Đấu Thần

Chương 560: Phiền Muộn Của Lý Kỳ

Cung Đính Thiên nói xong, lạnh lùng nhìn mọi người, các Tướng Thần nhất thời không hiểu rõ ý đồ trong lời nói của Cung Cao Thiên? Nếu sự thật thả bọn họ đi, ít nhất sẽ có một nửa số người lập tức trở về nhà thu dọn chăn nệm cút ra khỏi đế đô.

Chỉ là những người có kinh nghiệm quan trường cũng biết, chỉ sợ chân trước còn chưa bước ra khỏi đại môn Hoàng Thành, chân sau đã rời khỏi thân. Loại lựa chọn xếp hàng này, thật sự quá khó xử. Giữa hai thế lực lớn căn bản không thấy rõ sự chênh lệch, nếu chọn sai đội ngũ, hậu quả rất có thể là tan nhà nát cửa, cho nên bọn họ thật sự rất khó hạ quyết tâm.

Cung Đính Thiên cũng không vội vàng ép buộc bọn họ tỏ thái độ, hắn tựa hồ xem những lựa chọn khó khăn này là một chuyện rất vui sướng.

Cuối cùng vẫn là lão thần kia mở miệng:

- Bệ hạ, lão thần tuổi tác đã cao, ở lại bên cạnh bệ hạ cũng không có công dụng gì, xin bệ hạ ân chuẩn cho lão thần về quê làm ruộng, từ nay về sau không màng đến thế sự!

Đã có một người làm gương như vậy, lập tức có thêm mấy Tướng Thần cũng tiến lên trước một bước.

- Chư vị Tướng Thần, tại hạ là Lý Dật thiếu minh chủ Lý Minh!

Lý Dật đột nhiên bước lên trước nói:

- Tứ đại gia tộc Bắc Đấu tông chiếm giữ đế đô nhiều năm qua, thế lực ngập trời, chư vị cảm thấy sợ hãi cũng là chuyện thường tình.

Mục đích của hắn là giải vây cho những người này trước, vì vậy lại trầm giọng nói:

- Nhưng chư vị ăn bổng lộc của vua, chịu hoàng ân nhiều năm, hôm nay đúng là lúc hoàng thất cần dùng người, nếu chư vị không thủ tiết phụng sự việc công, thật sự có chút làm trái đạo nghĩa quần thần. Lý Dật ta tuy không phải là người trung nghĩa gì, nhưng trước mặt trái phải rõ ràng vẫn biết tiến lui. Tiểu nhân Lý Dật nguyện đi theo phục dịch hoàng đế bệ hạ san bằng phản nghịch, quét sạch loạn đồ, làm Thiên Phong đế quốc ta trong sạch thái bình!

Những lời nói chính khí nghiêm nghị thật sự khiến các tướng thần hổ thẹn. Chẳng qua Lý Dật biết rõ, dựa vào những lời khoác lác bên ngoài này cũng chỉ có thể khiến những lão già dày dặn kinh nghiệm quan trường này cảm thấy xấu hổ mà thôi. Nếu thật sự muốn làm bọn hắn xuất lực, vẫn phải bày ra tình thế cho bọn họ.

- Mấy vạn thành viên Lý Minh đã chuẩn bị xong, nguyện cùng hoàng thất tồn vong. Không chỉ có Lý Minh, hôm qua tại hạ liên lạc với Kiếm Hoàng Vương Minh Dương, biết được tứ đại gia tộc âm mưu làm loạn, Kiếm Hoàng đại nhân nhất thời lòng đầy căm phẫn, nguyện dốc hết khả năng cùng Thiên Phong hoàng thất cùng đối phó với nghịch đồ!

Cán cân tiểu ly bỗng nhiên nghiêng lệch, mấy vị tướng thần bước về trước một bước đã lặng lẽ lui về trong đội ngũ.

Nếu nói chỉ có một mình Lý Minh, mặc dù có thể làm hoàng thất gia tăng thêm vài phần phần thắng, nhưng dù sao LýMinh căn cơ còn thấp, phân lượng trong suy nghĩ của những người này còn quá nhẹ.

Kiếm Hoàng Vương Minh Dương thì không giống như vậy, với tư cách là một vị Đấu Hoàng thành danh nhiều năm, chỉ cần lộ tên tuổi đã chống đỡ được một đội quân bình thường. Các tổ chức dong binh lớn nhỏ của Thiên Phong đế quốc và các nước lân cận mà Kiếm Hoàng khống chế thực tế tuyệt đối là một lực lượng kinh khủng. Nếu quả thật như Lý Dật nói, Kiếm Hoàng ủng hộ hoàng thất, như vậy tình hình sẽ sáng sủa hơn nhiều... Chọn lựa như thế nào? Hiển nhiên cũng đơn giản hơn nhiều.

- Về phần Đấu Thần điện, tại hạ với tư cách Phó điện chủ phân điện Thiên Phong, mặc dù không có quyền lợi điều động lực lượng của Đấu Thần điện, nhưng ta nghĩ, thời khắc mấu chốt, muốn Đấu Thần điện phái ra một hai cường giả vẫn có thể.

Những lời này vừa thốt ra, sau lưng những người vừa mới bước lên trước chợt toát mồ hôi lạnh: Thật nguy hiểm, thiếu chút nữa đã đứng sai đội rồi!

Trên trán lão thần dẫn đầu cũng lấm tấm mồ hôi, lau thế nào cũng không sạch:

- Bệ hạ, tội thần đáng muôn chết, thầm nghĩ tuổi tác bản thân đã cao mà quên đi kế hoạch của tổ hoàng. Những lời của Lý Dật các hạ đã hoàn toàn giác ngộ, khiến lão thần xấu hổ vạn phần. Lão thần mặc dù không còn dùng được, trong nhà cũng có gần nghìn cường giả phụ tá, nguyện đi theo giúp đỡ bệ hạ bình định nghịch tặc!

Bản lĩnh đổi mặt này còn nhanh hơn lật sách, Lý Dật xem như được một lầnlĩnh giáo. Có một số người chính là ti tiện như vậy, không đánh vào bổng lộc của hắn thì không biết tốt xấu nặng nhẹ. Chỉ có điều vị hoàng đế Cung Đính Thiên này cũng quá nhân từ... Lý Dật nghĩ, nếu lão tử ngồi vào vị trí này, những phế vật này đã sớm chết một trăm lần rồi.

Trong ngự thư phòng lúc này mới xem như vui vẻ chưa từng có, quân thần chân thành đoàn kết, hơn mười tướng thần nhao nhao cống hiến phụ tá cường giả nhà mình nuôi dưỡng cho hoàng thất.

- Nếu như chư vị tướng thần chịu đi theo giúp đỡ trẫm, vậy thì chúng ta cần bàn bạc một chút, làm thế nào ứng đối với nguy cơ ngày mai!

Từ hoàng cung đi ra, đã là giữa trưa, Lý Dật cưỡi ngựa chạy không ngừng nghỉ về tổng bộ Lý Minh. Lúc này đế đô đã bắt đầu biến động gió mưa, ngay cả thị dân bình thường cũng cảm nhận được bầu không khí bất thường này, trở nên sợ hãi rụt rè cẩn thận từng li từng tí.


Những nhân sĩ linh thông tin tức càng biết rõ mâu thuẫn của hoàng thất và tứ đại gia tộc trở nên gay gắt, đã sớm mang theo gia thất ra thành tị nạn. Bầu trời mấy ngày qua tươi sáng, phảng phất như lúc này để phối hợp với tình thế đế đô, cũng mây đen cuồn cuộn, một luồng sát khí như muốn đốn ngã tòa thành.

Tổng bộ Lý Minh ngược lại vô cùng náo nhiệt.

Dù sao cũng là thế lực mới phát, cộng thêm Lý Dật cũng không phải người cứng nhắc, quy củ trong Lý Minh được mở rộng rất nhiều. Những nòng cốt được mời tới tổng bộ tụ họp trong tổng bộ rất rảnh rỗi, cũng có khoác lác tâng bốc, cũng có tỷ thí đấu kỹ, đổ xúc sắc đánh bạc, còn kém không mang mấy kỹ nữ đến trước mặt mọi người so đấu năng lực.

Nhìn thấy Lý Minh đường đường là một tổng bộ lại biến thành ổ thổ phỉ như vậy, Lý Dật cũng không tức giận. Thứ Lý Dật muốn là cường giả, không phải phế vật, nếu là cường giả không có chút tính cách thổ phỉ thì có khác gì thư sinh.

Thấy Lý Dật trở về, đám thổ phỉ bọn họ lập tức tỉnh táo tinh thần, vây quanh bên người Lý Dật, lớn tiếng nghị luận trận đấu hôm nay, vẻ mặt hưng phấn như vợ mình đẻ con trai. Nhưng có một người ngoại lệ!

- Lý Kỳ, tại sao bản mặt khó coi như vậy, bản thiếu gia thiếu nợ ngươi sao?

Chuyện này hiển nhiên không qua khỏi mắt Lý Dật, vì vậy lớn tiếng hỏi.

- Thiếu chủ, hôm nay chúng ta thua lỗ hơn ba trăm vạn!

Lý Kỳ xấu hổ nói.

- Thua lỗ 300 vạn!

Lý Dật cũng không kịp phản ứng, mặc dù số tiền không nhiều, nhưng thiếu tiền cũng không phải khởi đầu tốt đẹp, vẫn phải điều tra rõ nguyên nhân:

- Rút cuộc xảy ra chuyện gì?

- Hôm nay tổng cộng có hai cuộc tranh tài, trận đầu khá tốt, buôn bán lời hơn mười vạn kim tệ. Thiếu chủ, lần này ngài thảm rồi. Mặc dù tôi đã mở tỉ lệ đặt cược siêu thấp 100 lần, nhưng đám dân cờ bạc giống như phát điên, toàn bộ đều mua ngài thắng, tiền đặt cược không ngờ phá kỷ lục đạt tới hơn ba trăm triệu. Nếu không phải tôi đóng bàn trước thời hạn, chỉ sợ kỷ lục này còn gia tăng thêm nhiều lần. Kết quả, ngài thắng, sòng bạc chúng ta phải bồi thường hơn ba trăm vạn!

Thì ra là chuyện này, sớm biết như vậy đã để Hồng Vũ đánh thua rồi. Hơn ba trăm vạn kim tệ mua một chiến thắng này cũng quá đắt. Lý Dật cười khổ:

- Bọn họ xem trọng ta như vậy sao?

- Bọn họ giống như phát điên, bán nhà, mượn vay nặng lãi, đây đâu phải đánh bạc, đơn giản là đoạt tiền từ trong sòng bạc Lý Minh chúng ta!

Giọng nói của Lý Kỳ đã bắt đầu nức nở:

- Thiếu chủ, trận chung kết cuối cùng không có cách nào bắt đầu giao dịch rồi!

- Tại sao không?

Lý Dật mỉm cười, mỉm cười nham hiểm.

- Cái này còn phải hỏi vì sao, thiếu chủ người thông minh hơn Lý Kỳ gấp trăm lần. Lần đánh cược này, chúng ta rõ ràng yếu thế, giao dịch thua lỗ, Lý Kỳ ta nhất định không làm!

Lý Dật vỗ vỗ bả vai Lý Kỳ:

- Nếu trận chung kết, sòng bạc không mở đánh cược, bọn họ nhất định sẽ không nghe. Lý Kỳ, nghe bản thiếu gia, lần đánh cược này chẳng những phải mở, hơn nữa phải mở tỉ lệ đặt cược hợp lý, ta nghĩ, mười chọi một đi!

- Mười chọi một? Ta không nghe lầm chứ, Thiếu chủ.


Lý Kỳ trợn mắt:

- Nếu đặt cược như hôm nay, sòng bạc chúng ta phải bồi thường 3000 vạn. Thiếu chủ, 3000 vạn không phải số lượng nhỏ!

- Ngươi không nghe sai, chính là mười chọi một, hơn nữa có bao nhiêu thu hết cho ta, đừng để người ta nói sòng bạc Lý Minh chúng ta không phóng khoáng.

- A! Chuyện này...... Thiếu chủ, có phải người có dự định rồi không….

Lý Dật giống như không thấy lời nói của Lý Kỳ, tiếp tục trầm tư nói:

- Còn một điều nữa, hạn chế đặt cược, ít nhất một ngàn kim tệ đặt 100, dưới 100 không thu.

Lý Dật thoáng dừng lại rồi lại cười cổ quái:

- Đặt 100 gọi là một thủ, nếu là trận chung kết, ít nhất phải mua một thủ, còn không có hạn mức cao nhất!

Lời nói cổ quái cộng thêm quyết định cổ quái, Lý Kỳ hoàn toàn buồn bực:

- Thiếu chủ, tiểu nhân không rõ, vì sao phải mua ít nhất một thủ. Một ngàn kim tệ đối với bình dân mà nói không phải số lượng nhỏ!

Lý Dật liếc nhìn hắn:

- Tiền của người nghèo, có kiếm được nhiều lợi nhuận không?

Lợi nhuận? Lý Kỳ sáng mắt, nghe ý tứ của Lý Dật, xem ra bàn đánh cược trận chung kết vẫn có thể kiếm được tiền? Thế nhưng theo tình hình bây giờ, muốn kiếm lời chỉ có một khả năng......

Lý Kỳ nhẹ giọng hỏi thăm dò:

- Thiếu chủ, chúng ta có phải chuẩn bị đặt cược đen không!

Trừ phi đặt cược mờ ám, Lý Kỳ thật sự không nghĩ ra còn có thể kiếm lời như thế nào. Với thế lực của Lý Minh, cho dù đánh cược mấy trăm triệu, đám đánh cược cũng không cách nào suy nghĩ.

Đương nhiên, cứ như vậy, chiêu bài của sòng bạc Lý Minh cũng xem như đập phá hoàn toàn rồi.

- Đen cái đầu ngươi!

Lý Dật cười khổ, hung hăng vỗ đầu Lý Kỳ:

- Bản thiếu gia còn có rất nhiều chuyện muốn làm, không rảnh dài dòngvới ngươi, ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói là được, mau cút, kiếm tiền cho lão tử!

Sau khi đuổi Lý Kỳ, Lý Dật triệu tập đám nòng cốt, bắt đầu phân công nhiệm vụ.

Nghe thấy đại chiến sắp tới, đám thổ phỉ bọn họ cũng lập tức trở nên nghiêm túc, dù sao đối phương là Bắc Đấu tông và tứ đại gia tộc. Tuy nhiên bọn hắn cũng biết, đối kháng của cường giả chân chính, bọn họ không phải nhúng tay vào, hiển nhiên có cường giả bổn phương đi thu thập, bọn họ chỉ cần thu thập những kẻ có thực lực tương đương với mình trong tứ đại gia tộc là được rồi. Cứ như vậy, tất cả đều sục sôi ý chí chiến đấu.

Chỗ ở của Lý Dật ở tổng bộ Lý Minh lúc này cũng rất náo nhiệt.

Toa Toa và Thanh Vũ hiển nhiên sẽ không lăn lộn với đám thổ phỉ kia, trong lúc đợi Lý Dật trở về, hai mỹ nữ ngược lại luận bàn rất vui vẻ.

Thanh Vũ từ khi được Lý Dật kích phát ra huyết mạch, cũng bắt đầu tu luyện đấu khí. Giống như Lý Dật suy đoán, tốc độ Thanh Vũ tu luyện Đấu Khí thật sự là kinh người, hiện tại đã có thực lực Đấu Vương bát tinh. Chẳng qua Thanh Vũ còn chưa tu luyện qua đấu kỹ gì, cũng không có kinh nghiệm thực chiến, nếu đụng phải đối thủ có thực lực chênh lệch không xa, chỉ sợ bại nhiều hơn thắng.

Đối mặt với tiến công của Toa Toa, Thanh Vũ dùng một tấm lụa Đấu Khí trắng noãn hóa giải. Thanh Vũ dĩ nhiên là Đấu Khí thuộc tính thánh hệ, khiến Lý Dật đang ở ngoài cửa xem cuộc chiến cũng âm thầm kinh ngạc.

Bỗng nhiên, Toa Toa sử dụng ra một chiêu đấu kỹ Huyền Vũ trung giai, mũi kiếm tuôn ra một đoàn hỏa diễm. Uy lực của đoàn hỏa diễm này mặc dù không lớn, thanh thế lại không nhỏ, giữa hai người bỗng nhiên tuôn ra vô số hỏa đoàn. Thừa dịp ánh mắt Thanh Vũ bị ngăn cản, Toa Toa lắc người, lặng yên không một tiếng động tiến đến sau lưng Thanh Vũ, trường kiếm chỉ vào sau lưng Thanh Vũ.

- Toa Toa tỷ, không chơi, lại là chiêu này, chiêu này muội căn bản không có biện pháp chống đỡ!

Thanh Vũ sẳng giọng.

- Tại sao không có cách nào chống đỡ, Thanh Vũ muội muội, thực lực của muội cao hơn ta, chẳng qua là muội còn chưa thích ứng với thân phận cường giả của mình. Cho nên khi hỏa diễm của ta đốt tới, muổi liền nhắm mắt lại theo bản năng, dĩ nhiên là không nhìn ra ta vây quanh phía sau người muội. Với thực lực hiện tại của muội, Lưu Hỏa của ta căn bản không đốt được áo giáp Đấu Khí trên người muội.

Toa Toa kiên nhẫn giải thích qua cho Thanh Vũ.