đang trong cơ thể ta, nhưng đã không xâm nhập vào đan điền khí hải cùng trái tim, như vậy ta có thể vận dụng đấu khí khống chế tàn độc. Ngươi hiện tại có thể dẫn ta ly khai.
Lúc này Ngải du tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nói chuyện, nhưng trong giọng nói ý tứ hàm xúc làm chính cô ta cũng ngượng ngùng không thôi.
- Ngải du, ta sẽ vì sự tình hôm nay mà giữ bí mật, cái lão quỷ kia, ta cũng hướng hắn giải thích rõ ràng, hơn nữa làm cho hắn không lộ ra, ngươi cứ yên tâm đi, không có người biết rõ chuyện đã xảy ra hôm nay đâu.
- Tại sao phải giữ bí mật, chúng ta có làm gì đâu.
Ngải du lại biểu hiện ra chuyện bình thường.
Đối với loại tình huống này, Lý Dật có điểm căm tức, một mảnh hảo tâm ngược lại bị nàng nói không có gì:
- Ta là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi là một tiểu thư, thân thể bị người nhìn rất quang vinh sao? Thật sự là hảo tâm coi như là con lừa rồi"
- Ngươi là sợ ta không gả được sao, không quan hệ, ta không có người có thể gả, gả cho ngươi là được, kỳ thật ngươi cũng rất phong nhã.
Ngải du nói ra không có nửa điểm ý tứ nói giỡn. Lý Dật thấy vị tiểu thư này có thể nghĩ như vậy, nhưng lời này nói ra, nghe không được tự nhiên. Đương nhiên Lý Dật là ai, nói gả nhất định có thể gả sao?
Được rồi, Lý Dật quyết định dừng lại vấn đề này, nếu nói nữa muốn chảy máu mũi.
Đem ngải du thu thập xong, bế lên, sau đó rời khỏi huyệt động.
Lục chỉ đảo tiên vẻ mặt tức giận nhìn Lý Dật, vừa thấy mặt đã húc đầu một câu:
- Khi Lý Na tỉnh, ta nhất định phải nói chuyện đêm nay nói cho nàng biết.
- Cút, Lão quỷ, ngươi căn bản cũng không có rõ chuyện gì xảy ra, Ngải du tiểu thư trúng độc bị thương, ta tại vì chữa thương.
Bị Lý Dật rống lên, lục chỉ đảo tiên lúc này mới chú ý tới thần sắc Ngải du không đúng, cười hắc hắc:
- Cái này cũng không nhiều, ta nói ngươi con cóc như thế nào ăn được thịt thiên nga.
Vì mau chóng chạy về Thiên Cơ tông, Lý Dật quyết định mang theo Ngải du phi hành, nhưng tuyết thú phẩm giai không đủ, không cách nào ngự không, mà Ngải du lại kiên quyết lo lắng cho Tuyết t thú về nhà, kết quả cuối cùng, tuyết thú do lục chỉ đảo tiên khiêng trở về. Lục chỉ đảo tiên rốt cục cảm nhận được cái gì gọi là buồn bực, tuyết thú hình thể không tính quá lớn, nhưng tuyệt đối rất nặng, trên đường đi lục chỉ đảo tiên càu nhàu không thôi.
Một đường bay vút đi, tốc độ cũng cực nhanh, hai giờ sau, ba người một thú đã bay hai trăm dặm, một tòa thành trì nho nhỏ xuất hiện ở phía dưới.
Cùng Thiên Khu tông xây trên chân núi bất đồng, Thiên Cơ tông được dãy núi vây quanh thành một cái lòng chảo, nhưng giống nhau chính là trong lòng chảo thiên địa nguyên khí cũng rất là nồng đậm. Xem ra những tông phái trên thần chi đại lục xây trụ sở đều có nghiên cứu.