- Lý Dật!
Lôi Bách nghiền ngẫm cái tên này, nhưng hiển nhiên không biết đến tên tuổi của Vạn Triều Lý gia thuộc Thiên Phong đế quốc, đành dối trá nói:
- Ngưỡng mộ đã lâu!
- Lý Dật, ngươi làm những chuyện này cho ta, ta rất cảm kích. Lôi Bách ta đích thực rất cần tiền, nhưng tuyệt đối không nhận tiền không có nguồn gốc, ngươi muốn làm lão đại của ta, dựa vào kim tệ là điều không thể. Trừ phi, ngươi đánh bại ta!
- Chỉ có mỗi biện pháp này sao?
Lý Dật điềm đạm hỏi.
- Đúng!
- Vậy được rồi, ngươi hãy toàn lực đánh ta, ta tuyệt đối không dùng Đấu khí!
Lý Dật nói, đứng dậy khỏi ghế đá.
Lôi Bách có chút không vui liếc nhìn Lý Dật, trong Học viện La Lan, không có bất kì học viên nào dám coi thường hắn như vậy, kể cả những học trò đã tấn cấp lên tới Đấu Hoàng cường giả cảnh giới, cũng không dám nói là không dùng Đấu khí để thắng hắn. Cái tên tiểu tử xưng là Lý Dật đứng trước mặt hắn, trông có vẻ còn nhỏ tuổi hơn hắn, dựa và cái gì mà lại có bản lĩnh điên cuồng vậy chứ.
- Ở chỗ này không được, nếu tự mình đánh nhau mà bị Học viện phát hiện, thì sẽ bị phạt nặng. Trận đấu của ta cũng sắp bắt đầu rồi, hay đợi khi nào có thời gian chúng ta tìm một chỗ khác để thi đấu.
- Không cần phiền toái như vậy, sẽ kết thúc nhanh thôi, ta đảm bảo!
Lý Dật tự tin nói.
Sự cuồng ngạo cực độ của Lý Dật đã chọc giận Lôi Bách, cho dù tiểu tử này có chút bản lĩnh, cũng không cần cuồng ngạo đến mức này. Lông mày trên khuôn mặt thanh tú của Lôi Bách nhăn lại, thở một cái, mở miệng nói:
- Vậy được thôi, Lôi Bách điên ta đây ra tay, dốc toàn lực, ngươi cẩn thận đó.
Dù sao cũng nể tình khi nãy Lý Dật khôi phục thực lực, Lôi Bách cũng có chút thiện cảm đối với Lý Dật, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
- Mời!
Chữ mời vừa dứt khỏi miệng Lý Dật, Lôi Bách kẹp lấy Đấu khí mạnh mẽ trong nắm đấm hóa thành mạn thiên quyền ảnh, nện về phía Lý Dật.
Quả nhiên không sử dụng chút Đấu khí nào, Lý Dật thi triển Vân Bộ, dùng một thứ dường như không thể để lướt qua mạn thiên quyền ảnh, bàn tay cùng lúc hướng về Lôi Bách. Sắc mặt Lôi Bách khẽ biến đổi, thu quyền đỡ đòn, nào ngờ đâu chiêu này của Lý Dật là giả, thân hình lại di chuyển, quỷ mị vây lấy sau lưng Lôi Bạch, một quyền đánh vào hậu tâm của Lôi Bách. mặc dù không dung tới Đấu khí, một cường giả đã trải qua tẩy tủy, dưới một đòn khí lực thuần túy, lại thấy cứng như sắt thép.
Một quyền giáng xuống, Lôi Bách thân bất do kỷ mà rơi xuống ghế đá.
Lôi bách với thân thủ nhanh nhẹn đâm ra tự phụ, không ngờ bị thua về thân pháp, tên điên khùng này có chút khiếp sợ nhìn Lý Dật, không hiểu nổi người này, làm sao có thể có được thân pháp quỷ dị như vậy. Đúng như những gì Lý Dật nói, sự so tài này sẽ kết thúc cực kì nhanh, không thu hút sự chú ý của bất kì ai, chớ nói là đội tuần tra của Học viện.
Lý Dật cười nhẹ, vận chuyển Đấu khí, một đôi cánh băng tinh tinh xảo đến tận cùng lóe lên, rồi lập tức biến mất.
- Đấu Hoàng! Đỉnh phong Đấu Hoàng!
Lôi Bách kinh ngạc hoàn toàn. Nếu, khi nãy bị đánh vào hậu tim một quyền, là một quyền chứa Đấu khí của một Đấu Hoàng cường giả thì lúc này bản thân đã chết rồi, hoặc cũng tuyệt đối bị thương nặng.
- Ngươi làm sao có thể biến hóa như vậy?
- Giờ ta có tư cách là lão đại của ngươi rồi chứ?
- Lão đại! Lôi Bách ta sẽ cùng ngươi lăn lộn!
Lôi Bách hoàn toàn tâm phục.
- Rất tốt, Lôi Bách, cùng Lý Dật này lăn lộn cái lợi sẽ không ít, nhưng cũng sẽ rất khó khắn, bởi vì ta muốn trở thành cường giả mạnh nhất Đấu Thần đại lục, cho nên chúng ta sẽ có không ít kẻ địch.
- Lão đại, ngươi không cho rằng ta là kẻ sợ chết đó chứ.
- Đương nhiên là không rồi, ta chỉ hi vọng ngươi sẽ không lãng phí thời gian ở đấu trường nữa, đấu trường chỉ là nơi giúp ngươi gia tăng kinh nghiệm thực chiến, nhưng nói thật, những cuộc chiến trong đấu trường so với sống chết ngoài thực tế thì vẫn còn những khác biệt rất lớn. Điều hiện giờ ngươi phải làm, không phải là lãng phí thời gian để tăng điểm, mà là cố gắng làm tăng thực lực của mình lên, hiểu rõ chưa?
Lý Dật hứa với hắn sẽ thay hắn trả nợ, Lôi bách cũng không cần phải vội tốt nghiệp, tu luyện Đấu khí chính là ước mơ lớn nhất của tên tiểu tử nhà nghèo này, có cơ hội tốt như vậy, Lôi Bách há sẽ bỏ qua. Vì vậy hắn vui sướng hứa rằng:
- Ta nghe lời lão đại!
- Trận đấu của ngươi sắp bắt đầu rồi, trước tiên hãy đi giải quyết tên đối thủ này đi, sau đó chúng ta đi dạo phố, mua cho ngươi một vũ khí thuận tay, xem như là quà gặp mặt lão đại tặng ngươi!
- Đa tạ lão đại!
Lôi Bách nhanh bước nhẹ nhàng chuyển hướng chạy về phí đấu trường, cảm giác hồi phục lại trạng thái đỉnh phong thật là tuyệt vời.
Không tốn bao nhiêu thời gian, Lôi Bách đã trở ra từ đấu trường. Biểu hiện của nét mặt vui vẻ đã nói cho Lý Dật biết kết quả của trận đấu. Cùng Lôi Bách đi ra còn có Khảm Kì và Tinh Linh thiếu nữ.
- Khảm Kì, Lôi Bách giờ là huynh đệ tốt của ta, nói ta biết, gần đây chỗ nào bán vũ khí tốt, ta muốn mua cho Lôi Bách một món vũ khí ít nhất là thất phẩm!
Ít nhất là thất phẩm, a…a a… Biểu hiện của Lôi Bách làm cho Lý Dật không nói được gì, giống như một tên ăn mày nhìn thấy một đống màn thầu lớn mắt bốc lên lục quang như gấu.
- Lôi Bách, ngươi nên ghi nhớ, đã là huynh đệ của ta, thứ nhất, không nên có hứng thú quá lớn đối với kim tệ, ý nghĩa của nó không lớn. Thứ hai, không nên bất ngờ trước bất kì cái gì, bởi vì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Thứ ba, phải học cách hưởng thụ, hưởng thụ mỹ thực, hưởng thụ nữ nhân, hưởng thụ sự đãi ngộ mà một cường giả nên có, đương nhiên, cũng nên hưởng thụ sự đánh nhau!
Lý Dật bắt đầu huấn luyện tiểu đệ, trên ý nghĩa nghiêm túc mà nói, Lôi Bách là tiểu đệ đầu tiên mà Lý Dật thu nhận. Lý Dật là thật tâm thích cái tên xuất thân nghèo khổ này, nhưng tính cách hung hãn, là một tên điên có ý chí hơn hẳn mọi người.
- Nhớ kĩ rồi lão đại!
Nhóm bốn người rời khỏi đấu trường, dưới sự dẫn đường của Khảm Kì, họ tiến vào một cửa hàng thoạt nhìn thì có quy mô rất lớn. Là một thành thị có một Học viện làm hạt nhân, điểm không khiếm khuyết lớn nhất của Vô loạn chi vực chính là sự buôn bán các loại vũ khí, tài liệu tẩy luyện vũ khí, các loại đan dược vân vân phàm là những thứ có liên quan đến việc nâng cao thực lực của cường giả.
Chỉ là, điều khiến Lý Dật thất vọng chính là, bên trong cửa hàng này quy mô lại không hề lớn, vũ khí phẩm cao nhất chỉ là ngũ lục phẩm, ít hơn một phẩm so với yêu cầu thất phẩm của Lý Dật.
- Vũ khí thất phẩm rất ít bán ở các cửa hàng, căn bản chỉ có phòng đấu giá mới có!”người trong cửa hàng giải thích.
- Ta cảm thấy Liệt Thiên đao lục phẩm này là đủ tốt rồi, lão đại, lấy cái này đi!
Một vũ khí lục phẩm, nói thế nào cũng đáng giá khoảng năm sáu vạn kim tệ, đối với một tên xuất thân nghèo khó như Lôi Bách mà nói, đây đã là một con số đáng sợ rồi.
Bản thân dung vũ khí hơn cả ức kim tệ, lại còn có một Siêu phẩm Thần binh dùng kim tệ không thể mua được, lại để cho tiểu đệ dùng đồ rác rưởi năm sáu vạn, đây không phải là phong cách của Lý Dật, nghĩ một hồi, Lý Dật vẫn cứ cự tuyệt thỉnh cầu của Lôi Bách:
- Dù sao cũng không vội dung, đợi khi nào rảnh đến phòng đấu giả thử vận may, loại rác rưởi này làm sao xứng để để huynh đệ của ta dung chứ!
- Khẩu khí của các hạ thật lớn, vũ khí lục phẩm mà gọi là rác rưởi, lẽ nào ngươi có vũ khí cửu phẩm!
Khách đang lựa vũ khí trong cửa hàng không ít, nghe được những lời nói cuồng ngạo của Lý Dật, một cường giả nhịn không được bèn mở miệng nói, nhất thời thu hút những người xung quanh.
Lý Dật liếc đánh giá vị cường giả này, hơn hai mươi tuổi, mặt như châu ngọc, một đôi mắt dài nhỏ như cười nhưng không phải cười, ý vị thâm trường đánh giá lại Lý Dật. Nhìn cách ăn bận dù sao cũng là ho lệ quý tộc đến cực hạn, ngọc bội trên thân, không giống như phàm phẩm, nếu cầm đi bán đấu giá, e là có thể đổi lấy của cải của cả một gia tộc.
- Rác rưởi là rác rưởi, bất luận ta có vũ khí cửu phẩm hay không thì cũng không thay đổi được sự thật này!
Lý Dật nhìn thẳng vào đôi mắt của thiếu niên hoa quý này, trả lời không khách khí.
- Cao tính đại danh tiểu các hạ, xem ra cũng có chút lai lịch đó!
- Vạn Triều Lý Dật!
Lý Dật trả lời cụt lủn, lường trước cái danh hiệu này giờ cũng không làm được gì.
Không ngờ thiếu niên hoa quý nhíu mày, thất thanh nói:
- Vạn Triều Lý gia thiếu chủ Lý Dật, là Lý Dật đã đánh bại Nam Thiên tông Đại trưởng lão ở Đại Hạ Đế Đô?
Lý Dật lại đâm ra kinh ngạc, đánh bại Nam Thiên tông Đại trưởng lão, là chuyện chưa bao lâu? Tin tức của thiếu niên này quả quá là linh thong rồi, nếu không có phương pháp gì đặc biệt, căn bản là không thể trong một thời gian ngắn như vậy mà biết được chuyện xảy ra ở nơi cách cả ngàn vạn dặm. Xem ra, thiếu niên hoa quý này không đơn giản, cực kì không đơn giản.
- Chính là tại hạ, các hạ có gì chỉ giáo!
- Thật sự là xem người không thể xem tướng mạo, ta còn cho rằng là cường giả ba đầu sáu tay nào chứ!
- Lẽ nào tướng mạo của tại hạ không thể sao? Khuôn mặt trắng nhỏ của các hạ, nếu ra ngoài lừa gạt nữ nhân thì không phải tồi đâu.
Lý Dật nói vài vẫn chọc tức vài phần khiêu khích. Bên cạnh hắn, Khảm Kì đã tiến thân lên, ghé tai Lý Dật nói nhỏ:
- Lão đại, vị này chúng ta không nên chọc vào, nên kính nể một chút đi!
Thiếu niên hoa quý đó lại không chút trách móc, xoay mình nói với một người có vẻ là thị vệ:
- Trên người ngươi có vũ khí nào đáng để lên đài không?
Thị vệ kia trả lời:
- Thiếu gia, thuộc hạ chỉ có một thanh bát phẩm Ngọc Băng Nhận!
- Lấy ra đây!
Bát phẩm Ngọc Băng Nhận, quả nhiên tên xứng với đao, dường như là một mảnh hình đao làm từ băng tinh, được lấy ra từ dung giới, một luồng rét lạnh xâm nhập da thịt mọi người.
- Lý Dật các hạ, nếu không chê Ngọc Băng Nhận bát phẩm này khó coi, xin tạm thời nhận lấy!
Thiếu niên kia nhẹ nhàng đưa Ngọc Băng Nhận cho Lý Dật, biểu lộ cử trọng nhược khinh, dường như là đưa kẹo cho một đứa trẻ. Có thể tiện tay tặng người khác một vũ khí bát phẩm, khí phách này thật làm người khác giật mình.
- Vô công bất thụ lộc, lấy không đồ vật của người khác, việc này Lý Dật ta không làm được.
- Nếu Lý Dật các hạ không thích thu nhận quà của người khác, vậy thì ta bán cho ngươi, một kim tệ, mời Lý Dật các hạ trả cho ta một kim tệ!
Mặc dù vẫn là tặng, nhưng tính chất không giống nhau. Lý Dật cười khà khà, lấy ra một kim tệ:
- Giao dịch vui vẻ!
Ăn thịt người miệng ngắn bắt người nương tay, bây giờ là dùng tiền mua, người khác đang muốn làm oan đại đầu thì ai mà quản được.
Một kim tệ mua được Ngọc Băng Nhận, Lý Dật tiện tay đưa cho Lôi Bách, điềm nhiên hỏi:
- Thử xem có thuận tay không, nếu không thuận tay, nhân lúc người bán vẫn còn ở đây, nói không chừng có thể trả hàng!
Tên mặt dày này, cũng sánh được tường thành của Vô loạn chi vực rồi.
- Thuận tay, thuận tay, rất tốt.
Lôi Bách không kìm được vui mừng, vũ khí bát phẩm, đừng nói là Ngọc Băng Nhận thích hợp với Băng hệ Đấu khí của bản thân, mà là một thanh bất kì nào đó, cũng đủ để làm tên tiểu tử nghèo này phát điên lên rồi.
- Đồ mua được rồi, vậy thì đi thôi!
Lý Dật không muốn dính vào loại người như tên thiếu niên này, vô duyên vô cớ tặng quà lớn như vậy, bụng dạ khó lường, liền chắp tay chào hắn, rồi quay thân bỏ đi.
- Lý Dật các hạ, cùng uống chén trà, thế nào?
Thấy Lý Dật lưu manh vậy, thiếu niên kia không nhẫn nại nổi nữa, vội vàng hô to.
- Uống trà thì miễn đi, nếu như sau này còn có vũ khí bát phẩm rẻ như vậy, thì tại hạ mới có hứng thú tới mua đó.
Lý Dật vừa nói, vừa bước nhanh đi ra khỏi cửa hàng, một nửa cơ hội cũng không cho hắn. Một vũ khí bát phẩm, mà đã muốn lôi kéo hắn, Lý Dật cũng chưa có tùy tiện đến mức đó.
Bước nhanh ra cửa, thấy tên thiếu niên đó không đuổi theo, Lý Dật mới chậm bước lại, quay sang hỏi Khảm Kì:
- Tên này bối cảnh gia đình rất sâu, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Khảm Kì đáp:
- Lão đại không biết đó, Học viện La Lan của chúng ta, có ba Bá Vương không chọc nổi, vị khi nãy chính là một trong số đó.
- Nói nghe thử coi, Tam đại Bá Vương đó lai lịch như thế nào?