Đấu Phá Hậu Cung

Chương 37: Cung đình tranh đấu【 hai 】

Sau khi ra khỏi tẩm điện của Lục Khê, lòng Ảnh Nguyệt như bị lửa đốt nàng ta nhanh chóng chạy về cửa Nam Vân, không thèm để ý dọc theo đường đi chúng cung nhân dùng những ánh mắt kinh ngạc như thế nào nhìn mình, bước chân không ngừng nghỉ, giống như không hề biết mệt mỏi là gì.

Trong lòng nàng ta bị sự lo lắng cho Quý Thanh An cùng vô hạn hận ý với Lục Khê lấp đầy, nặng nề tưởng như không thể thở nổi.

Có người chính là như vậy, một khi đã nhận định người nào đó, yêu người nào đó, dù trong lòng người đó nàng ta chẳng là cái gì, vẫn sẽ liều mạng đi bảo vệ hắn, trầm luân trong mối tình đơn phương vô vọng.

Hơn nữa vì người này, nàng ta có thể vứt bỏ tất cả, thậm chí cả chủ tử sống chung mấy ngàn ngày đêm tình như tỷ muội.

Lúc đến cửa Nam Vân, trừ thị vệ giữ cửa, nàng ta không nhìn thấy ai khác, tâm tình dần bình ổn hơn. . . . . . Ít nhất hắn còn chưa tới, nhân lúc hắn chưa tới đây nàng ta có thể nhanh chóng thông báo cho hắn mau rời đi.

Như vậy lẳng lặng đợi một lúc lâu, mơ hồ nghe từ xa truyền đến âm thanh gì đó, nàng ta mang theo vô hạn mong đợi ngẩng đầu nhìn lại, chợt cứng người ngay tại chỗ.

Lục Khê đã xuống liễn xa, đứng bên cạnh lan can cẩm thạch, bình tĩnh nhìn về hướng này, lúc chạm phải mắt nàng ta, trong cái nhìn ấy không có chút kinh ngạc nào nhưng cũng chẳng có một tia tình cảm

Tâm lập tức chìm xuống đáy cốc.

Ảnh Nguyệt khiếp sợ đứng tại chỗ, chợt hiểu vì sao không thấy Quý Thanh An ở đây, càng không gặp Ngụy Thải Nữ. Bởi vì Lục Khê không hề hẹn Quý Thanh An tới nơi này, nàng ta chỉ là muốn xem xem bản thân mình rốt cuộc có thật tâm đứng về phía nàng ta hay không mà thôi. . . . . .

Ảnh Nguyệt muốn nói gì đó, nhưng cách xa như vậy, dù nàng ta có nói gì Lục Khê cũng không nghe thấy.

Trên thực tế, Lục Khê cũng không muốn nghe. Nàng đứng từ xa nhìn Ảnh Nguyệt một lát, sau đó hờ hững xoay người bước lên liễn xa, phân phó một câu: "Hồi cung."

Vân Nhất cùng Tiểu Thuận đồng thời đáp một tiếng, theo liễn xa xoay người rời đi.

Lòng Ảnh Nguyệt đặt ở đâu, sự thật đã rõ ràng, chẳng cần nói thêm gì nữa, mà Lục Khê cũng sẽ không cho nàng ta thêm bất cứ cơ hội nào.

Trong lòng biết mình không có cơ hội sống nữa, bởi vì chủ tử trong cung chắc chắc sẽ không cho phép bất kỳ một nô tài nào có dị tâm tiếp tục ở lại bên mình, Ảnh Nguyệt quỳ xuống dập đầu theo hướng Lục Khê đi: "Cầu xin chủ tử giúp nô tỳ chăm sóc tốt cho cha mẹ, kiếp sau nô tỳ nguyện sẽ báo đáp ân tình của chủ tử ."

Từ trước đến nay Lục Khê đối xử với nàng ta không tệ, ít ra điểm này nàng ta vẫn rất rõ.

Lục Khê hờ hững gật đầu một cái: "Ngươi yên tâm, ta sẽ dàn xếp ổn thỏa cho bọn họ."

Hôm ấy, cung nữ Ảnh Nguyệt của Nhạc Thanh điện trên đường mang y phục của Lục Lương đệ đến Thượng Y cục tu bổ va chạm phải phượng giá của Kha tần, bị Kha tần sai người đánh ngay tại chỗ, diện mạo tổn thương.

Nghe nói vận số của cung nữ này cực kỳ không tốt, vài ngày trước bị Thường Tiệp dư đánh, bây giờ vết thương mới lành, lại bị Kha tần đánh cho một trận.

Ước chừng là do hai lần bị phạt nặng khiến nàng ta sinh ra ý nghĩ coi thường mạng sống của mình, trên đường trở về nhảy xuống giếng ngoài Khiêm Tâm điện tự sát.

Khiêm tâm điện là chỗ ở của Kha tần, lúc ấy cung nữ cận thân của Kha tần ra ngoài múc nước, lơ đãng nhìn xuống dưới, thấy trên mặt nước có một thi thể nổi lên, liền hoảng hốt gọi các thái giám cung nữ tới, vớt thi thể của Ảnh Nguyệt lên.

Cao Lộc bẩm báo việc này cho Minh Uyên thì Minh Uyên cau mày hỏi một câu: "Lục Lương đệ có khỏe không?"

"Bẩm hoàng thượng, Lục Lương đệ vừa nghe thấy chuyện này, lập tức chạy tới Khiêm Tâm điện, sau khi nhìn thấy thi thể cung nữ kia, sắc mặt trắng bệch, phải cố gắng lắm mới không ngã xuống."

Minh Uyên không lên tiếng, trong đầu hiện ra hình ảnh nữ nhân Giang Nam mảnh mai như cành liễu yếu đu đưa theo cố tỏ vẻ kiên cường, chợt sinh ra mấy phần thương tiếc.

"Bãi giá Nhạc Thanh điện."

"Vâng."

Thẩm Kha ngồi ở trong đại điện Khiêm Tâm điện, sắc mặt âm trầm nhìn những người đi tới đi lui ngoài điện, trong lòng càng thêm phiền não.

Cung nữ kia đã là lần thứ hai đụng chạm nàng ta, lần đầu tiên là lúc nàng ta vừa được lâm hạnh thì Lục Lương đệ vẫn chỉ là một tú nữ nho nhỏ. Khi đó dù nàng ta có đả thương cung nữ của Lục Khê, thì cũng chẳng phải là chuyện gì lớn, nhưng hôm nay người ta đã là Lương Đệ, dù vị phân không bằng mình, nhưng thủy chung vẫn có tịch vị trong hậu cung, hơn nữa gần đây hoàng thượng lại hay đến Nhạc Thanh điện, chuyện này sợ rằng sẽ khó giải quyết.

Hơn nữa cung nữ kia cũng thật quá vô dụng, chỉ là mười mấy bạt tai mà thôi, có cần thiết phải nhảy giếng tự vẫn thế không! Vừa nghĩ tới mình có thể sẽ vì vậy mà bị phiền toái, Thẩm Kha liền tức giận không dứt.

Tóm lại Lục Lương đệ này nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt, đến cung nữ của nàng ta cũng muốn hãm hại mình.

"Lạc Thu, đóng cổng lại cho ta! Đám thái giám đáng chết kia cứ đi tới đi lui ở bên ngoài, quả thật là chướng mắt!" Nàng ta tức giận nhưng không có chỗ phát, chỉ có thể trách tội đám người của Nội Vụ phủ đang xử lý hậu sự bên ngoài: "Nếu bọn chúng có hỏi ta nên xử lý như thế nào, nói cho bọn chúng biết muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó, bịt miệng giếng kia lại cho ta!"

"Vâng, chủ tử."

Lúc Minh Uyên đến Nhạc Thanh điện thì Lục Khê đang lẳng lặng đứng trong sân, chăm chú nhìn chậu Huệ Lan Thiên Tầng Tuyết đang nở rộ được đặt cẩn thận trên bệ cửa sổ, bóng lưng có chút gầy yếu.

Nghe Cao Lộc nói cung nữ vừa chết kia là nàng mang từ Lục phủ tới, đã đi theo nàng nhiều năm rồi, tình như tỷ muội, hôm nay người thân duy nhất ở trong cung này lại đột nhiên mất đi, dĩ nhiên sẽ chịu đả kích rất lớn.

Hắn chậm rãi đi tới phía sau nàng, lạnh nhạt nói: "Ái phi có khỏe không?"

"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng?" Người bị sự xuất hiện đột nhiên của hắn làm giật mình hoảng hốt xoay người lại, còn chưa kịp lau khô ngấn lệ nơi khóe mắt, đã theo bản năng trả lời: "Tần thiếp rất khỏe."

Không có dấu vết khóc lớn, cũng không có bộ dáng quá bi thương, người trước mắt đang cố gắng khống chế tâm tình của mình, chỉ có lệ ở khóe mắt cùng vẻ sầu bi nồng đậm trong con ngươi bán đứng lòng của nàng.

Nhưng dù nàng đang đỏ mắt vẫn cố gắng kiên cường nói mình rất khỏe, Minh Uyên vừa bực mình vừa buồn cười: "Rất khỏe, vậy khóe mắt nàng có cái gì kia? Trời mưa sao?"

Lục Khê lúng túng chùi chùi mi, cúi mắt không nói.

Minh Uyên than thở, vừa ôm nàng vào ngực, vừa nói: "Với trẫm mà cũng dám nói láo, lá gan của ái phi không nhỏ nha! Không sợ trẫm trị nàng tội khi quân à?"

Lục Khê lặng lẽ tựa đầu lên bả vai hắn, không giải thích cũng không lộn xộn, hắn còn tưởng rằng nàng sẽ khóc, nhưng cúi đầu nhìn thử người trong ngực, dù dáng vẻ vẫn còn có chút khổ sở, nhưng lại không có nửa giọt nước mắt.

Lục Khê nói: "Sinh lão bệnh tử vốn là chuyện thường tình của con người, tần thiếp chỉ cảm thấy khổ sở khi người thân cận duy nhất cũng đi, bây giờ tần thiếp chỉ có một mình sinh sống trong hoàng cung này thôi."

Nàng chẳng mảnh mai yếu đuối như hắn nghĩ, Minh Uyên có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là dịu dàng nói: "Trẫm sẽ bảo cho Cao Lộc phái một cung nữ lanh lợi hơn tới cung của nàng, ái phi không nên lo lắng."

Lục Khê yên lặng một lúc lâu mới nói: "Hoàng thượng, tần thiếp có một yêu cầu quá đáng."

"Cứ nói đừng ngại."

"Hôm đó, lúc ở trong cung hoàng thượng thiếp có nhìn thấy đại cung nữ Bích Chân, tần thiếp cảm thấy rất hợp ý, không biết hoàng thượng có thể ban nàng ấy cho tần thiếp không?"

"Cũng được, Bích Chân là một người tỉ mỉ, có thể chăm sóc tốt cho nàng." Minh Uyên đồng ý rất sảng khoái, dù sao cung nữ đối với Hoàng đế mà nói chỉ là một sự tồn tại rất nhỏ, dù hầu hạ có tỉ mỉ chu đáo đến đâu, cũng chẳng qua là một cung nữ mà thôi, không có gì quan trọng.

Trong khoảng thời gian này biểu hiện của Lục Khê khiến hắn vô cùng hài lòng, như vậy ban thưởng cung nữ cho nàng, cũng không phải là chuyện không thể. Bích Chân làm việc luôn luôn tỉ mỉ khéo léo, ổn trọng thỏa đáng, không chứa tâm cơ, người coi trọng nàng ta không chỉ có một mình Lục Khê, nhưng cũng chỉ có Lục Khê mới dám quang minh chánh đại yêu cầu như vậy thôi.

Hoàng đế là loại người như thế, có lúc chính là một sự tồn tại hết sức kì lạ, ngươi tuân theo quy củ, thuận theo hắn, có lẽ hắn sẽ cảm thấy ngươi dễ tính, đơn điệu; nhưng nếu như ngươi lập dị, thỉnh thoảng có chút khác với người thường, cho dù trong mắt người khác đó là hành động vô lễ nhưng hắn lại cảm thấy mới lạ thú vị, vui vẻ gật đầu.

Thứ người như thế, tục xưng là: *Tiện bì.

*Tiện: Đê tiện/ Bì: da, vẻ bề ngoài (^^ Mọi người muốn nghĩ sao thì nghĩ nhá)

Lục Khê không biểu hiện ra vẻ nhu nhược quá lâu, dù sao trong hậu cung này ai cũng biết diễn trò, bạn cứ tưởng tượng xem mỗi lần xảy ra chuyện gì đó, chúng phi tần vì muốn được hoàng thượng thương tiếc sẽ giả vờ điềm đạm đáng yêu, như vậy, quay lại với cảm xúc của hoàng thượng xem, vô số lần nhìn thấy dáng vẻ đó tâm tình của vị đế vương này sẽ như thế nào?

Cũng giống như bạn thích một món ăn, ăn ba năm hoặc năm năm, có ngon miệng thế nào đi nữa cũng sẽ chán.

Chính vì vậy, Lục Khê chỉ tỏ vẻ đau buồn một lúc, khắc sau liền lộ ra nụ cười ôn hòa: "Hoàng thượng đừng lo lắng cho tần thiếp, lúc trước tần thiếp nói sai rồi, bởi vì tần thiếp còn có hoàng thượng, nên không hề cô độc."

Hậu cung phi tần vô số, cho tới bây giờ đều chỉ nói mình là của hoàng thượng, chứ chưa có ai nói qua hoàng thượng là của mình, câu này chỉ đảo chủ ngữ vị ngữ nhưng ý lại hoàn toàn khác hẳn, nàng không xem mình là một trong những nữ nhân của hoàng thượng, mà giống như một thê tử bình thường nói với trượng phu mình, nàng có thể dựa vào hắn.

Nghe lời ấy, tim Minh Uyên bỗng nhiên loạn nhịp, nâng khóe môi cười cười, nữ nhân này nhìn như nhát gan, nhưng trên thực tế lại can đảm hơn bất kì ai khác.

Nhưng hắn cũng chỉ cười nhìn nàng: "Nghĩ như vậy là được rồi, đừng buồn nữa."

Không ngờ chỉ một câu như vậy lại khiến Lục Khê đỏ mắt.

"Trẫm nói sai sao?" Hắn có chút buồn cười, nâng cằm nàng lên nhìn đôi mắt phiếm ướt: "Sao lại khóc rồi?"

Lục Khê không nói lời nào, chỉ duỗi ra tay ra ôm chặt hông hắn, mười phần lệ thuộc dán mặt mình vào ngực của hắn, nghe tiếng tim đập có quy luật.

Vì vậy Minh Uyên hiểu, nàng đang im lặng biểu hiện sự lệ thuộc của mình.

Không thể không nói, thân là một Đế Vương khiến người ta kính sợ, có người lệ thuộc vào ngươi hơn nữa không cảm thấy ngươi cao cao tại thượng khó lòng chạm đến quả thật là điều khiến người ta hết sức hài lòng.

Ban đêm, vì trấn an Lục Lương đệ vừa mất đi cung nữ cận thân, hoàng thượng ở lại Nhạc Thanh điện, đây là lần thứ tư trong tháng này—— à, quên, hôm nay chỉ mới là giữa tháng, tần số Lục Lương đệ được sủng ái quả thật là vô cùng cao.

Tâm tình không tốt, theo lý thì nên đi ngủ sớm, quên bớt ưu phiền, nhưng kiểu Logic của hoàng thượng là điều mà người thường không thể lý giải——

"Nếu tâm tình không tốt, trẫm đương nhiên phải có nghĩa vụ làm ái phi vui vẻ."

Mà phương thức khai tâm, là thông qua ngôn ngữ tay chân để biểu đạt, bởi vì ——

"Trẫm xưa nay không giỏi nói chuyện, vẫn nên để thân thể thực hiện có vẻ hiệu quả hơn."

Vì vậy trên chiếc giường to lớn, từng cơn sóng tình nhộn nhạo, quần áo dần nhiều ra.

Từ cái trán sáng bóng hôn đến chóp mũi xinh xắn, từ đôi môi đỏ tươi diễm lệ hôn đến đĩnh tuyết phong kiều diễm, vẻ yêu kiều của người nào đó khiến sắc lang nào đó phải thở gấp, bên trong phòng cảnh xuân lan tràn

Minh Uyên vuốt ve song nhũ của nàng, nhìn chúng chậm rãi nở rộ trong tay mình, lộ ra màu phấn hồng tuyệt đẹp, sau đó chậm rãi cúi đầu mút vào, gặm cắn.

Cảm giác vừa kỳ lạ vừa xấu hổ truyền đến từ vùng ngực nhạy cảm yếu ớt, chạy thẳng vào trái tim, Lục Khê không nhịn được thở gấp, nỉ non như một con mèo nhỏ: "Hoàng thượng. . . . . . Đừng, đừng như vậy. . . . . . Rất nhột. . . . . ."

"Vậy trẫm dùng sức chút nữa." Hắn cười khẽ một tiếng, càng thêm dùng lực hút đỉnh phấn hồng, giữa răng môi phát ra âm thanh mập mờ, khiến người khác nghe được phải mặt hồng tai nóng.

Môi hắn lướt qua khắp cơ thể nàng, hoặc dùng miệng khẽ hôn, hoặc dùng răng khẽ cắn, hưởng thụ da thịt trơn mịn mềm mại, cùng mùi thơm Ngọc Lan nhàn nhạt trên thân thể.

Hắn đoán ắt hẳn lúc tắm nàng đã thả vài cánh hoa vào thùng nước, nếu không sao lại có mùi thơm ngát thoang thoảng quanh chóp mũi lâu tan như vậy chứ?

Rốt cuộc, đầu ngón tay đi tới chỗ tư mật của nàng, chạm nhẹ qua mảnh mềm mại, liền cảm thấy cơ thể người dưới thân run lên, mặt ửng hồng, thân thể trắng như tuyết bị nhuộm thành sắc phấn hồng của hoa hạnh.

Hắn đè xuống tiểu hạch trong nhụy hoa lúc nhẹ lúc nặng, thản nhiên nhìn bộ dáng ý loạn tình mê của nàng, nhận thấy đầu ngón tay đã ẩm ướt, liền nhấn ngón tay vào cấm địa.

"A. . . . . ." Lục Khê không nhịn được kêu khẽ, theo sự di động chậm rãi của ngón tay mà run rẩy, thậm chí không tự chủ được đong đưa theo tiết tấu.

Minh Uyên bị sự nhiệt tình của nàng thiêu đốt, rút ngón tay ra, kéo bàn tay nhỏ của nàng đặt lên phần đã cứng rắn, cười nói: "Đến phiên nàng, ái phi."