Đấu La Đại Lục

Chương 289: Bốn vị phong hào đấu la (1+2)

Phong hào đấu la Bạch y này muốn thu Đái Mộc bạch làm đồ đề?? Mặc dù là do tâm tình khi kích động nói ra nhưng với cấp bậc thân phận của hắn, một khi đã nói ra ngoài sẽ không thu hồi lại ( đoạn này tự ý sửa đi một chút cho hợp ý)

Thái Long cùng mấy tên đội viên dự bị đều cho rằng đây là một cơ hội, ít nhất không cần chịu công kích của đối phương là có thể lưu lại tính mạng. Mà lại còn có vị sư phụ như vậy thì tại sao lại không chứ? Nhưng Đái Mộc Bạch lại nói làm cho bọn hắn mở rộng tầm mắt.

" Bái ngươi làm sư phụ không phải là không thể, nhưng ta có điều kiện" Tà mâu lóe ra, Đái Mộc Bạch nhàn nhạt nói. Cũng không phải hắn không muốn nghĩ cách phản kháng nhưng hắn cũng ko phải là loại lỗ mãng, đối mặt với Phong Hào Đấu La, phản kháng có ý nghĩa gì chứ. Núi còn thì sợ gì thiếu củi đốt, huống hồ ở đây cũng không phải chỉ có mình hắn.

" Hả? Điều kiện gì? "Người áo trắng thấy Đái Mộc Bạch tại lúc này còn dám đề điều kiện tỏ ra rất thích thú.

Đái Mộc Bạch chỉ ngón tay hướng Chu Trúc Thanh, nói: " nàng là hôn thê của ta, hơn nữa nàng cùng ta có vũ hồn dung hợp kỹ, nên ngươi không thể thương tổn nàng."

Bạch y nhân con mắt sáng ngời, "Vũ hồn dung hợp kĩ, tốt lắm. Ta đáp ứng ngươi"

Không đợi Bạch y nhân tiếp tục nói xong, Đái Mộc Bạch lại chỉ hướng những người khác, "bọn họ đều cũng là bạn của ta,chúng ta là một đoàn đội phối hợp tốt nhất, Bọn họ đều là huynh đệ ta, cũng là bạn bè thân nhất. Ngươi cũng không có thể thương tổn bọn họ, nếu không sao ta có thể nào bái ngươi làm sư phụ?"

"Cái này ……" Bạch y nhân rõ ràng do dự chút.

Lạc Nhĩ Địch Á Tư trên không trung vội cao giọng nhắc nhở hắn: " Đại nhân, bọn họ chính là mục tiêu của chúng ta trong nhiệm vụ lần này."

Bạch y nhân nhíu nhíu mày nói: " Đúng thế, bọn họ là mục tiêu nhiệm vụ lần này của chúng ta … điều này không phải ta có thể làm chủ được. Vậy đi, ta hứa sẽ chỉ giết một người, ngươi thấy thế nào? "

Là một Phong Hào Đấu La hắn thấy mình ăn nói có chút khép nép như vậy đã là cấp mặt mũi cho Đái Mộc bạch rồi.

Nhưng không ai ngờ rằng, Đái Mộc Bạch lại kiên định lắc đầu nói: "không. Trong chúng ta nếu có một người tổn thương, ngươi sẽ là địch nhân của ta."

Bạch y nhân hừ lạnh một tiếng. "ngươi muốn tìm cái chết sao? ngươi hẳn là hiểu được, giết chết ngươi, đối ta mà nói, đơn giản chỉ như bóp chết một con kiến.

nếu không phải ngươi từng phục dùng quá kỳ nhung thông thiên cúc ( nhung hươu + cúc thông thiên) thì ngươi hẳn đã là một xác chết rồi.

Ánh mắt Đái Mộc Bạch lướt qua trao đổi cùng đồng bọn một lúc, hắn vừa muốn nói chuyện thì Đường Tam lại mở miệng nói: "
Người các ngươi muốn giết chắc là ta. Có thể bỏ qua cho những người khác, ta sẽ chấp nhận "

"
Tiểu Tam."

"
Ca ……"

Những người khác của Sử lai khắc thất quái đồng thời khẩn trương, lúc này bọn họ không rõ tại sao Đường Tam lại nói ra lời như vậy.

Ngay cả Phong Hào Đấu La Áo Trắng nọ đều cũng có chút kinh ngạc, "
tiểu tử, ngươi rất thông minh. bất quá, người thông minh thường thường sẽ không sống lâu." Nói xong hắn chuyển ánh mắt về hướng Đái Mộc Bạch " nếu đồng bọn của ngươi đã đồng ý lấy tính mạng của mình để thay cho các ngươi, thì ngươi cũng không cần phải kiên trì nữa. Ta sẽ làm cho hắn đc thống khoái."

"
Không. Sử lai khắc thất quái đều là một thể, nếu không thể cùng huynh đệ đồng sanh cộng tử, ngươi thấy ta sau này còn có thể có thành tựu gì sao?" Đái Mộc Bạch như đinh chém sắt nói.

"
Thành tựu? nếu ngươi bây giờ chết ở chỗ này, mới là không có thành tựu gì."

"
Ít nói nhảm, động thủ đi." Một tia hy vọng cuối cùng trong lòng Đái Mộc Bạch cũng đã tan biến. Đối phương phát động hơn một ngàn người, mục tiêu tựa hồ là Đường Tam, thì làm sao có thể từ bỏ ý đồ được.

Phong Hào Đấu La Áo Trắng tựa hồ nghĩ thông suốt cái gì, trong miệng phát ra một chuỗi tiếng cười âm nhu, làm người nghe không rét mà run: "
Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Trước tiên ta giết Đường Tam sau đó đem ngươi trở về. Ta cũng không tin ngươi lại không khuất phục ta. Ân, các ngươi những tiểu hài tử này ta cũng đều mang về. Thiên phú đều cũng không tồi, đúng rồi, ta sẽ dạy giỗ các ngươi thật tốt."

Vừa nói xong, hắn đã hướng về Đường Tam đồng thời cũng giơ tay phải lên, không khí nhất thời như ngưng đọng lại, thân thể Sử lai khắc thất quái dưới áp lực khổng lồ này không người nào có thể nhúc nhích.

Kêu to một tiếng, Liễu Nhị Long đã nổi giận. Hỏa Long chân thân khổng lồ như một vòng cung, đuôi vung lên, rốt cuộc đem ngón tay giữ nàng của hồn sư Thiết Giáp Quy kia quất bay ra ngoài.

Ngay sao đó, thân thể khổng lồ của nàng lập tức giống như Lưu Tinh phóng về phía Phong Hào Đấu La Áo Trắng đánh xuống.

Đại Sư không có mặt ỏ đây, nếu để Đường Tam chết thì làm sao nàng có thể thỉnh tội được với Đại Sư, vì nàng biết, Đại Sư cùng với Đường Tam tình như phụ tử. Càng huống chi, Đường Tam là người mà con gái nuôi của mình yêu nhất.

Ánh mắt Phong Hào Đấu La Áo Trắng ngưng trọng, đối mặt với công kích toàn lực của nhị long hắn cũng ko dám khinh thường.

Trong tay hắn, kỳ nhung thông thiên cúc đã được huy động, bông hoa lớn màu tím đón gió tung bay. Trên người hắn, trong 9 hồn hoàn thì có 3 cái chỉ hơi phát ra ánh sáng một chút, tốc độ cực nhanh, thật sự không người nào có thể nắm bắt được đến cùng là hồn hoàn nào có tác dụng gì?

Mà sau một khắc, bông hoa lớn màu tím đã hình thành một là chắn thật lớn, đã trực tiếp chấn bay vũ hồn chân thân của Nhị long ra ngoài. Đang trên không trung, Nhị Long đã phun ra một dòng máu lớn.

"
Biến dị lam điện phách vương long, hóa ra cũng chỉ có thế mà thôi." Sự cường hãn của Phong Hào Đấu La Áo Trắng làm cho kẻ khác hít thở cũng thấy khó khăn, thấy Liễu Nhị Long cường hãn vậy mà cũng không tiếp nổi một chiêu của hắn.

Phất Lan Đức cũng vừa mạnh mẽ thoát được khỏi đối thủ kịp thời bay lên đón lấy nhị long, hai người nhìn nhau một chút, trong mắt đều tràn ngập vẻ dù chết cũng không sợ.

"
Cúc Hoa Quan, ngươi cho rằng Sử lai hoạc viện chúng ta không có người sao? Xem lão phu cho Hoa Cúc của ngươi nổ tan tành đây"

"
Nghe thanh âm quen thuộc vang lên, sắc mặt Phong Hào Đấu La Áo Trắng chợt biến đổi, áp lực trên Sử lai khắc thất quái cùng giảm bớt đi vài phần.

Đã biến hóa thành bộ dáng đầu tóc đen, Độc Cô Bác lặng yên xuất hiện. Lăng không đạp từng bước mà tiến tới, mặc dù hắn không thể phi hành, nhưng chỉ bằng hồn lực cực kì hùng hậu, hắn từng bước đến cạnh chiến trường.

Mặc dù Phong Hào Đấu La Áo Trắng còn đang bên cạnh sử lai khắc thất quái, nhưng hắn lại không có một chút coi thường vong động nào. Đều là phong hào đấu la, ngay khi tiếp xúc đều đem khí tức của đối thủ khóa lại, bất kì ai có hành động, lập tức sẽ dẫn đến bị đối thủ điên cuồng công kích lại. Mà với cấp bậc của bọn họ, chỉ cần rơi vào hạ phong mà muốn lật ngược tình thế thì sợ rằng còn khó hơn lên trời.

" Lão độc vật, từ khi nào ngươi đã trở thành tay sai của học viện này thế? ". Thanh âm âm nhu vang lên còn thêm vài phần lạnh lẽo.

" Con mẹ nó, ngươi mới thành tay sai," lão phu là khách khanh trưởng lão của Sử Lai Khắc Học Viện, như vậy không được sao? Đường Tam là huynh đệ ta, ngươi muốn giết hắn, ta đem cúc hoa của ngươi cho nổ trước ". Hai mắt Độc Cô Bác vẫn như trước là màu xanh biếc, hơi thở mạnh mẽ của Bích Lân Xà Hoàng tràn ngập trong không trung.

Lưỡng đại phong hào đấu la giằng co sinh ra áp lực ảnh hưởng trực tiếp lên cuộc chiến của hơn ngàn người, khiến cho có phần chậm lại, đồi với áp lực khổng lồ này, ngay cả hô hấp của họ cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Bạch y áo trắng phong hào đấu la, ánh mắt hắn nhìn chăm chú trên người Độc Cô Bác "
Độc Cô Bác ngươi phải biết rằng, đối đầu với chúng ta, thì kết quả sẽ như thế nào chứ.

Độc Cô Bác khinh thường hừ khan một tiếng "ta khuyên ngươi chính là trước hết nghĩ về hậu sự của chính mình đi. Ta không tin ngươi không biết sau lưng Đường Tam là ai, Nếu các ngươi vẫn hướng hắn ra tay, vậy hãy chuẩn bị đợi người kia trả thù đi. Nhớ lại lúc trước, ngay cả …."

"
câm mồm, ngươi thật sự muốn chết sao?" Phong Hào Đấu La Áo Trắng hét lớn một tiếng, cắt nfang lời Độc Cô Bác: " Lão Độc vật, Ngươi cùng ta đã đạt tới cấp bậc phong hào đấu la này rồi, nỗ lực gian truân bao nhiêu chỉ có chính trong lòng ngươi mới hiểu được, Ta không muốn ngươi vì truyện này mà mất mạng. Nếu thức thời thì hãy rời khỏi nơi này đi."

Độc Cô Bác lạnh lùng nói " Cúc Hoa Quan, ta đã nói, Đường Tam là huynh đệ của ta. Muốn thương tổn hắn trước tiên hãy bước qua ải của ta đã rồi hãy nói, ta muốn xem ngươi dựa vào cái gì mà dám kiêu ngạo trước mặt lão phu. Cho dù hồn lực của ngươi cao hơn ta một chút, nhưng nếu lão phu cùng ngươi đồng quy vu tận thì hẳn cũng không vấn đề gì. "

"
Chết tiệt, không được phép gọi ta là Cúc Hoa Quan ". Phong Hào Đấu La Áo Trắng mắt thấy sẽ có chiến đấu, thanh âm cũng trở nên vô cùng sắc lạnh.

" Ngươi ẻo lả như đàn bà, không gọi ngươi là Cúc Hoa Quan thì gọi ngươi là cái gì? Nhìn thế nào cũng giống người bán hoa cúc " Độc Cô Bác hăc hắc cười nói. Đối thù càng thêm phẫn nộ, hắn càng thích thú.

Trước loại tình huống như thế này, mặc dù đối thủ chiếm ưu thế, nhưng cũng không phải quá lớn, Độc Cô Bác am hiểu nhất là năng lực đả thương phạm vi lớn, một khi hắn ra tay không cần kiêng kỵ, mặc dù nhìn qua số lượng Hắc Y nhân rất nhiều nhưng căn bản là không ai có thể sống được khi dính kịch độc của hắn.

" Nói rất đúng, Cúc Hoa Quan chính là Cúc Hoa Quan, mãi mãi không thể thay đổi. Lão độc vật, ta ủng hộ ngươi. Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lặng yên xuất hiện giữa không trung. Nghe thấy thanh âm này, sắc mặt Độc Cô Bác nhất thời có chút biến đổi thành cực kỳ khó nhìn.

Một đạo thân ảnh màu đen không một tiếng động xuất hiện bên cạnh người kim ưng. Điều làm người khác sợ chính là, cái thân ảnh kia khiến người khác không thể thấy rõ, ngay cả Tử Cực Ma Đồng của Đường Tam cũng chỉ nhìn thấy một cái bóng nhàn nhạt. Bóng đen tựa hồ giơ một tay lên vỗ nhẹ vào đầu kim ưng một chút. Sau một khắc, Lạc Nhĩ Địch Á Tư cũng đã khôi phục lại hình dáng bản thể.

Phong Hào Đấu La Áo Trắng ngửa đầu nhìn bóng đen nọ: "
Tử quỷ, ngươi không nên trêu chọc ta mới thấy thoải mái như thế chứ?"

Bóng đen cười hắc hắc, "
thời gian ngươi chậm trễ đã nhiều rồi, nếu tiếp tục lãng phí thời gian, sợ rằng người nào cũng đều sẽ biết chúng ta là ai.nhanh động thủ đi, Ta cản trở lão độc vật, ngươi mau động thủ giết người mà chúng ta cần giết. Rồi chúng ta hảo quay về uống rượu ăn thịt."

Trong lòng Đường Tam thầm than một tiếng, hắn đột nhiên cảm giác được chính mình thật là nhỏ bé, mặc dù bóng đen sau khi xuất hiện chỉ là nói nói mấy câu, nhưng từ ngôn ngữ họ nói ra, hắn cũng đã nghe ra là cái bóng đen này cũng là một gã phong hào đấu la.

Trời ạ, phong hào đấu la của cả đại lục cũng chỉ có mười mấy người mà thôi, Mà ở chỗ này lại cũng đã xuất hiện ba.

Hơn nữa, mục tiêu của cả 2 gã phong hào đấu la này đều là mình. Lai lịch của bọn họ được mô tả khá sinh động rồi,Ngoài chỗ kia ra, thì còn có chỗ nào có thể có lực lượng cường đại như vậy chứ?

Hai mắt Độc Cô Bác đã hoàn toàn biến thành màu như phỉ thúy, lắc nhẹ thân mình một cái, thoáng chốc đã hiện ra bản thể là Bích Lân Xà Hoàng. Lúc này hắn không có nói nữa, mà là trực tiếp theo hướng Phong Hào Đấu La Áo Trắng đánh tới.

"Lão độc vật, đối thủ của ngươi là ta." bóng đen thoáng hiện, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt bích lân xà hoàng Độc Cô Bác, va chạm tạo ra một chuỗi tiếng leng keng. Nhưng chỉ với âm thanh này đã chấn ngã toàn bộ các hồn sư dưới bốn mươi cấp trên mặt đất. Hoàng gia kỵ sĩ đoàn tất cả đều xuống ngựa, ngay cả một tiếng rên rỉ cũng đều chưa phát ra, kinh dị nhất là đám người trên mặt đất đều đã xùi bọt mép.

"Quỷ Mị, hôm nay các ngươi nếu giết Đường Tam, sẽ phải chờ tử vong trả thù đi." Độc Cô Bác đã phẫn nộ tới cực điểm, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra Quỷ Mị cùng Cúc Hoa Quan này, cả hai tên quái vật lại đồng thời xuất hiện tại chỗ này. Mặc dù hắn biết bên đó đối với Đường Tam rất coi trọng, nhưng lại phái ra hai gã phong hào đấu la làm hắn không thể nào nghĩ tới.

Khi Sử Lai Khắc thất quái đã hoàn thành vòng loại thăng cấp vũ hồn thì Độc Cô Bác đã yên lặng đi theo một bên, chính là để đề phòng tình huống như trước mặt xảy ra, nhưng thế nào hắn cũng không thể nghĩ tới, chính mình là Phong Hào Đấu La dĩ nhiên cũng sẽ có những lúc khó khăn. Đồng thời đối mặt hai gã phong hào đấu la, nhưng lại đều là Phong Hào Đấu La có cấp bậc hồn lực còn cao hơn cả mình, nên căn bản hắn không có chút cơ hội nào.

Nhất là đối thủ lại muốn giết người, còn hắn là muốn cứu người. nếu như thay đổi vị trí thì còn có thể.

Bóng đen đối với Phong Hào Đấu La Áo Trắng có chút tức giận, nhưng hắn cũng biết không có thể lại trì hoãn thêm. Một tia ánh mắt như độc xà lạnh thấu xương nhìn vì hướng Đường Tam, mà ngay lúc này, chùm sáng màu tím vàng từ mắt Đường Tam dũng mãnh xuất ra chói lọi.

Cho dù là thực lực của phong hào đấu la, đối diện với chùm quang thải tím vàng đó trong nháy mắt tiếp xúc với ánh mắt mình cũng khiến thân thể phong hào đấu la Áo Trắng cũng không khỏi khẽ run lên. Áp lực khống chế Sử lai khắc thất quái nhất thời biến mất.

Trong nháy mắt này, Đái Mộc Bạch không chút do dự mở ra song chưởng, ôm chặt lấy đồi phương. Phượng hoàng khiếu Thiên kích của Mã Hồng Tuấn được phát động trước nhất, phối hợp với Đái Mộc Bạch toàn lực thi triển Bạch Hổ Lưu Tinh vũ lên người Phong Hào Đấu La Áo Trắng.

Màu sắc rực rỡ mà huyễn lệ không chút tiếc nuối từ Cửu Bảo Lưu Ly tháp của Trữ Vinh Vinh được phóng ra. Bốn loại tăng phúc đồng thời xuất hiện trên người Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn làm cho công kích của họ tăng lên tơi mức cao nhất có thể.

Nhưng mà như thế vẫn chưa đủ để sát thương một gã phong hào đấu la. Ánh mắt Phong Hào Đấu La Áo Trắng biến đổi thành có chút âm hiểm. Một tầng hơi thở màu tím từ trong cơ thể hắn phún ra ngoài, Mã Hồng Tuấn phượng hoàng khiếu Thiên kích do không được thi triển sau khi địch thủ bị khống chế nên không thể nào phát huy được tác dụng, cả ngừơi bị văng ra ngoài. Đái Mộc Bạch cũng không có tốt hơn, hai tay đã bị đánh đến trật khớp.

Nếu không phải Phong Hào Đấu La Áo Trắng hạ thủ lưu tình thì lần này cũng đủ khiến hắn mất mạng.

Diêm vương thiếp trong tay Đường Tam cũng đã sắn sàng phát động công kích. Nhưng chỉ trong nháy mắt trước khi hắn công kích, một tầng quang mang màu vàng từ trong cơ thể Phong Hào Đấu La Áo Trắng hiện ra, làm cho cả người trở nên hư ảo, tất nhiên đã phá hủy tập trung do Tử Cực Ma Đồng của Đường Tam. Trong cơ thể hắn vì phát động Diêm Vương Thiếp mà ngưng tụ hồn lực, kịch liệt run lên một chút, làm cho tay phải không thể sử dụng được.

"Chết đi." Kỳ nhung thông thiên cúc điểm một chút, chính là tiên phẩm làm vũ hồn. Phong Hào Đấu La Áo Trắng thực lực so với Độc Cô Bác càng là mạnh hơn. Mười phiến cánh hoa có lông xù mà mượt mà bay ra, trực tiếp hướng Đường Tam phóng đến, thoạt nhìn rất thong thả, nhưng lại như phong kín cả thiên địa, khóa chặt cả hơi thở của Đường Tam lẫn tất cả các khe hở lại.

Đường Tam buồn bực phát hiện, chính mình dùng diêm vương thiếp cho dù muốn ra tay, cũng rất khó trúng được mục tiêu là đối thủ.

Dù sao, hồn lực của hắn vẫn quá yếu, căn bản không cách nào đem uy lực của tuyệt thế ám khí này phát huy ra.

Đột nhiên, một tia cảm giác quái dị xuất hiện trong lòng Đường Tam, hắn đột nhiên phát hiện, trước mắt mình, không gian dường như bị chia cắt.Chung quanh hết thảy đều trở nên yên tĩnh. Hắn tựa hồ không nghe được thanh âm gì cả.

Mười cánh thông thiên cúc đột nhiên biến thành bột phấn, bay tứ tán khắp nơi. Một người mặc Bạch y, thân hình cao lớn, đứng thẳng che ngay trước tầm mắt của hắn.

"Kiếm đạo trần tâm." Ánh mắt Phong Hào Đấu La Áo Trắng lần đầu tiên trở nên cực kì ngưng trọng. Cho dù là lúc trước Độc Cô Bác xuất hiện, hắn cũng không tỏ ra thái độ như vậy.

Che ở trước mặt Đường Tam chính là một lão nhân, bạch y không nhiễm một hạt bụi, mái tóc bạc được chải chuốt rất chỉnh tề, trong tay hắn là một thanh trường kiếm dài chừng 3 thước, không có bất kỳ trang sức nào cả, toàn thân trường kiếm là mầu bạc thuần khiết.

Vẻ mặt hắn rất đạm bạc, tựa hồ hai mắt không nhìn thấy chung quanh có những gì, chỉ là lẳng lặng đứng yên ở đó, cũng không mở miệng. Tuy hắn chỉ đứng ở chỗ này nhưng lại làm cho người ta một loại cảm giác duy ngã độc tôn tại toàn vận vật của thiên địa.

Phong Hào Đấu La Áo Trắng đã cảm nhận được lòng bàn tay mình có chút ươn ướt, đó là mồ hôi.

Hắn không sợ Độc Cô Bác, đó là bởi vì tới cấp độ của bọn họ, độc tố muốn tác dụng lên người bọn họ rất khó có hiệu quả. Mà thực lực chính thức của Độc Cô Bác so với bọn họ vẫn còn có chênh lệch.

Nhưng, người trước mắt này lại không giống như vậy, hắn được xưng là phong hào đấu la có công kích cực mạnh, đối với thuộc tính của hắn thì hoàn toàn khắc chế. Tại cấp bậc phong hào đấu la người này cũng chỉ là một trong vài người có thể khắc chế được hắn.

"Trần tâm, ngay cả ngươi cũng đến tranh hồn thủy sao?" sắc mặt Bạch y phong hào đấu la buồn bực nói.

Bạch y lão nhân này đúng là một trong hai vị bảo vệ trụ cột của Thất Bảo Lưu Ly tông, kiếm đấu la Trần Tâm. Tại cấp bậc phong hào đấu la, những người khác đều có thói quen xưng hô hắn là kiếm đạo Trần Tâm. Một tiếng này là nói về vũ hồn trường kiếm trong tay hắn, luận về lực công kích, có thể so sánh với hắn tuyệt đối không có nhiều người.

“ Nguyệt Quan, thật là hay cho ngươi, thân là phong hào đấu la mà lại ở chỗ này khi dễ tiểu tử, mà lại còn dấu đầu hở đuôi như thế, thật sự ngươi không sợ người khác nhạo báng sao? Đường Tam là bằng hữu của Thất Bảo Lưu Ly tông ta. " Trần Tâm thanh âm không lớn, nhưng làm cho tràng chiến đấu ở ngoài ngoại trừ Độc Cô Bác cùng bóng đen kia đều ngừng lại bởi vì thanh âm hắn tựa như lưỡi dao sắc bén, cứa vào nội tâm mỗi người.

"Nói như vậy, các ngươi Thất Bảo Lưu Ly tông là thật sự muốn cùng chúng ta đối nghịch? “ Sắc mặt Phong Hào Đấu La Áo Trắng dưới lớp khăn che mặt đã trở nên hết sức khó coi, hắn sợ rằng nhiệm vụ lần này không thể hoàn thành. Xuất chiến có đến hai gã phong hào đấu la, vậy mà nhiệm vụ không hoàn thành, thì thật là mất thể diện cực kỳ.

“Thượng tam môn dựa vào nhau mà sống, Cúc Hoa Quan, chẳng lẻ ngay cả điều này ngươi cũng không biết sao?" Một thanh âm thanh nhã nhặn vang lên. Trữ Phong Trí với một thân mộc mạc không biết lúc nào đã xuất hiện trên trên một mỏm núi nhô ra. Bên cạnh còn có thái tử Tuyết Thanh Hà của Thiên đấu đế quốc.

Bảo Quang của Thất bảo lưu ly tháp lóe ra, bảy hồn hoàn cao thấp di chuyển, mặc dù chỉ là bẩy hồn hoàn, nhưng trước tình hình này, cúc đấu la Nguyệt Quan đã đưa ra chủ ý.

“ Hôm nay chúng ta nhận rút lui. Quỷ Mị chúng ta đi.”

Trên ko trung một tiểng nổ ầm ầm, độc cô bác hóa thân thành bích lân xà hoàng thối lui, Nguyệt Quan cùng Quỷ Mị hai đại phong hào đấu la lặng yên biến mất, Hắc y nhân giống như thủy triều thối lui. Trong khi rút lui, chúng vẫn không quên mang theo thi thể đồng bọn, đến ngay cả một kiện vũ khí cũng không có lưu lại. Tới đã nhanh mà rút đi còn nhanh hơn, chỉ trong nháy mắt, Đạo phỉ mang đến uy hiếp trí mạng cũng đã biến mất bên kia sườn núi.

"Phụ thân, sao người lại tới đây?" Trữ Vinh Vinh hưng phấn vọt tới, nhảy vào trong lòng. Lúc này, nàng cũng đã quên mất chính mình vẫn còn đang phải ẩn giấu thân phận ở học viện.

Sí hỏa học viện cùng Thần phong học viện Vừa mới hoàn thành liên minh, các đệ tử này sắc mặt nhất thời biến thành cực kỳ khó coi, Hỏa Vũ cùng Phong Tiếu Thiên liếc nhau, mạnh như bọn họ, mà vẻ mặt lúc này cũng không khỏi hiện ra một tia cười khổ. Trong Sử lai khắc thất quái, không ngờ còn cất dấu nữ nhi của tông chủ Thất Bảo Lưu Ly tông.

Còn xuất hiện ra bốn vị phong hào đấu la tranh đấu, bọn họ đến tột cùng là loại người nào?

Trữ phong trí vừa xuất hiện liền bức lui đối thủ, kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, hắn thân mình khả năng phòng thủ và công kích đều không mạnh, nhưng chỉ cần có hắn phụ trợ thì một vị phong hào đấu la cũng tương đương với hai vị, vì vậy dưới phụ trợ của hắn thì chỉ cần một mình kiếm đấu la Trần Tâm cũng đủ đối phó với Cúc Đấu La cùng Quỷ đấu la, càng huống chi còn có cả Độc Cô Bácở đây nữa.

Trữ Phong Trí ôm nữ nhi mỉm cười nói: “ Ta như nào lại không bảo vệ các ngươi. vì ta còn nhận sự ủy thác của bệ hạ bảo vệ thái tử “

Hóa ra, thái tử Tuyết Thanh Hà làm đại biểu cho Thiên đấu đế quốc cũng không có nhiều tùy tùng, ngoại trừ mười lăm học viện hồn sư ra, hắn còn chuẩn bị một xe ngựa, nhưng trong đó không phải chỉ có mình hắn mà còn có cả Trữ Phong Trí cùng kiếm đấu la Trần Tâm nữa.

Thân là thái tử, Tuyết Thanh Hà là tương lai của Thiên đấu đế quốc, Tuyết Dạ đại đế sao có thể để hắn gặp nguy hiểm cơ chứ? cho nên hắn đã khẩn cầu xin mời Trữ Phong Trí âm thầm bảo vệ. Mà làm tông chủ của Thất Bảo Lưu Ly tông, bên người Trữ Phong Trí cũng lại có một vị bảo vệ cường đại. Lần này đến phiên Kiếm đấu la đi theo, Cốt đấu la tọa trấn Thất Bảo Lưu Ly tông.

Lúc trước, bọn hắn cũng không nóng vội xuất hiện vốn tại lần thứ hai hồn đấu la Kim Ưng muốn động thủ, Trần Tâm cũng đã chuẩn bị ra tay, nhưng lúc này Độc Cô Bác lại đột nhiên xuất hiện.

Cứ như vậy, chiến đấu giảm đi sự lo lắng. Khi hai người Thất Bảo Lưu Ly tông xuất hiện đã hoàn toàn áp chế đối thủ, phong hào đấu la cũng đều không phải kẻ ngu, lúc này mới lập tức mang theo kẻ dưới tay rút lui.