Đấu Phá Hậu Cung

Chương 30: Mưu vị 【 hai 】

Danh sách tấn thăng đã được đọc xong, hoàng hậu cười nói vài lời đại loại như tỷ muội hậu cung nên chung sống hài hòa …., lúc này Lục Khê vẫn đang nhìn những chiếc bánh ngọt trong khay, nhàm chán chờ những lời dài dòng sáo rỗng này qua đi.

Sau đó là thanh âm của Minh Uyên, uy nghiêm nhưng không mất đi vẻ ôn hòa thường ngày, nhắc nhở việc thắt chặt công tác biên phòng Tây Bắc và phân phó Thái Học Viện chỉnh sửa việc biên chép sách sử.

Hắn liếc mắt nhìn quanh đám người, sau đó nhíu mày hỏi Lễ bộ Thị Lang: "Sao không thấy Thượng Thư Đại Nhân?"

Tim Lục Khê đập lỡ một nhịp.

"Khởi bẩm hoàng thượng, hôm qua Quý đại nhân nôn nóng chuẩn bị việc khoa cử nên vô ý nhiễm phong hàn, chắc là do vậy, nên không đến dự tiệc được."

Minh Uyên gật đầu: "Khoa cử sắp tới, Lễ bộ bận rộn là chuyện đương nhiên, nhưng cũng nên quan tâm đến thân thể, đừng để quá mệt nhọc. Cao Lộc, sau khi tàn tiệc nhớ mời thái y đến khám bệnh cho Quý đại nhân."

"Dạ, hoàng thượng."

Quốc yến tiến hành được một lúc, chúng phi tần hộ tống hoàng hậu đến Thiên Điện uống trà nói chuyện phiếm, để các đại thần và hoàng thượng thương thảo quốc sự.

Lục Thẩm Tư là quan viên nhận chức ở địa phương, lại ở Giang Nam xa xôi, nên cũng không tham dự. Chẳng thể gặp được phụ thân, trong lòng Lục Khê có chút tiếc nuối.

Một đám nữ nhân ríu ra ríu rít nói cười, Lục Khê chợt cảm thấy mệt, liền cung kính xin phép hoàng hậu, nói thân thể mình có chút không khỏe, hi vọng có thể về nghỉ sớm. Tuy chuyện này không phù hợp lễ tiết, nhưng so với người lúc nào cũng tuân thủ theo đúng lễ nghi phép tắc thì hoàng hậu cảm thấy dễ chịu hơn.

Hoàng hậu khách khí thăm hỏi mấy câu, liền cho phép nàng cáo lui.

Lục Khê vừa đi, đã có người bắt đầu phê bình: "Thân thể Lục Lương đệ ngày càng quý giá hơn rồi, dù sao tháng này hoàng thượng đã nghỉ ở Nhạc Thanh điện của nàng ta mấy đêm, đương nhiên phải vất vả hơn chúng ta một chút."

Hoàng hậu lạnh nhạt liếc Thẩm Kha một cái: " Tính tình Kha tần thẳng thắn là chuyện tốt, có lẽ hoàng thượng cũng thích điểm này ở muội. Nhưng thẳng thắn và lắm miệng là hai chuyện khác nhau, biết phân rõ giới hạn mới được xem là người thông minh, không phân rõ thì chính là ngu xuẩn."

Sắc mặt Thẩm Kha lập tức trở nên khó coi, Tiêu chiêu viện cười duyên hai tiếng: "Hoàng hậu nương nương nói rất đúng, ta thấy Kha Tần muội muội quả là một người thông minh."

Không có cách nào phản bác hoàng hậu, nhưng Tiêu Chiêu viện sao cứ cố ý châm chọc mình? Thù mới hận cũ gộp lại, Thẩm Kha lại càng thêm căng hận nữ nhân này.

Vì vết thương trên mặt Ảnh Nguyệt và Tiểu Thuận chưa khỏi hẳn, nên Vân Nhất đi theo Lục Khê đến dự tiệc.

Thấy hai người đang đi về Nhạc Thanh điện, Vân Nhất buồn bực hỏi nàng: "Chủ tử, bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Yến hội hơi buồn, ta muốn đến Ngự Hoa Viên đi dạo, hóng gió một lát."

Xuyên qua màn đêm, sải bước đến Ngự Hoa Viên, Lục Khê yên lặng đứng trên bờ hồ, nhìn dòng nước xanh biếc, suy nghĩ mông lung.

Nàng đồng ý hợp tác với Thường Tư Viện đánh ngã Thường gia, nhưng có thể thành công hay không chính nàng cũng không biết.

Vào cung đã một tháng, bên phía Thái hậu lại chậm chạp không có động tĩnh gì, cũng không biết bà ta muốn con cờ là nàng đây làm chuyện gì nữa. Tuy nhìn thoáng qua có vẻ như hoàng thượng đang rất sủng ái nàng, nhưng trên thực tế, hai người bọn họ chẳng ai nhìn thấu được ai.

Nàng vào cung cấm là vì cứu Lục gia, trả thù Quý Thanh An cùng muội muội của Thường Tư Viện, nhưng sau khi báo đại thù xong thì sao đây? Chẳng lẽ cả đời phải ở lại trong cung đấu đá tranh giành với một đám nữ nhân sao?

Trong lúc tâm trí còn đang mờ mịt, không ngờ lại nghe thấy ở một nơi khác truyền đến tiếng bước chân vội vã, vì vậy nàng quay đầu nhìn lại, trong thoáng chốc thân thể bỗng trở nên cứng đờ.

Người nọ một thân áo trắng uốn lượn theo làn gió, xuyên qua bóng đêm yên tĩnh, đạp lên cả ánh trăng.

Quý Thanh An.

Quý Thanh An bị ốm đáng lẽ không tới được, nhưng công tác khoa cử bỗng nhiên xuất hiện sự cố không nhỏ, hắn phải vội vã chạy tới đây để thương lượng vói Lễ Bộ Thị Lang, thuận tiện xin hoàng thượng thứ tội vì không tham dự được yến tiệc.

Ai ngờ lúc đi ngang qua Ngự Hoa Viên thì thoáng thấy bóng dáng mình ngày đêm tưởng nhớ, hắn lập tức dừng chân, luống cuống kêu một tiếng: "Khê nhi?"

Ba hồn bảy vía vốn đang thất lạc của Lục Khê lập tức trở về vị trí cũ, nàng chậm rãi đưa tầm mắt về phía hắn, từ tốn nói một câu: "Xin lỗi, ngài nhận lầm người rồi."

Ánh mắt của nàng xa cách, giống như đang đối mặt với một người dưng không quên, Quý Thanh An khó khăn lắm mới ổn định được tâm thần, thoáng thấy phía sau nàng còn có một cung nữ đang đứng, tim hắn giật thót lên.

Chuyện cũ của hắn và Lục Khê nếu bị người nào đó trong cung này biết được, sợ rằng hắn có mười cái đầu cũng không đủ chém.

Sao hắn lại không biết kiềm chế đến mức này chứ?

Thu hồi tất cả biểu tình không nên có trên mặt, hắn áy náy thi lễ: "Thật sự xin lỗi, hạ quan là Lễ Bộ Thượng Thư Quý Thanh An, không biết nương nương đang đứng đây ngắm trăng, nhất thời đường đột, nhận lầm nương nương là cố nhân, kính xin nương nương thứ tội."

Lục Khê mặc cung trang, nên chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn ra nàng là phi tần ở hậu cung.

Nàng lạnh nhạt ừ một tiếng: "Không cần phải gọi ta là nương nương, ta chỉ là Lương Đệ thôi. Sắc trời đã tối, đại nhân vội vàng vào cung chắc vì có chuyện quan trọng, ta không quấy rầy đại nhân nữa."

Quay đầu lại lên tiếng: "Vân Nhất, hồi cung thôi."

Nàng thư thái bước qua Quý Thanh An, chỉ có tay áo hơi rũ xuống, một chiếc khăn lụa rơi trên mặt đất, Vân Nhất không nhìn thấy, Lục Khê cũng đang nhìn thẳng, giống như không hề phát hiện mình làm rơi đồ.

Thần sắc Quý Thanh An phức tạp ngẩng đầu nhìn bóng dáng đã đi xa, run rẩy nhặt chiếc khăn lụa kia lên. Trên mảnh vải tơ thượng hạng trắng nõn như tuyết thêu hai hàng chữ xinh đẹp: *Thấp tang hữu, Kỳ diệp hữu.

(*Dưới cây dâu có chiếc lá rơi)

Trái tim vốn bị nước mắt đông lạnh vì mất đi nữ tử yêu mến đột nhiên trở nên nóng bỏng.

Hắn chợt nhớ đến thời gian trước vì công việc triều chính bận rộn, nên hai tháng liền không đến Giang Nam gặp Lục Khê, vất vả lắm mới dành ra được thời gian trống đến thăm thì nữ tử yêu dấu ấy vừa khóc vừa cười nhào vào trong ngực hắn, chiếc bút bị ném đi, đến cả quyển trục nàng đang xem dở cũng rơi xuống đất, trải rộng trước mắt hắn.

*Thấp Tang hữu, kỳ Diệp hữu a, ký kiến quân tử, kỳ nhạc như hà.

Thấp Tang hữu, kỳ diệp hữu ốc, ký kiến quân tử, vân hà bất nhạc.

Thấp Tang hữu, kỳ diệp hữu u, ký kiến quân tử, đức âm khổng giao.

Tâm đã động, xa không thể nói, giữ mãi trong tim, ngày nào quên được.

(Dịch:

Dưới cây dâu, có chiếc lá rơi, gặp được quân tử, vui vẻ khôn cùng.

Dưới cây dâu, có chiếc lá xanh rơi, gặp được quân tử, sao còn không vui.

Dưới cây dâu, có chiếc lá vàng rơi, gặp được quân tử, sao không mở lòng.)

Nàng luôn mang theo chiếc khăn lụa này bên người, trên đó còn viết những câu như vậy. . . . . . Quý Thanh An gần như không thể kìm chế được muốn đuổi theo hỏi cho rõ ràng.

Nếu yêu hắn, vì sao còn phải vào cung?

Hôm đó, ở trong ngõ nhỏ bên sông Tần Hoài, nàng đồng ý sẽ chờ hắn, hắn vốn nghĩ rằng chuyện thành thân chỉ còn là vấn đề thời gian, nhưng không ngờ ít ngày sau đó lại nghe được tin Lục Khê vào cung, trở thành nữ nhân của hoàng thượng.

Hắn đến Lục phủ hỏi cho ra nhẽ, nhưng người gác cổng vừa nghe thấy hắn tự xưng là Quý Thanh An, liền đóng chặt cửa chính, không cho hắn vào.

Lục Thẩm Tư nghĩ rằng là do hắn làm nữ nhi nhà mình bị tổn thương, trong cơn tức giận nàng mới quyết ý vào cung, cho nên chỉ gặp hắn thôi ông cũng không muốn.

Bây giờ nhìn thấy chiếc khăn lụa này, ngoài bi thương hắn còn cảm thấy có một tia an ủi, bởi vì không phải Lục Khê không thương hắn. . . . . . Nhất định là do nàng có nỗi khổ tâm!

Đạp lên bóng đêm vô tận, Lục Khê im lặng thật lâu, mới cất giọng lạnh lùng nhưng trong trẻo hỏi Vân Nhất: "Vừa rồi ngươi nhìn thấy cái gì?"

Vân Nhất cả kinh, lập tức quỳ xuống đất: "Bẩm chủ tử, nô tỳ không nhìn thấy gì hết!"

Lục Khê bình tĩnh nhìn nàng ta: "Hả? Không nhìn thấy gì? Vậy người chúng ta vừa gặp thì sao? Chẳng lẽ là quỷ à?"

Vân Nhất vốn nghĩ ý của Lục Khê là muốn nàng ta im lặng, giữ kín chuyện này, nào có thể đoán được phản ứng của Lục Khê lại cổ quái như vậy, khiến nàng ta ứng phó không kịp.

Nàng ta chần chờ nhỏ giọng nói: "Nô tỳ không hiểu ý của chủ tử. . . . . ."

Lục Khê nói: "Là do Lễ Bộ Thượng Thư nhận lầm người, nhưng nếu ta với ngươi cố tâm giấu diếm chuyện này, bị người có lòng riêng biết được không chừng sẽ xảy ra chuyện không hay, vì vậy nếu Cao công công hỏi, ngươi cứ nói đừng ngại."

Vân ngẩn ra: "Ý của chủ tử là. . . . . muốn ta bẩm báo việc này cho Cao công công?"

"Ta biết bất kể chuyện gì của ta ngươi cũng sẽ bẩm báo cho Cao công công, nhưng nếu chuyện này ngươi lại gạt không báo, bị Cao công công biết, có lẽ tính mạng ngươi sẽ khó giữ." Lục Khê nhẹ nhàng nói mấy câu này xong, liền im lặng.

Nhạc Thanh điện đã xuất hiện trong tầm mắt, nhưng tâm trí Vân Nhất vẫn đang đầy hỗn loạn như một mớ bông gòn, rõ ràng rất nhẹ, nhưng lại tràn đầy cả lồng ngực.

Lục Khê đang suy nghĩ cho nàng. . . . . . Cho dù chuyện này có thể trở thành nhược điểm của nàng ấy.

Tiểu cung nữ mất gia đình phải vào cung từ khi còn nhỏ chợt cảm thấy hốc mắt hơi đau rát, bắt đầu từ giờ khắc này, trong lòng nàng ta âm thầm tự nói với mình, từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không làm bất kì chuyện gì tổn hại đến Lục Khê.

Nhạc Thanh điện .

Ảnh Nguyệt đang giúp Lục Khê tẩy trang, liếc qua gương đồng thấy khuôn mặt mình còn đang sưng húp, tâm trạng đầy buồn bã.

Lục Khê khẽ liếc nàng ta một cái, lơ đễnh nói: "Hôm nay, ở Ngự hoa viên ta gặp được một người."

Ảnh Nguyệt không hiểu nhìn nàng: "Chủ tử gặp ai?"

"Một cố nhân." Âm thanh từ từ thấp xuống: "Hắn quả thật. . . . . . Gầy đi rất nhiều. . . . . ."

Ảnh Nguyệt lập tức trợn to hai mắt: "Chủ tử phải . . . . . gặp phải. . . . . ."

"Hắn nói hắn sẽ đợi ta." Lục Khê run giọng nhắm nghiền hai mắt, "Quả thực là tên ngốc. . . . . ."

Như vậy sao Ảnh Nguyệt còn không rõ nàng đã gặp ai?

Sắc mặt nàng ta lập tức thay đổi, tim như bị đao cắt, bàn tay đang cầm tóc nàng cũng nới lỏng ra.

Hắn thật khờ, vì một người không để mình trong lòng bỏ ra nhiều như vậy, bây giờ lại còn muốn đợi. . . . . .

Chẳng biết từ lúc nào Lục Khê đã mở mắt ra, nhưng Ảnh Nguyệt lại không chú ý, chỉ biết đứng ngơ ngác tại chỗ, trong mắt là một mảnh bi thương.

"Vậy. . . . . . Chủ tử nói như thế nào?"

Lục Khê nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của nàng ta, từ tốn nói: "Ta bảo được, hắn nguyện ý chờ, thì để hắn chờ thôi."

Hai mắt Ảnh Nguyệt lập tức trợn to, không thể tin nhìn Lục Khê , "Cô. . . . . . cô nói cái gì?"

Lục Khê nói: "Ta cũng từng rất thích hắn, không muốn thấy hắn cưới nữ nhân khác, nếu hắn nguyện ý chờ ta, vậy thì còn gì tốt hơn nữa."

"Nhưng rõ ràng cô biết hắn có đợi đến cuối đời cũng không đợi được ngay đó!" Giọng nói của nàng ta bén nhọn, chẳng đoái hoài gì đến lễ nghĩa chủ tớ nữa.

"Ảnh Nguyệt." Âm thanh của Lục Khê bình tĩnh, ánh mắt khóa chặt nàng ta, nhưng thân thể vẫn bất động: "Ta nhớ ngươi đã từng đã đồng ý với ta, bất luận ta đưa ra quyết định gì, ngươi cũng sẽ nguyện ý đứng cùng chiến tuyến với ta."

Ảnh Nguyệt nắm chặt tay, trong lòng lạnh lẽo: "Dạ, Ảnh Nguyệt nhớ."

"Vậy đừng tranh chấp với ta chuyện này nữa, ta tự có lý do của mình."

". . . . . . Vâng"

Nhìn bóng lưng căng cứng của Ảnh Nguyệt, ánh mắt Lục Khê tràn đầy phức tạp .

Giữ nàng ta ở bên người, ắt hẳn sẽ có rất nhiều phiền toái.