Đấu Thần

Chương 455: Hồng Mao Ưng

Rất nhanh, Mã Hoài Ân đã hoảng sợ phát hiện, bên cạnh mình chỉ còn lại hai người là Nhất Tinh Đấu Sư, những người khác đều thống khổ té trên mặt đất, ôm lấy cánh tay cụt của chính mình kêu to thảm thiết.

Nhìn vòng vây gần ba mươi vị Đấu Sư cường giả, trên mặt Mã Hoài Ân lúc này đều là mồ hôi.

Hiện tại Mã Hoài Ân biết rõ, những người này tuyệt đối dám động thủ đối với chính mình. Những người này căn bản không coi Thiên Ưng Bang để ở trong mắt, hiện tại Mã Hoài Ân hy vọng duy nhất, chính là cánh tay mình không bị chặt rớt trước khi viện quân của Thiên Ưng Bang xuất hiện.

- Tất cả xông lên!

Mã Hoài Ân quơ đại đao trong tay mình, nghiêm nghị nói, bất quá bất cứ ai đều có thể nghe được, thanh âm Mã Hoài Ân có một cổ hương vị run rẩy, quả thật Mã Hoài Ân chính là miệng cọp gan thỏ.

Một kiện Sa y Đấu khí lục sắc choàng lên trên người Mã Hoài Ân, Mã Hoài Ân tu luyện chính là đấu khí Mộc hệ. Đấu khí Mộc hệ công kích tương đối quỷ dị, có năng lực phòng ngự cũng không tệ, hơn nữa trong chín hệ đấu khí, đấu khí Mộc hệ còn có tác dụng trị liệu.

- Tiểu tử, hy vọng miệng ngươi cũng cứng như vậy.

Lạnh lùng nhìn Mã Hoài Ân, Tạ Vũ trong mắt giống như là nhìn một người chết.

Xích Thủy Trấn cách Đế Đô không xa, cho nên đám người cướp bóc như Tạ Vũ tự nhiên cũng nghe nói đến danh tiếng của Thiên Ưng Bang ở trong Đế Đô. Bất quá, đám người kia trước kia đều là những kẻ muốn tiền không muốn mạng, Thiên Ưng Bang có vang danh đến đâu, đám Tạ Vũ cũng sẽ không để ở trong lòng, huống chi hiện tại có Lý Dật, có một chỗ dựa lớn như vậy sau lưng!

Có Đấu Hoàng cường giả làm chỗ dựa, trong mắt đám người Tạ Vũ lúc này càng thêm không đặt Thiên Ưng Bang vào trong mắt.

- Nhanh lên, đừng làm cho chủ nhân ta chờ lâu!

Tạ Vũ trầm thấp nói, hướng phía sau vung tay lên, một đám Đấu Sư cường giả lập tức đánh về phía ba người Thiên Ưng Bang còn lại.

- Vạn Mộc Triều Xuân.

Nhìn thấy đám Đấu Sư lao tới, Mã Hoài Ân rống lớn một tiếng, phóng ra một Đấu kỹ Chu Tước Hạ cấp.

Cái Đấu kỹ Chu Tước Hạ cấp này, chính là thủ đoạn lợi hại nhất mà Mã Hoài Ân có thể xuất ra.

Mã Hoài Ân lúc này giơ hai tay không ngừng kết xuất thủ ấn, từng cây từng cây cọc gỗ bén nhọn đâm không ngừng xuất hiện, lao tới, bắn về phía phía đám người Tạ Vũ.

Đây là một cái Đấu kỹ quần công, sử dụng trong lúc này chính là phi thường thích hợp.

Bất quá, Mã Hoài Ân có tu vi quá thấp, hơn nữa kỹ năng quần công, lực công kích càng thêm phân tán. Nhưng mà những Đấu Sư này tu vi so với Mã Hoài Ân cũng không thấp hơn, chỉ thấy tiếng hét không ngừng vang lên, đám Đấu Sư này đều thi triển ra Đấu kỹ, đem cái Đấu kỹ công kích của Mã Hoài Ân về phía mình đánh cho tan rã.

Dù cho có một hai cái cọc gỗ lọt ra ngoài, đâm vào Sa y Đấu khí trên người của đám Đấu sư cũng không có tác dụng gì, cũng không làm cho tầng Sa y Đấu khí bị đâm mà tan vỡ.

Hai gã Nhất Tinh Đấu Sư bên cạnh Mã Hoài Ân rất nhanh bị bốn gã Tam Tinh Đấu Sư vây công. Cứ hai gã Tam Tinh Đấu Sư đối phó một gã Nhất Tinh Đấu Sư, hơn nữa bên cạnh đều có các Đấu Sư khác nhìn chằm chằm, hai gã Nhất Tinh Đấu Sư còn chưa có động thủ, về mặt khí thế đã bị đánh bại. Rất nhanh cả hai đều đã bị mỗi bên một gã Tam Tinh Đấu Sư chụp cứng hai tay. Trong đám người Tạ Vũ, một người nhảy ra, trong tay cầm theo thanh đao sáng loáng, vung đao chém rớt một cánh tay của hai gã Nhất Tinh Đấu Sư kia.

Cứ như vậy liên tục đem cánh tay hai người Nhất Tinh Đấu Sư chặt bỏ, Mã Hoài Ân cho dù có can đảm đến đâu, lúc này cũng có cảm giác rùng mình. Mã Hoài Ân biết rõ, kế tiếp, đến phiên cánh tay của mình bị chặt xuống.

- Đằng Mạn Quấn Lấy!

Mã Hoài Ân lại quát to một tiếng, trên mặt đất xung quanh Mã Hoài Ân, đột nhiên vươn lên số lượng không ít dây leo, những dây leo này đều do đấu khí của Mã Hoài Ân hóa thành, dây leo này sau khi đi ra, nhanh chóng hướng về phía đám người Tạ Vũ quấn lấy.

Chiêu Đấu kỹ này rất là quỷ dị, bảy tám người trong đám Đấu Sư của Tạ Vũ bị trúng chiêu, đều cầm binh khí trong tay bổ về phía những đám dây leo kia. Chứng kiến tình hình như vậy, Mã Hoài Ân trong nội tâm thầm thở dài một hơi.

Bất quá, tuy rằng có mấy người chân bị quấn quanh, nhưng đám người Tạ Vũ còn có tới hơn hai mươi người. Nhìn thấy công kích quỷ dị của Mã Hoài Ân ngăn trở, thoáng cái có bảy tám Đấu Sư phi thân, đồng thời đánh về phía Mã Hoài Ân.


Bảy tám người này đều là Tam Tinh Đấu Sư, Mã Hoài Ân can bản không thể chống đỡ được hết. Có người tấn công phần ngực, có người tấn công đầu, có người tấn công về phía tứ chi, Mã Hoài Ân chống đở được cái này, ngăn không được cái kia, giao thủ bất quá hai ba chiêu, Mã Hoài Ân đã bị đánh quỳ rạp trên mặt đất.

Hai cánh tay, hai cái chân bị bốn người đồng thời giẫm trên mặt đất, Mã Hoài Ân ngã bổ nhào xuống, chỉ có thể không ngừng ngang ngạch ngẩng đầu lên, lớn tiếng hét:

- Các ngươi đều đợi đấy, Để cho Đường chủ đến đây, đem các ngươi toàn bộ giết chết hết!

Đến lúc này, Mã Hoài Ân vẫn còn kiên cường một chút. Dù sao đào tẩu đã không có hi vọng, trong lòng Mã Hoài Ân không cam tâm.

Soạt!

Thoáng một cái, Tạ Vũ phóng đến trước mặt Mã Hoài Ân, từ bên người rút ra một cây đao sáng loáng. Một cước đạp trên đầu Mã Hoài Ân, Tạ Vũ lạnh lùng nói.

- Không cần biết ngươi là cái gì của Thiên Ưng Bang, hay là Gà Rừng Bang, đắc tội với chủ nhân chúng ta, coi như là các ngươi xui xẻo!

Nói xong câu đó, Tạ Vũ nhấc thanh đao trên tay, muốn đem cánh tay của Mã Hoài Ân chặt bỏ.

- Dừng tay!

Tại thời điểm Tạ Vũ muốn chặt bỏ cánh tay của Mã Hoài Ân, bên ngoài cửa truyền tới một tiếng hét to, xuất hiện một trung niên y phục toàn thân màu đỏ bước vào.

- Đường chủ, nhanh cứu ta!

Nhìn thấy người mới tới, Mã Hoài Ân lập tức kêu lớn lên.

- Thả người ra cho ta!

Người vừa tới trong giọng nói mang theo ngữ khí mệnh lệnh, xem ra là người thường xuyên ra lệnh.

Nghe thấy Mã Hoài Ân trong miệng hô một câu Đường chủ, khóe miệng Tạ Vũ lộ ra một cổ cười lạnh, bất quá chỉ là một gã Đường chủ Thiên Ưng Bang mà thôi, không có nghe thấy Lý Dật mở miệng nói chuyện, Tạ Vũ trong tay giơ lên thanh đao không chần chờ chút nào, một đao như trước bổ về phía bả vai của Mã Hoài Ân.

Ánh đao lóe lên, máu tươi chảy ra, Mã Hoài Ân hét thảm lên một tiếng, một cánh tay trên người Mã Hoài Ân rơi xuống.

- Ngươi!

Đường chủ Hồng Đường Thiên Ưng Bang vươn ngón tay chỉ về phía Tạ Vũ, có chút run rẩy.

Rất hiển nhiên, Tạ Vũ không có đem lời nói của Đường chủ Hồng Đường đặt ở trong tai, điều này làm cho một kẻ thường xuyên tác oai tác phúc như Đường chủ không tiếp thụ được, tại bên trong Đế Đô này, người không nhìn sắc mặt của hắn mà hành động như vậy quả thực là không nhiều lắm.

Tạ Vũ cười khinh miệt, vung tay lên, đem theo gần ba mươi thủ hạ cấp Đấu Sư cường giả rời khỏi hiện trường chém giết. Một đám đằng đằng sát khí hán tử quay về đứng ở sau lưng Lý Dật cùng đối mặt với Đường chủ Hồng Đường Thiên Ưng Bang.

Đường chủ Hồng Đường cũng không nói tiếp câu nào. Hiển nhiên, vị Đường chủ này trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm ra từ ngữ gì để miêu tả được sự phẫn lộ của bản thân mình. Rất nhanh, ngoài cửa không ngừng truyền đến những tiếng bước chân, từng người từng người của Hồng Đường Thiên Ưng Bang lần lượt xuất hiện.

- Lão Mã!

Nhìn thấy Mã Hoài Ân nằm trong vũng máu, không ít người thất kinh kêu lên. Rất nhanh, những người Thiên Ưng Bang này đem đám đồng môn từ trong vũng máu dìu lên, bôi đan dược vào trong miệng vết thương.

- Gọi thêm nhân thủ đến đây, đem những huynh đệ bị thương này trở về trị liệu.


Đường chủ Hồng Đường thấp giọng phân phó.

- Các ngươi nghĩ biện pháp thông báo cho huynh đệ các Đường khác, yêu cầu bọn họ giúp đỡ. Nhớ kỹ, chỉ chọn những người tu vi Đấu Sư trở lên.

Nhìn thấy những người này vừa mới đến, Đường chủ Hồng Đường ngay lập tức đem sự tình an bài xuống. Làm một thủ lĩnh một phương của Thiên Ưng Bang, Đường chủ Hồng Đường vẫn có chút năng lực, lập tức nắm bắt tình huống, chuyện tình trọng yếu trước mắt là cứu trợ cho các huynh đệ, sau đó mới cho người triệu tập nhân thủ, đối phó với đám người Tạ Vũ.

Mã Hoài Ân nhìn thấy không rõ lắm, nhưng mà Đường chủ Hồng Đường lại xem phi thường tinh tường.

Ở trong mắt của hắn, rõ ràng phân biệt ra được, Toa Toa là Nhất Tinh Đấu Vương cường giả, mà Lý Dật, thì là Tam Tinh Đấu Vương cường giả.

Bên người có thêm khoảng trăm vị huynh đệ bang chúng Hồng Đường Thiên Ưng Bang, làm cho lòng tin của vị Đường chủ Hồng Đường này tăng vọt. Cả người hướng về phía trước đạp mạnh, một thân đấu khí ầm ầm phát ra.

Từng đạo đấu khí trên thân thể hắn vòng quanh rất nhanh, liền tạo thành một bộ áo giáp màu lam nhạt, đấu khí hóa giáp. Đường chủ Hồng Đường này là một Đấu Vương cường giả.

Đường chủ Hồng Đường có hành vi như vậy, đối với đám người Tạ Vũ cũng không tạo thành ảnh hưởng gì, đám người kia trong nội tâm đều rất rõ ràng, chủ nhân của bọn hắn là Đấu Hoàng cường giả.

- Tạ Vũ, các ngươi tất cả lui ra, trước mắt người này các ngươi không thể đối phó được!

Thanh âm của Lý Dật từ phía sau vang lên.

Lý Dật tự nhiên thấy rõ, gã Đường chủ Hồng Đường này, này có tu vi là Tam Tinh Đấu Vương, cùng với tu vi chân thật của Lý Dật là giống nhau. Tam Tinh Đấu Vương, mặc dù đám người Tạ Vũ xông lên, cũng có thể xử lý được gã Đường chủ Thiên Ưng Bang này, bất quá đám người Tạ Vũ cũng phải trả giá rất lớn. Còn thứ hai là sau lưng Đường chủ Hồng Đường, cũng có trên dưới một trăm bang chúng Thiên Ưng Bang, trong những người này, cũng có mười vị Đấu Sư cường giả.

Nghe thấy Lý Dật nói, đám người Tạ Vũ có chút không cam lòng hướng về phía sau lui lại, trước mắt là mặt dù là một Đấu Vương cường giả, nhưng mà đám người Tạ Vũ tại Xích Thủy Trấn, cũng không phải là không có gặp qua Đấu Vương cường giả, hơn nữa cũng đã từng hạ qua một gã Đấu Vương cường giả nữa.

Tạ Vũ dẫn mọi người lui về phía sau, Lý Dật cùng Toa Toa trực tiếp đứng ở trước mặt Đường chủ Hồng Đường.

- Tiểu tử, đã dám đắc tội Thiên Ưng Bang, ngươi chết cũng không được tử tế, chuẩn bị đi.

Nhìn Lý Dật, Đường chủ Hồng Đường trầm giọng nói.

Một người là Tam Tinh Đấu Vương, hơn nữa một người là Nhất Tinh Đấu Vương, còn có gần ba mươi vị Đấu Sư, thế lực bọn này dù cho đặt ở bên trong Đế Đô, coi như là không tệ, nhưng mà thế lực như vậy tại trong mắt Đường chủ Hồng Đường xem ra, cũng không đủ cùng Thiên Ưng Bang chống lại.

Đường chủ ba Phân Đường của Thiên Ưng Bang, đều là Đấu Vương cường giả, hơn nữa Bang chủ và hai vị Trưởng lão trong Bang cũng là Đấu Vương cường giả, như vậy Thiên Ưng Bang có tất cả sáu vị Đấu Vương cường giả, ở trong Đế Đô cũng là thế lực nhị lưu, Thiên Ưng Bang quả thật có vốn để kiêu ngạo.

- Hình như là các ngươi trước đắc tội với ta a?

Nhìn vẻ mặt của Đường chủ Hồng Đường căng cứng, Lý Dật cười cười, Tam Tinh Đấu Vương, khi nào được Lý Dật để ở trong mắt? Xem hắn như là người vừa mới xuyên việt đến nơi này à?

Một gã Đấu Vương ở trước mặt Lý Dật nói như vậy, quả thật Lý Dật có một điểm áp lực đều không có.

- Hắc hắc, ở bên trong Đế Đô, Thiên Ưng Bang chúng ta đã từng đắc tội nhiều người, nhưng mà giống như ngươi, dám xuất thủ đối với người của Thiên Ưng Bang chúng ta, ta còn không có gặp qua a.

Đường chủ Hồng Đường lạnh lùng cười nói.

- Đó là người của Đế Đô có lá gan quá nhỏ đi, bất quá chỉ là một Thiên Ưng Bang mà thôi!

Lý Dật khinh thường nói.

- Tiểu tử, nói cho ngươi biết, dám cùng Thiên Ưng Bang chúng ta đối địch, sớm đã bị băm nát ném xuống sông cho cá ăn rồi. Bất quá, các ngươi rất nhanh cũng sẽ nhận được đãi ngộ như vậy!

Đường chủ Hồng Đường phá lên cười, nhớ tới những thế lực trước kia bị Thiên Ưng Bang giải quyết, Đường chủ Hồng Đường trong nội tâm kích động một hồi. Cảm giác liếm máu trên lưỡi đao, hình như đã thật lâu không có trải qua a.

Nhìn đám người Lý Dật, Đường chủ Hồng Đường đột nhiên có ý nghĩ, những người này đến lúc đó nên cho chết như thế nào đây? Hắc hắc, bất quá cô gái này, huynh đệ trong bang nhất định là phi thường cảm thấy hứng thú, nếu Bang chủ hào phóng, rất nhiều các huynh đệ có thể hảo hảo sung sướng một hồi.

Nhìn Đường chủ Hồng Đường, Lý Dật tự nhiên không biết Đường chủ Hồng Đường này trong lòng đang nghĩ gì, khóe miệng hơi nhảy lên. Lý Dật cười nói:

- Đó là do những người trước đây các ngươi gặp phải quá vô dụng, hôm nay gặp phải Lý đại gia ta, Thiên Ưng Bang chỉ sợ sẽ phải xóa tên tại Đế Đô.

- Tiểu tử, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng! Hiện tại khiến cho ta thử xem, một kẻ dám khiêu chiến uy nghiêm của Thiên Ưng Bang, là một chuyện ngu ngốc đến mức nào.

Đường chủ Hồng Đường quát to một tiếng, thủ ấn trong tay liên tục kết xuất, trên tay xuất hiện quang mang màu lam nhạt cực thịnh, rất nhanh Đường chủ Hồng Đường Thiên Ưng Bang rống lớn một tiếng, giơ hai tay lên, vô số phong nhận màu lam nhạt hướng về phía Lý Dật cùng Toa Toa công kích tới.