Đấu Phá Thương Khung

Chương 173: Ngũ phẩm đan dược dẫn đến huyết án trên không trung

Ba ngày thời gian phi hành, Tiêu Viêm đều nghỉ ngơi ở trên phi điểu, mặc dù trên đường có hai ba trạm nghỉ ngơi,nhưng hắn chưa từng đi ra ngoài, vẫn đợi trong phòng nhỏ, đem quá trình Dược lão luyện chế đan dược tỉ mỉ thu vào trong đầu.

Lần này luyện chế đan dược, khiến Dược lão phải mất đến hai ngày, mà đó vẫn còn là do có dị hỏa hỗ trợ chứ nếu đổi lại là một luyện dược sư bình thường khác, để luyện chế thành công Huyết liên đan, không qua mười ngày chỉ sợ không làm được.

Đem toàn bộ quá trình Dược lão luyện chế đan được ghi vào trong đầu, Tiêu Viêm trong lòng cảm thấy thật là lợi ích không nhỏ, đồng thời hắn cũng phát hiện, lấy hỏa hầu khống chế ngọn lửa của mình mà nói thì trong mắt luyện dược đại sư, kì thật chả tính là cái gì, tỉ như lần này luyện chế Huyết liên đan, mặc dù tài liệu nó cần chỉ có vỏn vẹn ba loại, bất quá,quá trình tự phức tạp trong đó lại làm Tiêu Viêm kinh ngạc đến cứng cả lưỡi. Hắn âm thầm cân nhắc trong lòng, nếu đổi lại là hắn, chỉ sợ rằng ngay thao tác đầu tiên đã đem dược liệu toàn bộ thiêu trụi.

Bên ngoài căn phòng nhỏ, từng tầng mây chậm rãi lùi dần về phía sau.

Trải qua hai ngày trong dị hỏa thiêu đốt, ở trên không, cách bàn tay của Dược lão vài tấc, một đan dược màu đỏ như máu, to bằng hạt nhãn đang cấp tốc xoay tròn, xem biểu hiện này, có vẻ như đã đến quá trình ngưng đan cuối cùng.

Liếm liếm miệng, đấm đấm vào hai chân đã tê cứng, ánh mắt tùy ý liếc ra bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy không khí tựa hồ đã nóng lên rất nhiều.

"Tới rồi sao?"

Thì thào một tiếng, Tiêu Viêm vuốt vuốt vành mắt thâm quầng, sau đó quay đầu, ánh mắt lần nữa hướng đến thân thể của Dược lão đang trôi nổi trên không. Mặc dù đã trải qua hai ngày luyện chế không nghỉ, bất quá sắc mặt Dược lão trước sau vẫn một mảng bình tĩnh như cũ, tựa hồ với một thời gian dài tiêu xài năng lượng, đối với lão cũng chẳng có hao tổn đáng kể gì.

"Đan dược sắp thành công rồi…"Ngay cả Tiêu Viêm cũng sinh lòng vô cùng bội phục khi nghe Dược lão thản nhiên nói vậy.

Nghe vậy, Tiêu Viêm vội vã lấy từ trong nạp giới ra một cái bình ngọc phẩm chất cực kì tốt, sau đó cẩn thận đặt lên bàn, đồng thời đứng dậy lùi ra sau vài bước.

Liếc mắt nhìn cái bình ngọc trên bàn, Dược lão hơi hơi gật đầu, lòng bàn tay khẽ run, ngọn lửa trắng đục dựng cao lên, sau đó hoàn toàn bao phủ bên ngoài viên dược đan.

Theo ngọn lửa trắng mấy lần cấp tốc bùng lên, một cỗ năng lượng hung mãnh đột nhiên từ trong hỏa diễm bức ra, sau giây lát,một cỗ ba động từ căn phòng nhỏ khuếch tán ra ngoài.

Sau khi nguồn năng lượng ba động khuếch tán ra, đầu phi hành ma thú kia cũng bị kinh hãi giật mình, thân mình to lớn lay động vài cái, tiếng chim kêu ẩn theo tâm tình sợ hãi giữa không trung vang lên.

Cảm nhận được năng lượng thình lình ba động cùng biến hóa của phi hành ma thú, Tiêu Viêm sắc mặt hơi đổi. Hơn nữa cùng lúc đó, miếng huyết sắc đan dược đột nhiên phóng xuất ra một cổ dược hương cực kì nồng đậm. Loại dược hương này có màu hồng nhạt, từ trong căn phòng tản ra, cuối cùng lượn lờ như một đám mây nho nhỏ ở trên bầu trời.

"Đây là dị tượng do tứ phẩm đan dược trở lên tạo ra khi nó hình thành. Bảo vệ cửa, cho ta vài phút thời gian an tĩnh thu đan." Sắc mặt không đổi nhìn chằm chằm ngọn lửa trong tay, Dược lão trầm giọng nói:"Cẩn thận mấy tên luyện dược sư đồng hành với ngươi"

"Ân."

Ngưng trọng gật đầu, Tiêu Viêm đã phát hiện, khi dị hương truyền ra bên ngoài, trong mấy căn phòng nhỏ khác trên mình con cự điểu đã bắt đầu có một ít tao động. Tứ phẩm đan dược đối với rất nhiều người có lực hấp dẫn trí mạng, một số người dù liều mạng cũng muốn chiếm được nó.

Bàn tay ngưng trọng nắm chặt Huyền trọng xích trên lưng, Tiêu Viêm xoay người mở cửa phòng, sau đó sắc mặt không đổi đứng ra bên ngoài.

Vừa mới đứng ở cửa không lâu, bên trong mấy căn phòng khác, bốn bóng người quần áo có chút không chỉnh tề vọt ra, ánh mắt quét ngang trên hành lang, sau đó sắc mặt băng lãnh dừng lại trên thân thể Tiêu Viêm.

Bốn người ánh mắt dừng trước ngực Tiêu Viêm thấy miếng nhị phẩm huy chương, con ngươi thoáng hiện rõ một nét kinh ngạc. Liếc mắt cùng nhau một cái, trong mắt mấy người hàm xúc ý tứ không hiểu.

Trong lúc bốn người đang đánh giá Tiêu Viêm, Tiêu Viêm cũng nhanh chóng đảo qua bốn người. Trong bốn người có một lão giả cùng với ba gã trung niên tuổi tác độ hơn ba mươi, tên lão giả trên lồng ngực đeo huy chương tam phẩm luyện dược sư, mà ba người kia, có hai người đồng cấp với Tiêu Viêm là nhị phẩm luyện dược sư, một người là nhất phẩm luyện dược sư.

"Aa, vị tiểu hữu này, tại hạ Cáp Lãng." Con mắt nhìn chằm chằm tưng đợt mùi thơm màu hồng không ngừng từ bên trong căn phòng của Tiêu Viêm bay ra, tên lão giả kia híp con mắt lại, đáy mắt thoáng hiện qua một nét tham lam, ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi đến gần Tiêu Viêm, thân thiện nói.

Nhàn nhạt liếc mắt nhìn lão giả đang tỏ ý thân thiện này một cái, Tiêu Viêm không có trả lời, bàn tay đang nắm Huyền trọng xích, lại càng chặt thêm vài phần.

"Aa, tiểu hữu, vừa rồi năng lượng đột nhiên ba động là từ nơi này mà ra sao? Chúng ta không cso ý gì khác, chỉ là đến để hỏi thăm một chút, dù sao hiện tại tất cả mọi người đều ở độ cao vài nghìn thước trên không trung, vạn nhất xảy ra chuyện gì, chúng ta đều có thể gặp nạn a." Không để ý đến thái độ lãnh đạm của Tiêu Viêm, lão giả vẫn như cũ cười híp mắt nói.

"Đúng vậy, vị tiểu huynh đệ này, mọi người có thể nói là đang cùng ngồi trên một chiếc thuyền, tốt nhất là không nên gây ra sự việc gì nguy hiểm a…Cái này đối với tất cả mọi người đều không có lợi." Một nhị phẩm luyện dược sư, cũng ngoài cười nhưng trong lòng không cười bước lại, ánh mắt mờ mịt quét qua căn phòng nhỏ, cái cổ rõ ràng khai rõ, hắn đang nuốt nước bọt.

Nghe hai người kia nói thế, hai vị trung niên còn lại cũng không cam lòng liền phụ họa, đồng thời ý còn muốn vào trong phòng kiểm tra.

"Sư phụ của ta đang luyện chế đan dược bên trong, các vị cũng là người trong nghề chắc hiểu được nó chẳng ảnh hưởng gì đến ma thú phi hành cả, thỉnh chư vị cho ta một cái mặt mũi, trở về gian phòng của mình, không nên quấy rầy, nếu không…" Tiêu Viêm liếc mắt nhìn bốn người không có hảo ý trước mắt, lành lạnh nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Aa, tiểu hữu nói đùa rồi, chúng ta cũng không có ý tứ này. Chỉ là ngươi cũng biết, ở trên ngàn thước độ cao này, vạn nhất xảy ra sự cố thì mọi người đều không thể đảm đương a, hơn nữa đạo sư của ngươi nếu chọn lựa ngồi ma thú phi hành, vậy là tự nhiên chưa đạt tới tình trạng đấu khí hóa cánh a, nếu như thật sự xảy ra chuyện…" Vị lão giả tên là Cáp Lãng này vẻ mặt tươi cười nói, chỉ bất quá, mặc dù bình thản tươi cười, bất quá vẫn như cũ không che giấu được vẻ tham lam cùng tàn nhẫn.

Mặc dù hắn cũng minh bạch vị thần bí luyện dược sư trong kia cấp bậc cao hơn mình, bất quá đối phương lúc này đang luyện đan dươc, việc này tối kị phân tâm, nếu không cẩn thận, hủy đan là chuyện nhỏ, vạn nhất bị cắn trả, không chừng trở thành người tàn phế cũng nên, bởi vậy hắn mới có đủ can đảm đến thế.

"Tiểu huynh đệ, chúng ta chỉ là kiểm tra một chút thôi mà, sẽ không nhiều chuyện, phiền toái tránh ra một chút." Tên trung niên nhị phẩm đồng dạng cũng biết lúc này là thời cơ tốt nhất, cho nên không dám tiếp tục trì hoãn, tiến lên một bước, bàn tay đã ẩn chứa đấu khí đẩy nhanh về phí Tiêu Viêm.

"Biến"

Nhìn cử động lớn mật của người này, Tiêu Viêm sắc mặt phát lạnh, bàn tay chợt nắm lại, một ngọn lửa màu tím trong nháy mắt dựng lên mang theo kình khí hung hãn đập mạnh vào bàn tay đang vươn tới của tên trung niên.

"Thình thịch!" Một tiếng trầm đục vang lên, Tiêu Viêm cước bộ lui nhanh, thẳng đến sát cửa phòng mới có thể ổn định thân mình. Lấy thực lực của Tiêu Viêm chỉ là bình thường đấu sư, mà tên đại hán kia vốn đã tiến vào Tam tinh đấu sư từ lâu. Mặc dù ỷ vào Tử hỏa đấu khí, Tiêu Viêm chiếm cứ thượng phong, bất quá vẫn như cũ, dù thắng cũng không thể dễ dàng.

"A…"

Tiếp được công kích của Tiêu Viêm, tên nhị phẩm luyện dược sư kia lui nhanh lại vài bước, đột nhiên hắn ôm bàn tay thống khổ tru lên. Mấy người con mắt thoáng nhìn lại có chút kinh hãi phát hiện nắm tay của người này trở nên đỏ bừng, mơ hồ còn có máu tươi thẩm thấu ra, nhìn có chút kinh khủng.

"Thực hỏa? Không đúng, tiểu tử này có điểm cổ quái, động thủ! Tháp Cổ! Bên trong đan dược sắp luyện thành rồi!" Nhìn Tử hỏa bốc lên trên tay Tiêu Viêm, tên lão giả biến sắc, sau đó quay đầu quát một tên trung niên nhị phẩm luyện dược sư, xem bộ dáng này, hắn với tên kia vốn quen biết nhau.

Nghe được tiếng la của lão giả, tên trung niên thực lực cường hãn hơn so với tên nhị phẩm luyện dược sư vừa rồi gật đầu, đi tới trước mặt Tiêu Viêm, chân phải đá dựng lên Tiêu Viêm, trên bàn chân mang theo tiếng áp bức của đấu khí làm cho Tiêu Viêm sắc mặt ngưng trọng.

"Mẹ kiếp!" Trọng lòng thầm tức giận mắng một tiếng, bàn tay Tiêu Viêm lấy huyền trọng xích thu vào trong nạp giới, cùng lúc đó bàn chân hung hăng đạp mạnh, thân thể bật lên, nhắm tới tên trung niên.

"Bát cực băng!"

Chợt quát một tiếng lạnh, tay phải Tiêu Viêm nắm chặt, giáng mạnh ra, lực lượng kinh khủng tạo ra một loạt sóng âm bén nhọn.

"Ầm"

Nắm tay cùng bàn chân nặng nề giao nhau cùng một chỗ, dưới công kích toàn lực của Tiêu Viêm, cho dù vị trung niên không có xem thường nhưng vẫn bị kình khí kinh khủng trên nắm tay, hung hăng đánh phải bay ngược về sau.

"Phịch"

Trung niên nện mạnh vào vách căn phòng, nhất thời gỗ vụn bay tứ tung,căn phòng nhỏ bị phá hủy. Sau khi căn phòng bị phá hủy liền lộ ra bầu trời xanh bên ngoài cùng những đám mây mờ.

Nhìn tên trung niên sắc mặt tái nhợt đang nằm bên mép phi điểu, Tiêu Viêm cười lạnh, muốn nhanh chóng công kích tiếp cho hắn rớt khỏi lưng phi điểu, bất quá một tiếng cười đắc ý lại làm hắn trong lòng cả kinh.

Quay đầu trở về, chỉ thấy tên lão giả vẻ mặt âm lãnh dĩ nhiên đã xuất hiện ở trước cửa phòng, quay đầu lại, hướng về phía Tiêu Viêm đắc ý cười, âm trầm nói:"Tiểu tử chờ ta thu thập tên bên trong, sau đó sẽ đem người xử lí."

Nói xong, lão giả công kích một quyền trên cửa gỗ, nhất thời những mảnh gỗ vụn bay tứ phía,trong tiếng cười lớn đắc ý của lão giả,cửa phòng nổ tung ầm ầm.

Tiện tay bắt một ít vụn gỗ đang bắn tới,lão giả vẻ mặt tươi cười,vừa định bước vào trong phòng,một đạo u linh tựa hồn mà phóng ra, quỷ dị trôi nổi giữa không trung, bàn tay già nua nắm chặt cổ họng của lão giả.

"Ngươi muốn thu thập ta?"

Âm thanh nhàn nhạt vang lên bên tai, làm cho lão giả đồng tử co rút lại.