Đấu Thần

Chương 33: Chấn động

- Két~~

Vẫn là một tiếng vang nhẹ, trảo thủ sắc bén của Lý Phách đập xuống trước ngực của Lý Dật, một lần nữa lại bị trượt nghiêng đi. Nhưng hiển nhiên, lần này Lý Phách sớm đã có chuẩn bị, cơ thể vừa sượt qua khẽ chuyển động, tay trái của hắn đã nắm thành quyền đấm thẳng về ngực của Lý Dật.

- Lần này! Ta xem ngươi chặn thế nào!

Đổi mặt với biến cố bất chợt này, Lý Dật lúc này đã không kịp dùng lại Hồi Phong Chưởng, tay trái hắn khẽ vỗ một cái, trong lúc nguyên khí tràn ra, lòng bàn tay đã vỗ vào nắm quyền của Lý Phách.

Chi nghe thấy ‘ầm’ một tiếng, hai người chợt tách ra lui về sau mấy bước. Lý Dật lộn một vòng trên không, rồi nhẹ nhàng đáp xuống viền lôi đài, nhãn thần vụt lóe lên, cười mĩm nói:

- Quả nhiên có bản lĩnh, chỉ có điều nếu không đùng Đấu kỹ, cho đù đánh được ta, cũng không có hiệu quả gì đâu.

Lý Phách cười lạnh một tiếng, nói:

- Cần gì nhiều lời, thử thì biết ngay thôi!

Dứt lời. Lý Phách đã lại bồ người đến.

Chi có điều, Lý Phách này hiển nhiên cũng đã biết được rằng, Đấu kỹ của mình hơn nửa đều sẽ bị Đấu kỹ quỷ dị của Lý Dật sử dụng hóa giải, vì vậy hắn không sử dụng một chút Đấu kỹ nào, chỉ muốn dựa vào nắm quyền đến đánh bại Lý Dật.

Đối mặt với từng quyền đang ập tới của Lý Phách. Lý Dật chán nản nhếch môi lên. Hồi Phong Chưởng tuy rằng kỳ diệu, nhưng khi dùng lại cần dựa vào nguyên khí, dùng để đối với phó nắm quyền của gã này quả thực là dư thừa. Nếu như đổi lại vào tình huống khác, Lý Dật cũng muốn quyết đấu một trận thoải mái với Lý Phách, nhưng trong trường hợp này, hắn nhất thiết không được dùng Huyễn Sát. Ngay lúc này Lý Dật chỉ có thể từng bước từng bước lách người né tránh.

Dưới thế công cuồng bạo bão táp của Lý Phách, cơ thể của Lý Dật chớp động liên hồi như huyễn ảnh, mỗi lần nhìn thấy nắm quyền của Lý Phách sắp đến người mình, nhưng cơ hồ trong phút cuối cùng lại luôn bị hắn né được.

Thế công được kéo dài trong một hồi. Lý Phách dường như cũng phát giác cứ tiếp tục như vậy cũng không có tác dụng gì. Hắn khựng người lại, nhãn thần như sói đói nhìn hăm hăm vào Lý Dật, sau một hồi mới rít lên một câu:

- Lý Dật Thiếu gia! Lẽ nào ngươi là chuột sao? chỉ biết né tránh?

Lời này khiến Lý Dật không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn lắc đầu, nói:

- Lý Phách, đây là trận quyết đấu công bằng, mỗi người dùng thủ đoạn gì, lẽ nào còn phải chú ý cặn kẽ sao?

Lý Phách lạnh lùng nói:

- Chỉ biết né né tránh tránh, còn được xem là nam nhân không?

Lý Dật bật cười một trận, Lý Phách này quá thực có chút thú vị, xem bộ dạng của hắn cũng không giống như tên đầu óc ngu si tứ chỉ phát triển, không ngờ lại cũng biết nói ra câu này.

Quay đầu nhìn lên đài chủ tịch, chỉ thấy những ánh mắt đầy ý vị khó chịu. Lý Dật khẽ lắc đầu, dường như trận quyết đấu này cũng không cần thiết phái tiếp tục nữa, cho dù giả thấp kém, e rằng mình cũng diễn đủ rồi.

- Được rồi.

Lý Dật cười:


- Vậy thì tiếp sau đây ta sẽ không tránh nữa. Có điều Lý Phách à, tốt nhất ngươi cũng lấy chút bản lĩnh của mình ra đi, nếu không ta tin rằng ngươi sẽ phải hối hận đấy!

-Phí lời!

Lý Phách bực bội hừ một tiếng, người chợt lui lại vài bước, tay trái chợt nâng cao lên. Theo động tác của hắn, những cơ thịt rắn chắc trên người hắn từng trận nhúc nhích, xương cốt trên người phát ra một chuổi âm thanh ‘rắc rắc’. Sau một hồi, cánh tay phái của hắn tràn ra một luồng huyết khí nhạt, sau đó cánh tay trong chớp mắt căng phồng lên mấy phần giống như vừa được bơm khí vào.

Giọng nói của Xà Tôn Giả chợt vang lên trong đấu Lý Dật:

- Tiểu tử, tên tiểu quỷ đó dường như đang dùng một Bí pháp gì đó trong chớp mắt tăng cường tu vi. Thực lực của hắn lúc này đã gần kề với Cửu Tinh nguyên khí đỉnh phong. Ngươi vẫn nên cẩn thận một chút đi, nếu không bị bại rồi, thì không dễ thu thập đâu.

Lý Dật khẽ nhíu mày, nhãn thần hướng về nắm quyền Lý Phách đang giơ cao lên. Sát khí đang lan ra phía trên đó lúc này lại khiến Lý Dật thầm gật đấu, xem ra tên Lý Phách này cũng thật sự có chút bản lĩnh.

Nhìn bộ dạng bình thản của Lý Dật, trong lòng Lý Phách không biết vì sao lại dâng trào cảm giác phẫn nộ điên tiết. Hắn hít sâu một hơi nguyên khí vốn đang tràn ngập cơ thể chợt tăng vọt lên. Bàn chân đạp mạnh lên đất, loạn thạch tung bay, cơ thể hắn đã vụt bổ về phía Lý Dật.

- Khai Sơn Quyền!

Cùng một Đấu kỹ như vậy, nhưng trên nắm quyền của Lý Phách lúc này lại tràn ngập sát khí và sự sắc bén. So vói chiêu vừa rồi, không biết còn cuồng bạo hơn bao nhiêu lần.

Sự thay đổi đột ngột trong sân, khiến cả huấn luyện trường kinh ngạc. Long Ngạo Thiên vốn đang đầy vẻ chán nản trên mặt ngôi ở đài khách quý, lúc này cũng biến sắc, thất thanh nói:

- Bí pháp Cuồng Huyết Loạn?

Bí pháp, một loại Công pháp bí mật có thể khiến tu vi của cường giả trong chớp mắt sẽ tăng vọt. Loại Công pháp này khác với Công pháp bình thưởng, sau khi luyện thành, bình thưởng sẽ không có tác dụng gì, nhưng chỉ trong thời khắc then chốt mới được dùng, sẽ khiến tu vi của người luyện tăng lên mấy phần, chỉ có điều những Bí pháp này tuy rằng lợi hại, nhưng sau khi sử dụng chắc chắn sẽ để lại di chứng. Vì vậy các đại gia tộc tuy thưởng thưởng đều có truyền thừa Bí pháp, nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, sống chết cận kề, thì không có ai sử dụng loại Công pháp này.

Cuồng Huyết Loạn, Bí pháp Huyền Vũ Trang cấp, có thể kích phát huyết khí của người luyện khiến tu vi của họ tăng hai tinh trong chớp mắt. Nhưng sau khi sử dụng, sẽ tổn thương nguyên khí, ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện sau này.

Cuồng Huyết Loạn được truyền thừa trong Lý Gia, nhưng những con em thuộc chi thứ như Lý Phách, trừ phi lên cấp bậc Đấu Giả, nếu không sẽ không có tư cách tu luyện.

- Hổn đản!

Lý Hàn ngay từ đấu đã nhìn ra Bí pháp này, tay phải của ông đập bộp một tiếng vào chiếc bàn đá bên cạnh, ngay lập tức trên chiếc bàn xuất hiện những vết nứt chằng chịt như mạng nhện.

Theo tiếng đập bàn, Lý Hàn cơ hồ cũng thờ phào một hơi, hắn cười lạnh một tiếng, khẽ quát:

- Người đâu!

Mấy thân vệ của Lý Gia nhanh chóng bước tới, cung kính cúi người xuống.

Lý Hàn lạnh lùng nói:

- Xem ra trong Lý Gia có người trong mắt không coi kẻ Gia chủ như ta ra gì,. ngay cả Bí pháp cũng có thể tự truyền riêng xuống dưới. Các ngươi đi tra xem rốt cuộc chuyện này do ai làm, nếu tra ra rồi, không cần biết là người nào, giết không tha!


Giọng nói lạnh lẽo của Lý Hàn khiến tộc nhân Lý Gia trên đài cao thoáng biến đổi sắc mặt, rất nhiều người đã nhìn ra, Lý Hàn lần này thật sự đã phát nộ rồi.

Nhãn thần của Đại trưởng lão cũng chợt giật ngược lên, lớn tiếng quát:

- Ngu xuẩn! Dừng tay!

Mà trong sân, biến cố ở đài khách quý hoàn toàn không ảnh hưởng đến họ. Dưới thực lực bạo tăng đột ngột của Lý Phách, nắm quyền của hắn đã mang theo từng trận kình phong, khiến y phục của Lý Dật phần phật tung bay.

Đối với mặt đòn tấn công mạnh mẽ này, nụ cười trên khóe miệng của Lý Dật càng lúc càng thịnh. Hắn nhấc tay phải lên, huyết khí ở chỉ chưởng thấp thoáng ẩn hiện. Khi hiện ra, lại là một luồng nguyên khí hắc sắc nồng đậm đến cực điểm, chỉ có điều trong luồng hắc khí đó, vẫn ẩn hiện vài tia huyết sắc.

Nắm quyền của Lý Phách khi vừa đến trước mặt Lý Dật, tay phải của hắn chợt nhanh chóng phất ra, nguyên khí ở chỉ chưởng vụt phóng ra ngoài...

- Hồi Phong Chưởng!

Chiêu quyền này của Lý Phách, một lần nữa bị hóa giải, nhưng hắn dường như cũng sớm đã tiên liệu được điều này, đang muốn tiếp tục biến chiêu...

Lý Dật trước mặt hắn chợt nheo mắt lại, khóe miệng hiện ra một nụ cười thâm sâu:

- Nếu như ngươi đã muốn lấy mạng ta, vậy thì cũng đừng trách ra không khách sáo nữa... Ngươi có biết cái gì gọi là, gậy ông đập lưng ông không...

Đang nói chuyện, thủ chưởng đang đang ra của Lý Dật khẽ chuyển động, động tác vốn đang phất ra bên cạnh bị đẩy ngược trở lại. sắc mặt Lý Phách chợt biến, một cảm giác đau đớn truyền đến, nhưng hắn vẫn chưa kịp kêu thảm, Lý Dật đã lạnh lùng quát ra:

- Khai Sơn Chưởng ư? Ta cũng biết!

Một tiếng nổ vang, nắm quyền của Lý Phách đã co quắp về sau với một góc độ quái dị. Uy lực đáng gườm của chiêu quyền không những không đánh vào người của Lý Dật, ngược lại còn tự đánh vào chính ngực mình.

Một chuổi âm thanh tiếng xương gãy ‘rắc rắc’ vang lên nhói tai, cổ tay của Lý Phách đã bị đánh gãy, xương ngực của hắn không biết đã bị gãy bao nhiêu chiếc vì cú đầm của bản thân. Nhưng vừa há miệng, một búng máu tươi đã phun trào ra ngoài, tiếp đó cả người hắn mềm nhũn ngã gục trên lôi đài...

Lý Phách trân trối nhìn hắn, thua một cách khó hiểu. Toàn huấn luyện trường như chết lặng, cảnh tượng tuyệt đối không thể nào tưởng tượng ra này, đã kích thích dây thần kinh của tất cả mọi người.

Lý Phách, người được xưng danh ‘Cuồng Hán’ trong Lý Gia kia, một khi đã nổi cuồng ngay cả Đấu Giả cũng phái nhường ba phần, lại bại trận một cách trực tiếp như vậy? Vượt ra ngoài dự liệu như vậy?

Nếu như không phải chứng kiến tận mắt, cảnh tượng này nói ra ai sẽ tin được?

Dù gì Lý Dật ở ba tháng trước, vẫn còn là một tên phế vật!

Cảnh tượng này, so với hai cái tát mà Lý Tiều phải hứng chịu hai tháng trước, còn khiến người khác phải kinh tâm động phách hơn. Dù gì lúc đó Lý Tiều tuy bị mất mặt, nhưng còn không bị tổn thương gì, còn lúc này...

Trên đài khách quý, biến cố trong sân dường như khiến mọi người không thể thích ứng kịp. Tên phế vật ba tháng trước, lúc này lại đánh bại một cường giả tu luyện nhiều năm? Lẽ nào tên phế vật đã thành danh của Vạn Triều Thành, thật ra là một thiên tài sao? Trong ba tháng mà có được thành tựu như vậy, sau này sự trưởng thành của hắn, không phải vô hạn lượng sao?

Xem ra Lý Gia lần này phát rồi!

Nhất thời, vẻ mặt của mọi người trên đài khách quý đều trờ nên hóm hỉnh, đặc biệt là những khách mời thân phận không tính là cao quý cho lắm, lúc này lại chường mặt ra chúc mừng tộc nhân Lý Gia xung quanh mình.

Long Ngạo Thiên thần sắc lộ ra sự khó tin, nói rành mạch từng câu từng chữ:

- Lý Dật... lại thắng sao? Đó là Đấu kỹ gì? Lý Gia có bộ Đấu kỹ đó từ lúc nào? Đó là Đấu kỹ cấp gì? Chu Tước ư? Sao có thể như vậy...

Mọi người trên đài khách quý nhãn lực dĩ nhiên vô cùng cao, rất nhiều người đều nhìn rõ, hoàn toàn không phải là một quyền của chính bản thân Lý Phách đánh vào mình, mà là Đấu kỹ quỷ dị của Lý Dật đã khiến cú đấm đó của Lý Phách đánh thẳng vào ngực của mình. Thủ đoạn như vậy, khiến cho mọi người đều cảm thấy rợn gáy!

Sau một hồi kinh ngạc, vị Long Ngạo Thiên Thiếu gia mới nghiêng đầu nhìn Lý Hàn ở phía không xạ thấp giọng nói:

- Lý Gia chủ, không biết Lý Gia các người có bộ Đấu kỹ quỷ dị đó từ lúc nào vậy, thật đúng là đáng vui đáng mừng!

- Rầm~~

Trên mặt của Lý Hàn dường như cũng lộ ra một tia ngạc nhiên, nhưng lại nhớ ra điều gì đó, đột nhiên ông khẽ thở dài một tiếng, cảnh này lọt vào mắt của những cường giả xung quanh, người nào cũng lộ ra vẻ hết sức khó hiểu...