Lý Dật lúc này tự nhiên không biết, mình chỉ đổi đùng một cái Dung Giới thôi, lại có thể làm cho Tông chủ vô cùng thân bí của Bắc Đẩu Tông và cả vị trường lão oai phong phiền muộn đến như vậy. Hắn chỉ xem một chút phiến đá cổ trước mắt, vẻ mặt vô cùng cổ quái, không biết phải nên nói gì, chỉ là biểu hiện này, hiện tại vô cùng phức tạp. Vì lúc này, trên phiến đá cổ lại lần nữa hiện ra hình ảnh của vài người, thông báo cho hắn biết, đã có người đột nhập vào khố phòng. Hình ảnh trên phiến đá nhanh chóng thay đổi, nhưng lại làm Lý Dật nhìn rõ được cảnh tượng trong nó.
Không phải bốn người đến mà là năm. Hơn nữa, trong năm người này, có đến bốn người Lý Dật quen, Tông Kiệt Khánh, Diệp Khinh Vũ, Lý Hạo, còn một người không quen, cuối cùng còn lại một người, chính là Thần Thần.
Có trời mới biết vì sao họ lại đi cùng nhau như vậy! Tuy nhiên biết Thần Thần không bị gì, Lý Dật cảm thấy hơi kỹ lạ. Nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Dật lại càng thấy kỳ lạ hơn.
Ngoại trừ người không quen biết kia, ngoại trừ cả Thần Thần, trong ba người còn lại cũng không có một người dễ đối phó.
Coi như dễ đối phó đi, vẫn còn có một vấn đề rất nghiêm trọng, chính là nếu mình xuất hiện chặn đường trước mặt họ thì tình huống sẽ thế nào đây.
Việc này không giống như uy hiếp Cổ Thiên, Lý Dật tin chắc, khi nhìn rõ hình dạng của mình, trong năm người đó, ít nhất có ba người ngay tức khắc sẽ nói chuyện này ra bên ngoài. Sau đó. Đấu Thần Điện bao nhiêu năm nay, không chừng sẽ lần đầu tiên xuất hiện một kẻ không bình thường như mình, tham gia Tế Thần Huyết Điển, sau đó lại hợp tác với Huyết Ma Tộc... Đến lúc đó, e rằngmình cũng bị truy sát rồi.
Coi như mình đứng ra giải thích, đối tượng mà mình hợp tác cũng không phải là Huyết Ma Tộc thì làm sao? Tu La Tam Ma đó chẳng lẽ lại là đối tượng hợp tác hợp pháp sao? Hơn nữa, coi như mình ra tay bất ngờ, giải quyết hết bốn người còn lại, vậy còn Thần Thần thì phải xử lý thế nào đây?
Giết nàng? Mình chắc chắn không làm được, nhưng không giết nàng thì sao? Huống chi, lúc này ra tay giải quyết bọn họ, dựa vào thực lực của mình chắc chắn sẽ không làm được.
Nhưng nếu dùng Thiên Khôn Địa Càn Châu hoặc đấu khí Xà Tôn Giả lưu lại, vậy thì chẳng khác nào đê lộ bí mật trước mặt Hồng Thiên Thánh Giả.
Còn ngược lại, để mất đi những vật kia, mình làm sao ăn nói với Hương Hương Quận chúa, còn có Kim Bằng Yêu Vương nữa. Nếu như hắn xử lý không tốt, đừng nói là muốn có được lợi ích, e rằng mình có chết cũng chẳng toàn thây.
Lúc này, Lý Dật vô cùng đau đầu, căn bản nghĩ không ra cách giải quyết tốt nhất. Tuy lúc này có cách thông báo cho Hương Hương Quận chúa chạy đến, nhưng chẳng lẽ gọi nàng đến để giết người hay sao?
Không được, cách duy nhất lúc này là làm cho mấy người này kinh hãi bỏ đi, bảo vệ ba món đồ vật này. Chỉ cần qua được đêm nay, thì lập tức báo tin cho Hương Hương Quận chúa, mình không thể tiếp tục đợi ở đây nữa.
Trong lòng đã có kế hoạch, Lý Dật tức khắc bình tĩnh lại. Hắn lại nhìn thật kỹ hình ảnh trên phiến đá, xác định được một điều, trên tay năm người này chắc chắn cũng có bản đồ chi tiết, vì họ không ngừng phóng người đi về hướng này.
Lý Dật thờ nhẹ một cái, ung dung lấy một cái trường bào màu đen từ trong Dung Giới ra, choàng vào người, sau đó nhét phiến đá vào trong người, sau khi hít thờ sâu một cái, nhanh chóng lẻn ra ngoài.
Nói ra cũng lạ, phiến đá nhét vào trong người, cảnh tượng trên nó lại biến mất. Bóng Lý Dật hơi hiện trên mặt đất, dán trên mật đạo chui ra ngoài, trong nháy mắt đã đến nơi rộng rãi của khố phòng. Khoảng cách nơi này với căn phòng bí mật để ba món đồ vật đó cũng không quá mấy chục mét.
Lý Dật ép sát người vào tường, nghe được tiếng bước chân, sau đó liền có một giọng nói lạnh lùng khá quen thuộc vang lên:
-Diệp Tiểu thư, sao chỗ này nhìn thế nào cũng là khố phòng của Hoàng thất, không có nơi nào lạ sao. Lần này liên minh của chúng ta đến Đại Đô, có việc lớn phải làm mà không phải là giống như bây giờ, cùng với Diệp Tiêu thư đi giải sầu!
Giọng nói lạnh lùng này chính là của Tông Kiệt Khánh, hắn chỉ mở miệng là Lý Dật đã biết rồi, hơn một đám người bọn họ không phải đến đây để tìm ba món đồ vật mà mình phái trông coi, mà bọn họ đến Đại Đô còn có mục đích khác, nhưng mục đích đó là gì thì lại rất khó nói.
Hơn nữa, thực lực của năm người này, mình cũng hiểu đôi chút, nếu không phải may mắn gặp người của Tu La Tam Ma ở Đại Đô này, không chừng cho dù làm chuyện gì cũng sẽ không có trở ngại lớn. Coi như gặp phải Phong Thân Vương, chỉ cần họ đừng chạy đến Phong Thân Vương Phủ liên thủ lại cũng sẽ không có vấn đề lớn. Suy cho cùng, tiến vào Tu La Đảo, những người này đều là người tham gia Tế Thần Huyết Điển!
Lập tức, Lý Dật thờ nhẹ một cái, nhưng không có ý định lộ điện, chỉ cần những người này có thể ngoan ngoãn rời đi, việc sau này thì hãy để sau này nói đi!
Giáp mặt bọn họ ở một nơi tế nhị như thế này, giải thích thế nào cũng không thỏa đáng. Trong chốc lát.,nghe thấy thanh âm của Diệp Khinh Vũ vang lên, chầm chậm nói:
-Ta vừa cảm ứng được khí tức, chắc là không nhầm, chính là khí tức của Thất Tinh Giới Chỉ của ca ca ta. Hai huynh muội chúng tôi có cảm ứng tương thông đặc biệt, cảm ứng này tuyệt đối không sai! Hơn nữa, Thất Tinh Giới Chỉ này là tín vật của Tông chủ Bắc Đẩu Tông, nếu có thể tìm lại được. Bắc Đẩu Tông tuyệt đối sẽ không bạc đãi Tông Thiếu gia. Nếu Thiếu gia ngài không muốn, vậy thì đi đi không ai giữ ngài lại đâu!
Nghe đến ba chữ Thất Tinh Giới Chỉ, những người này dường như yên lặng lại, ngay đến Lý Dật cũng hơi ngẩn người ra... Chẳng lẽ cái Dung Giới đang nằm trên ngón tay của mình, theo lời cô ta nói chính là... Thất Tinh Giới Chỉ?
-Quả nhiên là Thất Tinh Giới Chỉ!
Ở Đế quốc Thiên Phong, ai mà không biết người đeo Thất Tinh Giới Chỉ chính là nhân vật tiếp nhận kế thừa của Bắc Đẩu Tông?
Chỉ có điều tạo hình của Thất Tinh Giới Chỉ rất bình thường, không có chỗ nào đặc biệt cả, vì vậy Lý Dật mới không nhận ra.
Lý Dật không ngờ, trong lúc không cẩn thận lại lấy được vật này. Nếu thật sự đây là Thất Tinh Giới Chỉ, vậy nó là Dung Giới cấp chín rồi, không phải là cấp năm. Đồ tốt như vậy thì, thật là vô giá.
Chỉ có điều, ý nghĩ này vừa tiêu tan Lý Dật lại giật mình, một tầng ý nghĩa trong lời nói của Diệp Khinh Vũ làm cho hắn hơi càng thẳng.
Cảm ứng khí tức? Cô ta lại có thể cảm ứng được khí tức của Thất Tinh Giới Chỉ?
Nhưng ngay sau khi căng thẳng, hắn lại bình tĩnh ngay. Không chừng loại cảm ứng tương thông này, chỉ vào lúc mình ghi linh hồn ấn kỹ lên nó thì mới có thôi! Nếu không, Diệp Khinh Vũ đã sớm đến bên cạnh mình rồi, không cần phải đi tìm loạn xạ như vậy!
Nghĩ đến đó Lý Dật bình tĩnh lại nín thở, nghe kỹ cuộc đối thoại của họ.
Dường như bị lời nói của Diệp Khinh Vũ làm chấn động, ngay lập tức nghe thấy tiếng Lý Hạo nhàn nhạt vang lên:
-Lúc ta ở Đế Đô cũng nghe đồn Thất Tinh Giới Chỉ đó cũng mất tích cùng với cái chết bí ẩn của Diệp Mã Thanh... Thất Tinh Giới Chỉ sao có thể xuất hiện trên Tu La Đảo này? Hơn nữa, còn ở ngay trong khố phòng của Hoàng thất Tu La Quốc... Diệp Tiêu thư nói như vậy... Tôi nghĩ, đây không phải là âm mưu chứ?
-Âm mưu?
Diệp Khinh Vũ hơi nhíu mày:
-Nhưng mà, nếu ta đoán không sai, thì phải là người của Đế quốc Thiên Phong mang Thất Tinh Giới Chỉ đến đây. Hắn cũng rất thận trọng, cho nên mới ra tay mở Thất Tinh Giới Chỉ ở đây! Tưởng là Bắc Đẩu Tông sẽ không có người biết sao?
-Ha ha ha, ra là vậy.
Tông Kiệt Khánh lạnh lùng cười:
-Vậy như nhận xét của cô Diệp Tiểu thư, cô cảm thấy ai đã lấy Thất Tinh Giới Chỉ của Bắc Đẩu Tông các cô, sau đó mang lên Tu La Đảo này?
-Nếu tôi đoán không nhầm, người đó chính là Lý Dật!
Diệp Khinh Vũ nói mà không cần suy nghĩ.
Lý Dật giật mình một cái suýt nữa thì kêu lên, tuy biết cũng chỉ là suy đoán của Diệp Khinh Vũ, nhưng vẫn bị lời suy đoán này dọa cho hoảng sợ!
Trực giác của nữ nhân, quả nhiên là chính xác nhất, nhưng cũng là cũng là thứ không đáng tin nhất!
-Diệp Khinh Vũ ta cảnh cáo cô, nếu cô không có chứng cứ rõ ràng thì đừng nói linh tinh, bằng không thì đừng trách ta không khách khí vói cô!
Tiếng nói lạnh lùng của Thần Thần đột nhiên vang lên. Đến lúc này, hắn mới có cảm hứng với cuộc đối thoại này.
Nghe nàng ta nói vậy, Diệp Khinh Vũ chỉ lạnh, lùng cười cũng không nói nhiều vô ích.
Nhưng Tông Kiệt Khánh lại lạnh lùng nói:
-Lý Dật? Đừng nói là hắn. Mấy người chúng ta đều được truyền tổống cùng nhau, chỉ có hắn là không biết bị đưa đến nơi nào, bây giờ không chừng đã bị Huyết Ma thôn phệ rồi! Sao có thể là hắn?
Diệp Khinh Vũ lạnh lùng nói:
-Không phải hắn thì là ai? Là Tông Kiệt Khánh ngươi sao?
Lý Dật trong bóng tối nhếch mép, Thần Thần lại rất quan tâm đến ta, Tông Kiệt Khánh đó, lại chỉ mong mình chết đi!
Dường như không khí hơi căng thẳng, một lúc sau mới nghe tiếng của người lạ lạnh lùng nói:
-Được rồi, chư vị mọi người cãi nhau ở đây lúc này cũng không có ý nghĩa gì. Tôi tuy không biết rốt cục ai đã lấy Giới Chỉ của Diệp Tiểu thư, nhưng tôi khẳng định một điều, thay vì cãi nhau ở khố phòng, chúng ta vẫn là nên đi tìm người đó đi!
Người này là người cuối cùng mà Lý Dật không quen biết, hắn đột nhiên mở miệng nói.
Trong khi hắn nói, Lý Dật bí mật quan sát hắn đột nhiên hắn chợt dẫm mạnh lên một bước.
Lý Dật vốn thấy rất kỹ lạ, đang quan sát kỹ người này nhưng nhìn thấy động tác của hắn, trong lòng thầm kêu lên:
-Một kẻ rất phiền phức!
Lý Dật còn chưa kịp phản ứng, thì đã nhìn thấy một dòng đấu khí cùng với bước chân của hắn, trong nháy mắt hướng ra bốn phía, hình thành một tiếng gầm kỳ quái. Những ánh lửa có sẵn trong khố phòng nhanh chóng lay động, làm cả khố phòng bỗng nhiên bừng sáng lên.
Chỉ với động tác này, những góc tối trong khố phòng ngay lập tức hiện ra, bao gồm cả chỗ Lý Dật ẩn thân, cũng không còn bóng tối bao phủ nữa. Thân thể Lý Dật lúc này đã rơi ào tầm mắt của năm người bọn họ. Cũng may mà khuôn mặt của hắn đã được tấm áo choàng đen che lại.
Lúc này hai bên đều ngẩn người ra, hiển nhiên đám người của Diệp Khinh Vũ không ngờ. Lý Dật không những không cao chạy xa bay, mà còn đứng cách bọn họ không xa. Sau khi thoáng lúng túng một chút, hai bên bắt đầu hành động.
Bên Diệp Khinh Vũ phản ứng trước, gã người lạ kia hình như đã phát hiện ra tung tích của Lý Dật, vung mạnh một lưỡi kiếm hướng về phía hắn.
Lý Dật tiện tay vẽ ra một ấn kỹ, hai tay hai cái, một ngọn hỏa diễm xuất hiện, hình thành một đạo trảm kích, mạnh mẽ đánh về phía đối phương. Cũng chẳng hề xem đến kết quả, thân ảnh của hắn chợt lóe lên, đã chui vào một mật đạo gần đó chui ra ngoài.
Chỗ này tuyệt đối không phải chỗ ra tay, mình bị lộ hay không là một chuyện nhưng nếu để những người này làm tổn hại ba món đồ vật đó thì rất là phiền phức!
Đến lúc này, đấu khí của hai bên đụng vào nhau, nổ ra ầm ầm.
Đám người kia ngẩn người một lúc, nhưng chỉ một lúc sau, có một tiếng quát lớn vang lên:
Đuổi theo! Thất Tinh Giới Chỉ nhất định ở trong tay hắn!
Nhưng lời này vừa phát ra, thân ảnh Lý Dật đã không còn trong gian phòng nữa rồi. Thế nhưng Lý Dật đã bị lộ hành tung, khí tức trên người của hắn cũng đã bị phát hiện. Tuy hắn bỏ chạy rất nhanh, nhưng cũng cảm giác được đã có người đuổi theo.
Gã người lạ đó, rốt cục là đi theo đường nào? Ý nghĩ này làm Lý Dật hơi rùng mình, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, hai tay nhanh chóng vẽ ra mấy ấn kỹ, ném mạnh về phía sau.